*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lập xuân qua, tiết trời không lập tức ấm lại. Rét tháng ba đã kéo dài gần một tháng hơn, đến nỗi khi trở lại học, tinh thần các học sinh vẫn uể oải chẳng chút phấn chấn.
Sáng sớm, Phật Di Lặc vừa vào phòng học thì bắt đầu phát đề thi, hoàn toàn mặc kệ một mảnh oán than dưới lớp, cười ha ha rất dễ ghét: “Có đông lạnh thành chó thì cũng phải thi, nhanh nhanh! Lấy bút ra!”
Một buổi sáng bốn tiết thi Toán xong lại thi Văn, dù có là Tạ Mạnh thì làm bài xong cũng có chút choáng váng đầu óc.
Buổi trưa, ngay cả sức ăn cơm Trác Tiểu Viễn cũng chẳng còn, gục xuống bàn cảm thán nói: “Nước sôi lửa bỏng mà… Giờ mới thấy thi Đại học đến nhanh quá.”
Trương Giang Giang đang tách đũa, tách hồi lâu cũng không ra, Tề Phi liếc mắt khinh thường, mất kiên nhẫn đưa tay bảo: “Đưa đây!”
“Hung dữ thế…” Trương Giang Giang lẩm bẩm, “Xem ‘đẹp trai hạng nhất’ dịu dàng với Manh Manh[1] nhiều như kia, Tề ma ma cậu chả học tập được gì sất.”
[1] Ở đây bạn Giang chơi chữ. Chữ Mạnh trong Tạ Mạnh phát âm là [mèng], nghe nhang nhác như Manh [méng] trong Manh Manh (Chắc mọi người cũng biết “manh” là chữ Hán của moe – đại khái có thể hiểu là dễ dương cu toè…).
Tề Phi: “…”
“…” Tạ Mạnh buồn cười, “Tớ thành Manh Manh từ khi nào thế?”
Quý Khâm Dương gắp đùi gà vào bát Tạ Mạnh: “Đừng để ý cậu ấy, dạo này bị nghiện đặt biệt danh cho người khác rồi.”
“Đấy người ta gọi là gia tăng tình cảm!” Trương Giang Giang lời lẽ chính đáng đáp, “Tốt nghiệp xong mỗi người một ngả, trước lúc ấy tất nhiên phải lưu lại hồi ức tốt đẹp!”
Trác Tiểu Viễn hếch mắt: “Lưu lại mấy cái biệt danh ngu ngốc này á?”
Trương Giang Giang trợn mắt: “Im đi! Trác ‘người sắt’[2]!”
[2] “Người sắt” là biệt hiệu của nhân vật Tetsuo trong bộ manga nổi tiếng về bóng rổ “Slam Dunk”. Đây là một nhân vật có bề ngoài sắt đá nhưng bên trong lại rất tình cảm.
Hiếm khi tiết tự học không bị chiếm dụng, mười hai giờ ăn cơm xong vẫn có thể nghỉ ngơi đến một rưỡi, Quý Khâm Dương mang bản nhạc đến phòng nhạc luyện đàn.
Tạ Mạnh ngồi dựa vào cửa sổ cúi đầu làm đề luyện tập, đôi lúc sẽ nhìn Quý Khâm Dương. Nam sinh đeo tai nghe quay lưng về phía mình, nhoài người trên phím đàn viết nhạc, thỉnh thoảng đàn một chuỗi giai điệu, đàn đi đàn lại, không ngừng sửa chữa.
Khi đó Quý Khâm Dương xuất hiện biểu tình nghiêm túc hiếm hoi, thậm chí còn tản ra cảm giác cô đơn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tạ Mạnh nghe từng nốt nhạc đơn điệu chậm rãi tạo nên giai điệu xa lạ. Không khí xung quanh bay lên hạ xuống, tụ thành dòng biển tràn dâng, như thủy triều dịu dàng cuốn trôi màng nhĩ và trái tim cậu.
Buổi chiều, khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Quý Khâm Dương cũng không nghe thấy. Hắn đeo tai nghe phối nhạc lần cuối, đến khi định thần lại thì phát hiện hai tiết đã trôi qua.
“Xong rồi à?” Tạ Mạnh thấy hắn quay đầu mới gập sách lại, nam sinh duỗi lưng, trên mặt mang nét cười, “Bây giờ về lớp thì còn kịp tiết ba đấy.”
“…” Dù Quý Khâm Dương không lên lớp cũng không sao, hắn khẽ nhíu mày, “Sao cậu không gọi tớ?”
Tạ Mạnh vỗ vỗ ống quần: “Hiếm lắm mới có dịp cúp tiết… Còn được nghe concert cá nhân hay thế nữa chứ.”
Quý Khâm Dương bật cười, hắn sờ mũi, kéo tai nghe mắc trên cổ.
Tạ Mạnh sửa soạn sách vở xong, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Quý Khâm Dương đang đứng trước mặt mình.
“?”
Bỗng nhiên Quý Khâm Dương vươn tay kéo tấm rèm xanh lam sau lưng cậu vào, Tạ Mạnh vô thức lùi về sau một bước sát với tường, cánh tay nam sinh đã chống ngang má cậu.
Tạ Mạnh: “…”
Lòng bàn tay Quý Khâm Dương áp lên ngực đối phương, hắn thì thầm một câu: “Tim cậu đập nhanh quá.”
