Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 58

Mùa đông giá buốt ập xuống, khí lạnh thấu xương.

Cuối tháng mười một, thương hiệu Lu Hoàn tung ra một bộ trang sức mới mang chủ đề "Tình Yêu Đích Thực". Trong cả bộ, loại đá chủ đạo được dùng nhiều nhất chính là kim cương trắng – biểu tượng của sự vĩnh hằng. Đặc biệt, chiếc trâm cài áo hình bông tuyết được nạm đầy kim cương trắng lại thu hút ánh nhìn hơn cả. Bộ trang sức này vừa mới mở đặt trước đã nhanh chóng khiến nhiều nhà thiết kế trang sức danh tiếng quốc tế chú ý.

Trên các diễn đàn thời trang, đề tài này lập tức leo lên hot search.

Nguyên nhân là vì "Tình Yêu Đích Thực" do chính tay Lsla, một nhà thiết kế trẻ đang có chút tiếng tăm, sáng tạo nên.

Lsla vốn là người khá kín tiếng. Cậu có tài khoản trên các mạng xã hội thời trang lớn, nhưng hầu như không hoạt động, chỉ thỉnh thoảng đăng vài mẫu thiết kế. Thời gian cập nhật cũng rất thất thường. Vậy mà chỉ với sự xuất hiện thưa thớt ấy, Lsla vẫn thu về cho mình không ít người hâm mộ ở nước ngoài.

Dù vậy, cậu vẫn có được lượng fan đáng kể ở nước ngoài.

Có khoảng thời gian, tài khoản mạng xã hội của Lsla gần nửa năm không hề cập nhật, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Đến khi cậu trở lại, liền đăng một tác phẩm mới—

Một đôi khuy măng sét và một chiếc nhẫn, lấy đá sapphire làm chủ đạo, đặt tên là "Dã Tâm Lãng Mạn".

Tác phẩm vừa được đăng tải đã nhanh chóng lọt vào hot search. Rất nhiều người nhận ra, nhà thiết kế trẻ đầy tiềm năng kia cuối cùng cũng đã trở lại. Không những vậy, cậu còn thành lập thương hiệu trang sức riêng của mình — Lu Hoàn, với cửa hàng chính đặt tại thành phố G, Trung Quốc.

"Tình Yêu Đích Thực" là bộ sưu tập đầu tiên mà Lu Hoàn chính thức tung ra. Thiết kế tuy có nét cá tính riêng nhưng vẫn hợp thị hiếu đại chúng. Kết hợp với danh tiếng vốn có của nhà thiết kế, nhiệt độ bàn luận của bộ sưu tập này lại càng tăng cao.

Chiều tối, khoảng năm giờ rưỡi, bầu trời thành phố G đã sẫm đen. Đèn neon trên các con phố bật sáng, tuyết rơi lất phất không ngừng, người đi đường cũng trở nên thưa thớt.

Trong văn phòng sáng sủa rộng rãi, Lục Hòa ngồi đó, vừa ăn vặt vừa nghịch điện thoại.

Đây không phải văn phòng của Hồng Đạt, mà là văn phòng chuyên biệt dành riêng cho cậu - trụ sở chính của Lu Hoàn.

Tác phẩm thiết kế gần nhất của cậu đã hoàn thành, vì vậy hôm nay cậu mới hiếm hoi có thể thả lỏng, rảnh rỗi chơi điện thoại.

Vừa xem video được một lúc, một cuộc gọi video từ WeChat chen ngang.

Thấy rõ tên người gọi, cậu không chút do dự mà ấn nhận.

Ngay giây sau, gương mặt của Cố Cảnh hiện lên trên màn hình. Nhìn bối cảnh phía sau, có lẽ hắn vừa tan làm, vẫn còn ở văn phòng giám đốc của Hồng Đạt.

"Tối nay em có về không?" Cố Cảnh hỏi.

Lục Hòa đặt điện thoại lên giá đỡ, chống khuỷu tay trên bàn, nghiêng đầu đáp: "Chắc là không về đâu....."

"Không phải em nói hôm nay đã hoàn thành xong bản thiết kế rồi à?" Cố Cảnh lại hỏi.

Đúng là vậy, nhưng Lục Hòa lại mấp máy môi, chần chừ: "Ờm..... Hôm nay em có kiểm lại một chút, tự nhiên phát hiện ra vài vấn đề nhỏ, cho nên..... còn phải chỉnh sửa thêm....."

