Lục Tiến nhìn vòng bạn bè của em trai, tiện tay thả cho người kia một cái like, còn để lại bình luận:
Anh trai: Vòng tay đẹp quá, Tiểu Hoà đúng là có con mắt tinh tường QvQ
Anh trai: Thích cái gì cứ mua, nếu không đủ tiền thì cứ bảo anh là được ^▽^
Sau đó anh kéo lên trên, vào vòng bạn bè của đám anh em thân thiết để lại lời nhắn:
Lục Tiến: Cậu bắt đầu chơi đá quý từ bao giờ thế? Cậu có chắc là hiểu rõ nó không vậy?
Lục Tiến: Viên ngọc lục bảo này của cậu trông giả lắm, không phải là bị lừa đấy chứ?
Khi cơn gió lạnh ngoài ban công khiến anh hơi rùng mình, Lục Tiến cuối cùng cũng nhận được ba thông báo phản hồi trên trang cá nhân.
Hai cái là từ em trai ruột của anh:
Lsla: Em vẫn còn tiền, anh không cần chuyển vào tài khoản của em nữa đâu.
Lsla: Hôm nay sếp còn tăng lương cho em nữa OvO
Cái còn lại là từ người anh em tốt của anh:
Cảnh: .
Nhìn dấu chấm tròn đó, Lục Tiến khẽ bật cười. Anh nhấn vào khung chat trong danh bạ, bắt đầu gửi tin nhắn.
Cố Cảnh vừa mới phản hồi xong trong vòng bạn bè, liền nhận được tin nhắn —
Lục Tiến: Cậu hôm nay lạ thật đấy, tự nhiên đăng cái gì trên vòng bạn bè vậy?
Cảnh: Cậu không thấy sao? Mặt dây chuyền ngọc lục bảo.
Lục Tiến: ......
Lục Tiến: Tôi tất nhiên biết đó là cái gì, nhưng tôi đang hỏi tại sao cậu lại đột nhiên đăng cái đó? Cậu tự xem lại trang cá nhân của cậu đi, toàn là ảnh phong cảnh, đột nhiên xuất hiện một cái về đá quý, trông kỳ lắm đấy.
Lục Tiến: Cậu thật sự muốn chơi đá quý à?
Cảnh: Không.
Lúc đang trò chuyện, Cố Cảnh một bên gõ chữ trong khung chat, một bên liên tục sửa, sửa rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ lại, cuối cùng rốt cuộc cũng gửi đi một câu —
Cảnh: Người yêu tặng.
Lục Tiến: ???
Lục Tiến: Cậu đi xem mắt thành công rồi à???
Lục Tiến: Là con gái nhà ai vậy??? Còn chủ động thích cậu??? Người ta không phải là bị trúng bùa mê thuốc lú rồi chứ??
Lục Tiến: Đừng nói, cậu thật sự đừng nói nữa..... Tôi vừa nhìn lại cái bài đăng trên vòng bạn bè của cậu, cái mặt dây ngọc lục bảo đó chất lượng cũng khá tốt đấy.
Lục Tiến: Không gạt cậu đâu, em trai tôi thích nghiên cứu đá quý, tôi cũng thường xuyên thu thập đá quý cho em ấy nên cũng có chút kinh nghiệm, cái này ít nhất cũng phải sáu chữ số đấy.
Lục Tiến: Người yêu cậu quan tâm cậu thật đấy.
Cố Cảnh chẳng buồn đáp lại mấy câu ba hoa trước đó của anh, chỉ trích lại đúng một câu cuối cùng để trả lời:
Cảnh: Ừ.
Lục Tiến: Bao giờ dẫn người đó tới cho tôi gặp mặt một chút đi? Để tôi còn biết mặt chứ.
Lục Tiến: Người yêu của cậu thích gì, tôi còn chuẩn bị sẵn quà cho người đó.
Cố Cảnh cau mày nhìn chằm chằm hai tin nhắn đó, không trả lời ngay.
Tiểu thiếu gia không nói với anh trai cậu về chuyện giữa hai người bọn họ sao?
Chỉ là nghĩ tới quan hệ giữa ba người bọn họ, có lẽ thiếu gia nhỏ nhất thời cũng chưa tiện mở lời.....
Cảnh: Cậu ấy có lẽ hơi ngại.
Cảnh: Sau này cậu sẽ biết.
