Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 14

Lục Hòa cùng người bạn mới quen đi dạo triển lãm, đối phương cũng giống với cậu, đều rất có hứng thú với những cổ vật mang đậm ý vị lịch sử như thế này.

Từ lời đối phương nói ra, Lục Hòa biết được người kia tên là Sam, là một nhà thiết kế cho một thương hiệu nhỏ, lần này trên tay anh ta có một dự án thiết kế trang phục liên quan đến yếu tố văn hóa truyền thống Trung Hoa. Bên đối phương muốn Sam thiết kế ra một tác phẩm mang đậm yếu tố truyền thống Trung Quốc.

Chuyện này khiến Sam có chút đau đầu. Anh ta cũng đã tra cứu, tìm hiểu rất nhiều về văn hóa Trung Quốc trên mạng, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân vẫn không thể thật sự lĩnh hội hết được.

Huống hồ văn hóa Trung Quốc vốn quá mức bác đại tinh thâm, lịch sử hơn năm ngàn năm, có thể ngược dòng về tận những thời kỳ rất xa xưa.

Chính vì vậy, Sam lại càng cảm thấy bản thân mình hiểu biết nông cạn. Lần này đến Trung Quốc du lịch cũng là vì muốn có thể tiếp xúc, tìm hiểu thêm đôi chút về nền văn hóa lâu đời này.

Lục Hòa cũng rất thẳng thắn chia sẻ với đối phương những hiểu biết của mình về văn hóa truyền thống. Cứ như thế, hai người mặc kệ những người khác, vừa đi dạo vừa trò chuyện càng lúc càng hăng say.

Đi được gần một tiếng đồng hồ, Sam bỗng cười nói: "Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi thấy cậu, tôi đã cảm nhận được rằng chúng ta sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện."

"Vì sao vậy?" Lục Hòa hỏi lại.

"Bởi vì tôi nhìn ra được," Sam cười cười, "cậu có gu thời trang rất tinh tế, hơn nữa còn rất chú trọng trong việc phối phụ kiện."

Lục Hòa không ngờ lại là nguyên nhân này, khẽ cong khóe môi cười: "Cảm ơn vì lời khen. Thật ra tôi thấy cách phối đồ của cậu còn khiến người ta phải sáng mắt hơn ấy chứ."

Sam cũng bật cười, trong mắt như có chút ý tứ mờ mịt khó phân: "Thật ra không chỉ vì lý do đó..... còn bởi vì, ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy cậu, tôi đã——"

Chỉ là lời còn chưa dứt, anh ta đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang.

"Lục Hòa, đói chưa?" Là giọng Cố Cảnh.

Suốt chặng đường, hắn và trợ lý Trần vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau hai người mà không hề mở miệng.

Đột nhiên bị tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, Lục Hòa cũng chẳng còn tâm tư nghe Sam nói gì nữa, lập tức quay đầu lại.

Cố Cảnh không thèm để ý đến ánh mắt có chút lúng túng của người nước ngoài kia, đi thẳng đến bên cậu mà thấp giọng nói: "Sáng nay em đã ăn rất ít, bây giờ có đói không?"

Cố Cảnh lại lặp lại câu hỏi khi nãy, lúc này Lục Hòa mới sực nhớ ra hình như vừa rồi cậu quên trả lời cấp trên.

"Có chút đói." Cậu thành thật trả lời.

Giờ này cũng đã gần trưa, Lục Hòa cuối cùng cũng cảm thấy bụng mình có chút đói.

"Vậy đi ăn thôi." Từ đầu đến cuối, Cố Cảnh vẫn không hề liếc mắt nhìn Sam lấy một lần, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người Lục Hòa, ánh mắt trầm ổn mà vô cùng tự nhiên.

Lục Hòa cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý. Cậu đang định mở miệng chào tạm biệt với Sam thì đối phương đã nhanh hơn một bước.

"Isla, vị này là bạn của cậu à?"

