Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 43

Edit: Hynth

Beta: Camillie

--------------------------------

Cố Cảnh ở lại nhà Lục Hòa hai ngày, đến hôm sau liền phải quay về. Lúc tiễn khách, ánh mắt của Lục phu nhân nhìn hắn đột nhiên trở nên kỳ quái, rõ ràng là có lời muốn nói nhưng lại thôi, trái lại ba Lục vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không.

Chỉ thoáng nhìn một cái, Cố Cảnh đã hiểu ra, e rằng Lục phu nhân đã phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Lục Hòa rồi, chỉ là Lục phụ thì vẫn chưa biết thôi.

Hắn cũng không có ý định chủ động đề cập đến chuyện này, Lục Tiến nói không sai, cho dù muốn nói, cũng nên cho hai vị trưởng bối một khoảng thời gian để tiếp nhận.

Trước khi đi, hắn gọi Lục Hòa lại.

Khi ấy Lục Hòa còn đang chơi game cùng anh trai, nghe thấy giọng Cố Cảnh thì theo thói quen đáp lại, nhưng sau khi nghe rõ nội dung thì liền ngẩn người.

"Gì cơ?"

Cố Cảnh đưa tay xoa đầu cậu, lặp lại: "Lát nữa anh phải về rồi, em đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"

"Thu dọn làm gì?" Lục Hòa vẫn chưa hiểu.

"Đi cùng anh."

Lục Hòa: ".....?" Chuyện này cũng là chuyện hắn đã nói từ hồi ở biệt thự suối nước nóng sao? Sao cậu lại chẳng có chút ấn tượng nào hết vậy.

Nhưng nhìn gương mặt Cố Cảnh thoáng nhíu mày, Lục Hòa vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Cậu đứng dậy, nhét tay cầm trò chơi vào tay Cố Cảnh, rồi nhanh chóng đi về phòng thu dọn đồ đạc.

Lục Tiến nhìn bộ dạng nghe lời của em trai, lại nhìn sang vẻ mặt điềm tĩnh của người anh em chí cốt kia, trong lòng anh vừa chua xót vừa khó chịu. Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người bọn họ, quả thật lại thêm một vị chua nữa.

"Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, em trai tôi rất ngoan, trước đây cậu còn không tin."

Cố Cảnh tiện tay thao tác vài cái trên tay cầm, khẽ cười: "Giờ thì tôi đã tin rồi."

Lục Tiến nhìn thấy dáng vẻ đắc ý kia của hắn, chỉ cảm thấy ê răng, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Tuy rằng trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu, nhưng nói thật, giao em trai tôi cho cậu, tôi cũng yên tâm."

Mười mấy năm giao tình, Cố Cảnh là người thế nào anh hiểu rõ nhất. Nếu đổi thành bất cứ người anh em nào khác mà dám có ý với em trai anh, anh nhất định sẽ đánh gãy chân kẻ đó, dám động đến em trai anh, anh thề sẽ biến anh em thành cháu ngoan ngay.

Nhưng Cố Cảnh thì khác. Hai người bọn họ đã là anh em tốt được nhiều năm, đừng nói đến chuyện yêu đương, ngay cả người khác giới đến gần hắn cũng vô cùng hiếm hoi. Không phải là vì nguyên nhân gì đặc biệt, mà bởi vì người anh em này của anh vốn không thích vướng vào chuyện tình trường, lúc nào cũng nghiêm túc, bày ra bộ dáng cả đời chỉ muốn cống hiến cho sự nghiệp. Ai mà có ý định tiếp cận, kết quả vĩnh viễn cũng chỉ nhận về một chữ cự tuyệt.

Mọi người vẫn luôn nghĩ hắn chắc chắn sẽ sống cô độc như vậy cả đời. Ai ngờ đến cuối cùng, người yêu của hắn lại chính là em trai anh.
Bình tĩnh, ổn định, có trách nhiệm, Cố Cảnh là một người bạn đời rất đạt tiêu chuẩn. Quan trọng nhất là, hắn nguyện ý dung túng cho em trai anh, mà em trai anh cũng thật lòng thích hắn.