Tạ Mạnh mở miệng, vừa định phản bác, Quý Khâm Dương đã cúi đầu xuống.
Ban đầu nam sinh chỉ nhẹ nhàng ngửi, đầu mũi ghé sát cổ Tạ Mạnh, sau đó dần đến hai má, thái dương… Tạ Mạnh sợ buồn né tránh, dở khóc dở cười bảo: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì…”
Quý Khâm Dương không đáp. Hắn hơi dồn sức ấn xuống vị trí trái tim của Tạ Mạnh, thì thầm: “Trong đây đều là tớ.”
Tạ Mạnh nhìn hắn.
Quý Khâm Dương vuốt tóc Tạ Mạnh, lòng bàn tay vừa nóng hổi vừa bỏng rát. Hắn chen vào giữa hai chân đối phương, ấn cả người lên sát tường. Tạ Mạnh vô thức kéo tấm rèm che đi hai người, Quý Khâm Dương cúi đầu đặt lên môi nam sinh một nụ hôn.
Kim đồng hồ thanh xuân như khẽ khàng bị vặn chậm một giây, kéo thời gian dài thêm cho chiếc hôn bí mật sau rèm của hai thiếu niên.
Đến tiết cuối cùng Tạ Mạnh mới về lớp. Lúc Trác Tiểu Viễn trông thấy cậu thì hơi nhíu mày.
“Các cậu chú ý một chút.” Gã rút khăn ướt trong ngăn bàn ra đưa cho Tạ Mạnh, “Môi sưng hết lên rồi kìa…”
Tạ Mạnh nói câu xin lỗi, lấy khăn giấy bưng môi, đến nỗi lúc Phật Di Lặc đi vào cũng quan tâm hỏi cậu: “Có phải không khoẻ không hả, đừng gắng sức quá, cứ nghỉ ngơi đi.”
Trác Tiểu Viễn ngồi cạnh nghe xong quả thật trái tim rỉ máu, lẩm bẩm một câu: “Học sinh cưng có khác, ngược FA cũng có thể ngược một cách quang minh chính đại.”
Tạ Mạnh: “…”
Thời tiết ấm dần. Thanh minh, Tạ Mạnh đưa Quý Khâm Dương đi tảo mộ Trương Tú Quyên. Hai người ngồi xe cả một buổi trưa mới đến được Đông Sơn, quét tước mộ bia, dập đầu, đốt tiền vàng mã.
Hương nhang lượn lờ sương khói, Quý Khâm Dương chắp tay nhắm mắt, Tạ Mạnh đốt giấy, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu nói gì với hảo bà vậy?” Lúc xuống núi Tạ Mạnh hỏi.
Trước thanh minh trời vừa mới mưa, Đông Sơn ruộng trà một mảnh xanh mát. Xa xa có ruộng trũng, gió núi bọc hương trà dập dềnh qua tay áo.
“Không nói gì cả.” Quý Khâm Dương đi giữa hàng tùng bách, hắn vươn tay về phía Tạ Mạnh, cười đáp, “Chỉ bảo với bà là tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt thôi.”
Tạ Mạnh cũng cười, cậu và Quý Khâm Dương nắm tay nhau.
Người tới dưới chân núi đông đúc dần, bắt gặp hai nam sinh tay trong tay thì hơi ngạc nhiên, có mấy người lớn thiện ý chào hỏi: “Hai anh em à? Tảo mộ cho ai thế?”
“Cho hảo bà của cháu.” Quý Khâm Dương không giải thích chuyện quan hệ anh em này, Tạ Mạnh cũng không lên tiếng, lễ phép gật đầu với ông lão vừa hỏi.
Dưới chân núi là thị trấn. Ở Đông Sơn có rất nhiều nông dân trồng trà sống trên núi. Nhà cửa chằng chịt đan xen ôm lấy ruộng đồng ao cá, bùn đất mới xới còn mang hơi ẩm, dưới bờ ruộng là dòng kênh nước gợn trong veo.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương theo con đường duy nhất ra ngoài, có nông trại trồng cây sơn trà, cao che tầm mắt. Quả cây đã kết nhưng còn chưa chín, phủ sắc xanh xinh xinh.
Ra khỏi thị trấn là phong cảnh ven hồ, đê dài liễu rủ, bãi sậy chưa vàng, cả đội vịt trời bơi lội bên trong.
Quý Khâm Dương cầm tay Tạ Mạnh nhét vào túi áo mình.
“Đẹp quá.” Tạ Mạnh nhìn chiếc thuyền đánh cá đằng xa.
Quý Khâm Dương: “Già rồi đến đây mua căn nhà bên hồ ở chung nhé.”
Tạ Mạnh lắc đầu, cậu chỉ cười không lên tiếng, chậm rãi trở về với Quý Khâm Dương.
“Không cần nhà bên hồ.” Chạng vạng, Tạ Mạnh nương nắng chiều nhìn xuống con đường dưới chân, từ tốn nói, “Già rồi chúng ta còn có thể trở lại đây thì đã đủ rồi.”
Tiết tiểu mãn[3] qua đi, bảng số đếm ngược thời gian tới ngày thi Đại học dán phía cuối lớp đã bắt đầu bước sang hàng đơn vị. Ngày nào Trương Giang Giang cũng quay đầu nhìn mấy lần liền, khiến áp lực của Tề Phi cũng nặng nề hơn.
