Thẳng Nam Giáo Thảo Bị Câu Thành Cố Chấp Cuồng Si

Chương 5

Rõ ràng là một phòng học rộng lớn chỉ có ba người, nhưng Hứa Tinh Tinh lại cảm thấy rất chật chội.

Cậu ta ngồi trước bàn học nhỏ, vờ như đang ôn bài, nhưng thực chất lại lén lút nhìn Đạm Mạch đang thong thả dựa vào lưng ghế quan sát, rồi lại nhìn Cảnh Hạo đang bị quan sát.

Không rõ vì sao, Cảnh Hạo rõ ràng ngồi rất thẳng thớm, nhưng một cách kỳ lạ, Hứa Tinh Tinh vẫn có thể nhìn ra ở cậu một khí chất gọi là 'lúng túng'.

Rõ ràng người lúng túng phải là cậu ta mới đúng chứ? Mua ly trà sữa quay lại mà sao thế giới đã thay đổi rồi!

Hơn nữa, Cảnh Hạo sao cứ nhìn về phía trước lớp học?

Hứa Tinh Tinh cắn ngón tay.

Ê, vừa nãy lúc mình ra ngoài, tấm màn chiếu đó có được kéo xuống không nhỉ?

Cảnh Hạo cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy ánh mắt của cậu lại vô thức lướt về phía tấm màn chiếu đó.

Máy chiếu đã tắt, rèm cửa cũng đã kéo lên, tấm màn chiếu trở về trạng thái màu xám trắng khi không sử dụng, bức ảnh đó đương nhiên cũng không còn nữa.

Nhưng ký ức thì không dễ dàng xóa bỏ như vậy.

Hay đúng hơn là không thể nào đuổi ra khỏi đầu.

Đạm Mạch vừa làm gì, tại sao lại phóng to ảnh của cậu lên màn chiếu?

Hơn nữa Cảnh Hạo nhìn rất rõ, lúc cậu đẩy cửa vào, tay của Đạm Mạch đặt ở chỗ đó rõ ràng là...

"Dạo này không có người mẫu, tìm chút cảm hứng thôi, em không phiền chứ."

Giọng nói mang theo một chút lạnh lùng tự nhiên vang lên, giống như một chậu nước đá dội vào bộ não đang quá tải của Cảnh Hạo, khiến cậu tỉnh táo lại. Cậu nhìn sang, vài giây sau mới nhận ra Đạm Mạch đang giải thích cho cậu về lý do bức ảnh kia xuất hiện trên màn chiếu.

Hóa ra là tìm cảm hứng.

Cảnh Hạo hầu như không do dự mà chấp nhận lý do này.

Thậm chí trong lòng còn có một chút vui mừng khó tả... Cậu còn chưa nói với Đạm Mạch về việc mình sẽ làm người mẫu cho anh, mà Đạm Mạch đã cảm thấy cậu rất phù hợp rồi, vậy thì những người đàn ông khác trong trường có ý đồ xấu với Đạm Mạch, đương nhiên cũng không còn khả năng cạnh tranh nữa.

"Ừm, không phiền." Cảnh Hạo đáp lại một cách bình tĩnh.

Hứa Tinh Tinh: o.O?

Hai người này đang nói chuyện bí ẩn gì vậy?

Hơn nữa, sao Cảnh Hạo lại đột nhiên đến làm người mẫu cho Đạm Mạch rồi?

Cậu ta nháy mắt với Đạm Mạch, nhưng anh lại làm như không thấy.

Không kìm được sự tò mò trong lòng, Hứa Tinh Tinh mở lời: "Mạch bảo, hai cậu..."

Đạm Mạch đưa điện thoại của mình ra cho cậu ta xem.

Hứa Tinh Tinh: ?

Ngón tay anh gõ gõ vào giờ trên màn hình khóa. Dưới ánh mắt khó hiểu của Hứa Tinh Tinh, Đạm Mạch nói: "Bây giờ là 3 giờ 46 phút chiều."