Cố Cảnh không phản ứng gì trước lời này, đợi Lục Hòa thu dọn xong liền dẫn người rời đi.

Trước khi đi, Lục Hòa lại bị mẹ gọi ra dặn dò đôi câu. Chẳng qua mấy lời ấy, cậu nghe xong thì hoàn toàn không thể nào hiểu nổi—

"Không sao đâu Tiểu Hòa, Cố gia với nhà chúng ta vốn rất thân thiết, con không cần căng thẳng."

"Tối qua mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, Cố Cảnh đúng là một người đàn ông tốt, Tiểu Hòa cũng đã lớn, cũng có suy nghĩ riêng của mình rồi..."

"Con muốn làm gì thì cứ làm, mẹ vẫn luôn ủng hộ con....."

Lục Hòa: "......"

Những lời này vừa kỳ lạ lại vừa quen thuộc, hình như anh trai cậu cũng từng nói những lời na ná như vậy. Cuối cùng là họ muốn ám chỉ cái gì chứ.....

Cậu cũng không muốn nghĩ nhiều. Lúc này theo sếp về nhà, trong lòng đột nhiên dâng lên một tầng căng thẳng khó có thể gọi tên.

Thật ra lúc thu dọn hành lý cậu đã nghĩ qua, vì sao lần này sếp lại muốn đến nhà cậu? Mà tại sao cậu lại đồng ý đi theo Cố Cảnh về nhà hắn?

Cảm giác như đang đi ra mắt phụ huynh vậy.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị Lục Hòa lập tức đè nén xuống.

Đang nghĩ linh tinh cái gì thế này. Cậu và sếp hiện giờ thì có mối quan hệ gì được chứ, còn đến mức phải ra mắt phụ huynh hai bên sao?

Suy nghĩ mãi, cậu lại nhớ đến câu nói của mẹ mình trước lúc đi "Cố gia và nhà chúng ta vốn rất thân thiết". Ý niệm ấy vừa lóe lên, cậu lập tức nghĩ ra một cách nói mới —

Hai nhà vốn thân thiết, sếp đến nhà cậu làm khách, nên để phải phép thì cậu cũng phải đến nhà sếp thăm hỏi trưởng bối nhà họ Cố.

Lục Hòa rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ miễn cưỡng có thể nói qua loa, nhưng ngay sau đó, cậu lại sa vào một vấn đề khác khiến cho cậu vô cùng căng thẳng — lần trước sếp tới nhà, rõ ràng đã chuẩn bị đủ đầy, còn mang theo mấy món quà mà cha mẹ cậu thích. Thế mà bây giờ, cậu lại tay không đi đến nhà người ta!

"Cố tổng, cô chú thích cái gì vậy ạ?" Lục Hòa vội vàng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú lái xe kia.

Nghe vậy, khóe môi Cố Cảnh không nhịn được mà khẽ cong lên, "Sao em lại chậm hiểu thế? Bây giờ mới nhớ ra để hỏi à?"

Lục Hòa á khẩu: "......"

Nhưng trong lòng cậu lại thầm khóc không ra nước mắt, bởi vì chính cậu cũng là vừa mới biết, thì ra còn phải tới nhà sếp làm khách.

Không nghe thấy cậu đáp lại, Cố Cảnh liền nói: "Anh đoán được trước rồi, nên đã chuẩn bị sẵn. Em đừng căng thẳng quá."

Một câu ấy khiến cho Lục Hòa thở phào nhẹ nhõm, thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Xe chạy thêm một đoạn, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở trước một căn biệt thự tân cổ điển kiểu Trung Quốc. Lúc xuống xe, Lục Hòa mới cảm thấy hình như bản thân cậu thực sự có chút khẩn trương.

Cảm giác này rất kỳ quái, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu rốt cuộc sự căng thẳng này đến từ đâu.

Khi cậu còn đang từ từ điều chỉnh lại cảm xúc thì bàn tay buông thõng bên người bỗng được một bàn tay ấm áp bao lấy.