[3] Tiết tiểu mãn: thường bắt đầu vào khoảng 21, 22 tháng 5 dương lịch.
Là người duy nhất trong cả đám ở lại Tô Châu, có thể nói Tề Phi là nhẹ nhàng nhất sau Quý Khâm Dương. Vì thế gã rất xứng với danh xưng “Tề ma ma” của mình, chuyên phụ trách làm thùng rác của Trương Giang Giang.
Bất chấp kỳ thi càng lúc càng khẩn trương, Trương Giang Giang vẫn luôn nhớ đến nữ thần Nhu Nhu của gã. Tề Phi cũng không thể tùy tiện đả kích gã, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng trước thi của gã.
Ngày học cuối cùng, cả khoá cử hành lễ tuyên thệ.
Tạ Mạnh là đại diện lên sân khấu phát biểu, cốt nhằm khích lệ sĩ khí. Bản thảo được Phật Di Lặc tìm học sinh ban xã hội viết, Tạ Mạnh đọc tới cuối mới phát hiện kí tên là ba chữ Quý Khâm Dương.
Nam sinh ngừng lại, cậu nhìn xuống dưới sân khấu, quả nhiên Quý Khâm Dương cũng đang nhìn mình chăm chú từ nơi rất xa. Lúc bốn mắt giao nhau, đối phương khẽ chau mày, để lộ nụ cười ranh mãnh tuyệt đẹp.
Tạ Mạnh không khỏi bật cười, cậu chậm rãi đọc đoạn cuối cùng của bài diễn thuyết.
“Chúng ta sắp mỗi người một phương, bước vào những cuộc sống khác nhau, đi đến những con đường đầy ắp cả gai bụi và hoa tươi; có thể thất bại, cũng có thể thành công.”
Quý Khâm Dương đứng dưới sân khấu, đọc thầm theo từng câu chữ với Tạ Mạnh.
“Dù trong đời sẽ có vô số lần đứng trước sai lầm và chọn lựa, nhưng rồi cuối cùng, tình yêu và mơ ước sẽ nói cho bạn biết…”
Tạ Mạnh nhìn quanh bốn phía, cậu cẩn thận gấp lại bản thảo trong tay mình.
“Nói cho bạn biết, đường ở nơi đâu.”
Sau màn khích lệ, tất cả các học sinh đều rất xúc động, thậm chí có nữ sinh còn ôm nhau cùng khóc. Ô Hiểu Mai mang khoé mắt đỏ ửng trách Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh: “Viết tình cảm như thế làm gì… Mọi người sẽ không nỡ xa nhau.”
“Ai nói phải xa nhau hả.” Tề Phi nhìn hai người nháy mắt, “Anh Dương nói rồi đấy thôi, tình yêu và mơ ước! Đúng không lão đại!”
Quý Khâm Dương đạp gã một cái, vươn tay ôm vai Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh cười nhìn mọi người đùa nghịch. Trương Giang Giang cầm máy ảnh tới, nói phải đi chụp cảnh trường học làm kỉ niệm, vì thế mấy người lại làm “người mẫu” tạm thời.
Trác Tiểu Viễn và Tạ Mạnh ngồi bàn sau bàn trước, để tạo bầu không khí học tập còn để cả chồng sách trên bàn. Tề Phi muốn chụp chung với Quý Khâm Dương trên sân bóng rổ, hai người chơi một đấu một để Trương Giang Giang chụp hình. Kết quả đánh quá hăng, quên luôn phải nhìn vào ống kính… Quý Khâm Dương chụp đơn một kiểu ngồi đánh đàn trong phòng nhạc, Tạ Mạnh thì ngồi bên cửa sổ cúi đầu đọc sách chụp nghiêng mặt bên. Tề Phi chơi bóng xong vì nóng quá nên cởi áo lau mồ hôi. Trác Tiểu Viễn lộn ngược trên xà đơn, hướng về ống kính của Trương Giang Giang giơ tay chữ V.
Mùa hè nắng cháy. Sau mười hai giờ nắng lọt qua những cành lá tươi tốt, rơi lốm đốm lên đoạn đường chính trong sân. Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh. Đằng sau, Trương Giang Giang chụp được bức hình này.
Thanh xuân trong ống kính sẽ mãi không phai, cùng thời gian dịu dàng rải trên gương mặt các thiếu niên.
Cùng với tiếng ve râm ran tháng sáu, cuối cùng tiếng chuông kết thúc kỳ thi Đại học cũng vang lên. Tạ Mạnh theo dòng người ra khỏi trường thi, Quý Khâm Dương đeo tai nghe đứng chờ bên ngoài.
Đằng xa, Trương Giang Giang quơ tay: “Ở đây! Ở đây!”
Tạ Mạnh bật cười đi đến, Trác Tiểu Viễn và Tề Phi vẫn chưa ra.
“Tự do rồi!” Chưa đợi Tạ Mạnh đến gần, Trương Giang Giang đã nhào lên người nam sinh, “Du lịch sau tốt nghiệp đi! Du lịch sau tốt nghiệp đi!”
Tạ Mạnh bật cười: “Còn chưa biết kết quả đã muốn đi chơi rồi, xem ra thi rất tốt?”
Trương Giang Giang cười hê hê, gã tinh mắt thấy Tề Phi đi tới, gọi lớn: “Tề ma ma! Bên này!”
Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, nam sinh cười một cách biếng nhác: “Vất vả rồi.”