Lục Hòa không nghĩ ngợi gì nhiều, buột miệng đáp: "Anh ấy là sếp của tôi."

Lời vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh lập tức có chút vi diệu. Ngoại trừ Lục Hòa, ba người còn lại mỗi người một vẻ.

Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, tạo thành hai mặt đối lập rõ rệt - Sam thì vẻ mặt vui vẻ thoải mái, còn Cố Cảnh thì sắc mặt lại nhàn nhạt lạnh lùng. Còn trợ lý Trần đứng bên cạnh thì thần sắc đầy nghi hoặc.

Sao anh ta cứ có cảm giác bầu không khí này..... có lúc thì ổn mà có lúc thì lại không ổn thế nhỉ?

Lục Hòa tính tình rộng rãi, căn bản không để ý đến không khí xung quanh. Nói xong câu kia, cậu mới hơi suy nghĩ lại một chút, rồi bổ sung: "Nhưng sếp của tôi đối xử với tôi rất tốt nên quan hệ của chúng tôi cũng gần như là bạn bè."

Trợ lý Trần nghe vậy liền lập tức hiểu ra.

Đúng rồi.

Sam vẫn giữ nụ cười trên mặt, chỉ là nụ cười ấy đã không còn thản nhiên như lúc đầu nữa, có chút thu lại, trong mắt dường như ẩn hiện một tầng cảm xúc khó phân. Mà Cố Cảnh lúc này...... sắc mặt càng thêm khó coi.

"Trưa rồi, chúng tôi cũng chuẩn bị phải đi ăn trưa thôi." Lục Hòa quay sang nói với Sam.

Sam mỉm cười: "Được thôi, chúng ta có thể trao đổi liên lạc không?"

Lục Hòa cảm thấy gặp được nhau một lần cũng coi như là có duyên, để lại liên hệ cũng không có gì bất tiện. Cậu đang định lấy điện thoại ra thì nghe Sam nói tiếp:

"Cậu thật sự rất đáng yêu. Nếu như cậu chịu cho tôi một cơ hội, biết đâu chúng ta có thể trở thành một cặp tình nhân khiến người khác phải ngưỡng mộ thì sao."

Nói tới đây, Cố Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được mà liếc Sam một cái, ánh mắt lạnh lùng không chút thiện ý.

Lục Hòa đang định lấy điện thoại ra thì động tác bỗng khựng lại một chút. Nghe thấy câu kia quen thuộc đến mức khiến người ta khó chịu, Lục Hòa ngẩng đầu nhìn Sam, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn tắt đi.

Nhận ra được ánh mắt và sắc mặt của Lục Hòa thay đổi, Sam lập tức hoảng hốt giải thích: "Xin lỗi, có lẽ tôi có hơi đường đột. Chỉ là tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu thôi, Lsla."

Người nước ngoài phần lớn đều vô cùng thẳng thắn, đặc biệt là chuyện tình cảm thì lại càng cởi mở hơn rất nhiều.

Nhưng chính điều này lại khiến Lục Hòa nhớ về rất nhiều ký ức không mấy vui vẻ.

Cậu vẫn luôn biết dung mạo của mình rất dễ gây thiện cảm, hồi còn du học ở Ý, không ít nam sinh thường xuyên gửi thư tình cho cậu, ngoài ra cậu cũng từng nhiều lần bị người ta chủ động tiếp cận.

Nhưng trong ánh mắt những người đó, thứ Lục Hòa nhìn thấy nhiều nhất không phải là tình yêu mà chính là d*c v*ng.

Bọn họ căn bản chẳng có ý định thật sự nghiêm túc tìm hiểu hay yêu đương, chỉ đơn giản là muốn kéo cậu lên giường. Mà trong hoàn cảnh khi đó, rất nhiều người thậm chí còn chấp nhận thứ tình yêu không lành mạnh ấy như là một chuyện rất bình thường.

