Thẳng Nam Giáo Thảo Bị Câu Thành Cố Chấp Cuồng Si

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, thư viện chật ních người. Đạm Mạch tranh thủ lúc vắng vẻ, đến tòa nhà khoa.

Trên bàn cách đó không xa đặt một chồng bài tập phác họa mới, là bài tập mà các sinh viên năm nhất trong lớp chuyên ngành của thầy hướng dẫn anh đã nộp.

Đạm Mạch sau khi đi trao đổi về thì vừa hay không có tiết học cũng không có kỳ thi. Anh tạm thời làm trợ giảng cho môn "Phác họa điêu khắc cơ bản", chịu trách nhiệm thu và chấm bài tập cuối kỳ cho thầy.

Tất cả những bài tập đó anh đã chấm xong trong nửa ngày, đợi hai ngày nữa nhập điểm rồi gửi cho thầy là được.

Lúc này, Đạm Mạch đang điêu khắc một bức tượng bán thân bằng đất sét mới. Hình ảnh trong đầu anh dần hiện ra dưới con dao tre, nhưng không biết có phải vì đã lâu rồi hay không, những hình ảnh trong ký ức cũng có chút không rõ ràng.

Cũng có thể là vì lúc đó chỉ nhìn lướt qua.

Tất nhiên, Đạm Mạch không chỉ chú ý đến vóc dáng của Cảnh Hạo, mà còn có những thứ khác.

Đánh giá là rất 'kiêu ngạo'.

Gọt nhát cuối cùng, Đạm Mạch nhìn kỹ một chút, cảm thấy có tiến bộ hơn so với trước đây, nhưng vẫn có vài chỗ chưa vừa ý.

Vai có nên rộng hơn một chút không?

Eo dường như săn chắc và mạnh mẽ hơn.

Bên cạnh còn đặt một khối đá cẩm thạch chưa được gọt giũa. Đạm Mạch do dự một lúc, vẫn chưa bắt đầu điêu khắc.

Điêu khắc đá cẩm thạch không giống như đất sét, cần một thời gian dài hơn, tốn nhiều công sức hơn, hơn nữa đất sét thì thêm bớt dễ dàng, nhưng đá thì chỉ có thể bớt chứ không thể thêm.

Đạm Mạch cảm thấy, cơ bắp của Cảnh Hạo nên đầy đặn hơn so với trạng thái mà anh vừa điêu khắc ra.

Đặc biệt là khi vận động khiến máu dồn vào các thớ cơ.

Điện thoại bên cạnh vang lên, là tin nhắn của Hứa Tinh Tinh.

Hứa Tinh Tinh: [Mạch bảo cậu ở đâu, tôi muốn đến tìm cậu QwQ]

Đạm Mạch: [Học thuộc xong môn Lịch sử mỹ thuật cận đại chưa?]

Hứa Tinh Tinh: [Thư viện toàn mùi chân thối của mấy anh thẳng nam đi dép lê, tôi sắp ngất xỉu rồi, cảm giác kiến thức đi vào não cũng toàn là đồ thiu]

Đạm Mạch: [Phòng studio, cửa không khóa]

Hứa Tinh Tinh: [Đến đây, Mạch bảo phải giám sát tôi ôn bài nhé, không được mềm lòng đâu đó www]

---

Tại một tòa nhà giảng đường, các sinh viên năm nhất khoa Luật đang làm bài thi cuối kỳ môn "Tổng luận luật hình sự".

Trong số những sinh viên đang vò đầu bứt tóc, cố gắng nặn ra vài điều luật có thể sử dụng được từ trong đầu, có một người nổi bật đến mức giám thị cũng phải chú ý.

Cảnh Hạo ngồi thẳng tắp, rũ mắt xuống, viết từng dòng từng dòng một cách trôi chảy trên giấy thi.

Cậu đã làm đến câu hỏi lớn cuối cùng, kể về một vụ án một người đàn ông phạm tội trùng hôn, sau khi vợ chết thì cùng vợ mới bỏ rơi đứa con của người vợ cũ và phạm nhiều tội ác khác. Đề bài yêu cầu phân tích từ góc độ luật hình sự và đạo đức.

Đề không khó, chỉ cần vận dụng linh hoạt các tình tiết.

Cảnh Hạo nhanh chóng hoàn thành bài làm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, còn hơn nửa tiếng nữa mới hết giờ.

Cậu định kiểm tra lại các câu trắc nghiệm.

Khi thu lại ánh mắt, Cảnh Hạo phát hiện bảng đen trong lớp chưa được lau sạch, chắc là do các môn học khác trước tuần thi để lại.

