Và giờ đây, cuối cùng Triệu Nhất Mai cũng đã có được cuộc sống của riêng mình, có bạn bè thật sự, không cần phải dựa dẫm vào ai khác để hoài niệm về tuổi trẻ nữa.
Ngày lễ tốt nghiệp, cô lại gặp Nam Sơn. Trong sân trường có những người mặc linh vật in logo trường đang phát bóng bay nhiều màu. Nhất Mai xếp hàng lấy giúp Giang Hà một quả. Vừa quay người bước lên bậc thang, cô liền nghe có ai gọi mình:
“A May.”
Cô ngoảnh đầu lại, thấy Nam Sơn trong bộ lễ phục tốt nghiệp. Anh gầy đi, da cũng rám nắng hơn, nhưng vẫn tuấn tú như trước. Nhất Mai lơ đãng, buông tay để quả bóng bay trôi dần lên trời. Nam Sơn chỉ vài bước đã đi tới, khẽ nhón chân, bắt lại sợi dây bóng, rồi đưa cho cô.
Anh cúi đầu, cẩn thận buộc chặt sợi dây vào cổ tay cô.
“Cảm ơn.” Nhất Mai nói.
“Chúc mừng tốt nghiệp.” Anh đáp.
“Vẫn phải học tiếp, giờ đã bắt đầu lo đầu mình sắp hói rồi đây.”
Cô mỉm cười, khóe mắt hơi ươn ướt. Nam Sơn hơn cô hai khóa, đã ra trường từ lâu. Cô biết, hôm nay anh quay về, là đặc biệt đến vì cô.
Nam Sơn khẽ hỏi:
“Anh có thể ôm em một cái không?”
Triệu Nhất Mai mở rộng vòng tay, cho anh một cái ôm thật chặt. Anh thoáng sững người, rồi mới chậm rãi đưa tay ôm lấy lưng cô, càng siết càng chặt, như thể ôm trong tay báu vật quý giá nhất đời.
Một lúc lâu sau, Nam Sơn buông cô ra. Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, đều hiểu lần chia tay này, có lẽ sẽ chẳng còn dịp gặp lại.
“Xin lỗi.” Nhất Mai nói.
“Người cần nói xin lỗi là anh.” Nam Sơn mỉm cười, nháy mắt, “Bởi vì anh e rằng vẫn còn sẽ yêu em thêm một thời gian nữa.”
Đêm đó, khi tiếng reo hò rộn rã ban ngày đã lắng xuống, thành phố lại chìm trong tĩnh mịch. Chỉ có thư viện vẫn sáng đèn, luôn có những học sinh miệt mài. Nhất Mai không muốn lái xe, ba cô gái quyết định đi bộ về nhà.
“Lâu lắm rồi mới có khoảnh khắc như thế này. Không lo bài vở, không lo thi cử, chỉ yên lặng đi trên con đường này thôi.” Nhất Mai ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dày đặc, khẽ nói.
“Hình ảnh ngày đầu tiên đặt chân đến Mỹ vẫn còn rõ rành rành, vậy mà thoắt cái đã bốn năm trôi qua.”
“Ừ,” Hà Tích Tích gật đầu, hiếm hoi châm chọc, “ngay cả Giang Hà cũng lên được cỡ B rồi.”
Nhất Mai ghé sát tai cô thì thầm:
“Có lót m*t đấy.”
Bí mật bị lật tẩy, Giang Hà òa khóc rống, đuổi đánh Nhất Mai. Cô vừa ôm đầu vừa chạy, vừa chỉ vào tiệm sữa chua đông lạnh bên đường:
“Ăn không?”
Nhất Mai tự tay rắc đầy chocolate lên cốc của mình, nhiều đến mức sắp tràn ra. Bất kể vui hay buồn, ăn đồ ngọt vẫn là cách đơn giản nhất.
Cô đi giày cao gót gót nhọn mười hai phân, đến cuối cùng thật sự không đi nổi nữa, bèn tháo ra, xách trong tay, để chân trần chạm xuống mặt đất mát lạnh.
“Nhất Mai, hát một bài đi.” Giang Hà hứng chí đề nghị.
Nhất Mai nghĩ một lát, rồi cất giọng:
“Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên…” – Trăng sáng có từ bao giờ, Nâng chén rượu hỏi trời xanh.