Tạ Mạnh đưa tay xoa đầu hắn: “Cậu cũng thế.”
Trác Tiểu Viễn là người ra sau cùng, bốn người vừa thảo luận đi đâu chơi vừa chờ gã.
“Đi gần gần thôi.” Quý Khâm Dương nói, “Đi xa quá Tạ Mạnh và Trác Tiểu Viễn đều bất tiện.”
Trác Tiểu Viễn nhíu mày: “Giang – Chiết – Hỗ[4] thì vẫn được.”
[4] Giang Nam – Chiết Giang – Thượng Hải.
Trương Giang Giang hưng phấn nói: “Vậy chúng ta đi một vòng luôn nhé?”
Tề Phi: “Mùa hè nên đi biển thì hơn, Tượng Sơn ở Ninh Ba cũng được phết.”
“Công viên khủng long Thường Châu! Cả bánh bao canh Dương Châu nữa!” Trương Giang Giang lớn tiếng nói, “Công viên khủng long! Bánh bao canh! Công viên khủng long! Bánh bao canh!”
“Dương Châu, Thường Châu, Ninh Ba.” Quý Khâm Dương vỗ tay, “Được rồi, vậy đi ba nơi này. Tối nay tôi về tra xem đi đường nào cho tiện, các cậu thu dọn đồ đạc, ngày mai đi.”
“Cool!” Trương Giang Giang kích động bảo, “Nói đi một cái là đi liền!”
Trác Tiểu Viễn cạn lời, phỉ nhổ: “Cậu đi đi, không có bọn tôi cậu đi cái rắm, bị người bán đi cũng không biết.”
Trương Giang Giang: “…”
Tối, Tạ Mạnh vừa sửa soạn hành lí vừa nói chuyện điện thoại với Quý Khâm Dương.
“Tớ mang băng cá nhân, cậu mang thuốc chống say nhé?” Tạ Mạnh lấy hòm thuốc trong nhà ra, chọn mấy thứ cần đem.
Quý Khâm Dương: “Được, không cần mang nhiều quần áo quá đâu.” Trong điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, “Tớ mang cả dầu gió, đèn pin nữa… Đừng quên quần bơi.”
Động tác sắp xếp của Tạ Mạnh hơi ngừng lại: “Mang tứ giác hả?”
Quý Khâm Dương bật cười: “Cậu đang lo gì à?”
Tạ Mạnh không lên tiếng.
Quý Khâm Dương mang tâm trạng rất tốt, nấn ná: “Tớ mang tứ giác, cậu thì sao?”
Tạ Mạnh ngừng một lúc, cố ý nói: “Tớ cũng mang tứ giác.”
Phía bên kia đầu dây, Quý Khâm Dương khẽ cười hồi lâu.
“Đặt vé xe chưa?” Tạ Mạnh thấy hành lí đã sắp xếp tương đối rồi mới hỏi.
Quý Khâm Dương: “Đi Thường Châu trước, đến ga thì mua luôn, về phần khách sạn… Năm người nên chia thế nào?”
Tạ Mạnh cũng chưa nghĩ đến chuyện này, còn đang suy tư thì chợt nghe thấy Quý Khâm Dương rời điện thoại một lát.
“Có người gọi.” Lúc nam sinh thấy tên người gọi đến, thanh âm có phần ngạc nhiên, “Đợi tớ nghe xong sẽ gọi lại cho cậu.”
Tạ Mạnh đáp ứng. Cậu cúp máy, cất đồ đạc xong xuôi rồi đi lau di ảnh của Trương Tú Quyên, sau đó thắp hương. Kết quả chưa đến mười phút thì Quý Khâm Dương đã gọi lại.
“Khách sạn với vé xe đều xong cả rồi.” Giọng điệu Quý Khâm Dương vui vẻ, “Hàn Đông cũng muốn đi… Mà này, đừng nói với Trương Giang Giang.”
Tạ Mạnh rất muốn hỏi vì sao không được nói cho Trương Giang Giang, có điều ngẫm nghĩ, sau cùng vẫn sáng suốt không lên tiếng.
Hiếm có hôm nào Trương Giang Giang dậy còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức, nhắm mắt đem đầu tóc rối nhùi đi đánh răng rửa mặt. Mẹ Trương rán bánh trứng trong bếp, cách một cánh cửa hào hùng quát: “Lau sạch bệ rửa đi! Đừng có phun bọt kem đánh răng lên gương!” Ngoảnh đầu lại dạy dỗ ba Trương, “Ông nó đừng có ghẹo chim nữa! Tới giúp tôi xếp bánh, nhanh lên!”
Ba Trương ai oán đáp ứng, bỏ thìa cho chim ăn xuống, chạy vào bếp giúp mẹ Trương.
Trương Giang Giang rửa xong mặt chải xong tóc, lúc đi ra thì trông thấy mẹ Trương vẫn còn đang nhét đồ ăn vào trong túi gã.
“Đủ rồi, mẹ.” Trương Giang Giang không chịu nổi nói, “Bọn con chỉ có năm người, mẹ định nuôi heo chắc…”
“Heo làm sao thông minh như con!” Mẹ Trương sang sảng cười to, bà dùng sức hôn lên trán con trai hai cái, “Chú ý an toàn! Mang nhiều còn đãi bạn! Nhớ chăm chỉ kết bạn nghe chưa!”
