"Em say rồi."
Trong phòng khách yên tĩnh, cuối cùng chỉ còn vang lên câu nói thản nhiên ấy của Cố Cảnh. Sau đó hắn xoay người, đưa lưng về phía Lục Hòa, từng bước ổn định đi thẳng về phòng mình.
Lục Hòa ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa. Đôi mắt đột nhiên nóng lên. Đợi đến khi bóng lưng cao lớn của Cố Cảnh biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại. Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, lăn dọc theo gò má. Khi mở mắt ra lần nữa, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi, nhưng ánh mắt cậu đã kiên định khác thường.
Say ư?
Ly rượu kia rõ ràng chính hắn đã đổi đi, hắn so với bản thân cậu còn hiểu rõ hơn, vậy mà lại viện cớ để lảng tránh.
Nhưng không sao. Cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc theo đuổi hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hòa tỉnh dậy, chỉnh trang xong rồi đi ra phòng khách. Quả nhiên, Cố Cảnh đã không còn giống với trước kia, ngồi chờ sẵn cùng ăn sáng nữa.
Cũng may là tối qua cậu đã nếm qua sự lạnh nhạt ấy, nên phản ứng hiện tại cũng không quá lớn. Dưới sự chăm sóc của dì Phỉ, Lục Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc ăn hết bữa sáng.
Trở lại công ty, vừa bước vào văn phòng giám đốc, theo thói quen cậu lập tức nhìn về bàn làm việc của sếp. Nở nụ cười chào hỏi, đối phương chỉ hờ hững đáp lại một tiếng. Hai người rất ăn ý mà không hề nhắc lại chuyện tối qua.
Lục Hòa vốn định thu hồi lại ánh mắt, nhưng thoáng cái lại phát hiện trên bàn hôm nay có gì đó khác lạ. Khi nhìn rõ thứ được đặt cạnh bàn, cậu bất giác khựng lại.
Đó là một bình hoa cắm đầy hoa hồng tươi. Được chăm sóc kịp thời, cánh hoa trông vẫn diễm lệ, rực rỡ bắt mắt.
Quen quá..... Đúng rồi, đó chính là bó hồng mà cậu đã tặng hắn vào hôm qua.
Lục Hòa lặng người nhìn, hồi lâu sau mới khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên, sau đó xoay người trở về chỗ làm của mình. Cậu ngoan ngoãn tiếp tục sắm vai một nhân viên nhỏ không quấy rầy ông chủ.
Tối qua, vốn dĩ cậu định đi xem chiếc nhẫn kia, nhưng vì phải tham dự tiệc khai xuân của Hồng Đạt nên không đi được. Sáng sớm hôm nay, Trương Công Tượng lại gọi tới hỏi cậu khi nào có thể ghé một chuyến.
Ngồi ở chỗ làm, Lục Hòa khẽ liếc sang bóng dáng nghiêm túc của người đàn ông kia, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định tối nay sẽ đi nghiệm thu nhẫn.
Dù sao hiện tại, cậu cũng chưa nghĩ ra cách nào khác để gây thêm ấn tượng trước mặt sếp cả.
Nếu như sớm nghiệm thu chiếc nhẫn đó, cậu đã có thể sớm đưa cho sếp. Biết đâu đến lúc ấy, sếp sẽ bị cậu lay động thì sao.
Suốt cả buổi sáng, Lục Hòa vẫn nghĩ cách làm thế nào để khiến cho sếp hồi tâm chuyển ý. Đến tận giờ nghỉ trưa, cậu lại tìm cơ hội đứng dậy đi đến trước mặt Cố Cảnh để "tăng điểm tồn tại", rồi mới cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong, Lục Hòa học theo chiêu thức theo đuổi người khác mà Chung Trì từng dùng, ghé vào tiệm bánh mua một hộp bánh việt quất, định mang về tặng cho người mình đang theo đuổi.