“Dừng!” Giang Hà nước mắt ròng ròng, “Đổi bài! Em muốn nghe cái gì vui vui cơ!”
Mái tóc uốn xoăn màu rượu vang của Nhất Mai óng lên dưới ánh đèn đường. Cô ngẩng mặt, khe khẽ ngân nga:
♪ If you’re going to San Francisco, be sure to wear some flowers in your hair.
Không biết nghĩ đến gì, cô dừng lại, hỏi hai cô bạn:
“Nếu lúc này có thể ước một điều, hai cậu sẽ ước gì?”
Hà Tích Tích cười nhạt:
“Điều tớ muốn, chưa từng cần phải cầu nguyện.”
Nhất Mai vung vẩy đôi giày trên tay, ánh mắt hướng lên trời. Mỗi lần nhìn thấy bầu trời đêm, cô lại nhớ đến Thẩm Phóng.
Có lẽ vì bầu trời ấy cũng mê hoặc như đôi mắt anh, thăm thẳm vô cùng, xa vời tận chân trời.
Cô khe khẽ nói:
“Tớ muốn được gặp người mình yêu một lần.”
Giang Hà nắm tay cô, vẫn không quên chọc:
“Giờ này anh ta đang cách chị mười lăm ngàn cây số, lệch mười ba tiếng đồng hồ đấy.”
“Biết mà.” Nhất Mai cúi đầu đáp, giọng đầy hụt hẫng.
“Không hẳn thế đâu.” Hà Tích Tích bỗng dừng lại, nói.
Nhất Mai lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía trước. Giây phút sau, toàn thân cô run rẩy không thể kìm lại
Cô nhìn thấy anh.
Người lẽ ra đang cách cô mười lăm ngàn cây số, cùng cô ngăn bởi mười ba múi giờ.
Thẩm Phóng đứng dưới ngọn đèn đường vàng vọt, bên chân đặt một chiếc vali màu đen. Anh cúi đầu, quẹt que diêm, khom tay che gió, châm điếu thuốc.
Ánh mắt anh và cô gặp nhau trong khoảng không. Đốm lửa từ điếu thuốc lóe sáng, rồi Nhất Mai nghe thấy giọng nói trầm thấp, quen thuộc mà mê hoặc:
“Đêm San Francisco lạnh thật.”
Cô bụm miệng, nước mắt không hẹn mà rơi ào ạt.
Giày cao gót rơi xuống đất, cô để mặc chân trần, lao hết sức mình về phía anh, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Phóng không ngờ cô lại phản ứng dữ dội đến thế, thoáng lảo đảo. Còn Nhất Mai, nước mắt đã như vỡ đê, khóc không giữ chút thể diện nào.
Đôi mắt anh, quả thực đẹp chẳng khác nào bầu trời sao đêm.
Thẩm Phóng – Nhất Mai nghĩ, đây chỉ là một ngày bình thường trong cuộc đời rực rỡ dài rộng của anh, nhưng có lẽ, cô sẽ phải dựa vào nó để sống tiếp rất nhiều năm.
“Vì sao anh lại ở đây?” cô hỏi.
Anh cau mày, gỡ cô ra, lạnh nhạt:
“Có nhiệm vụ.”
“Vì sao anh lại ở đây?”
Cô cố chấp hỏi lại lần nữa, như một đứa trẻ, không được đáp án mong muốn thì không chịu buông.
Thẩm Phóng bật cười nhạt, ném cho cô một chiếc hộp quà:
“Ba anh và mẹ em chuẩn bị quà tốt nghiệp cho em.”
Nhất Mai đỡ lấy, đó là một chiếc hộp nặng trĩu. Cô không mở, cũng không cảm ơn, chỉ nhìn chằm chằm vào anh:
“Không phải anh tặng sao?”
“Triệu Nhất Mai,” Thẩm Phóng cất giọng lịch sự mà xa cách, “tự đa tình cũng nên có giới hạn thôi.”
Giang Hà và Hà Tích Tích nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Nhất Mai đẩy chiếc hộp về phía anh, nói:
“Thế thì em không cần.”
“Tùy em.” Thẩm Phóng nhún vai, chẳng thèm liếc hộp quà lấy một cái, lại mỉa mai:
“Quả nhiên là một người con hiếu thảo.”