Lục Hòa thực sự ghét loại người như vậy, càng ghét những kẻ đến gần mình chỉ để phô bày thứ d*c v*ng không hề che giấu.

Dĩ nhiên, cũng từng có vài người chân thành tỏ tình với cậu, thực sự muốn cùng cậu nghiêm túc yêu đương. Nhưng khi ấy, cậu chỉ muốn chuyên tâm vào nghiên cứu thiết kế và bản thảo, không hề có ý định thiết lập bất kỳ mối quan hệ nào.

Chính vì vậy, khi đối mặt với những kẻ tùy tiện tiếp cận như vậy, Lục Hòa chưa từng mềm lòng, thẳng thừng mặt lạnh từ chối.

Còn đối với những người thật sự có đôi chút ái mộ, mà cậu lại ngại từ chối thẳng khiến người ta khó xử, thì sẽ khéo léo viện cớ rằng mình đã có người mình thích: không phải cậu không tốt, chỉ là tôi đã có người trong lòng rồi.

Coi như cho đối phương một bậc thang bước xuống, đôi bên đều không đến mức quá khó coi.

Nhưng lần này, những ký ức không vui kia lại bị kéo trở lại, Lục Hòa thu lại ánh mắt, nhìn Sam, trên mặt không còn chút biểu cảm tùy tiện nào như lúc trước nữa. Nhớ đến hồi nãy hai người còn vui vẻ trò chuyện, lại nghĩ đến dáng vẻ thân thiết khi ấy của mình, cậu có hơi khựng lại.

Sau một thoáng yên lặng, Lục Hòa bình tĩnh mở miệng: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi."

Sam nghe vậy cũng không quá thất vọng, ánh mắt khẽ liếc qua người đàn ông trầm mặc đứng ngay bên cạnh Lục Hòa, thoáng sửng sốt rồi như ngộ ra điều gì đó. Anh ta cười cười, lễ độ chào một câu rồi xoay người rời đi.

Đợi đến khi bóng Sam khuất hẳn, Lục Hòa mới quay đầu nhìn về phía cấp trên.

"Chúng ta đi ăn....."

Câu nói chưa kịp dứt, ánh mắt Lục Hòa chạm phải sắc mặt của Cố Cảnh, lời ra đến miệng cũng không biết có nên nói tiếp hay không.

Chỉ thấy người đàn ông ngày thường luôn trầm ổn, lúc này trên gương mặt lại nhu hòa hiếm có.

Ánh mắt ấy nóng bỏng đến mức như muốn thiêu cháy người, nhìn cậu đến độ khiến người ta có cảm giác như sắp bị kéo vào. Một loại tình cảm mãnh liệt như thế, vậy mà lại xuất hiện trong ánh mắt của vị sếp kia khiến Lục Hòa có phần kinh ngạc.

Cậu nhanh chóng nhớ lại xem vừa rồi mình đã nói gì khiến cấp trên đột nhiên trở nên khác thường đến vậy. Suy nghĩ qua loa một chút nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.

Có điều cậu cũng chẳng có thời gian nghĩ sâu hơn, bởi vì Cố Cảnh đã bất ngờ đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: "Đi ăn thôi."

Cuối thu đầu đông, đúng vào mùa cua Giang Nam béo nhất, Lục Hòa vốn không phải kiểu người ăn uống nhiều, vậy mà khi nhìn thấy đĩa mì trộn gạch cua tươi óng ánh, lại nhịn không được mà ăn thêm mấy đũa.

Thấy cậu ăn có vẻ ngon miệng, Cố Cảnh cũng không ngăn cản, ngược lại còn sai người mang thêm một tô thịt cua cho cậu.

Đồ cậu thích ăn cũng không nhiều, khó lắm mới gặp được món hợp khẩu vị, đương nhiên phải tranh thủ lúc này để cậu ăn nhiều thêm một chút.