Ngày thường hắn rất hiếm khi thấy sếp ăn vặt, cũng chẳng biết đối phương thích đồ ngọt gì. Nhưng đồ ngọt ít nhiều cũng có thể khiến cho tâm trạng của con người trở nên tốt hơn, vậy nên tặng chút bánh chắc cũng không sai biệt lắm.
Chỉ mới nghĩ đến cảnh lát nữa có thể lại một lần nữa "tạo cảm giác tồn tại" trước mặt sếp, đuôi mắt Lục Hòa đã vô thức cong cong, ý cười cũng thoáng hiện lên.
***
Ăn trưa xong, Cố Cảnh quay lại văn phòng. Theo thường lệ, giờ này hắn nên sang phòng nghỉ trong để chợp mắt một lát — vốn dĩ tiểu thiếu gia vẫn luôn nhắc nhở hắn phải nghỉ ngơi đúng giờ.
Nghĩ đến Lục Hòa, ánh mắt Cố Cảnh lại không kìm được mà liếc về phía góc phòng. Nhưng chiếc ghế vốn vẫn có người ngồi, nay lại trống không.
Cố Cảnh lặng lẽ thở dài, thu lại tầm mắt. Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng gõ cửa lễ phép.
Hắn hơi nhíu mày nghi hoặc. Giờ này trợ lý Trần chắc chắn không đến, còn Lục Hòa thì càng không thể, vị thiếu gia nhỏ kia từ lâu đã quen với việc chẳng bao giờ gõ cửa, cứ thế mà trực tiếp đẩy vào.
Tiếng gõ vẫn tiếp tục vang lên, Cố Cảnh trầm giọng nói: "Vào đi."
Cửa được đẩy ra, gương mặt trang nhã xinh đẹp của Thẩm Quyên Quyên liền xuất hiện.
"Gõ cửa nãy giờ mà không thấy ai đáp, em còn tưởng là anh đã đi ngủ trưa rồi đấy."
Thẩm Quyên Quyên mặc một chiếc váy liền thân đen tuyền, trên tay xách túi, vừa đi vừa đảo mắt khắp phòng làm việc, tìm quanh một vòng nhưng không thấy người mình muốn gặp thì khẽ nhíu mày: "Người kia của anh đâu?"
Cô đột ngột xuất hiện ở đây, nói không kinh ngạc sẽ là giả. Cố Cảnh không trả lời ngay câu hỏi, ngược lại hỏi lại: "Em đến đây làm gì?"
Thân hình Thẩm Quyên Quyên khựng lại, lúc này mới nhìn sang hắn: "Có một người bạn trong nước hẹn em gặp mặt ôn chuyện, trùng hợp chỗ hẹn lại gần công ty của các anh, tiện đường ghé qua xem thử."
Cố Cảnh không tỏ thái độ, chỉ nghe cô tiếp tục truy vấn: "Người kia của anh đâu?"
Cố Cảnh vẫn chưa vội đáp, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Em tìm em ấy làm gì?"
Thẩm Quyên Quyên cười: "Tặng cậu ấy chút đồ. Vài hôm nữa em phải về lại M quốc rồi, trước đó còn chưa kịp đưa quà. Anh thì bận rộn suốt, hẹn cũng không gặp được, nên lần này em mới tiện đường tự tay mang tới. Sao thế, Tiểu Hòa chẳng phải lúc nào cũng dính lấy anh à?"
"Hình như cậu ấy tên Tiểu Hòa thì phải, em có nghe dì nói vậy." Cô lại lẩm bẩm thêm một câu.
Cố Cảnh vừa định nói gì, thì cửa văn phòng phía sau đã bị đẩy ra.
Lục Hòa bước vào, trong tay cầm theo một hộp nhỏ. Vừa mở cửa miệng còn treo nụ cười, nhưng không ngờ trong phòng ngoài sếp ra còn có người khác, nét mặt thoáng ngẩn ra.