Lục Tiến: Sao cứ làm ra vẻ thần thần bí bí thế, nếu không tiện thì thôi vậy.
Lục Tiến: Mấy hôm nữa tôi xử lý xong cái hạng mục này sẽ được nghỉ một ngày, nếu cậu rảnh thì cùng em trai tôi đến chơi đi, ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm.
Lục Tiến: Còn nếu cậu không rảnh thì thôi, cậu phê cho em tôi nghỉ một ngày, tôi với em ấy đi ăn riêng cũng được.
Cảnh: Xem tình hình đã.
Nói thì nói vậy, nhưng sau khi về công ty, Cố Cảnh vẫn dặn trợ lý Trần giữ trống lịch ngày hôm đó cho mình.
Trợ lý Trần gãi gãi mũi, quan tâm hỏi một câu: "Cố tổng, mấy hôm trước ngài vừa xử lý gấp đôi phần công việc, nếu ngày kia cũng muốn dời nốt thì....."
Cố Cảnh hiểu ý anh ta: "Không sao."
Vì vậy, sau khi trở về từ triển lãm trang sức, hai ngày tiếp theo, Lục Hòa lại thấy cấp trên của cậu trở nên cực kỳ bận rộn.
Trong hai ngày đó, hắn chỉ dặn cậu ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, hoàn toàn không có thời gian để giám sát cậu.
Thế nên buổi trưa, Lục Hòa toàn rủ đồng nghiệp ra ngoài ăn chung.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, Lục Hòa cuối cùng cũng gặp được sếp trong phòng khách.
Sau khi nhìn rõ cách ăn mặc hôm nay của sếp, Lục Hòa lại có chút ngẩn ra.
Hôm nay, hiếm khi Cố Cảnh không mặc đồ công sở cứng nhắc, mà khoác một chiếc áo choàng dài màu xám tro, bên trong là áo len cổ cao màu đen, trên ngực còn đeo mặt dây chuyền ngọc lục bảo mà Lục Hòa đã tặng hai hôm trước.
Cả người mặc toàn trang phục tối màu, lại khiến cho mặt dây chuyền trên ngực càng thêm nổi bật, sáng đến mức bắt mắt.
Lục Hòa nhìn đến ngây ra vài giây, mãi đến khi Cố Cảnh chú ý thấy cậu, buông tài liệu trên tay xuống, gọi cậu lại ăn sáng.
Lúc này Lục Hòa mới lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống cạnh hắn, vừa ăn vừa nghe sếp nói: "Hôm nay không cần phải đi làm, buổi trưa sẽ đi cùng với anh trai của em ăn một bữa cơm."
Việc gặp anh trai hôm nay, Lục Hoà đã biết từ trước, mấy hôm trước anh trai vừa nhắc đến với cậu. Nhưng mà..... vì sao cấp trên cũng biết?
"Anh cũng đi sao?" Lục Hoà hỏi.
Cố Cảnh gắp cho cậu một chiếc sủi cảo hấp, hỏi ngược lại: "Em có muốn anh đi không?"
Lục Hòa không cần nghĩ nhiều, liền gật đầu theo bản năng. Nhưng sau đó lại nhớ đến mấy hôm nay sếp bận đến mức không thấy bóng, liền khựng lại: "Hôm nay anh có bận không?"
"Không bận." Cố Cảnh nói dối.
"Vậy thì cùng đi nhé." Dù sao cấp trên cũng là bạn thân của anh trai cậu mà.
Mùa đông ở thành phố G lạnh đến thấu xương, trước khi ra cửa, Lục Hoà phải quàng thêm một chiếc khăn quanh cổ.
Lần này, Lục Tiến vẫn đặt một phòng riêng, nhưng không phải ở quán bar hôm trước, mà là một nhà hàng trong khách sạn đàng hoàng tử tế, đã nói là ăn cơm thì thật sự nghiêm túc đi ăn cơm.
Hơn nữa, lần này anh cũng không gọi thêm người. Lần gặp gỡ trong quán bar hôm nọ chỉ là trùng hợp, hôm đó mấy người anh em kia rảnh rỗi mới ra uống một chén.
Hiện tại là ban ngày, bạn bè thân thiết của anh cơ bản đều đang đi làm cả.
Vì vậy, đến khi Lục Hòa và Cố Cảnh theo chỉ dẫn tìm đến phòng riêng trong khách sạn, bên trong chỉ có một mình Lục Tiến đang yên tĩnh cúi đầu lướt điện thoại.
