Hôm nay là ngày đi làm thứ tám của Lục Hòa.
Vẫn là một buổi sáng lạnh đến thấu xương, Lục Hòa sống không còn gì luyến tiếc mà bò dậy tắt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng. Hai ngày trước cộng thêm hôm qua là kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của cậu kể từ khi đi làm.
Suốt hai ngày đó, Lục Hòa như trả thù chính mình mà nhốt chặt trong nhà, tự ý sắp xếp lịch sinh hoạt theo kiểu muốn sao cũng được. Ăn uống, giải trí, ngủ nghỉ chẳng theo giờ giấc cố định nào - rạng sáng bốn giờ thấy đói liền mò ra tủ lạnh kiếm đồ ăn, giữa trưa mười hai giờ buồn ngủ thì chui lên giường ngủ một mạch tới sáng.
Có lẽ vì vừa trải qua hai ngày nghỉ ngơi với giờ giấc sinh hoạt hỗn loạn như thế, nên sáng nay Lục Hòa càng thêm cảm thấy bản thân không muốn rời giường. Tắt đồng hồ báo thức xong, cậu lại nằm ì thêm một lúc mới miễn cưỡng lê người đến tủ quần áo tìm đồ mặc. Rửa mặt xong, sắc mặt của Lục tiểu thiếu gia vẫn nhợt nhạt uể oải. Đến khi mở cửa nhà, cảm nhận luồng gió lạnh quét qua, cậu liền đứng tại chỗ, không buồn nhấc chân bước tiếp.
Dù sao thì, Lục Hòa trước giờ vẫn là tiểu thiếu gia được người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay. Suốt mấy ngày liên tiếp phải dậy sớm đi làm trong tình trạng thiếu ngủ, cậu sao có thể không thấy tủi thân cho được.
Rõ ràng công ty bắt đầu làm việc lúc tám giờ sáng, vậy mà bởi vì nhà ở xa công ty, cậu lại phải dậy sớm hơn người ta một đoạn. Nếu..... nếu như nhà cậu mà ở gần công ty thì tốt rồi, đến lúc đó chẳng phải là có thể ngủ thêm được nửa tiếng nữa hay sao.....
Thế là trên đường đi làm, Lục Hòa rốt cuộc không nhịn được mà mở khung chat với anh trai nhà mình.
Lsla: Anh ơi, gần Hồng Đạt còn phòng nào không?
Đến công ty, sau khi nghiên cứu địa hình đường đi xong, Lục Hòa lại bắt đầu ngơ ngác với đống tài liệu lý thuyết kinh doanh trên bàn làm việc.
Sau một tuần, cậu cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ. Dù là trợ lý thực tập của Tổng giám đốc Cố, cậu chỉ được giao nhiệm vụ ngồi yên và đọc mấy cái lý luận kinh doanh đó, hoàn toàn không được tiếp xúc với công việc thực tế. Không chỉ như vậy, từ sau lần đi công tác trở về, cậu gần như không nói chuyện với Cố tổng thêm lần nào nữa. Mỗi ngày chỉ có đi làm rồi tan tầm, đều là ra vào ở văn phòng giám đốc. Lúc đầu ra vào còn được Cố tổng dùng ánh mắt hoặc cử chỉ nhắc nhở một tiếng, về sau thì dứt khoát không thèm ngó ngàng gì đến nữa.
Thật giống như trong mắt cấp trên, cậu đã bị chuyển sang trạng thái "ẩn thân" hoàn toàn. Chuyện này khiến Lục Hòa có chút mờ mịt.
Dù sao thì chức danh hiện tại của cậu là trợ lý thực tập của Cố tổng, nhưng thật ra bất kể có chuyện gì, người mà Cố tổng gọi đến đầu tiên vẫn luôn là trợ lý Trần.
Nghĩ vậy, Lục Hòa không nhịn được liếc mắt về phía bàn làm việc của đương sự. Nam nhân ngồi ở đó vẫn như thường lệ nghiêm túc, yên tĩnh và trầm ổn mà xử lý công việc, biểu cảm chẳng khác gì hôm qua hay hôm kia.
Lục Hòa tự cho rằng mình lén nhìn rất kín đáo, cứ thế dán mắt nhìn người ta một lúc lâu. Xác nhận cấp trên hoàn toàn không phát hiện ra bên này, cậu mới thu hồi ánh mắt, lén lút cúi người, từ mép bên kia bàn kéo ra một tờ giấy A4.
Thật ra, mỗi tối sau khi tan tầm, Lục Hòa đều sẽ vẽ bản thiết kế trang sức. Chủ đề linh cảm lần này là "dã tâm", thế nhưng mỗi lần vẽ xong cậu lại cảm thấy vẫn còn thiếu một chút gì đó, tựa như chưa thực sự chạm tới cảm giác mà mình muốn.