Cậu vừa xuất hiện, cả văn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Lục Hòa vẫn nhớ Thẩm Quyên Quyên, cậu chớp mắt nhìn cô một cái, rồi theo bản năng lại ngó sang Cố Cảnh bên cạnh.
Vẻ mặt Cố Cảnh vốn bình thản, lúc này lại có chút biến hóa vi diệu. Hắn không quên, hai lần trước Thẩm Quyên Quyên tới đều khiến Lục Hòa hiểu lầm mối quan hệ giữa bọn họ. Hắn khẽ nhíu mày, môi mấp máy, vừa định mở lời thì đã bị giọng nói của Thẩm Quyên Quyên chen ngang.
"Tiểu Hòa, chị vừa mới tìm em đấy." Thấy người mình muốn gặp, Thẩm Quyên Quyên lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Lục Hòa bị gọi "Tiểu Hòa", tuy hơi ngốc nghếch nhưng vẫn kịp phản ứng, lễ phép đáp lại: "Chào chị."
Thẩm Quyên Quyên vòng qua Cố Cảnh, đi thẳng tới trước mặt Lục Hòa, khuôn mặt tươi rói, hiển nhiên được một tiếng "chị" của cậu làm cho hớn hở: "Ngoan quá! Hôm nay chị mang quà tới cho em đây."
"Quà ư?"
Chỉ thấy Thẩm Quyên Quyên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, mở nắp ra, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng ngọc. Mỗi hạt đều làm từ phỉ thúy thượng hạng sắc xanh đậm, sáng bóng rực rỡ, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.
Lục Hòa vốn có mắt nhìn trong mảng này, gần như liếc một cái đã nhận ra chiếc vòng tay kia giá trị xa xỉ đến mức nào.
Cậu không chắc chắn mà nhìn Thẩm Quyên Quyên, ngập ngừng hỏi: "Quà..... là tặng cho em sao ạ?"
Thẩm Quyên Quyên mỉm cười khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, trực tiếp nhét chiếc vòng tay vào tay cậu: "Đúng vậy! Nghe dì nói em làm thiết kế trang sức, hẳn là sẽ rất hứng thú với trang sức. Vừa hay chị có một chuỗi hạt phỉ thúy, tặng em là thích hợp nhất rồi."
Nói xong như chuyện hiển nhiên, nhưng Lục Hòa lại chẳng hiểu đầu đuôi gì. Cậu hỏi tiếp: "Tại sao chị lại tặng em?"
Thẩm Quyên Quyên cười nhẹ: "Bởi vì vài hôm nữa chị phải về nước M rồi. Là bạn của A Cảnh, chị đương nhiên cũng nên tặng quà cho đối tượng của anh ấy chứ."
Lục Hòa ngẩn người, chớp mắt mấy cái, cả người đều đờ ra, hình như vừa nghe thấy chữ gì đó mới lạ lẫm. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh. Chỉ thấy hắn thoáng sững lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Tốc độ nhanh đến mức Lục Hòa còn tưởng cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Dù chị sắp ra nước ngoài, nhưng khi hai người các em làm tiệc mừng kết hôn, chị nhất định sẽ quay về. Cho nên đừng nhớ chị quá nhé."
Yết hầu Lục Hòa run lên, cậu nuốt nước bọt, vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Cố Cảnh lần nữa. Nhưng bên kia, gương mặt người kia chẳng chút biểu cảm, cũng không có ý định mở miệng ngăn lại lời của Thẩm Quyên Quyên.
Cúi đầu nhìn chiếc vòng trong tay, Lục Hòa lập tức cảm thấy nó như biến thành vật nóng bỏng.
Đây rõ ràng là quà Thẩm tỷ tỷ tặng cho "đối tượng" của sếp. Vậy mà Cố Cảnh lại ngồi yên lặng, để mặc những lời kia trôi qua, thậm chí thái độ còn giống như..... ngầm thừa nhận.