Hứa Tinh Tinh: Rồi sao?

Đạm Mạch không nhanh không chậm nói tiếp: "Còn chưa đầy 18 tiếng nữa là cậu sẽ vào phòng thi để bị chủ nghĩa tân cổ điển, chủ nghĩa hậu hiện đại và chủ nghĩa ấn tượng 'hành hạ' rồi đấy."

Hứa Tinh Tinh: ...

"Nếu học kỳ này cậu vẫn không phân biệt được sự khác nhau giữa Ingres và Raphael, tôi đoán cậu lại trượt môn giống năm ngoái cho xem." Đạm Mạch nói thẳng thừng.

"Đừng nói nữa sư phụ, đừng nói nữa, tôi im lặng được chưa..."

Hứa Tinh Tinh với vẻ mặt đầy oán hận, cúi đầu xuống như một hồn ma.

Cảnh Hạo có chút muốn cười, nhưng cảm thấy không nên, nên đã nhịn lại.

Trong suốt quá trình hai người nói chuyện, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo Đạm Mạch.

Cảnh Hạo bỗng nhiên cảm thấy, tám năm qua, Đạm Mạch tuy thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều điều chưa thay đổi.

Ví dụ như luôn khiến cậu không kìm được mà cảm thấy anh Đạm Mạch của cậu là một người rất có sức hút.

Sau khi "chọc" cho Hứa Tinh Tinh đau lòng xong, Đạm Mạch thu lại ánh mắt.

Nhìn Cảnh Hạo đang ngồi im lặng nhìn mình, ngoan ngoãn đến mức khiến anh cũng không thể tiếp tục giả vờ được nữa, Đạm Mạch đành phải mở lời, đưa ra một lời mời rời đi một cách nhẹ nhàng.

"Không phải còn có kỳ thi sao, mau về ôn bài đi."

"À, vâng." Cảnh Hạo không nghi ngờ gì, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cảnh Hạo vẫy tay chào Đạm Mạch, xách cặp đi ra ngoài.

Nhưng vừa kéo cửa phòng học ra được hai bước, lại một lần nữa bị gọi lại.

Khi quay đầu, Cảnh Hạo chỉ cảm nhận được một làn gió nhẹ lướt qua, có màu vàng nhạt, mang theo một mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Thậm chí có một sợi tóc hình như còn chạm vào má cậu.

Lúc này cậu mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.

Hơi thở không biết từ lúc nào đã nín lại, Cảnh Hạo cúi đầu, mở to mắt nhìn Đạm Mạch, người có vẻ như vô tình đụng vào cậu.

Ở góc nhìn từ trên xuống, khuôn mặt vốn đã gầy gò lại càng trở nên nhỏ nhắn hơn.

Cảnh Hạo cũng nhờ đó mà nhìn thấy đôi mắt đẹp đến nao lòng dưới hàng mi mỏng manh màu nhạt, cong lên như hai chiếc quạt nhỏ.

"Anh Đạm Mạch..." Cảnh Hạo vô thức mở lời.

Họ... có phải là hơi gần nhau quá rồi không?

Cảnh Hạo cảm thấy có chút khó nói.

Đạm Mạch lại dường như không thấy có vấn đề gì, với giọng điệu như thường lệ, khiến Cảnh Hạo cảm thấy có phải mình đã quá nhạy cảm rồi không.

Cậu nghe Đạm Mạch nói:

"Bức ảnh đó chụp khi nào vậy?"

"Hả?"

"Bây giờ vóc dáng có thay đổi không, có béo lên hay gầy đi không?"

Cuộc thi đó diễn ra không lâu sau khi nhập học, tức là khoảng cuối tháng 10, đến bây giờ cũng đã được khoảng ba tháng.

