Trụ sở công ty của Cố gia hầu như mỗi quý đều sẽ tổ chức một cuộc họp hội nghị giữa các chi nhánh.
Nội dung cuộc hội nghị thường là để tổng kết lại nghiệp vụ quý trước của từng chi nhánh, đồng thời triển khai thảo luận về chỉ tiêu và kế hoạch mà mỗi chi nhánh phải hoàn thành trong quý tiếp theo.
Sau khi mọi người họp xong liền lần lượt trở về làm việc. Trên đường quay lại văn phòng, Cố Cảnh đã lên kế hoạch sắp xếp lại công việc và kế hoạch của quý tiếp theo. Chỉ là, ngay khi vừa mới chuẩn bị bắt đầu, hắn lại bất giác nhớ đến dáng vẻ thiếu niên khi nãy ngồi trong phòng tiếp khách mỉm cười với mình.
Nghĩ một chút, rồi lại nghĩ đến câu nói hôm trước của thiếu niên: "Tôi chỉ muốn nhìn anh."
Cố Cảnh trầm mặc, lông mày khẽ nhíu lại.
Hắn bắt đầu cân nhắc — có phải vị tiểu thiếu gia nhà bên cạnh kia đang ôm ấp ý nghĩ gì đó không đúng mực với mình hay không.
Hắn có thể chấp nhận việc trong tình huống chẳng hề báo trước mà bị trưởng bối Lục gia nhét cho một cậu nhóc như vậy. Dù sao vì nể tình anh em thân thiết bao năm, hắn cũng không ngại chiếu cố con trai nhỏ nhà người ta nhiều hơn một chút. Dù sao, em trai của anh em tốt cũng gần như là em trai nhỏ của mình mà thôi. Nhưng..... ngoài chuyện đó ra, Cố Cảnh thật sự không nghĩ sẽ có bất kỳ loại quan hệ nào khác với cậu nhóc ấy.
Hắn nghĩ suốt một lúc lâu cũng không hiểu nổi Lục Hòa là từ khi nào bắt đầu có ý nghĩ với mình, dù sao thì giữa bọn họ cũng chỉ mới tiếp xúc được một khoảng thời gian ngắn.
Trong công việc, Cố Cảnh luôn là kiểu người nói một là một, quyết đoán gọn gàng, là vị giám đốc nổi tiếng với phong cách sấm rền gió cuốn. Đối thủ cạnh tranh có chút động tác nhỏ nào, hắn đều dễ dàng đoán ra đối phương đang toan tính điều gì. Nhưng còn về mặt tình cảm đối với hắn mà nói, gần như là một trang giấy trắng.
Từ thời sinh viên, hắn đã sớm nhận ra xung quanh không thiếu người có ý theo đuổi mình. Chỉ là, lúc đó hắn chẳng mấy bận tâm đến chuyện yêu đương, một lòng chỉ nghĩ đến việc học hành.
Về sau, khi vừa học vừa bắt đầu tiếp quản một số sản nghiệp của gia đình, cũng chỉ vì đơn giản là bận đến không còn thời gian nghĩ tới chuyện đó. Cho đến một năm trước, khi hắn chính thức ngồi lên vị trí giám đốc chi nhánh, sự nghiệp tạm coi như ổn định, gia đình cũng bắt đầu thúc giục hắn đi xem mắt.
Lúc ấy, hắn tự biết tư tưởng của mình đã sớm thành thục, nếu thực sự muốn yêu đương, tám phần cũng chỉ là tìm một người phù hợp để kết hôn, rồi bình yên sống đến hết đời.
Bởi vì trong mắt hắn, yêu đương vốn là một chuyện vô cùng phiền phức. Duy trì một mối quan hệ ổn định lại càng hao tổn tinh thần và thời gian, mà với thân phận của hắn, vận mệnh đã định sẵn phải cống hiến cho công ty cả đời.
Hắn vốn không có dư tinh lực để chuyên tâm tìm hiểu một người, càng không nói đến chuyện phải thật sự hiểu rõ người ấy, rồi cùng người đó xây dựng m
Thật ra, hắn hoàn toàn có thể giống như những vị giám đốc khác - cưới một người vợ xinh đẹp đặt ở nhà, không cần để ý đến thứ gọi là tình yêu hay hôn nhân cảm xúc, chỉ đơn giản là sự phối hợp và thỏa mãn nhu cầu của người trưởng thành mà thôi.
Nhưng như vậy thì khác gì cuộc sống một mình của hắn ở hiện tại?