“Vâng vâng.” Trương Giang Giang ngoạm bánh trứng của mình ra cửa, vừa đi đến đầu ngõ thì trông thấy một chiếc xe Van siêu bự nằm chắn ngang ở đó.
Trương Giang Giang mang vẻ mặt khó hiểu đi tới, thật cẩn thận nhìn vào trong cửa kính xe.
Bỗng nhiên “cạch” một tiếng, cửa xe bị người bên trong mở ra.
“Oé!” Trương Giang Giang giật nảy mình.
Hàn Đông ngồi vắt chân trên ghế, tháo kính râm xuống, mặt không đổi sắc nhìn gã.
“…” Trương Giang Giang, “Sao cậu lại ở đây?!”
Hàn Đông cau mày, còn chưa lên tiếng, Tề Phi chợt ló đầu ra từ phía sau: “Trương Giang Giang cậu kì kèo cái gì? Còn không mau lên xe!”
Trương Giang Giang: “Tề ma ma sao cậu cũng ở trên xe?!”
Hàn Đông thản nhiên nói: “Bởi vì tôi và các cậu đi chung.” Y vỗ vỗ đệm xe, “Xe này là của nhà tôi.”
Trương Giang Giang: “…”
Tài xế lái xe là một bác đứng đuổi có kinh nghiệm phong phú, cung cung kính kính gọi tiểu thiếu gia Hàn Đông. Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh ngồi hàng cuối cùng, sáu nam sinh trong xe chia nhau bánh trứng mà mẹ Trương làm.
Trương Giang Giang cực kì không tình nguyện ngồi ghế cạnh Hàn Đông, cố tình quay mặt sang hướng khác, không nói chuyện với y.
Tề Phi từ phía sau đập đầu gã: “Cậu làm gì mà cứ quậy hoài thế.”
Trương Giang Giang tức giận nói: “Phú quý bất năng dâm!”
Hàn Đông cười lạnh: “Tôi dâm cậu hồi nào[5]?”
[5] Phú quý bất năng dâm: một câu trong lời dạy về quân tử của Mạnh Tử. Ở đây chữ “dâm” có thể hiểu là phóng túng bừa bãi, cả câu nghĩa là “Dù giàu có cũng không thể thích làm gì thì làm”. Nhưng câu nói của bạn Đông thì “dâm” lại ý là dâm loạn.
Trương Giang Giang nghẹn họng.
Trác Tiểu Viễn lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu ta đang hâm mộ cậu nhiều tiền muốn gì làm nấy.”
“…” Trương Giang Giang căm phẫn, “Trác người sắt cậu lại đọc weibo của tôi!”
Trác Tiểu Viễn mang tâm tình khoái trá ngắm cảnh, làm bộ không nghe thấy Trương Giang Giang lên án.
Đột nhiên Hàn Đông hỏi: “Cậu có weibo?”
“Làm gì?” Trương Giang Giang cảnh giác nhìn y chằm chằm, rồi tự dưng lại nghĩ đến điều gì, nháy mắt đã hoá thù thành bạn nhiệt tình hỏi, “Đúng rồi! Nữ thần Nhu Nhu có weibo không?!”
Hàn Đông ý vị sâu sa nhìn gã một cái: “Tôi cũng không rõ lắm, để hỏi giúp cậu xem sao?”
Trương Giang Giang há hốc miệng, tức khắc ngồi thẳng người lại nghiêm túc nói: “Hàn Đông đại gia!”
Hàn Đông: “?”
Trương Giang Giang tỏ ra rất nghiêm túc: “Đoạn đường lần này, tiểu nhân nhất định theo làm tùy tùng, toàn tâm toàn ý hầu hạ ngài!”
Hàn Đông: “…”
Quý Khâm Dương ngồi ôm vai Tạ Mạnh ở hàng sau, hắn đeo tai nghe sang đầu đối phương. Sau khi tốt nghiệp, nam sinh đã đổi chiếc MP3 trước kia thành máy nghe nhạc Sony ZX1 cao cấp hơn nhiều, bên trong là ca khúc đã sáng tác xong hồi trước. Tạ Mạnh nghe một lát, ngoảnh nhìn thì thấy Quý Khâm Dương đang nghịch điện thoại của mình.
“?” Tạ Mạnh ngờ vực hỏi, “Cậu đang xem gì đó?”
Quý Khâm Dương lơ đễnh cười: “Cài wechat và weibo cho cậu.”
Tạ Mạnh cầm sang nhìn một cái: “Điện thoại tớ bộ nhớ ít lắm… Qua đợt này phải đổi cái khác mới được.”
“Nghe nói 6S sắp ra rồi?” Quý Khâm Dương đang dùng iPhone 4S, màn hình khoá là bức ảnh đầu tiên hắn và Tạ Mạnh chụp chung trong trời tuyết đó.
Tạ Mạnh mỉm cười: “Chụp lâu như vậy mà cậu vẫn giữ à?”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Đẹp mà.”
Tạ Mạnh nhìn kĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Cậu càng đẹp trai hơn đấy.”
Quý Khâm Dương chậc một tiếng: “Miệng cậu càng ngày càng ngọt.” Hắn đăng bức ảnh ở chế độ bạn bè, dạy Tạ Mạnh cách like, sau đó là cách lưu ảnh. Danh sách bạn bè của Quý Khâm Dương cũng không nhiều lắm, chưa kể đều là lũ cuồng like, chẳng bao lâu đã thấy Tề Phi, Trác Tiểu Viễn và Hàn Đông like rồi.