Một tác phẩm phải thế nào mới thể hiện được cái cảm giác "dã tâm" mà cậu muốn? Lục Hòa đã nghĩ ra rất nhiều phương án thiết kế. Thế nhưng mỗi lần nhìn vào bản thảo, cậu lại phát hiện - bản thiết kế ấy tuy đã thoáng chạm đến cái cảm giác mà cậu muốn, nhưng vẫn chưa phải là thứ cậu thực sự tìm kiếm. Vì thế, mỗi ngày đi làm, Lục Hòa đều tranh thủ lúc cấp trên đang chăm chú làm việc để lén lút quan sát đôi mắt kia.
Quan sát suốt mấy ngày, cuối cùng Lục Hòa cũng ngộ ra được hương vị mà mình muốn tìm.
Đó là một loại dã tâm không phô trương. Không phải kiểu trắng trợn, ngang ngược, mà là thứ dã tâm ẩn nhẫn, khó nắm bắt, lặng lẽ giấu trong vẻ điềm tĩnh - một tia tham vọng như có như không.
Nghĩ thông suốt, Lục Hòa lập tức cúi đầu bắt tay vào phác thảo. Thế nhưng, cho dù cậu đã biết rõ mình muốn nắm lấy cảm giác ấy, mỗi bản thiết kế vẽ ra vẫn rất khó thể hiện trọn vẹn cái chủ đề "ẩn nhẫn" này.
Cũng như dự đoán, bản thiết kế mới nhất - một chiếc vòng cổ uốn lượn hình mãng xà được vẽ kín một mặt giấy A4 lại tiếp tục trở thành bản vẽ bị vứt đi.
Lục Hòa ngáp dài một cái, đè bản thảo xuống bàn, rồi cứ thế gục xuống ngủ bù một lát.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đi làm vì ngủ gật mà bị cấp trên để bụng, những lần sau mỗi khi Lục Hòa lén lút tranh thủ ngủ bù, vị sếp kia đều làm như không thấy.
Tuy rằng không rõ thái độ của sếp vì sao lại chuyển biến nhanh như vậy, nhưng với Lục Hòa mà nói đây chính là chuyện tốt, cậu cũng chẳng buồn nghĩ nhiều làm gì.
Giấc ngủ lần này của Lục Hòa cũng chẳng kéo dài được bao lâu, lại ngủ chẳng hề thoải mái. Đến lúc tỉnh lại, cả cánh tay cậu đã trở nên tê dại đến mức không thể nào nhấc nổi.
Cậu ngồi dậy, theo bản năng liếc nhìn về phía bàn làm việc của sếp. Thấy sếp vẫn giữ nguyên tư thế kể từ lúc cậu ngủ trước đó, không hề thay đổi, Lục Hòa lúc này mới yên tâm mà đưa tay xoa xoa ấn đường.
Mở điện thoại ra nhìn một cái, Lục Hòa phát hiện tin nhắn mình gửi cho anh trai hồi sáng đã được trả lời.
Anh cả: Sao thế Tiểu Hòa? Em ở cái biệt thự kia không quen à?
Anh cả: Khu Hồng Đạt bên này anh vẫn còn một căn hộ, rất rộng, nhưng thực ra anh vẫn chưa đặt mua thêm nội thất ở đó. Nếu bây giờ dọn qua, anh sợ em ở sẽ không quen.
Anh cả: Không sao đâu, nếu Tiểu Hòa muốn ở thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ cho người đi đặt mua liền. Có điều nhanh nhất cũng phải đợi thêm nửa tháng nữa.
Lại cách mười mấy phút—
Anh cả: Tiểu Hòa đang bận à? Sao không trả lời anh vậy?
Anh cả: Có phải sếp của em lại bắt em làm việc rồi đúng không? Bằng không sao lại không rảnh mà trả lời tin nhắn của anh như vậy chứ.
Rồi lại thêm năm phút nữa—
Anh cả: Sếp của em bảo là em đang ngủ rồi hả, ha ha. Vậy Tiểu Hòa khi nào tỉnh nhớ nhắn lại cho anh nhé.
Anh cả: Gấp đến mức ngay cả lời của anh cũng không đợi được mà phải tự mình đi tìm phòng gần công ty à?
Anh cả: OvO
Lục Hòa lướt nhanh qua một lượt tin nhắn, đến khi nhìn thấy câu "Sếp của em bảo em đang ngủ rồi", cậu chớp mắt ngây ra một lúc.
Ngẩng đầu liếc sang Cố tổng bên kia, người ta vẫn ngồi ngay ngắn, dáng vẻ chẳng có khác gì với thường ngày, một chút biểu cảm thừa cũng không có.