Lục Hòa hơi ngẩn ra, rồi ngẩng đầu nhìn người đang nắm tay lấy tay mình.

Ngón tay Cố Cảnh hơi siết chặt, ngữ khí dịu dàng: "Đừng căng thẳng."

Lục Hòa thật sự không căng thẳng nữa, nhưng tim lại đập thình thịch. Cậu vội thu lại mấy suy nghĩ nhỏ bé trong lòng, chủ động nắm chặt lấy bàn tay ấm áp kia.

"Có phải Tiểu Hòa đến rồi không?" Một giọng nữ gấp gáp mà vui mừng truyền tới.

Đứng ngay trước cửa, Lục Hòa không nhìn thấy người nói, nhưng lại cảm giác rõ ràng giọng nói này cậu chưa từng nghe qua bao giờ.

Một người phụ nữ mặc váy đen bước ra, khi nhìn thấy Lục Hòa, đôi mắt bà lập tức trở nên sáng rực.

Trước cửa có hai người đang đứng, nhưng lúc này trong mắt của Cố phu nhân, dường như chỉ có một mình Lục Hòa mà thôi, bà liền nở nụ cười dịu dàng.

"Tiểu Hòa phải không? Ngoài này lạnh lắm, con mau vào đi, mau vào trong nhà đi."

Đối diện sự nhiệt tình ấy của Cố phu nhân, Lục Hòa thoáng ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng.

Lúc sếp đến nhà cậu, mẹ cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, bởi vì sếp chính là giám đốc của Hồng Đạt, thường xuyên xuất hiện trước công chúng. Cha mẹ cậu lại vốn quen biết từ trước, nên mới yên tâm đưa cậu vào Hồng Đạt để học tập, còn giao cho sếp giám sát.

Vậy nên việc cha mẹ cậu quen thuộc với sếp, thậm chí còn có quan hệ không tồi là một chuyện quá bình thường.

Nhưng cậu thì khác.

Từ nhỏ cậu đã không thích ra ngoài, chỉ thích một mình lặng lẽ nghiên cứu những thứ mà bản thân hứng thú. Sau khi lên cấp ba liền trực tiếp ra nước ngoài, ngay cả họ hàng thân thích cũng hiếm khi gặp được cậu, thì trưởng bối của Cố gia làm sao có thể biết cậu?

Không chỉ biết, mà còn gọi một cách thân mật và nhiệt tình như vậy, khiến cho đầu óc Lục Hòa như bị treo máy, trực tiếp ngơ ra.

Nhìn thấy thiếu gia nhỏ nhà mình ngẩn ngơ đến mức ngây người, Cố Cảnh khẽ ho một tiếng: "Mẹ, đừng dọa em ấy nữa."

Lúc này Cố phu nhân mới phát hiện ra vẻ mặt Lục Hòa có chút gượng gạo, vội vàng thu lại phần nào biểu cảm quá khích kia.

Lục Hòa theo Cố Cảnh bước vào nhà. Trong suốt quá trình ấy, Cố phu nhân vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt chẳng khác nào muốn dính chặt lấy, đến mức nếu không biết còn tưởng Lục Hòa mới chính là con trai ruột của bà.

Mãi đến khi ngồi xuống ghế sofa phòng khách, Cố phu nhân liền tự tay rót cho Lục Hòa một cốc nước, hơn nữa chỉ rót cho một mình cậu, đến mức hoàn toàn bỏ quên cả đứa con trai ruột đang ngồi ở ngay bên cạnh.

Lục Hòa có chút bất ngờ. Cậu vừa rồi còn nghĩ vớ vẩn rằng liệu có phải trước kia Cố phu nhân từng bế mình khi còn nhỏ hay không, hoặc có lẽ là lúc cậu còn mơ hồ chưa hiểu chuyện đã từng gặp qua bà. Nhưng dù cố gắng nhớ lại thế nào, trong đầu cậu cũng không thể gắn được gương mặt rạng rỡ kia của Cố phu nhân vào bất kỳ ký ức nào khác.