Huống chi, những đối tượng xem mắt mà mẹ hắn sắp xếp, phần lớn đều là kiểu có vài phần kính trọng lẫn ái mộ với hắn. Mà tình huống của hắn bây giờ, thứ duy nhất mà hắn có thể cho đối phương gần như chỉ là tiền tài. Nhưng vấn đề là gia thế của những cô gái ấy cũng chẳng thiếu tiền gì cho cam.
Anh từng thấy trong ánh mắt những cô gái đó là khát vọng đối với một cuộc hôn nhân hạnh phúc - mà điều đó, hắn hoàn toàn không thể, cũng không muốn lấy hạnh phúc của người ta ra làm trò đùa.
Vì vậy, ban đầu hắn còn miễn cưỡng tiếp nhận chuyện đi xem mắt, nhưng sau vài lần, hắn liền bắt đầu kháng cự.
Cho đến năm nay, anh đã ba mươi mốt tuổi, vẫn chưa từng thực sự rung động với ai. Nhưng mà, dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, những chuyện tình cảm quanh mình hắn cũng chẳng phải chưa từng được chứng kiến. Chẳng qua là hắn chưa từng để tâm mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Cảnh cảm thấy bản thân đúng là suy nghĩ quá nhiều. Làm gì có chuyện vị tiểu thiếu gia nhà bên cạnh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã nảy sinh loại tình cảm không đứng đắn với hắn được cơ chứ.
Tự hỏi hồi lâu cũng không ra kết quả, cuối cùng Cố Cảnh liền tự nhủ:
Có lẽ do cậu ta từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, tính cách sẽ có đôi phần phóng khoáng hơn một chút.....
Chắc là vậy.
Đến lúc bọn họ quay trở lại công ty thì cũng đã gần đến giờ tan ca của Lục Hòa.
Cố tổng và trợ lý Trần vừa về đến nơi liền lập tức lao vào xử lý đống công việc dày đặc. Lục Hòa cũng không rõ bọn họ đang bận cái gì, bởi vì chẳng ai gọi cậu đến tham gia cùng.
Cậu chỉ biết buồn chán ngồi nhìn chằm chằm vào cuốn lý thuyết kinh doanh được đặt trên bàn làm việc mà chờ đợi giờ tan ca.
Nhìn chưa được đến hai phút, Lục Hòa liền không chịu nổi nữa, mở điện thoại lên lướt vài trang web thời trang để giải khuây.
Lướt một hồi, bất chợt cậu nhìn thấy tác phẩm của chính mình.
Đó là một chiếc ghim cài áo hình sao biển phá cách.
Thiết kế đại khái là một sao biển nhỏ đè lên một sao biển lớn, viền ngoài của sao biển lớn được làm bằng bạch kim, còn sao biển nhỏ thì bằng vàng nguyên chất.
Trên các cánh của hai sao biển được khảm bằng các viên đá quý sắc lam và nghê hồng, còn điểm giao nhau chính giữa là một viên đá sapphire hoàng gia màu xanh ngọc bích nặng 7.57 cara.
Đây không phải là sản phẩm quảng bá của bất kỳ nhãn hiệu trang sức nào, mà chính là tác phẩm Lục Hòa từng đem đi thi đấu ở Ý.
Khi ấy, chủ đề cuộc thi là 《Trái tim đại dương》. Lục Hòa cảm hứng dâng trào, liền thiết kế chiếc ghim cài áo này, lấy sự đối lập về sắc độ làm điểm nhấn cho toàn bộ thiết kế.
Chiếc cài áo đó năm ấy đã giành được giải Vàng cá nhân trong cuộc thi, sau đó còn được một nhà triển lãm địa phương thu mua để trưng bày dài hạn. Cũng nhờ vậy mà cái tên Lsla của cậu lại một lần nữa nổi lên trong giới thiết kế trang sức thời thượng, gây được chút tiếng vang nhỏ.
Giờ nghĩ lại, Lục Hòa cũng chẳng còn nhớ nổi khi đó cảm hứng của mình đến từ đâu nữa. Dù sao thì, cảm hứng vốn là một thứ rất mơ hồ - không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có thể tự nhiên xuất hiện vào những khoảnh khắc bất chợt khi con người thật sự thả lỏng.
Giống như gần đây, cậu nhìn thấy một đôi mắt, liền lập tức liên tưởng đến loại đá quý sa Phật lai mà cậu từng yêu thích. Ánh mắt ấy vừa trong, vừa sắc lạnh, lại mang theo nét sáng loáng lạnh lẽo như bề mặt cắt gọt hoàn mỹ của một viên ngọc đá quý hiếm.