"Anh trai—" Lục Hoà mắt cong cong, tươi cười bước vào.
Ngay phía sau cậu, ở nơi cậu không thể nhìn thấy, bước chân người đàn ông hơi khựng lại, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng rất nhanh đã lại trở về như bình thường.
Thấy em trai đến, Lục Tiến lập tức cất điện thoại, đứng dậy đón: "Tiểu Hòa đến rồi à!"
Lục Hòa đưa cho anh trai một chiếc trâm cài áo bằng vàng mình lấy được ở triển lãm trang sức mấy hôm trước. Lục Tiến lập tức bị món quà này dỗ đến mức lòng nở rộ.
Hai anh em vừa cười vừa nói, đến khi nói được vài câu, Lục Tiến mới chú ý tới người đi sau em trai - Cố Cảnh.
"Hôm nay cậu cũng rảnh sao?" Lục Tiến hỏi.
Những lời này nếu là người khác nói ra, có lẽ sẽ mang ý chê bai hay không hoan nghênh, nhưng từ miệng Lục Tiến thì chỉ đơn thuần là tò mò. Dù sao người ngồi ở đây hôm nay là ai, bình thường bận rộn đến mức nào, anh vẫn là người rõ nhất.
Cố Cảnh thản nhiên đáp: "Không bận." Nói xong liền kéo ghế sô pha ngồi xuống.
Lục Hòa cũng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn.
Lục Tiến không nhận thấy có gì khác lạ, anh đẩy thực đơn trên bàn về phía Lục Hoà: "Tiểu Hoà xem có thích ăn món nào không."
Khách sạn này khá hiện đại, từ món Trung đến món Tây đều có đủ. Lục Hoà chăm chú xem thực đơn, lật vài trang rồi dừng lại, chỉ vào món salad sứa trên đó, quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: "Cái này..... em có thể ăn được không?"
Lục Tiến: ".....?"
Cố Cảnh nhìn qua một cái, đáp: "Không được, sứa cũng là thực phẩm có tính hàn."
Lục Hoà nhớ lại chuyện đau bụng lần trước do ăn cua, nhíu mày gật đầu, lật tiếp, lật một lúc đến phần món Tây, lại chỉ vào một món khác hỏi: "Còn món này thì sao ạ?"
Cố Cảnh lại liếc nhìn, đó là món gan ngỗng áp chảo kiểu Pháp, hắn thở dài nhẹ: "Tốt nhất là không nên ăn, gan ngỗng giàu chất béo, khó tiêu."
Lục Tiến: "???" Mặt anh bắt đầu giật giật.
Ai có thể nói cho anh biết..... bây giờ đang là cái tình huống gì được không?
Lục Hòa chẳng để tâm, đơn giản đẩy luôn thực đơn về phía Cố Cảnh: "Vậy anh gọi món đi."
"Khoan đã khoan đã!" Lục Tiến cuối cùng cũng hoàn hồn, giật lấy quyển thực đơn, nheo mắt đầy nghi ngờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, cuối cùng nhíu mày hỏi: "Hai người bọn em...... rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Lục Hoà khó hiểu, chớp mắt nhìn anh trai: "Sao vậy anh?"
Nhìn em trai mình tỏ vẻ hoàn toàn không cảnh giác, cứ như ai muốn xâu xé gì cũng mặc kệ, Lục Tiến càng nhíu chặt mày: "Em nói thật với anh đi, có phải là cậu ta đã bắt nạt em không?"
Chữ "cậu ta" trong miệng Lục Tiến, Lục Hòa nghe là biết chỉ ai. Nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao anh trai mình lại đột nhiên hỏi như thế, chỉ mơ màng đáp một tiếng: "A?"
Lục Tiến lại quay đầu nhìn sang người bạn thân đang ngồi trên sô pha, sắc mặt điềm tĩnh không một gợn sóng mà nghiến răng nói: "Trước kia tôi đã nói với cậu rồi mà đúng không? Nếu như cậu dám nhân lúc tôi không để ý mà bắt nạt em trai tôi, thì cho dù có phải liều mạng, tôi cũng sẽ không tha cho cậu!"
Cố Cảnh lạnh lùng đáp: "Nói rồi."
Lục Tiến: "Vậy bây giờ cậu đang có ý gì, sao cái này không cho em trai tôi ăn, cái kia cũng không cho em tôi ăn? Cậu có biết thằng bé ngày thường ăn uống thất thường thế nào không? Tìm được món gì thích ăn là không dễ đâu."