Cảnh Hạo chỉ đọc được vài thông tin rời rạc.

Nhưng có một dòng chữ gần đây rất nhạy cảm với cậu.

「DanM050505」

Một cái là 050505, là sinh nhật của Đạm Mạch.

Và cả dòng chữ này, là wechat mới của Đạm Mạch.

Ngẩng đầu lên một cách không kiểm soát, Cảnh Hạo lại nhìn dòng chữ trên bảng đen một lần nữa.

「Yêu cầu bài tập lớn cuối kỳ môn Phác họa điêu khắc cơ bản: Tìm người mẫu thích hợp... Phác họa đa góc độ... Ánh sáng... Chiều sâu... Bài tập phải nộp cho trợ giảng Đạm Mạch trước cuối tuần sau: DanM050505]

Người mẫu, Đạm Mạch, hạn nộp bài cuối kỳ...

Tâm trạng của Cảnh Hạo dần trở nên không thể bình tĩnh. Mấy ngày nay cậu muốn tìm Đạm Mạch, nhưng vẫn chưa có cơ hội, lại không biết phải mở lời như thế nào. Thêm vào đó, lịch thi cuối kỳ dày đặc, gần như không có thời gian rảnh để nói chuyện tử tế, nên cứ trì hoãn mãi.

Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên cảm thấy một sự cấp bách.

Liệu trong những ngày cậu do dự này, lại có nam sinh khác đến tìm Đạm Mạch?

Cậu nhớ Giang Cao hai hôm trước có nói, Đạm Mạch hiện tại không có người mẫu hợp tác, nên mấy ngày nay có rất nhiều người đến tìm anh, hơn nữa, cũng có không ít sinh viên khác đang bàn tán, "nạn nhân" tiếp theo của Đạm Mạch là ai.

Cảnh Hạo càng nghĩ càng sốt ruột, thậm chí quên mất một chuyện: Đạm Mạch là sinh viên trao đổi về.

Không có kỳ thi cuối kỳ, cũng không có bài tập.

Lúc này, cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Đạm Mạch.

"Thưa thầy, em nộp bài."

---

Thư viện không xa tòa nhà khoa Nghệ thuật. Rất nhanh, Hứa Tinh Tinh thò đầu vào mở cửa.

Thấy trong phòng studio chỉ có một mình Đạm Mạch, không có người mẫu như cậu ta tưởng tượng, Hứa Tinh Tinh có chút thất vọng.

"Tưởng có trai đẹp cơ bụng cơ..."

"Mạch bảo, cậu đã tìm được người mẫu mới chưa?" Hứa Tinh Tinh tìm một chỗ ngồi xuống.

Đạm Mạch: "Bài thi của cậu chắc chắn qua chưa?"

"Được được được." Hứa Tinh Tinh giơ tay đầu hàng.

Chỉ là, Hứa Tinh Tinh mở sách giáo khoa ra chưa được bao lâu, lại bắt đầu lướt điện thoại.

Đạm Mạch nhận ra, trong trang web mà Hứa Tinh Tinh mở ra dường như có từ khóa "Đại học Thanh Hoa".

"Xem gì đấy?"

"Cơ bụng trai đẹp." Hứa Tinh Tinh cười hì hì, lau nước miếng ở khóe miệng, "Có người tổ chức một cuộc thi cơ bụng trai đẹp của các khoa trong diễn đàn trường, chậc chậc... Mạch bảo xem cùng không?"

"Bức tranh vẽ cơ bắp nam giới của Luca Signorelli* rất tốt, nhưng cậu có nhớ ông ấy đã vẽ gì trong bức bích họa ở Nhà thờ Orvieto không, Hứa Tinh Tinh?"

Hứa Tinh Tinh im lặng đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.

Đạm Mạch: [Đi đâu đấy?]

Hứa Tinh Tinh: [Cậu đã làm tổn thương tâm hồn non nớt của tôi rồi 'ngã ra sàn']

Hứa Tinh Tinh: [Cần một ly trà sữa full topping để hồi phục]

Đạm Mạch trích dẫn lại tin nhắn mà Hứa Tinh Tinh đã gửi trước khi đến, nói rằng nhờ anh giám sát ôn bài đừng mềm lòng.

Đạm Mạch: [Nhân tiện]

Đạm Mạch: [Gửi tôi link web đó nhé]

Hứa Tinh Tinh nheo mắt.

Nhưng vừa bị Đạm Mạch 'tấn công' liên hoàn, cậu ta không dám nói thêm gì, hai tay dâng lên đường link.

Đạm Mạch click vào diễn đàn trường, đập vào mắt là một bài viết 'hot' về chính mình, là một bộ ảnh mà Hứa Tinh Tinh đã chụp cho anh trước đây.