Lục Hòa đang ngồi lướt lại những bản thiết kế cũ của mình, bất chợt nhận được tin nhắn từ một người bạn lâu năm.
Sander: Tiểu Lục bảo bảo, bao giờ cậu mới về thế?
Sander là người bạn cậu quen hồi còn ở Ý, vì cùng yêu thích thiết kế trang sức mà thân thiết với nhau. Tuy nói là quen ở Ý, nhưng giống với Lục Hòa, Sander cũng là một du học sinh Trung Quốc tới đó để học nghề.
Khi biết Lụ̣c Hòa bị buộc phải về nước học kinh doanh để kế thừa gia nghiệp, Sander là người buồn hơn bất kỳ ai, kể cả bản thân Lụ̣c Hòa.
Trước khi về nước, Lục Hòa cũng từng giải thích qua. Cậu nói cha mẹ chỉ bắt cậu về học kinh doanh, chứ không cấm cậu theo đuổi nghệ thuật hay thiết kế trang sức. Sau này, cậu vẫn có thể vừa học kinh doanh, vừa tiếp tục làm thiết kế.
Nhưng Sander vẫn buồn. Chủ yếu là vì từ sau khi Lục Hòa về nước, anh chẳng còn ai để cùng trò chuyện, bàn luận về ý tưởng thiết kế hay cùng nhau lăn lộn thi đấu.
Lúc này nhìn thấy tin nhắn của Sander, Lục Hòa nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn thành thật mà nhắn lại.
Lsla: Cái này tớ cũng không dám chắc. Bây giờ tớ đã đi làm rồi, chắc phải đợi đến lúc học được cách kinh doanh thế nào, rồi mới xem ba mẹ có cho quay lại đó hay không.
Sander: Vậy giờ cậu đã học đến đâu rồi?
Lsla: Chẳng ra gì. Sếp chỉ bắt tớ học lý thuyết, không hề cho tớ đụng vào nghiệp vụ thực tế.
Sander: Vậy sếp của cậu vẫn còn tốt chán, mới vào đã cho cậu tiếp xúc nghiệp vụ thì mới đáng sợ đấy. Người ta chắc muốn cho cậu bắt đầu từ mấy cái dễ hiểu trước đã.
Có lẽ là như vậy..... nhưng mà nói thế cũng chẳng thể khiến Lục Hòa bớt chán đi.
Cậu cùng Sander trò chuyện một hồi, rất nhanh liền đến giờ tan ca. Ngẩng đầu nhìn sang phía bàn làm việc của giám đốc, vẫn là cái dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú kia của Cố tổng. Y như hôm qua, đến giờ tan tầm cũng không có ai chủ động gọi cậu, mà cậu cũng chẳng lên tiếng, cứ thế tự mình rời đi.
Đi ra khỏi khu vực văn phòng giám đốc không xa là nơi làm việc của các đồng nghiệp, giờ này mọi người đều đã lục đục tan ca. Có người đang thu dọn đồ đạc, có người thì rôm rả bàn chuyện tối đi đâu ăn, cũng có người vẫn ngồi lì trước bàn làm việc chuẩn bị tăng ca.
Lục Hòa đứng đó suy nghĩ xem có nên chào mọi người một tiếng trước rồi đi hay không, thì đúng lúc có người phát hiện ra cậu.
"Trợ lý Tiểu Lục, tan tầm rồi à?" Là một chị gái hôm qua từng nhắc cậu đừng lại gần Cố tổng.
Lục Hòa vừa mới gật đầu, liền bị một nhóm người kéo lại.
Nhân viên mới luôn là chủ đề bàn tán không bao giờ cũ trong công ty, đặc biệt là khi nhân viên này lại người cùng vị cấp trên nổi tiếng nhất công ty làm việc chung. Mới làm việc có một ngày thôi mà đồng nghiệp đã không nhịn nổi muốn thò đầu qua hỏi chuyện.
"Nghe nói hôm nay cậu đi công tác với tổng giám đốc Cố à?"
"Có thật hay không đấy?"
"Không thể nào, mới đi làm ngày thứ hai mà đã bị bắt đi công tác rồi sao? Vô nhân tính quá."
"Có điều nghĩ lại thì, với cái bộ dạng mặt lạnh ngày thường của Cố tổng thì cũng không phải là không thể."
Nhìn trước mặt đột nhiên tụ lại một đám người, Lục Hòa bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy, là đi công tác thật."
Vừa nghe xong, mọi người đều cùng lộ ra vẻ vô cùng đau lòng.