Sau bữa trưa, Lục Hòa trở về khách sạn, cũng không có ý định ra ngoài nữa. Cậu ngồi trong phòng lướt điện thoại, lướt đến khi mỏi mắt thì lại nằm vật lên giường ngủ một giấc.

Chỉ là giấc ngủ này cũng không quá yên ổn. Ban ngày khách du lịch quá đông, dù phòng cách âm có tốt đến đâu thì vẫn nghe được tiếng ồn ào ngoài hành lang và sân dưới.

Lục Hòa cứ thế ngủ một lát, rồi lại lướt điện thoại giết thời gian, rất nhanh mà một buổi chiều liền trôi qua.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Lục Hòa mới nhận được tin nhắn từ cấp trên.

Sếp cực kỳ tốt: Còn ngủ không?

Sếp cực kỳ tốt: Lát nữa đi ăn tối.

Lục Hòa lập tức nhớ ra, tối nay sếp có hẹn bàn chuyện hợp tác. Nhưng...... hắn cũng muốn dẫn cậu theo sao?

Cậu cứ tưởng lần này được cấp trên gọi đi công tác, cũng sẽ giống như lần trước, để cậu ở bên này chơi, đợi sếp đi xã giao xong thì hai người lại cùng nhau trở về.

Dù sao hiện tại về chuyện kinh doanh buôn bán, cậu hoàn toàn là người ngoài nghề, những gì biết được cũng chỉ là vài câu lý thuyết trừu tượng học trên sách vở mà thôi. Có thể đọc ra, hiểu được đại khái ý nghĩa, nhưng nếu để trực tiếp ra trận ứng phó, e là có hơi gượng ép.

Lsla: Em cũng phải đi ạ?

Nhắn xong câu này, đối phương không trả lời ngay. Chỉ một lát sau, cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên trước phòng mình.

Mở cửa ra, liền nhìn thấy vị "sếp cực kỳ tốt" của mình đang đứng ngoài cửa.

Cố Cảnh dứt khoát nói: "Em chỉ cần đi ăn là được rồi."

Lục Hòa ngoan ngoãn đi theo cấp trên ra ngoài, trợ lý Trần vẫn như mọi khi, đúng giờ chờ sẵn dưới sảnh đón hai người.

Bữa tối được hẹn ở một khách sạn khá có tiếng trong thành phố. Khi bọn họ đến phòng riêng, bên trong đã có người ngồi sẵn.

Những người trong phòng nghe tiếng động đều đồng loạt quay đầu nhìn lại.

"Cố tổng đến rồi."

"Mời ngồi, mời ngồi."

Cố Cảnh được người ta mời lên ngồi ở vị trí chủ vị. Hai vị trí bên cạnh hắn là hai vị đối tác hôm nay - Vương tổng và Lý tổng.

Trên bàn tiệc xã giao, vị trí ngồi đều có quy tắc. Hai vị đối tác này trước đây cũng từng nhiều lần hợp tác cùng Cố Cảnh, cho nên khi vừa nhìn thấy trợ lý Trần thì cũng có chút ấn tượng. Còn người thanh niên da trắng nõn sạch sẽ đi cùng bên cạnh thì mọi người cơ bản đều không quen mặt.

Những ai từng hợp tác với Cố Cảnh đều biết, người này trước giờ đi công tác chỉ mang theo một mình trợ lý Trần, hôm nay đột nhiên xuất hiện thêm một nhân vật lạ, tất nhiên khiến người trong bàn cũng không khỏi mà âm thầm quan sát đánh giá.

Lý tổng mở miệng hỏi trước: "Vị này là......?"

Cố Cảnh thản nhiên đáp: "Con nhà hàng xóm, đi ăn cùng."

Câu nói này vừa thốt ra, trừ bỏ Lục Hòa ra thì mọi người trong phòng đều lập tức hiểu ý.

Hóa ra người này tối nay chỉ đơn thuần là đi cùng ăn cơm, không tham dự vào đàm phán chuyện làm ăn. Khó trách vừa nhìn qua đã thấy giống sinh viên còn chưa tốt nghiệp.