Hứa Tinh Tinh lúc rảnh rỗi thích nghịch nhiếp ảnh, ngoài chụp phong cảnh thiên nhiên, kiến trúc, cậu ta thích chụp nhất là Đạm Mạch.

Đạm Mạch không bao giờ đăng lên story, Hứa Tinh Tinh liền đăng ảnh lên story của mình.

Và những bức ảnh này, ngày hôm sau sẽ được các sinh viên mê nhan sắc chia sẻ lên diễn đàn trường.

Đây là lần đầu tiên Đạm Mạch xem diễn đàn này.

Gọi là diễn đàn, thực ra là một diễn đàn cũ, bên trong có đủ mọi thứ từ tán gẫu, hóng hớt, trai xinh gái đẹp, tìm bạn bè...

Tất nhiên, Đạm Mạch không phải vì tò mò về bản thân mà xem.

Anh nhấn vào ô tìm kiếm ở góc trên bên phải, nhập tên Cảnh Hạo.

Trong số những bài viết bàn tán về chuyện của anh và Cảnh Hạo hai ngày trước, Đạm Mạch tìm thấy bức ảnh duy nhất có cơ bụng của Cảnh Hạo - một bức ảnh chụp trong một cuộc thi bơi lội.

Bể bơi có quy định quản lý rất nghiêm ngặt, xưa nay cấm chụp ảnh để bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên.

Còn bức ảnh này, là bức ảnh chụp trong cuộc thi công khai duy nhất của Cảnh Hạo sau khi nhập học, được phóng viên của trường chụp lại và đăng trên trang công khai của trường.

Qua việc bị nén chất lượng trên trang công khai, bức ảnh đã không còn rõ nét, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến những đường nét cơ bắp rất rõ ràng trên cơ thể tinh xảo đó.

Ngón tay Đạm Mạch nhẹ nhàng ấn vào màn hình.

Không phải nhiệt độ của con người.

Cũng không có cảm giác chạm thực sự.

Lưu bức ảnh lại, Đạm Mạch mở máy chiếu trong phòng học, chiếu trực tiếp bức ảnh lên màn hình, phóng to chỉ còn kích thước của một bức tượng bán thân.

Anh dừng lại một chút, rồi lại thu nhỏ bức ảnh lại một chút, sao cho cạnh dưới của màn hình khớp với vị trí trên đầu gối.

Kéo rèm cửa hai bên lớp lại, ánh sáng trong phòng mờ đi, hình ảnh chiếu lên càng rõ nét hơn.

Đạm Mạch thong thả dựa vào lưng ghế, ánh mắt lướt qua từng chi tiết của bức ảnh, nơi ánh mắt dừng lại, anh đối chiếu từng khối cơ với cơ thể chuẩn trong sách giáo khoa mỹ thuật.

Thật đẹp mắt.

Cảnh Hạo trong ảnh như vừa hoàn thành cuộc thi, đang dùng khăn lau những giọt nước trên mặt. Mái tóc đen ngắn được khăn chà xát, trông hơi rối, ngược lại lại thêm vài phần hoang dã. Hai chân thon dài thả lỏng, hơi cong, đứng nghiêng về một bên.

Đạm Mạch không khỏi nghĩ đến bức tượng David, được Michelangelo* thổi hồn vào, bức tượng được mệnh danh là người đàn ông hoàn hảo nhất.

Nguồn cảm hứng vốn đã cạn kiệt vì tâm trạng không tốt, lại một lần nữa nảy mầm.

Đạm Mạch đứng dậy, đi đến trước màn hình chiếu, khi khoảng cách rút ngắn lại, bức ảnh được anh cố ý phóng to càng trở nên rõ ràng hơn.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* màn hình chiếu.

Khác với cảm giác trên màn hình điện thoại, màn chiếu hơi nóng, nhưng Đạm Mạch biết, cảm giác chạm thực tế, sẽ chỉ nóng hơn mà thôi.

Anh hơi ngước mặt lên, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Cảnh Hạo.

Khác với hồi nhỏ rồi.

Nhưng lại rất giống với hình ảnh Cảnh Hạo khi lớn lên mà anh đã tưởng tượng.

Với xuất thân gia đình như vậy, với cách giáo dục như vậy, trong tám năm xa cách này, Đạm Mạch rất rõ ràng, đứa trẻ con ngày xưa vẫn còn chút má phúng phính, khi bị anh nhéo mặt sẽ mở to đôi mắt đen tròn nhìn mình, khi lớn lên sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Vóc dáng và ngoại hình vẫn là cơ bản.