Ngầm thừa nhận cậu chính là đối tượng của hắn.
Chiếc vòng vốn đã quý, nay lại còn mang thêm ý nghĩa nặng nề, khiến Lục Hòa càng không biết phải phản ứng thế nào.
Ngày thường mỗi khi do dự, cậu sẽ quen dựa dẫm vào sếp. Nhưng lần này, sếp lại im lặng không để ý đến, đẩy cậu vào tình thế phải tự mình quyết định có nên nhận món quà này hay không.
Đang lúc cậu còn ngẩn người, Thẩm Quyên Quyên lại dịu dàng nhìn cậu: "Em ngoan thật đấy." Vừa nói, cô vừa vươn tay về phía mặt Lục Hòa, "Có phải hơi béo lên rồi không? Nhìn còn đáng yêu hơn lần trước chị gặp. Cái má này trông mềm quá, cho chị xoa thử nhé....."
Trong lòng Lục Hòa rối tung, chỉ mải nghĩ phải xử lý chiếc vòng thế nào, hoàn toàn không để ý tay cô sắp chạm tới mặt mình.
Ngay lúc ấy, phía sau Thẩm Quyên Quyên vang lên một tiếng ho khan vừa đủ nghe: "Khụ, khụ....."
Thẩm Quyên Quyên: "......"
Cô lặng lẽ thu tay về, không nhịn được chửi thầm: Đúng là tên đàn ông keo kiệt.
Lục Hòa không để ý vì sao cô lại bất ngờ thu tay. Thực ra, chuyện vừa rồi cậu sớm đã có đáp án trong lòng.
Bản thân anh cũng có chút tư tâm - đang theo đuổi sếp, nên rất muốn được công nhận là người yêu của anh ta.
Cậu nhận lấy chiếc vòng kia, thấy sếp không lên tiếng ngăn cản, vậy thì chẳng khác nào ngầm đồng ý. Trong mắt Thẩm tỷ tỷ, cậu chính là đối tượng của sếp. Mà bản thân cậu vốn đã mang tâm tư riêng, dạo gần đây còn đang hết sức theo đuổi người ta, hận không thể ngay lập tức trở thành người trong lòng sếp.
Thế nên cậu liền mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn chị."
Thẩm Quyên Quyên cười nhạt: "Cái thằng nhỏ này, phản ứng chậm thật đấy." Nói xong, khóe mắt cô lại thoáng nhìn thấy hộp đồ trên tay Lục Hòa, liền hỏi: "Còn cái này là gì đây?"
Đến lúc ấy Lục Hòa mới sực nhớ, lúc trở về mình còn mang theo hộp bánh cho sếp: "À... cái này là đồ ngọt em mua cho Cố tổng."
Nghe vậy, Thẩm Quyên Quyên chẳng hề nắm lấy trọng điểm câu nói, mà chỉ cười trêu: "Các em nói chuyện với nhau lâu như vậy, mà vẫn gọi người ta là 'Cố tổng' sao? Đây là tình thú giữa đôi tình nhân nhỏ à?"
Lục Hòa khựng lại, mím môi, một lúc lâu cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cũng may Thẩm Quyên Quyên không truy hỏi đến cùng. Cô vốn chỉ thoáng nghi ngờ trong giây lát, thấy cậu không đáp thì liền quay về chuyện chính: "Đồ ngọt sao?"
Lục Hòa gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Cố Cảnh, nâng tay đưa hộp đồ ra: "Em không rõ anh thích ăn gì, cái này vị nam việt quất. Anh có muốn ăn thử chút không?"
Cố Cảnh chỉ nhìn cậu, không từ chối, cũng chẳng đưa tay ra nhận.
Bầu không khí quái dị trong khoảnh khắc ấy lặng lẽ lan ra khắp văn phòng.
Thẩm Quyên Quyên nhìn Cố Cảnh không có phản ứng gì, chợt ngộ ra điều gì đó.