Lục Hòa lúc này mặt có chút vặn vẹo, nghĩ tới việc mình còn chưa trả lời tin nhắn của anh trai, vội cúi đầu, nhanh chóng gõ chữ.
Lsla: Anh ơi, em không phải gấp đến thế đâu.
Lsla: Hiện tại chỗ em ở rất tốt, chỉ là hơi xa công ty, em muốn tìm một chỗ nào đó gần hơn một chút để tiện đi làm.
Hai chữ "đi làm" vừa gõ ra, bản thân Lục Hòa cũng có hơi chột dạ.
Quả nhiên, bên kia anh trai không có bận gì, gần như lập tức trả lời lại.
Anh cả: Gần hơn một chút à? Anh hiểu rồi.
Lục Hòa nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, không hiểu gì cả. Anh trai chỉ nhắn lại đúng một câu như vậy, chẳng có thêm lời nào tiếp theo.
Nhưng Lục Hòa vẫn ngoan ngoãn trả lời một chữ "Vâng".
Cúi đầu nhìn thấy bản thiết kế hỏng của mình, cậu không tiếng động thở dài, ngẩng đầu theo thói quen liếc nhìn cấp trên. Lại phát hiện đối phương lúc này không còn chăm chú vào máy tính xử lý công việc nữa, mà đang cau mày nhìn điện thoại, dáng vẻ hình như vừa nhận được tin tức gì đó không mấy vui vẻ.
Lục Hòa đang định thu hồi ánh mắt, thì đúng lúc bắt gặp Cố tổng cũng đang nhìn về phía mình. Ánh mắt kia..... thực sự rất khó diễn tả.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Hòa mờ mịt: "......?"
Nhưng tình huống đó chỉ kéo dài đúng một khoảnh khắc, Cố tổng liền thu lại ánh mắt, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại cúi đầu tiếp tục nhìn di động.
Lục Hòa khó hiểu, nhìn đối phương thêm hai cái nữa mới thu hồi tầm mắt. Đến khi hoàn hồn lại, đã thấy anh trai gửi thêm tin nhắn mới tới rồi.
Anh cả: Tiểu Hòa, hình như anh đã giúp em tìm được một chỗ ở rồi.
Lục Hòa ngẩn người - Nhanh như vậy sao?
Nếu nói bên phía Lục Hòa vừa nhận được tin vui, thì bên phía Cố Cảnh lại là một trận tin dữ.
Lịch sử trò chuyện trên di động của Cố Cảnh vẫn dừng ở khung chat với Lục Tiến, khung tin nhắn phía trên là một mảng trắng đầy lời oán trách:
Lục Tiến: Cậu không phải giám đốc ở Hồng Đạt à? Tôi không tin chỗ cậu không có mấy căn hộ còn trống.
Lục Tiến: Em tôi đã đến chỗ cậu làm trợ lý rồi, cậu cho nó ở tạm một căn thì đã làm sao chứ?
Lục Tiến: Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta mười mấy năm giao tình, không phải anh em ruột thì còn hơn anh em ruột, em tôi cũng tính là em cậu, cậu phải đối xử tốt với em mình một chút đi.
Lục Tiến: Không thì cậu cứ coi như thuê hộ tôi một căn, tôi sẽ để thằng bé dọn vào.
Dãy tin nhắn màu trắng chi chít, còn phía Cố Cảnh chỉ có một tin màu xanh lục vỏn vẹn một dấu "......".
Cố Cảnh: ......
Cố Cảnh nhìn mấy tin nhắn mà anh em tốt gửi tới, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Chẳng lẽ hắn không xem cái nhóc con kia như em ruột mà đối đãi à?
Đi làm thì ngủ gật, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Phạm mấy lỗi nhỏ, hắn đều không truy cứu. Thậm chí đến bây giờ đối phương còn bị hoài nghi có ý gì đó với hắn, trong lúc đi làm liên tục liếc mắt nhìn về phía này, hắn cũng nhịn hết.
Cố Cảnh dám nói, nếu thật sự là em ruột mình, hắn đã sớm treo lên mà đánh cho một trận rồi.
Chỉ có thể nói, không phải ai cũng giống người anh em nhà hắn - cái kiểu cuồng em trai thế này.
Cảnh: Gần đây chỉ còn đúng một căn, tôi vẫn đang ở.
Lục Tiến: Chỉ còn một căn? Cậu mua nhà kiểu gì mà keo thế?
Cảnh: Thế cậu ở gần công ty mua được mấy căn?
Lục Tiến: ..... Một căn.
Cũng đúng thôi, nhà gần công ty vốn không phải khu vực có giá trị thương mại cao, cũng chẳng có phong cảnh đặc sắc gì. Người bình thường nhiều lắm cũng chỉ mua một căn để tiện qua lại.
Dù là người có tiền, thì người có tiền cũng biết tính toán.