Cố Cảnh khẽ nhướn mày, giọng chắc nịch: "Em đang trốn anh."

Khóe môi Lục Hòa giật giật. Cậu nghĩ thầm, nếu biết về nhà sẽ bị đè cả tối thì không né mới là đồ ngốc.

Cậu không lên tiếng. Dù sao sau hơn một năm ở bên nhau, Cố Cảnh đã sớm nắm rõ được từng biểu cảm, từng động tác nhỏ của cậu, thậm chí chỉ cần một câu nói thôi hắn cũng đã đủ nhìn thấu được tâm trạng của cậu.

"Đừng trốn anh nữa, được không? Tối nay anh sẽ không làm gì đâu." Cố Cảnh hạ thấp giọng, dịu dàng dỗ.

Lục Hòa lập tức phản bác: "Em không tin! Uy tín của anh trong chuyện này sớm đã mất sạch rồi."

Cố Cảnh nhìn cậu chăm chú, ánh mắt như muốn xuyên qua màn hình: "Tiểu Hòa, bảo bối, vợ yêu..... Anh nhớ em lắm. Anh muốn ôm em."

Mặt Lục Hòa nóng bừng, nhịn không được mà bật thốt: "Cố Cảnh! Anh đừng bắt chước em nữa!"

Cố Cảnh thu lại biểu cảm trêu chọc, khẽ cười khàn khàn: "Ừ, không bắt chước nữa. Đợi chút nữa anh qua đón em."

Cuộc gọi kết thúc trong mơ hồ, Lục Hòa cũng chẳng kịp nghĩ kĩ tại sao mới chỉ vài câu mà đã biến thành việc Cố Cảnh muốn đến đón cậu rồi.

Đến sáu giờ rưỡi tối, nhân viên công ty Lu Hoàn đã tan làm hết. Trong cả tòa nhà chỉ còn một mình Lục Hòa – ông chủ lớn cùng vài bảo vệ. Văn phòng yên tĩnh, cậu ngồi ngả lưng trên ghế, giết thời gian bằng một trò chơi nhỏ.

"Cạch—" Cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra.

Lục Hà không cần ngẩng đầu cũng biết ai vừa đến.

Cậu vẫn tiếp tục chơi trò chơi trong điện thoại. Chỉ chốc lát sau, người kia đã từng bước đi tới, không nói lời nào, đưa tay nhéo nhéo má cậu.

"Dự án thiết kế có vấn đề cần chỉnh sửa?" Cố Cảnh nhìn người trước mắt đang chơi game vui vẻ đến quên trời đất, chậm rãi hỏi lại.

Lục Hòa không trả lời. Cậu thoát game, nhét điện thoại vào túi, sau đó dang hai tay ra: "Ôm em."

Động tác tự nhiên cùng giọng điệu đầy lý lẽ kia, hoàn toàn thể hiện rõ sự "được voi đòi tiên" đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Cố Cảnh bật cười khẽ, động tác quen thuộc mà vòng tay ôm trọn lấy người nọ vào lòng.

Lục Hòa nhàn nhã ôm lấy khuôn mặt hắn, cả người tựa vào, ở khóe môi hắn hôn mạnh một cái, coi như đang dỗ dành.

Mà Cố Cảnh lại rất hưởng thụ dáng vẻ này của cậu, cũng chẳng nhắc đến chuyện cậu nói dối, chỉ ôm chặt lấy, vững vàng bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa Lu Hoàn, ánh đèn trong tòa nhà phía sau cũng đồng loạt tắt đi. Nhân viên đều đã về hết.

Lục Hòa dựa trong lồng ngực hắn, nghĩ thầm: Cậu luôn muốn được hắn đưa về nhà.

Tuyết rơi như muối trắng, yên lặng phủ xuống. Khi còn trong văn phòng thì không thấy lạnh, nhưng giờ bị gió lùa qua, toàn thân cậu lập tức run lên.

Hiện tại, cả người cậu đang nằm gọn trong lòng Cố Cảnh, hầu như bất cứ phản ứng nào của cậu, hắn đều có thể cảm nhận được.