Tề Phi còn bình luận: “Sao không để công khai ấy, khoe tình cảm chả chuyên nghiệp gì cả.”
Tạ Mạnh đọc xong cười sằng sặc, Quý Khâm Dương đạp một cái lên chỗ ngồi đằng trước, Tề Phi kêu ầm lên một cách khoa trương, khiến cả xe đều phì cười.
Cuối cùng Quý Khâm Dương vẫn đăng bức hình kia ở chế độ công khai, còn tiện thể @Tạ Mạnh.
Trương Giang Giang share weibo của Quý Khâm Dương: “Tớ có nhiều ảnh hơn cậu nữa cơ!”
Tạ Mạnh vào tường nhà gã, quả nhiên thấy nam sinh chụp rất nhiều ảnh, từ cảnh ném tuyết hồi nào đến yết thần tiên, pháo hoa năm mới, rồi thì sân trường hôm tốt nghiệp.
Cuối cùng Trương Giang Giang tạo một album, đặt tên là “Tháng năm qua”[6].
[6] Cái này giải thích chút, tên album ở đây chính là tên truyện “Tuế nguyệt gian”. Tuế = năm, nguyệt = tháng, gian = giữa. Nghĩa đen của nó là khoảng thời gian.
“Sau này sẽ càng ngày càng nhiều.” Trương Giang Giang xoay người, quỳ lên đệm ở hàng ghế trên cùng, gã giơ máy ảnh, quay ống kính về phía mọi người, “Lại đây, cười một cái xem nào.”
Từ Tô Châu đi cao tốc Hỗ – Dung[7] đến công viên khủng long Thường Châu chỉ mất nửa giờ. Sau khi xuống xe, Trương Giang Giang bắt đầu chụp ảnh liên hồi, những người khác đều để hành lí trên xe cho lái xe mang thẳng về khách sạn.
[7] Thượng Hải – Thành Đô (Tứ Xuyên).
“Trước đến công viên khủng long Trung Hoa đã.” Hàn Đông lấy bản đồ ra, “Buổi trưa có thể ăn cơm ở Dino Town, buổi chiều có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Tề Phi choáng váng: “Trời nóng thế này còn ngâm suối nước nóng?”
Trác Tiểu Viễn thì lại không bận tâm lắm: “Nếu đã đến đây thì ghé chơi một chút cũng được.”
Mấy nam sinh không hứng thú với bảo tàng khủng long gì lắm, Trương Giang Giang đi đầu chạy về phía tháp Thông Thiên.
“…” Tạ Mạnh gần như phải ngẩng hết cổ lên mới có thể nhìn thấy tầng cao nhất của tháp Thông Thiên.
Sắc mặt Tề Phi không tốt lắm: “Tôi cảm thấy mình hơi sợ độ cao…”
Trương Giang Giang nắm chặt tay giơ lên: “Tề ma ma! Thể hiện bản lĩnh người cha của cậu đi!”
Tề Phi: “…”
Tạ Mạnh, Quý Khâm Dương, Trương Giang Giang và Hàn Đông ngồi cùng một hàng, Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh: “Không chịu nổi thì hét lên.”
Tạ Mạnh nuốt ực một cái: “Tớ sẽ cố…”
Chỗ ngồi chậm rãi lên cao, Tạ Mạnh không kìm được cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tới khi lên đến vị trí cao nhất, những người bên dưới đều bé bằng con kiến li ti.
Trương Giang Giang ngồi bên cạnh Tạ Mạnh đã bắt đầu không kìm được hét lên.
“Aaaaa!!!!!!”
Lúc cao tốc đi xuống, Tạ Mạnh cảm thấy trái tim của mình như muốn ngừng đập, bên tai tràn ngập tiếng hét của Trương Giang Giang: “Nhu Nhu! Nhu Nhu! Tớ chết mất!!”
Hàn Đông không chịu nổi quát: “Im miệng!”
Trương Giang Giang chẳng buồn để tâm đến y: “Nhu Nhu! Tớ yêu cậu!!”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang: “Nhu Nhu! Sarang hae yo!!!”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang hét đến mức cổ họng khàn đặc: “I love you! Nhu Nhu! Tớ yêu cậu! Yêu cậu yêu cậu yêu cậu! Aaaa!!!”
Hàn Đông gắt: “Im miệng đi đồ ngu! Tôi biết rồi!”
Trương Giang Giang kích động làm sao còn nghe được gì, sau khi khoá bảo hiểm mở ra, nam sinh còn chưa trở lại bình thường, vừa ho khan vừa lau nước mắt: “Sướng quá đi mất…”
Tề Phi từ hướng khác đi tới, mặt xanh mét được Trác Tiểu Viễn dìu đi.
Thần sắc Hàn Đông cũng khó coi, có điều trông không giống do sợ độ cao mà ra.
Tạ Mạnh thở phào một hơi: “Các cậu lợi hại quá… Ngay trò đầu tiên đã kích thích thế rồi.”
Quý Khâm Dương biếng nhác cười: “Vậy đổi trò khác đi, chơi xe điện đụng không?”
Chơi bốn năm lượt xe điện đụng với một đám loắt loắt bảy tám tuổi, rốt cuộc Tề Phi cũng tỉnh táo lại. Lúc Trương Giang Giang đòi đi tàu lượn siêu tốc 4D, Tề ma ma đánh chết cũng không theo.