Anh thuê một chiếc Hummer, đỗ ngay ven đường. Nói xong câu đó, anh xoay người định lên xe rời đi.
Nhất Mai lại lao lên chắn trước mặt, cắn răng:
“Dù gì em cũng là em gái anh, anh cũng nên tặng tôi một món quà tốt nghiệp chứ.”
“Em gái?” Anh cười lạnh, “Có đứa em gái nào ngày ngày chỉ mong chiếm đoạt anh trai mình không?”
Triệu Nhất Mai im lặng, nhưng vẫn đứng thẳng, dang tay chắn đường, không chịu nhường.
Thẩm Phóng dọc đường phong trần mệt mỏi, trên người nặng nề sát khí. Bị cô chặn ngoài xe, anh cực kỳ bực, cau mày:
“Triệu Nhất Mai, cô còn nhớ tôi đã từng chúc cô điều gì không?”
Nhất Mai khép mắt, hàng mi khẽ run, rồi buông tay, nhẹ giọng đáp:
“Anh chúc em, Triệu Nhất Mai, cả đời sở ái sở cầu, đều không thể đạt được.”
Thẩm Phóng nhếch môi cười lạnh:
“Nhớ cũng rõ ràng lắm.”
“Anh nói câu nào em cũng nhớ rành rọt.” Nhất Mai bình tĩnh đáp.
“Ha.”
Anh cười nhạt, mở cửa xe, phóng đi mất.
Sau khi anh đi, Triệu Nhất Mai quay lại chỗ anh vừa đứng dưới cột đèn, ngồi xổm xuống khóc rất lâu.
Giang Hà định bước tới an ủi, nhưng Hà Tích Tích kéo cô lại:
“Để cô ấy yên một lúc đi.”
Tối về nhà, dưới sự năn nỉ của Giang Hà, Nhất Mai mở quà cha mẹ gửi nhờ Thẩm Phóng mang sang. Bên trong là một đôi giày thủy tinh nạm kim cương, chế tác tinh xảo đến mức gần như hoàn hảo. Giang Hà thốt lên:
“Chắc cả thế giới cũng chỉ có một đôi như vậy thôi nhỉ?”
Có lẽ thế, Nhất Mai nghĩ, Triệu Thanh Đồng chưa bao giờ tiếc dành cho cô thứ tốt nhất.
Ngay giây sau, cô đậy hộp lại, leo lên ghế, nhét nó vào ngăn cao nhất trong tủ quần áo.
“Tại sao?” Giang Hà khó hiểu, “Chị không phải mê giày cao gót nhất sao? Đẹp thế cơ mà.”
“Đúng vậy,” Nhất Mai khẽ cười, “chính vì nó quá đẹp.”
Đẹp lộng lẫy hơn cả bầu trời sao. Nhưng dù là kim cương rực rỡ, bản chất cũng chỉ là than.
Đôi giày ấy sẽ luôn nhắc nhở cô rằng: cô không thể trông mong nhận được bất cứ món quà nào từ anh, cũng như việc anh vĩnh viễn sẽ không yêu cô.
Đặt xong hộp, cô nhảy từ ghế xuống, lỡ chân ngã ngồi phịch xuống sàn. Giang Hà hốt hoảng đưa tay đỡ.
Nhất Mai lại không chịu đứng lên, chỉ ngồi ngây người, lẩm bẩm:
“Dù thế nào, đêm nay với chị cũng là một phép màu. Khi chị nhớ anh đến cháy lòng, anh ấy đã vượt mười lăm ngàn cây số và mười ba tiếng chênh lệch thời gian để xuất hiện trước mặt chị.”
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, cô lái xe đến khách sạn đợi Thẩm Phóng. Anh chỉ xin nghỉ nửa ngày, sáng sớm hôm sau là phải đi ngay.
Cô ngồi ở ghế sofa trong sảnh chờ, vì cả đêm không ngủ, lại thêm không khí ấm áp dễ chịu khiến cô thiếp đi lúc nào không hay.
Tỉnh lại, nhân viên phục vụ nói người cô chờ đã rời đi.
“Ngài ấy đã gia hạn phòng cho cô. Nếu cô mệt, có thể vào nghỉ ngơi.”