Cố Cảnh cứ tưởng đến đây là xong chuyện rồi. Ai ngờ Lục Tiến lại nhảy ra thêm một câu:
Lục Tiến: Tôi vừa xem qua, chỗ tốt nhất khu đó cũng chỉ có mỗi căn của cậu. Cậu có để ý không nếu để em tôi dọn qua ở chung? Thằng bé ngoan lắm.
Cảnh: Để ý.
Lục Tiến: Không đúng, để tôi hỏi thử em tôi xem thằng bé có chịu không đã.
Cố Cảnh: .....
Cố Cảnh suýt chút nữa cười ra tiếng. Cảm tình là kiểu gì cũng phải dọn đến đúng không?
Kết quả, lúc thấy tin nhắn tiếp theo gửi đến, động tác tay của hắn hơi dừng lại.
Lục Tiến: Thôi, tôi hỏi rồi. Thằng bé bảo thích ở một mình, không qua chỗ cậu nữa.
Lục Tiến: Mà sao tôi cứ có cảm giác cậu có chút bài xích với em tôi thế nhỉ?
Lục Tiến: Hồi trước lúc chúng ta hợp tác làm mấy cái dự án, chẳng phải cũng từng chen phòng ở tạm với nhau vì tiết kiệm thời gian di chuyển đó sao? Dù là chuyện lâu rồi thì cũng không đến mức thành tâm bệnh chứ.
Cố Cảnh lặng im nhìn màn hình, không buồn trả lời.
Nói thật thì, chuyện mà Lục Tiến nhắc đến đúng là đã từ rất lâu rồi. Khi đó bọn họ vừa mới bắt đầu tiếp xúc với sản nghiệp trong nhà, còn mang theo không ít dã tâm, chỉ một lòng muốn giành được dự án lớn để thăng tiến. Vì vậy, đúng là từng có giai đoạn phải sống chung chắp vá tạm bợ.
Nhìn anh em tốt thao thao bất tuyệt, Cố Cảnh lại liếc sang người đang cúi đầu ngồi một góc không biết đang làm gì kia, ánh mắt dần trầm xuống.
Đối với bất kỳ ai có thể nảy sinh ra ý đồ bất chính với hắn, Cố Cảnh đều có bản năng kháng cự.
Ngay trong lúc luồng suy nghĩ ấy vừa dâng lên, điện thoại lại rung thêm một cái, nhảy ra tin nhắn mới:
Lục Tiến: Đến cả tôi là cái loại người sống bê tha đủ thứ tật xấu mà cậu còn có thể chịu được, thì em tôi ngoan ngoãn như vậy, cậu càng phải dễ chịu hơn chứ!
Lục Tiến: Chẳng lẽ cậu không tin em tôi thật sự rất ngoan à? Cậu gặp qua rồi còn gì.
Lục Tiến: Nhắc tới mới nhớ, để tôi kể thêm mấy câu nữa.
Lục Tiến: Hồi em tôi còn bé xíu, mắt to long lanh, tôi chỉ cần dỗ vài câu là đã dính lấy tôi gọi ca ca cả ngày không dứt rồi.....
Cố Cảnh: "......"
Cuồng em trai là một dạng tồn tại thực sự rất đáng sợ và Cố Cảnh đã sớm biết điều đó từ lâu rồi.
Trở tay chặn luôn thông báo của khung chat bạn thân nhà mình, Cố Cảnh dứt khoát quăng chuyện phiền não sang một bên, tiếp tục dồn tâm trí vào công việc.
Còn về phần Lục Hòa.
Giữa việc được ở gần công ty nhưng phải sống chung với ở xa công ty nhưng được sống một mình, Lục Hòa vẫn nghiêng về lựa chọn sau hơn.
Lúc thấy anh trai hỏi mình có chấp nhận sống chung hay không, cậu không hề nghĩ ngợi liền thẳng thừng từ chối.
Nhưng rồi đến sáng hôm sau, vừa đứng trước cửa nhà mình, ý chí còn sót lại lập tức bị cơn gió lạnh đầu ngày thổi bay sạch.
Lục Hòa hà hơi vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà móc điện thoại ra, mở khung chat với anh trai rồi bắt đầu gõ tin nhắn.
Kết quả là đến khi Cố Cảnh vừa mới đến công ty, còn chưa ngồi ấm chỗ, liền nhận được hai tin nhắn liên tiếp thế này:
Lục Tiến: Em tôi nó lại đồng ý ở chung với cậu rồi. Coi như tôi cầu xin cậu, để thằng bé qua chỗ cậu ở một đoạn thời gian đi.
Lục Tiến: Cậu có điều kiện gì cứ việc nêu ra. 【chắp tay cầu xin】
2
Cố Cảnh: "......"