"Anh có khăn quàng cổ, kéo xuống mà quàng cho mình đi." Bước chân hắn không dừng, giọng nói vẫn ôn nhu phân phó.

Lục Hòa ngoan ngoãn đưa tay tháo khăn trên cổ hắn xuống, loay hoay một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp: "Xong rồi."

"Xong?" Cố Cảnh bán tín bán nghi.

Hắn rõ ràng cảm nhận được chiếc khăn vẫn còn ở trên cổ mình, hơn nữa nghe giọng thì khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra Lục Hòa hoàn toàn không tháo khăn ra, mà trực tiếp quấn cả hai lại chung một chỗ.

May mà chiếc khăn đủ dài, chỉ là như vậy thì cũng chẳng kín đáo gì cho cam, gió lạnh vẫn len lỏi từng đợt mà thổi vào.

"Quàng như vậy chẳng có tác dụng gì cả. Kéo khăn xuống, quàng cho đàng hoàng đi, nghe lời." Cố Cảnh nói.

Hắn thì lạnh thế nào cũng không sao, nhưng Lục Hòa thì quá đỗi quý giá, nhỡ mà để cậu lạnh thì không ổn.

Lục Hòa lại không động đậy, chỉ dựa người vào ngực hắn càng sát hơn.

"Không cần, chiếc khăn này đã được anh quàng rồi, trên cổ anh cũng ấm. Em không thấy lạnh đâu."

Thấy cậu cố chấp như vậy, Cố Cảnh đành sải bước nhanh hơn, trực tiếp bế người lên xe để cậu khỏi bị lạnh thêm.

Trợ lý Trần vốn đang chờ sẵn trong xe. Nhìn thấy ông chủ bế Lục Hòa ra, anh ta chỉ lễ phép mỉm cười chào.

Sau một năm, anh ta đã quen với cách hai người ở bên nhau, nên chẳng thấy có gì lạ nữa.

Xe nổ máy.

Lên xe, Cố Cảnh mới tháo khăn quàng của mình xuống, cẩn thận quàng lại cho Lục Hòa, sửa sang chỉnh tề rồi mới hỏi: "Em đã ăn tối chưa?"

Lục Hà lắc đầu.

"Dì Phỉ đã nấu những món em thích. Về nhà ăn nhé."

Lục Hòa gật đầu, rồi lại nghiêng người dựa vào hắn.

Cố Cảnh khẽ cười, đưa tay xoa mái tóc tròn tròn của vợ mình, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự gần Hồng Đạt. Hai người nắm tay nhau bước xuống, Trợ lý Trần nhìn bóng lưng của hai người họ dựa vào nhau, chỉ mỉm cười, sau đó lái xe rời đi.

Vừa vào cửa, hương thơm của canh gà đã bay ra ngào ngạt. Trong bếp, dì Phỉ vẫn đang bận rộn nấu nướng.

Thấy Lục Hòa, bà vui mừng không giấu nổi: "Tiểu Hòa đã về rồi à? Mấy ngày không về, có nhớ cơm dì nấu không đó?"

Lục Hòa ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ! Nhớ cơm dì nấu, cũng nhớ dì nữa."

Mấy ngày nay cậu đều ở nhà khác, không quay về. Không chỉ vì mải loay hoay với bản thiết kế, mà còn là đang cố tình tránh mặt Cố Cảnh.

Cậu bận đến đau đầu vì mấy chi tiết bản vẽ, vốn đã chẳng thể nào tập trung nổi. Nếu lại bị hắn đè cả một đêm, hôm sau lấy đâu ra sức để làm việc chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Hòa không khỏi có chút hoang mang.

Khối lượng công việc của Cố Cảnh rõ ràng còn lớn hơn cả cậu, nhưng hắn vẫn cứ như làm bằng sắt, ban ngày bận rộn, ban đêm về nhà vẫn phải lăn lộn với cậu, hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi nào.

Lục Hòa hơi thất thần, may nhờ lời nhắc của dì Phỉ mới kéo cậu trở về thực tại: "Đi rửa tay trước đi, lát nữa ăn cơm."

Cậu ngoan ngoãn đứng dậy đi rửa tay.

Cố Cảnh quả nhiên không lừa cậu. Tối nay dì Phỉ đã nấu đủ món mà cậu rất thích.