Cậu nhận lấy ly nước, lễ phép gật đầu: "Cảm ơn cô ạ."

Giọng nói cậu ôn nhuận, ngữ khí lại vô cùng lễ phép. Chỉ một tiếng gọi ấy thôi cũng đã đủ để khiến cho tâm trạng của Cố phu nhân tốt hẳn lên.

Ban đầu bà còn muốn trực tiếp gọi cậu một tiếng "con dâu", nhưng lại nhớ tới trước đó con trai từng nói Lục Hòa tính tình ôn hòa, lại dễ ngại ngùng. Nghĩ vậy, cuối cùng bà vẫn nhịn xuống, không gọi thẳng ra.

Trong lòng phân tích cả một hồi, nhưng trên mặt Cố phu nhân vẫn giữ vẻ điềm đạm như nước, không hề để lộ ra chút dao động nào.

"Tiểu Hòa, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Bà hỏi.

Lục Hòa đáp: "Qua Tết thì vừa tròn 23 ạ."

"Trẻ quá, ha ha, tuổi trẻ thật tốt."

Trên mặt Cố phu nhân vẫn giữ nụ cười tự nhiên, nhưng trong lòng sóng gió dấy lên dữ dội.

Hai mươi ba tuổi?! Con trai bà qua Tết đã ba mươi hai rồi, hơn hẳn chín tuổi, thế mà lại nhặt được một mối hời lớn như vậy!

"Tiểu Hòa bình thường có sở thích gì không con?"

Lục Hòa ngoan ngoãn trả lời: "Sở thích thì khá nhiều ạ, cầm kỳ thư họa con đều có hứng thú, nhưng con thích nhất là thiết kế trang sức ạ."

Lần này Cố phu nhân có chút kinh ngạc: "Sở thích của con tao nhã thật đấy."

Khó trách, vừa nhìn thôi đã cảm thấy đứa nhỏ này có khí chất ôn hòa, khuôn mặt cũng sáng sủa dịu dàng. Hóa ra ngay cả sở thích cũng tao nhã như vậy, chẳng trách lại khiến người vừa mới gặp như bà đã thấy vô cùng thuận mắt.

Còn nữa..... thiết kế trang sức?

Ý nghĩ vừa hiện ra, Cố phu nhân đột nhiên đứng phắt dậy.

Động tác bất ngờ khiến Lục Hòa giật mình đến mức suýt làm rơi cốc nước trong tay, trong lòng còn hoang mang, chẳng lẽ cậu vừa lỡ lời, nói sai điều gì khiến bà ấy tức giận rồi sao?

Cố phu nhân cũng nhận ra phản ứng vừa rồi của mình có phần quá mức, liền vội vàng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, cô chỉ là đột nhiên nhớ tới trong nhà có một thứ muốn lấy cho con."

Vừa nói xong, bà đã quay người bước nhanh về phía cầu thang: "Tiểu Hòa, chờ cô một chút, cô sẽ quay lại ngay."

Lục Hòa chỉ có thể gật đầu. Đợi đến khi bóng dáng Cố phu nhân khuất hẳn nơi đầu cầu thang, cậu mới khẽ quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh, ngữ khí mang theo chút khẩn trương đến ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra: "Cố tổng, em vừa nói gì sai sao? Tại sao cô lại đột nhiên muốn đi lấy đồ cho em?"

Cố Cảnh nhìn vẻ hoảng hốt của cậu, vội vàng trấn an: "Không có đâu, bà ấy thật sự rất thích em." Như sợ Lục Hòa không tin, hắn còn nhấn mạnh thêm: "Thật sự rất thích."

Lục Hòa nghe vậy mới dần ổn định lại cảm xúc, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi hắn: "Vậy cô muốn lấy cái gì cho em vậy ạ?"

Cố Cảnh đương nhiên biết mẹ mình định đưa thứ gì. Hắn nhìn Lục Hòa, khóe môi cong lên, cười cười: "Là đồ tốt."