Cảnh Hạo đại khái biết vóc dáng của mình chắc không thay đổi nhiều, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này liên quan đến chuyên ngành của Đạm Mạch, từ góc độ của anh mà nói, có lẽ dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ thôi, trong mắt một người điêu khắc cũng sẽ khác.

"Em cũng không rõ lắm." Cảnh Hạo trả lời thành thật, trái tim trong lồng ngực treo lên vì sự thành thật đó.

Cậu không ngừng nghĩ: Liệu Đạm Mạch có vì cậu béo lên hay gầy đi mà quay sang tìm người mẫu nam khác không?

Đạm Mạch nhìn rõ được một tia lo lắng không thể che giấu trong đôi mắt đen sâu thẳm đó.

Anh không nói toạc ra, chỉ mỉm cười nhẹ, "Vậy đợi em thi xong, tìm một lúc nào đó anh đưa em đến bệnh viện đo chỉ số mỡ cơ thể và các chỉ số khác nhé."

Cảnh Hạo ngẩn ngơ nhìn đôi mắt cong lên một chút kia, phản ứng duy nhất có thể làm, chính là gật đầu.

Khi trở về ký túc xá, kỳ thi đã kết thúc. Giang Cao gác chân lên ghế, liếc nhìn cửa ra vào.

"Sao cậu nộp bài đầu tiên mà lại về cuối cùng vậy."

"Có chút việc." Cảnh Hạo đặt cặp sách xuống, khi quay người lại, cậu liếc nhìn tấm gương toàn thân treo sau cánh cửa ký túc xá.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn vào áo cảm nhận một chút, may quá, chắc là không béo lên.

"Việc gì thế?" Giang Cao thấy Cảnh Hạo có vẻ không muốn nói, mắt đảo một vòng, đoán mò: "Cậu nhóc này, chẳng lẽ đi tìm Đạm Mạch rồi hả!"

Cảnh Hạo mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Ở chung mấy tháng, Giang Cao hiểu rõ tính cách của người anh em tốt này là kiểu thà không nói còn hơn nói dối.

"Thật là đi rồi hả!" Giang Cao ném sách xuống, kéo ghế một cái trượt lại gần, "Cậu đi tìm Đạm Mạch làm gì?"

"Hai người liên lạc thân thiết thế rồi à?"

"Thái độ của Đạm Mạch với cậu thế nào? Anh ấy sẽ không định tìm cậu làm người mẫu..."

Cảnh Hạo: "Học thuộc xong môn Lịch sử pháp luật chưa?"

Giang Cao: ?

Cuốn sách mà cậu ta cầm trên tay nửa tiếng không đọc vào được chữ nào, là giáo trình Lịch sử pháp luật Trung Quốc, giờ đang mở trên bàn.

"Phân biệt rõ mối quan hệ giữa luật và lệnh của nhà Tấn chưa?"

"Vị trí của Pháp kinh và luật Tần Đại thống có rõ không? Còn..."

Giang Cao: .

"Thôi thôi thôi, tôi không hỏi nữa!" Cậu ta sợ nói chuyện với Cảnh Hạo thêm nữa thì sẽ bị trầm cảm mất, vội vàng chạy về bàn học của mình, tiếp tục cuộc đấu tranh tư tưởng với các bậc thầy pháp học suốt năm ngàn năm.

Loáng thoáng vẫn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm ngạc nhiên của Giang Cao.

"Mấy lời 'sát thương' này học ở đâu ra vậy..."

Cảnh Hạo: ^_^

---

Số lượng môn thi của sinh viên năm nhất không ít, ngoài các môn chuyên ngành bắt buộc, còn có rất nhiều môn đại cương.

Khi Cảnh Hạo thi xong thì đã là ngày trước khi chính thức nghỉ lễ. Rất nhiều sinh viên đã thi xong từ sớm đều đã tranh vé về nhà.

Cậu vừa bật điện thoại lên, đã nhận được tin nhắn của Đạm Mạch.