Nhưng tính cách hiền lành bẩm sinh, thái độ nghiêm túc và chính trực với mọi việc, thậm chí có phần cứng nhắc giống với ông nội cựu chiến binh của cậu, mới là điều mà Đạm Mạch quan tâm nhất.

Đúng như anh nghĩ, và đúng như anh mong muốn.

Cảnh Hạo quả thực đã lớn lên đúng như hình mẫu trong lòng Đạm Mạch.

Như vậy, anh có thể thực hiện từng bước kế hoạch ban đầu của mình.

Có tiếng gõ cửa, Đạm Mạch đang miên man suy nghĩ, không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hứa Tinh Tinh đã mua xong trà sữa quay lại.

"Cửa không khóa."

Đợi đến khi anh nhận ra có điều không đúng, nhớ lại Hứa Tinh Tinh đến đây chưa bao giờ có thói quen gõ cửa, thì người đã mở cửa bước vào.

"Anh... Đạm Mạch, em đến để..." Những lời nói mà Cảnh Hạo đã chuẩn bị trên đường đi, vào khoảnh khắc mở cửa đã trở nên hỗn loạn, rút gọn thành lời nói trực tiếp nhất, cũng là lời nói không có đường lui nào khác, "...ứng tuyển... người mẫu..."

Đôi mắt đen sâu thẳm, vốn đã hơi thay đổi theo năm tháng, trở nên sâu hơn và dài hơn, lúc này lại mở to một chút vì cảnh tượng quá bất ngờ, từ đó lại một lần nữa mang theo hình bóng của đứa trẻ con ngây thơ tám năm trước, khi bị nhéo má mà vẻ mặt kinh ngạc.

Giống như một chú cún con bị giật mình... không, bây giờ phải gọi là một chú chó lớn rồi.

Đạm Mạch vẫn giữ nguyên tư thế một tay ấn trên màn chiếu, nửa khuôn mặt dưới ánh sáng lạnh của máy chiếu càng trở nên trong trẻo hơn, ngay cả lông mi cũng như phủ một lớp sương trắng mờ, còn nửa khuôn mặt kia lại ẩn mình trong bóng tối bên cạnh màn hình, không ai nhìn thấy.

Khi quay người nhìn Cảnh Hạo, đầu ngón tay đang ấn trên màn hình tiện đà trượt xuống một chút.

Khiến cho đầu ngón tay vốn chỉ vừa vặn chạm vào đường nhân ngư bên eo, tự nhiên trượt sang một vị trí khác.

Động tác này, dù là ai đến giải thích, cũng có thể nói là cố ý, mà cũng có thể nói là vô tình.

Nhìn thấy đôi mắt của Cảnh Hạo đã mở to hoàn toàn, ánh mắt của Đạm Mạch, phản chiếu ánh sáng và bóng tối, không hề thay đổi.

Còn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh, lại khẽ mỉm cười.

___

*Luca Signorelli (mất năm 1523): "Sự Phục Sinh của x*c th*t" (The Resurrection of the Flesh) là một bức bích họa nổi tiếng của Luca Signorelli, được vẽ trong khoảng thời gian từ năm 1499 đến 1502 tại Nhà nguyện San Brizio, Nhà thờ lớn Orvieto, Ý. Bức tranh này là một phần của loạt các bức bích họa về Ngày Tận Thế và miêu tả sự phục sinh của con người, thể hiện kiến thức sâu rộng của Signorelli về giải phẫu học và khả năng diễn tả sự sống động của cơ thể con người.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Nguồn: Commons Wikimedia

*Michelangelo: Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (6/3/1475 – 18/2/1564), thường được gọi là Michelangelo, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Tượng David là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của nghệ thuật điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh. Thời Phục Hưng, những người có d**ng v*t nhỏ thường được xem là đẹp, bởi họ cho rằng d**ng v*t lớn chỉ có ở loài thú dữ. Vì thế d**ng v*t của David được làm nhỏ để thể hiện sự hoàn mỹ của vẻ đẹp con người theo quan niệm của thời kỳ này. Tượng cẩm thạch cao 4.34 m miêu tả Vua David theo Kinh Thánh tại thời điểm ông quyết định chiến đấu với Goliath. Nó đã là biểu tượng của Cộng hòa Fiorentina, một quốc gia thành phố bị đe dọa tứ phía bởi các cường quốc đối thủ mạnh. Bức tượng hoàn chỉnh được làm lễ vén màn vào ngày 8/9/ 1504. (tấm này nhạy cảm sợ bay acc nên em hông dám gắn).

Nguồn: Wikipedia

Bình Luận (0)
Comment