Lục Hòa hơi ngây ra, vừa chớp mắt một cái thì Cố phu nhân đã quay trở lại, trong tay còn cầm theo một chiếc hộp được làm bằng gỗ.

"Cái này cho con." Bà đưa hộp gỗ về phía Lục Hòa.

Lục Hòa khẽ liếc nhìn Cố Cảnh, thấy hắn chỉ mỉm cười không ngăn cản, lúc này mới dám đưa tay nhận lấy.

"Cảm ơn cô ạ."

Tuy chưa biết bên trong là thứ gì, nhưng lời cảm tạ dĩ nhiên là điều không thể thiếu.

"Con không muốn mở ra xem thử sao?" Cố phu nhân khẽ thúc giục, ánh mắt sáng rực, tràn đầy mong đợi nhìn Lục Hòa.

Lục Hòa lại nhìn về phía Cố Cảnh, thấy hắn chỉ hơi gật đầu, ý là đồng ý, cậu mới nhẹ nhàng mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc mặt dây chuyền ngọc phỉ thúy.

Lục Hòa thoáng ngẩn người.

Đó là mặt dây hình chim hoa bằng phỉ thúy: một con phượng hoàng ngậm hoa, cánh chim vươn ra quấn thành hình tròn, từng chi tiết hoa lá, lông vũ đều được điêu khắc tinh xảo sống động. Màu ngọc sáng trong, óng ánh thanh khiết, chỉ nhìn qua đã thấy tỉ lệ cân xứng đến tuyệt hảo.

"Con vừa rồi nói thích thiết kế trang sức, ta mới nhớ ra trong nhà còn có chiếc mặt dây chuyền này." Cố phu nhân dịu dàng giải thích, "Đây là món đồ do tổ tiên nhà chúng ta truyền lại, là đời nào truyền đến cũng không rõ nữa, chỉ biết là đã được gìn giữ cho đến nay."

Bà dừng lại một chút, ánh mắt thoáng liếc con trai, rồi mới thở dài: "Ban đầu ta còn tưởng với tính cách của A Cảnh, đến đời ta thì món này sẽ bị thất truyền. Cũng may là bây giờ vẫn có thể truyền xuống được tiếp."

Lục Hòa nhất thời choáng váng, sau khi nghe xong thì liền kinh hãi: "Đồ vật quý giá như vậy..... con không thể nhận được đâu ạ!"

Cố phu nhân lại chỉ cho rằng cậu đang thẹn thùng, mỉm cười nói: "Nếu là với con thì không có gì là quý giá hơn được đâu. Con cứ giữ lấy cho tốt là được."

Mặt dây ấy vốn là do bà nội của bà nội truyền xuống, đời đời chỉ truyền lại cho con dâu, cuối cùng mới đến tay bà. Nó chính là một món cổ vật chỉ dành riêng cho con dâu.

Cố phu nhân đương nhiên không nói thẳng ra rằng bà vốn định truyền cho con dâu mình. Dù sao, hai người bọn họ cũng đều là đàn ông, làm gì có hậu duệ để truyền tiếp.

Bà hiểu rất rõ, đã là hai người đàn ông thì đời sau sẽ không có người thừa kế. Thứ này sớm muộn gì cũng sẽ bị thất truyền, nhưng so với việc để con trai bà cô đơn suốt quãng đời còn lại, còn không bằng để mặt dây này trực tiếp được truyền cho Lục Hòa.

Thấy Lục Hòa vẫn còn do dự, Cố phu nhân khẽ khuyên thêm một câu: "Nhận đi con."

Nhưng thứ này quá mức quý giá, Lục Hòa hoàn toàn không thể nghĩ thông tại sao Cố phu nhân lại đột ngột tặng mình một món báu vật như vậy.

Cậu lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cố Cảnh.

Lần này, Cố Cảnh không còn im lặng nữa. Hắn vươn tay xoa nhẹ l*n đ*nh đầu của Lục Hòa, trong mắt chứa đầy nhu tình, chậm rãi nói: "Em cứ nhận đi."

Bình Luận (0)
Comment