Cố Cảnh trả lời câu hỏi phía sau: "Biết."
"Biết mà cậu còn....."
Lục Tiến chưa nói hết đã bị ngắt lời: "Vậy cậu có biết dạ dày của em ấy không tốt, có những thứ bắt buộc phải kiêng không?"
Lục Tiến nghẹn họng.
Lục Hoà bên cạnh cũng cười ngượng ngùng: "Anh trai....."
Cuối cùng vẫn là Cố Cảnh gọi món. Những ngày này Lục Hoà hầu như đều ăn cùng hắn, trong số những món có thể ăn, những món nào cậu thích, hắn đều âm thầm ghi nhớ tất thảy.
Sau khi gọi xong, hắn đẩy thực đơn về phía Lục Tiến, anh cười xòa gọi một món mà người bạn thân thích: "Vừa rồi là tôi xúc động quá. Gần đây thật sự đã phiền cậu giúp chăm sóc em tôi, mấy lời 'liều mạng' gì đó chỉ là bốc đồng thôi, vẫn là anh em tốt cả đời, phải không....."
Câu này rõ ràng là đang cười cợt cho qua, nhưng không hiểu Cố Cảnh nghe đến từ nào mà khẽ nhíu mày, rất nhẹ, gần như không ai để ý được.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được đưa lên. Cố Cảnh đứng dậy từ ghế sofa, ngay sau đó, Lục Hoà bên cạnh cũng khẽ nhích người đứng lên theo tựa như một thói quen.
Hắn ngồi xuống một vị trí bất kỳ trên bàn ăn, vừa ngồi xuống, vị trí bên cạnh cũng đã được Lục Hoà ngồi xuống.
Chứng kiến cảnh này, Lục Tiến: "....."
Không ổn, anh thật sự cảm thấy có gì đó không ổn.
Em trai anh ngày thường ra ngoài đều sẽ đi theo anh, anh ngồi đâu thì em ấy liền ngồi đó, nhưng sao hôm nay em ấy lại thay đổi như vậy.
Lục Hoà vẫn không cảm thấy có gì lạ, thời gian gần đây cậu đều ở bên cấp trên, sớm đã thành thói quen rồi.
Cho đến lúc này, khóe miệng Cố Cảnh mới khẽ cong lên, gần như không thể phát hiện nổi một nét cười nhỏ.
"Anh trai?" Lục Hòa gọi một tiếng, thấy anh trai vẫn còn ngồi ngẩn người ở sô pha.
Lục Tiến lúc này mới hoàn hồn, thấy hai người kia mặt mày bình thản, không giống có gì bất thường, anh tự nhủ có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.
Chắc Tiểu Hòa chỉ là gần đây làm việc cùng Cố Cảnh, nên mới có thói quen như vậy thôi.
Không nghĩ thêm nữa, bữa ăn cứ thế diễn ra trong không khí hòa nhã.
Lục Hoà ăn được một nửa, không ngoài dự đoán, lại được Cố Cảnh kế bên gắp cho một miếng cá hấp đã được gỡ xương. Cậu ăn đến quen rồi, liền tự nhiên mà bỏ vào miệng, còn nhắm mắt lại tận hưởng.
Lục Tiến lại càng cảm thấy sai sai, nhưng cau mày mãi vẫn cố ép mình đừng suy diễn nhiều.
Cho đến khi thấy khóe miệng của Lục Hòa dính một hạt cơm, Cố Cảnh liền nghiêng người, nâng cằm cậu lên, rút khăn giấy, cẩn thận lau đi.
Vừa lau vừa thấp giọng cười nói: "Ai da, mèo con nhà ai lại lạc tới tận đây vậy."
Lục Hòa không vui mà bĩu môi một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn để đối phương lau khóe miệng cho mình.
Toàn bộ quá trình, Lục Hòa không chỉ không phản kháng, mà còn cực kỳ phối hợp. Tựa như đây chỉ là một hành động bình thường đến không thể bình thường hơn.
Người duy nhất cảm thấy chuyện này rất không bình thường, Lục Tiến: "....."
Xin hỏi bây giờ ai có thể giải thích cho anh biết..... Hiện tại, em trai ruột của anh và người anh em thân thiết của anh rốt cuộc là loại quan hệ kiểu gì có được không?