“Đúng là tổn thọ mà…” Tề Phi đứng bên dưới nhìn Trương Giang Giang và Hàn Đông ngồi trên tàu siêu tốc trái lơ lửng, phải lơ lửng xoay 360 độ rồi lại lơ lửng tiếp, “Sao loài người lại phát mình ra cái trò tự làm khổ mình thế này cơ chứ?”
Trác Tiểu Viễn nguýt gã một cái: “Sao cậu không bảo yêu đương cũng là chuyện tự làm khổ mình đi… Càm ràm hoài.”
Tề Phi: “…”
Quý Khâm Dương mua kem ly, Tạ Mạnh trông thấy có người bán hàng đang chào bán các loại trang sức, cậu không kìm được ngoảnh nhìn vài lần.
“Mua một cái nhé?” Quý Khâm Dương chọn ra một cặp tai mèo đen rồi trả tiền.
Tạ Mạnh tránh không thoát bàn tay đối phương cài lên đầu mình, hơi bất đắc dĩ nhìn Quý Khâm Dương.
Nam sinh bật cười: “Đẹp lắm.”
Tạ Mạnh nheo mắt, bỗng nhiên cậu mở miệng vô cảm
meo một tiếng.
Quý Khâm Dương: “…”
Tạ Mạnh tự mình ăn kem ly, thản nhiên nói: “Câu vừa nãy kia nghĩa là cảm ơn đó.”
“…” Quý Khâm Dương, “Hay là cậu bỏ tai mèo xuống đi.”
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương bưng mũi chậm rãi nói: “Không đỡ nổi, moe quá.”
Buổi trưa, sáu người vào khách sạn bên trong công viên khủng long, lúc chia phòng gặp ít vấn đề, trong đó Trương Giang Giang không hề do dự ôm lấy Tạ Mạnh: “Tớ muốn ngủ cùng Manh Manh!”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương nhướn mày, hắn tựa lên quầy, biếng nhác cười bảo: “Không được.”
Trương Giang Giang tỏ ra bị đả kích sâu sắc…
Quý Khâm Dương chỉ chỉ mấy người khác: “Trừ Tạ Mạnh ra, chọn ai cũng được.”
“Vì sao Manh Manh lại không được?” Trương Giang Giang bĩu môi, tức giận nói, “Tớ muốn Manh Manh cơ!”
“Bởi vì cậu ấy không phải của cậu.” Quý Khâm Dương đưa tay khoác vai Tạ Mạnh, kéo đến bên mình, “Cậu ấy là của tôi.”
Trương Giang Giang: “…”
Tề Phi thông cảm nói: “Thôi bỏ đi, đến ngủ cùng ma ma này, trước khi ngủ ma ma sẽ kể truyện cho cậu nghe.”
Hàn Đông mấp máy môi, vẻ mặt y có hơi kì lạ, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời. Trác Tiểu Viễn xách túi đến, cau mày khó hiểu hỏi y: “Cậu nghĩ gì thế? Cầm thẻ phòng chưa?”
Hàn Đông mất hứng nhìn gã một cái.
Trác Tiểu Viễn càm ràm: “Buổi tối chắc cậu không ngáy với nghiến răng chứ? Có tiếng ồn tôi không ngủ được.”
Hàn Đông: “…”
Chia phòng xong cả đám cùng đi ngâm suối nước nóng. Vì trời nóng nên cũng không nhiều người đến ngâm lắm, rất nhiều bể đều không có ai.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương ngâm mình trong suối rượu vang một lát, vì nóng quá nên sau cùng hai người đều dứt khoát ngồi lên bờ rửa chân.
Tạ Mạnh để ý thấy quả nhiên Quý Khâm Dương mặc quần bơi tứ giác.
“Đừng nhìn nữa.” Quý Khâm Dương chống tay ra sau, nam sinh thờ ơ cười nói, “Khó khăn lắm người anh em nhỏ mới mềm xuống, vừa bị cậu nhìn lại muốn cương cứng rồi.”
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười đưa tay xoa tóc Quý Khâm Dương.
Tối đến Tề Phi lấy bộ bài ra chơi đấu địa chủ trong phòng. Quý Khâm Dương đánh mấy ván, đều do Trương Giang Giang sơ xuất mà thoát được, Tề Phi điên tiết kêu lên: “Trương Giang Giang cậu có biết chơi không hả! Giữ bom lại làm khỉ gì?! Giữ lại ăn tết chắc!”
Trương Giang Giang: “Lại lần nữa! Lại lần nữa!” Gã gọi Hàn Đông, “Hàn đại gia! Quỳ gối xin người chỉ giáo!”
Quý Khâm Dương ném bài sang, nhường chỗ cho Hàn Đông: “Cậu vào đi, tôi với Tạ Mạnh đi ngủ.”
“Gì mà sớm thế?” Trác Tiểu Viễn nhíu mày, “Các cậu ngủ được à?”
Quý Khâm Dương không lên tiếng, hắn đẩy vai Tạ Mạnh tới cửa, còn chưa ra khỏi đã nghe thấy Trương Giang Giang vừa ngáp vừa lẩm bẩm: “Tớ cũng buồn ngủ…”
“Ngủ cái gì mà ngủ!” Tề Phi gầm rú, “Dậy ngay cho tôi!”
Trương Giang Giang: “…”
“…” Tạ Mạnh đứng trong hành lang cười nói, “Thế này là muốn quyết chiến đến sáng rồi.”