"Đau lòng quá đi mất! Tôi nghi ngờ cái vẻ ngoan ngoãn này của cậu khiến người ta sinh ra cái cảm giác muốn bắt nạt đấy!"
"Thế này là không được đâu cậu em! Cậu mới đến làm có hai ngày thôi mà tổng giám đốc Cố đã bóc lột cậu như vậy à? Đây là ép buộc quá mức rồi!"
"Thật sự không được thì để bọn này đổi công ty khác làm với cậu luôn! Lão tử nhớ hồi còn là sinh viên cũng từng vì cái giấy chứng nhận thực tập mà bị hành cho ra bã."
"Chị Lan nói đúng đấy! Nếu cậu muốn nhảy việc thì bảo với chị một tiếng, chị giúp cậu xin việc ở mấy chỗ khác. Chị đã lăn lộn trong cái giới này được bao năm rồi, cũng có ít nhiều quan hệ."
"Đặc biệt là tổng giám đốc Cố ấy, người đâu mà nổi tiếng nghiêm tắc! Chỉ cần mắc một chút sai lầm trong công việc là bị chửi sấp mặt ngay. Cậu mới đến nên chưa bị sếp mắng nhiều, nếu muốn đi thì đi sớm đi."
"......"
Lục Hòa lẳng lặng nghe bọn họ nói hết, trong lòng lại âm thầm nhớ lại thái độ của Cố tổng đối với mình suốt hai ngày qua. Cậu bắt đầu nghi ngờ..... có phải danh tiếng phong sát mặt lạnh của Cố tổng trong công ty bị truyền thổi quá đáng rồi không?
"Không phải đâu......" Lụ̣c Hòa nhẹ giọng nói.
Ở công ty mà phạm một chút sai, Cố tổng thật sự sẽ mắng người thẳng mặt à?
Cậu nhớ đến việc mình đi làm ngủ gật bị bắt quả tang, rồi đến trễ giờ làm ảnh hưởng đến lịch trình..... nghĩ nghĩ một hồi, Lục Hòa lại chân thành nói thêm.
"Cố tổng rất dễ nói chuyện."
Ai ngờ khi câu nói này vừa thốt ra, không chỉ đám đồng nghiệp đang vây quanh trước mặt mà ngay cả mấy người đang ngồi đằng sau bàn làm việc cũng sững người, cằm suýt rơi xuống đất.
"Trợ lý Tiểu Lục, cậu nói cái gì cơ.....?"Có người trừng to mắt, biểu cảm không thể tin nổi.
"A? Hóa ra cậu còn biết pha trò cơ đấy ha ha ha....." Một đồng nghiệp gượng cười, "Nhưng chuyện này cũng không buồn cười lắm....."
"Có lẽ..... là nói đùa thôi?" Có đồng nghiệp khác mặt mày hơi co giật.
Lục Hòa không hiểu vì sao mọi người lại phản ứng mạnh đến như vậy, nhưng những gì cậu nói đều là lời thật lòng.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng Cố tổng thực sự rất tốt với tôi." Nhìn ánh mắt khó tả của mọi người xung quanh, Lục Hòa ngập ngừng một chút, rồi lễ phép nói tiếp, "Tôi phải đi về trước đây, tạm biệt mọi người."
Đợi đến khi bóng lưng thiếu niên đã khuất khỏi tầm mắt, đám đồng nghiệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, một câu cũng không thốt ra nổi.
Một lúc lâu sau—
"Nếu các cậu mà tin lời cậu ta nói Cố tổng dễ nói chuyện thì thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn hơn."
"Hay là..... hay là cậu ấy có ấn tượng quá tốt với Cố tổng của chúng ta?" Có người dè dặt đưa ra một lời giải thích nghe cũng có lý chút đỉnh.
Vì thế, ngay tối hôm đó, lúc Cố Cảnh đi qua phòng pha trà thì vô tình nghe thấy đoạn hội thoại thế này—
"Có khả năng trợ lý Tiểu Lục thích Cố tổng của chúng ta, cho nên mới nói ra câu 'Cố tổng rất dễ nói chuyện' nghịch thiên đến như vậy." Một đồng nghiệp nói.
"Phải thích đến mức nào mới có thể nói ra được câu cảm động như vậy chứ....." Một đồng nghiệp khác tiếp lời, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì tràn đầy nghi ngờ.
1
Vừa sáng nay còn tự mình kết luận xong rằng cái vị tiểu thiếu gia nhà bên chỉ là tính cách có hơi cởi mở một chút, đối với mình tuyệt đối không có ý gì khác, Cố Cảnh: "....."