Rất nhanh, Lục Hòa và trợ lý Trần đã được an bài ngồi vào vị trí đối diện Cố Cảnh, chếch vào một góc bàn.

Vị trí này ngược lại lại rất hợp ý Lục Hòa, khuất khuất một chút, không cần tiếp xúc nhiều, vừa vặn dễ ăn cơm.

Nhận ra ánh mắt sếp dừng lại trên người mình, Lục Hòa ngẩng đầu cười nhẹ đáp lại.

Cố Cảnh thu hồi ánh mắt, bắt đầu bước vào quy trình xã giao trên bàn tiệc.

Lúc mới dọn món khai vị lên, mọi người tranh nhau thể hiện, rót rượu, mời rượu không ngớt. Lục Hòa chỉ ngồi yên một góc, im lặng nhìn mà không xen vào.

Mãi cho đến khi có người đẩy một chén rượu trắng đến trước mặt cậu, còn cười cười định nói gì đó, thì từ đầu bàn bên kia, giọng nói của Cố Cảnh nhàn nhạt truyền tới: "Cậu ấy không uống rượu."

Lục Hòa nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu, điềm đạm lặp lại một câu: "Tôi không uống rượu."

Vốn đang mải bàn chuyện hạng mục với Cố Cảnh, hai vị giám đốc kia cũng khẽ sững người, vừa rồi rõ ràng Cố tổng vẫn đang nói chuyện cùng bọn họ, thế mà cũng rảnh để ý đến động tĩnh bên góc kia sao.

Trợ lý của Lý tổng lập tức thu chén rượu trước mặt Lục Hòa về, để được ngồi vào vị trí này, anh ta ít nhiều gì cũng phải có chút con mắt nhìn người. Anh nhìn qua liền hiểu, nam sinh trắng nõn sạch sẽ trước mặt này, địa vị hiển nhiên không hề đơn giản.

Anh ta vội cười làm lành với Lục Hòa: "Thấy cậu an tĩnh ngồi đó sợ nhàm chán nên mới rót rượu cho vui, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo."

Chuyện nhỏ này nhanh chóng liền trôi qua.

Thức ăn lần lượt được dọn lên, bàn tiệc đầy ắp món ngon và rượu hảo hạng. Thế nhưng Lục Hòa vẫn chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ tùy tiện gắp vài món, rồi lại cắm cúi nghịch điện thoại.

Mãi đến khi mang lên một nồi lẩu cua hấp lớn, Lục Hòa mới chịu động đũa trở lại.

Chỉ là món cua này khác với bữa trưa, không phải loại đã bỏ sẵn gạch cua và thịt cua ra, mà là nguyên con hấp chẻ đôi, vỏ cứng còn nguyên, bên trong đầy gạch béo vàng ruộm, hương thơm nức mũi.

Lục Hòa mới ăn được nửa con đã cảm thấy hơi mất công, nhưng vì quá thơm nên lại cố ăn thêm nửa bên nữa. Đến lúc này thật sự ăn chẳng thuận tiện gì, cậu đành buông đũa, không còn muốn động vào nữa.

Bên kia bàn, người đàn ông ở vị trí chủ tọa vừa tiếp tục hòa nhã nói chuyện làm ăn với đối tác, vừa chậm rãi đeo găng tay, cầm lấy con cua trước mặt cậu, bắt đầu lột vỏ.

Vương tổng ngồi bên cạnh thấy vậy liền vội nói: "Ôi chà, Cố tổng cũng thích ăn cua sao? Vậy để tôi gọi người tới lột giúp ngài."

Cố Cảnh cười nhạt, nhẹ nhàng từ chối.

Mùa này cua béo gạch vàng, mọi người trên bàn cũng lần lượt động đũa về phía nồi cua lớn kia.