Đạm Mạch: [Bệnh viện khám sức khỏe 'địa chỉ']

Cảnh Hạo gõ chữ trả lời.

Cảnh Hạo: [Sáng mai em lái xe qua cùng đi nhé]

Đạm Mạch: [9 giờ sáng?]

Cảnh Hạo: [Em đợi anh ở dưới ký túc xá]

Đạm Mạch: [Được]

Cảnh Hạo gửi tin nhắn xong lại đọc lại nội dung trò chuyện của hai người một lần. Cậu chợt nhớ ra Giang Cao, người đã thi xong môn cuối cùng sớm hơn cậu hai ngày, đã ngồi trong ký túc xá học gì đó về "mẹo trò chuyện".

Khi đó, cậu chỉ thấy ồn ào, nên đã xách sách ra ngoài để ôn bài.

Nhưng bây giờ, lại vô cớ nhớ ra một câu cậu vô tình nghe được.

"...Gửi nhiều sticker giúp kéo gần khoảng cách giao tiếp..."

Cảnh Hạo cảm thấy, cậu và Đạm Mạch tuy đã lâu không liên lạc, nhưng cũng không nên xa cách và nghiêm túc như vậy.

Thế là cậu tìm kiếm hồi lâu trong ô tìm kiếm, gửi một sticker qua.

Cảnh Hạo: ['chó con mong đợi']

Trong hình là một chú chó chăn cừu Đức nhỏ, tuy chưa trưởng thành nhưng đã có khí chất uy phong. Chú ngồi thẳng tắp trên đất, đôi mắt sáng lấp lánh, trên đỉnh đầu có hai chiếc tai to lông xù đang dựng cao, như thể đang chờ lệnh của chủ nhân.

Cảnh Hạo gửi xong, chờ đợi rất lâu câu trả lời của Đạm Mạch.

Mười giây sau, Cảnh Hạo nghĩ: Đạm Mạch sẽ trả lời gì nhỉ?

Ba mươi giây sau, suy nghĩ đã lan man sang: Đạm Mạch có thích chó không?

Một phút rưỡi sau, Cảnh Hạo nghĩ: Sticker này chắc không thất lễ đâu nhỉ, cậu thấy các bạn trong nhóm chat đều thích gửi hình mèo chó.

Năm phút sau, Cảnh Hạo đã lật lại toàn bộ lịch sử trò chuyện chưa đến 5 trang của hai người.

Lúc này cậu nghĩ: Tính cách của anh Đạm Mạch vốn dĩ không thích cách giao tiếp không nghiêm túc như thêm sticker trong tin nhắn sao?

Một lát sau nữa, Cảnh Hạo tự thuyết phục mình rằng Đạm Mạch chắc là bận nên không thấy tin nhắn, hoặc anh ấy xem xong tin nhắn và coi sticker này là biểu tượng kết thúc cuộc trò chuyện.

Cảnh Hạo từ từ đặt điện thoại xuống.

Reng--

Cảnh Hạo giật mình cầm lấy điện thoại.

Đạm Mạch: ['xoa đầu']

Chú chó chăn cừu Đức nhỏ vốn nghiêm túc chỉnh tề ban nãy, giờ đang bị một bàn tay xoa đầu, bộ lông trên đầu trở nên rối bời, nhưng nó lại không hề khó chịu, ngược lại còn lè lưỡi, gượng giữ lại một chút phong thái của giống loài khi ngồi thẳng, nhưng không thể che giấu được sự thích thú tột độ.

Mặc dù vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Nhưng cái đuôi phía sau đã vẫy vẫy rồi.

[Lời tác giả]

Trong điện thoại: Chú chó chăn cừu Đức nhỏ vẫy đuôi.

Bên ngoài điện thoại: Chú chó chăn cừu Đức lớn vẫy đuôi.

---

Tôi mới phát hiện dấu phân cách tớ dùng trước đây bị jj che thành dấu hỏi chấm rồi...

Bình Luận (0)
Comment