Nhưng căn phòng anh ở đã được dọn sạch sẽ, gọn gàng đến mức không còn chút dấu vết nào của anh, thậm chí gối cũng chẳng lưu lại hơi thở.
Anh đến rồi đi, đúng là một giấc mộng quá ngắn.
Triệu Nhất Mai lặng lẽ trở về nhà, trên đường mua một chai whisky Ireland, một mình ngồi trên sofa uống cạn.
Giang Hà vừa đi siêu thị mua kem về, thấy Nhất Mai nằm vật trên sàn thì hoảng loạn suýt ngất. Cô giật phắt ly rượu trên tay bạn:
“Triệu Nhất Mai! Chị điên rồi à!”
Nhất Mai đôi mắt mông lung, vành mắt đỏ hoe, khẽ hỏi:
“Giang Hà, tại sao chúng ta phải lớn lên?”
Tại sao phải lớn lên?
Nếu không lớn, thì có thể mãi mãi ngông cuồng, ngây thơ, không cần lo ngày mai sẽ ra sao.
Giang Hà trầm ngâm rất lâu, rồi mới thì thầm:
“Bởi vì ngày mai… cuối cùng vẫn sẽ đến.”
Mùa hè năm đó, Triệu Nhất Mai bắt đầu con đường nghiên cứu sinh tiến sĩ. Giang Hà một mình đến Boston, Hà Tích Tích tìm được chỗ ở trong thành phố, bắt đầu kỳ thực tập. Muốn gặp nhau cũng khó mà thu xếp được thời gian.
Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống trải. Cả Giang Hà và Hà Tích Tích đều khuyên Nhất Mai dọn đi, hoặc tìm người khác ở ghép. Nhưng cô không chịu, vẫn kiên quyết thuê lại căn hộ ba người từng sống chung.
Những người trông bề ngoài vô tình, thường lại là những người tình cảm sâu nặng nhất.
…
Trước thềm Tết Nguyên đán, Triệu Nhất Mai nhận được cuộc gọi của Triệu Thanh Đồng khi đang ở thư viện.
“Con sao còn chưa về?”
Nhất Mai có chút bất lực:
“Bọn con không có nghỉ Tết.”
“Thế còn Giáng sinh, nghỉ thu, nghỉ hè trước đó, con cũng chẳng về. Con tự tính xem, đã bao lâu rồi chưa trở lại?”
Nhất Mai ngập ngừng:
“Con đang làm nghiên cứu, thầy hướng dẫn phải trả lương cho con, đâu thể như hồi còn học đại học mà muốn nghỉ là nghỉ được.”
Triệu Thanh Đồng thản nhiên:
“Lương bao nhiêu? Mẹ trả gấp đôi cho con.”
Giọng Nhất Mai dần lạnh xuống:
“Mẹ đừng đùa như thế.”
Đầu dây bên kia, Triệu Thanh Đồng im lặng một lát, cuối cùng mới chịu xuống giọng, nói khẽ:
“Mẹ bị bệnh rồi. Nếu con rảnh, hãy về thăm mẹ một chuyến. Dù sao mẹ cũng chỉ có mỗi mình con là con gái.”
Nhất Mai giật mình:
“Mẹ bị sao thế? Bệnh gì? Sao không nói sớm? Chú Thẩm có ở đó không? Mẹ đã đi bệnh viện chưa?”
Triệu Thanh Đồng khẽ bật cười, nhưng không trả lời những câu hỏi dồn dập ấy, chỉ nói:
“Mẹ cũng không ép con. Nếu con muốn về, cứ nói với mẹ một tiếng. Mẹ sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị sẵn những món con thích ăn. Bắc Kinh dạo này vẫn đang tuyết rơi.”
Cúp máy, Nhất Mai lập tức đến xin thầy hướng dẫn cho nghỉ. Từ khi đi học tới giờ, cô chưa từng xin nghỉ bao giờ, huống chi lần này là mẹ bệnh, thầy cũng rất thông cảm, liền phê chuẩn hết số ngày nghỉ năm cho cô.
Nhất Mai vội vã đặt chuyến bay gần nhất, nhanh chóng trở về nước.
Xe tài xế đến sân bay đón, quả nhiên như lời Triệu Thanh Đồng nói, cả thành phố Bắc Kinh đang phủ trong màn tuyết trắng.