Câu nói của Vương tổng khi nãy vốn chỉ là lời khách sáo, ai cũng không quá để trong lòng. Mãi đến khi họ nhìn thấy Cố tổng thong thả lột ra non nửa chén thịt cua, tháo bao tay xuống, tất cả mới bắt đầu để ý.

Ai nấy đều tưởng Cố tổng cuối cùng cũng chịu ăn rồi, nào ngờ...

Mọi ánh mắt lập tức kinh ngạc trơ mắt nhìn hắn đặt chén thịt cua vừa lột xong lên bàn ăn xoay tròn. Đĩa tự động ấy chầm chậm chuyển động, thẳng đến khi chén thịt cua kia trôi tới trước mặt nam sinh đang cúi đầu nghịch điện thoại, đĩa quay liền bị người kia ấn xuống mà dừng lại.

Lục Hòa đang xem trang web thời trang, đột nhiên cảm thấy bầu không khí náo nhiệt quanh bàn ăn trở nên yên tĩnh khác thường. Cậu như có linh cảm, ngẩng đầu lên nhìn về phía cấp trên.

Cố Cảnh mặt không biểu cảm, chỉ là trong mắt ánh lên một tầng ôn nhu nhè nhẹ. "Ăn đi."

Giọng nói trầm thấp, lười nhác mà cưng chiều.

Lục Hòa lúc này mới cúi đầu nhìn, phát hiện trước mặt mình đã đặt một chén đầy thịt cua đã được l*t s*ch. Cậu đưa tay nhấc lấy cái chén nhỏ ấy ra, ánh mắt không khỏi khẽ lóe sáng.

Lý tổng và Vương tổng bên cạnh đều kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt như muốn trừng ra nhìn chằm chằm vào nam sinh trắng trẻo bên kia đang cắm cúi ăn cơm.

Nếu người được Cố tổng tự tay lột cua đổi thành bất kỳ ai khác, e rằng bọn họ cũng sẽ không giật mình đến mức này.

Người từng hợp tác với Hồng Đạt đều biết, Cố tổng xưa nay là kiểu lạnh nhạt vô tình, công tư phân minh, rất ít khi quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt trên bàn tiệc.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy Cố tổng tự mình lột cua cho người khác, lại còn mang theo thái độ ôn hòa đến vậy, tất cả mọi người trong lòng đều dấy lên một trận hiếu kỳ thật lớn đối với nam sinh an tĩnh đang cúi đầu ăn cơm bên kia.

Có điều bọn họ cũng biết rất rõ, loại tình huống này tuyệt đối không thể để lộ quá mức kinh ngạc ra ngoài mặt.

Chỉ sững người trong chớp mắt, mấy người liền dường như không có chuyện gì xảy ra, lập tức nâng ly: "Tới nào, Cố tổng, tôi kính ngài một ly."

Không khí trên bàn tiệc liền khôi phục lại nhịp khách sáo qua lại.

Lục Hòa bên này, rất nhanh liền ăn sạch hết nửa chén thịt cua kia, chờ đến khi ngẩng đầu nhìn lại mặt bàn, thì nồi cua lớn đã bị quét sạch từ lúc nào.

Những khách sạn kiểu này vẫn luôn như thế, đồ ăn vừa ngon vừa đẹp mắt nhưng số lượng thì lại rất ít. Lục Hòa bình thường chẳng mấy khi để tâm đến chuyện ăn uống, hiếm lắm mới có món hợp khẩu vị, ăn đến nghiện miệng rồi thì lại phát hiện...... hết rồi.

Lục Hòa: "......"

Sự kiêu kỳ của Lục tiểu thiếu gia lại trỗi dậy. Cậu nhìn về phía Cố Cảnh, chớp mắt một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cố tổng, có thể..... gọi thêm cho em một phần cua nữa được không?"

Những người vừa bầu không khí trên bàn ăn về trạng thái bình thường: "......"

Bình Luận (0)
Comment