Bảo sao..... từ lúc Lục Hòa vào phòng đến giờ, chưa từng thấy Cố Cảnh để ý hay dựa gần cậu. Thì ra là đang giận dỗi.
Tình hình bây giờ xem ra..... hình như là Lục Hòa đang cố dỗ dành Cố Cảnh?
Thẩm Quyên Quyên ngạc nhiên. Gì thế này? Lục Hòa..... dỗ dành Cố Cảnh sao?
Cô còn nhớ rõ, hồi nhỏ Cố Cảnh từng có một người bạn thân chơi rất hợp, nhưng sau đó người bạn ấy vô tình chạm vào điểm mấu chốt của hắn, thế là từ đó biến mất hẳn khỏi thế giới của Cố Cảnh. Khi còn bé hắn đã cứng rắn, quyết tuyệt như vậy, thì huống hồ gì bây giờ đã là một Cố tổng sấm rền gió cuốn.
Nếu Cố Cảnh mà thật sự tức giận một ai đó, e là người ấy sẽ chẳng còn cơ hội lại gần hắn được nữa đâu. Vậy mà hiện tại là loại tình huống gì đây?
Không khí còn đang căng thẳng, Thẩm Quyên Quyên lại chen vào, thêm dầu vào lửa: "Tiểu Hòa, thật ra anh ấy không thích ăn cái này đâu. Hay là để cho chị đi, chị thích ăn bánh này lắm."
Nghe cô nói vậy, Lục Hòa quả nhiên quay đầu hỏi lại: "Cố tổng không thích ăn ạ?"
Thẩm Quyên Quyên lập tức phụ họa: "Đúng rồi, chắc chắn không thích đâu! Đưa cho ta đi!"
Nhìn Lục Hòa sắp thật sự đưa hộp bánh cho Thẩm Quyên Quyên, Cố Cảnh cuối cùng cũng mở miệng: "Anh chưa từng nói là không thích."
Động tác của Lục Hòa khựng lại, lại đem hộp bánh rút về.
Cậu nghiêm túc nói với Thẩm Quyên Quyên: "Chị ơi, dưới lầu còn bán loại này đó, nếu chị thích thì lát nữa em sẽ mua cho chị một hộp khác nhé. Hộp này..... em muốn tặng cho Cố tổng mất rồi."
Thẩm Quyên Quyên bật cười "phụt" một tiếng: "Em sao lại dễ bị chọc như vậy chứ."
Cô vốn chỉ định đến tặng quà, đưa xong cũng không định ở lại lâu. Trước khi đi, cô nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi tên anh trai mặt lạnh như tảng băng nhà bên cạnh: "Anh làm gì vậy, đừng có chọc ghẹo em nhỏ quá đáng như vậy nữa."
Cố Cảnh im lặng, không đáp.
Thẩm Quyên Quyên nhíu mày: "Em bé nhà anh ngoan như vậy, đừng có làm quá. Đến lúc em ấy giận, không chịu để ý đến anh nữa thì anh có hối hận cũng vô ích thôi."
Cố Cảnh vẫn không mở miệng, cũng chẳng lộ ra vẻ gì khác thường.
Thẩm Quyên Quyên khẽ mắng: "Đồ mặt lạnh như xác chết," rồi cười cười chào Lục Hòa, rời đi.
Cô vừa đi, bầu không khí trong văn phòng lập tức lạnh xuống. Trong im lặng, Cố Cảnh trầm mặc suy tư.
Hắn đâu phải là đang "chọc ghẹo em nhỏ". Hắn chỉ muốn cho cái vị thiếu gia nhỏ ngốc nghếch kia hiểu rõ, tình cảm giữa bọn họ không phải là sự quan tâm kiểu anh em, mà là tình nhân.
Là tình cảm muốn hôn, muốn chạm, muốn hòa vào nhau.