Những ngày qua, Lục Hòa cứ vùi đầu vào bản thiết kế đến đau cả đầu, ăn uống qua loa. Giờ phút này cuối cùng cũng được thả lỏng, ăn uống ngon miệng, một lúc liền hết sạch hai bát cơm lớn.

Ăn xong, dì Phỉ về trước. Lục Hòa ngồi ở phòng khách, định nghỉ ngơi một chút, chưa kịp ngồi nóng chỗ đã bị Cố Cảnh bế thẳng về phòng.

Vừa đặt xuống giường, những nụ hôn dồn dập, mãnh liệt như muốn che trời lấp đất, lập tức ập tới.

Lục Hòa bị hôn đến nghẹt thở, cố gắng đẩy hắn ra, th* d*c: "Anh....."

Mấy ngày nay, mỗi tối không về nhà, cậu đều nhận được video call của Cố Cảnh. Trong màn hình, người đàn ông kia dỗ dành, gọi cậu về, còn nói nhớ cậu. Cậu vẫn cố tình không về, nhưng hiện tại nhìn vào dáng vẻ của hắn thế này, xem ra hắn thật sự đã kìm nén đến phát điên rồi.

Thấy cậu mới nói một chữ đã nghẹn lại, Cố Cảnh liền cúi xuống hôn tiếp.

Lục Hòa bất lực đẩy nhẹ ngực hắn, khẽ thở: "Để em đi tắm trước đã....."

Cố Cảnh chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp bế cậu lên, sải bước đi về phía phòng tắm.

Nói là tắm rửa, nhưng kỳ thật chỉ toàn là quấy rối.

Chẳng mấy chốc, tiếng rên đứt quãng của Lục Hòa từ phòng tắm truyền ra, thẹn thùng gọi ra đủ loại xưng hô mà hắn dỗ dành, vừa ngượng vừa mềm nhũn. Nhưng có nói gì cũng vô ích, bởi đến lúc cần ra tay tàn nhẫn, Cố Cảnh vẫn tuyệt đối không nương tình.

Bị bắt nạt đến run rẩy, Lục Hòa bực bội mắng vài câu chẳng có chút sức công kích nào. Thậm chí càng giống như trêu chọc, khiến người đàn ông trên người cậu càng thêm điên cuồng.

***

Khi tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng. Lục Hòa còn mơ màng thì bên miệng đã bị kề một ngụm nước ấm.

Cậu mới uống được nửa ngụm, nửa còn lại lại theo khóe môi mà tràn xuống cổ.

Giờ phút này, hình ảnh của cậu chắc chắn trông chẳng ra sao cả, nhưng Lục Hòa vẫn chẳng buồn động đậy, cứ nằm yên trên giường.

Giọng Cố Cảnh lại vang lên bên tai: "Bảo bối uống thêm chút đi, lát nữa mất nước sẽ không tốt."

Lục Hòa giật nảy người: "Còn nữa sao?!"

Cậu tức đến rầu rĩ: "Cố Cảnh, anh hãy làm người đi!"

"Ừ, anh cũng chỉ muốn làm vợ anh thôi."

"Đừng làm nữa, làm thêm chắc vợ anh sẽ chết mất."

"Có anh ở đây, em không chết được."

Câu nói đầy ẩn ý ấy khiến cậu càng thêm hãi hùng, vội vàng co mình nép sát mép giường: "Đừng, đừng làm nữa..... Chồng ơi, em thật sự không chịu nổi đâu. Mai làm, mai làm cũng được mà....."

Cố Cảnh ra vẻ trầm ngâm.

Thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, Lục Hòa vội vàng tranh thủ: "Ngày mai nhé, chồng ơi..... hôm nay em thật sự mệt lắm rồi....."

Cố Cảnh cúi người đè xuống, giọng trầm thấp: "Được, ngày mai cũng làm."

Lục Hòa thở phào: "Vậy hôm nay....."

Cố Cảnh cong môi cười, lập tức kéo người lại: "Nốt lần cuối."

Lục Hà suy sụp, cái "lần cuối" kiểu Schrödinger này cậu đã nghe đến phát sợ rồi: "Cố Cảnh!"

"Anh đây."

Mười ngón tay hắn đan chặt lấy tay cậu, cúi xuống hôn, vừa dịu dàng vừa lưu luyến.

Anh vẫn luôn ở đây.

Bình Luận (0)
Comment