Quý Khâm Dương bĩu môi: “Kệ tụi nó đi, ngày mai khó chịu là chuyện của tụi nó.”
Tạ Mạnh lắc đầu, cậu lấy thẻ phòng ra mở cửa, còn chưa kịp đóng lại thì đã bị Quý Khâm Dương ôm lấy khoá môi, nam sinh chỉ mặc áo ngủ, rõ ràng nửa thân dưới đã có phản ứng.
Căn phòng lấy cảm hứng rừng mưa nhiệt đới, giấy dán tường đều toàn cây cối cao che trời.
Điều hoà mở khá lạnh, hai người cởi hết đồ chui vào chăn, vừa ve vuốt vừa không ngừng hôn nhau.
Tạ Mạnh cảm giác thỉnh thoảng tay của Quý Khâm Dương sẽ thử đưa ra phía sau cậu, nhưng lại dừng không tiến thêm nữa, cậu không kìm được mở mắt nhìn đối phương: “?”
“Sinh nhật cậu cuối năm mới tới.” Quý Khâm Dương hôn lên mi mắt Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh không lên tiếng, cậu xoay người một cái, đè Quý Khâm Dương bên dưới mình.
“…” Quý Khâm Dương bật cười, “Thế này cũng không phải không được.”
Tạ Mạnh cúi đầu hôn hắn, thản nhiên nói: “Cậu làm thì hơn, tớ sợ không có kinh nghiệm sẽ làm cậu đau.”
“…” Bỗng nhiên Quý Khâm Dương dùng sức ôm chặt đối phương.
“?” Tạ Mạnh xoa đầu hắn, “Sao rồi?”
“Không sao.” Quý Khâm Dương lẩm bẩm, “Cảm thấy cậu ngầu quá đi mất…”
Sớm hôm sau trừ Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh ra thì tất cả những người khác đều mang bộ dạng chết đi sống lại, vẻ mặt như thể sống không bằng chết thì thà chết quách đi cho xong.
Hàn Đông vừa lên xe bèn đeo kính, Trương Giang Giang chiếm lấy ghế sau, ngủ đến mức chảy đầy nước miếng.
“Các cậu cũng liều mạng quá đấy.” Tạ Mạnh bất đắc dĩ. Trác Tiểu Viễn ngủ lúc rạng sáng, nhìn qua thì sắc mặt khá hơn mấy người khác một chút.
“Liều mạng không phải là tôi.” Trác Tiểu Viễn ngáp một cái, “Sau khi tôi đi thì ba tên kia còn chơi tranh hạng đầu, cả đêm đều nghe thấy Trương Giang Giang ào ào ào…”
Hàn Đông đi tới hàng ghế sau, y đánh thức Tề Phi còn đang làm gối đầu cho Trương Giang Giang: “Tôi ngồi đây cho, cậu ra đằng trước ngủ đi.”
Tề Phi vui vẻ vì không phải cống hiến bắp đùi của mình nữa, loạng choạng đi lên hàng ghế đầu ngủ bù.
Hàn Đông ngồi xuống, dịu dàng nâng đầu Trương Giang Giang đặt lên đùi mình.
Quý Khâm Dương thấy thế thì nhíu mày.
Hàn Đông làm động tác “suỵt”, Quý Khâm Dương cười cười quay đi.
Vì muộn mới xuất phát từ Thường Châu đi nên tới chiều mới đến được khách sạn đã đặt trước ở Dương Châu. Cả đám ăn qua loa cơm tối rồi ai lại về phòng người nấy ngủ bù, Hàn Đông sắp xếp cho mình và Trương Giang Giang ở chung một phòng.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương không định ngủ sớm như vậy, hai người gọi xích lô, dạo một vòng quanh trung tâm thành phố Dương Châu.
Bữa khuya uống canh hồ cay, còn đi thăm cả thành cổ, nhân lúc tối trời Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh, chậm rãi rảo bước trên đường ở cửa đông.
Lúc về đến khách sạn thì đã qua mười giờ tối, Hàn Đông ôm laptop chờ ở cửa phòng, trông thấy họ thì khinh bỉ cau mày: “Đêm hôm khuya khoắt còn khoe tình cảm, các cậu không sợ bị sét đánh chắc.”
Quý Khâm Dương không bận tâm nói: “Cậu hâm mộ thì cũng khoe đi.”
Hàn Đông lạnh mặt, nhưng lại tìm không ra câu phản bác, tỏ vẻ “tôi khó chịu lắm đấy”.
Tạ Mạnh khó hiểu nhìn hai người họ: “Bí hiểm cái gì thế?”
Quý Khâm Dương cầm thẻ phòng mở cửa, thản nhiên nói: “Không có gì…” Hắn hỏi Hàn Đông, “Cậu tới có chuyện gì không?”
Hàn Đông quơ quơ laptop trên tay: “Có điểm chuẩn rồi, tôi muốn trao đổi với Tạ Mạnh một chút.”
Quý Khâm Dương cạn lời: “Cậu cũng phá game quá đấy.”
Tạ Mạnh cười ôm vai nam sinh, cậu đẩy cửa ra để Hàn Đông đi vào: “Về cơ bản thì cậu muốn vào trường nào?”
“Nguyện vọng một thì, chắc là Đại học bưu chính viễn thông Bắc Kinh.” Hàn Đông mở laptop ra, vào mạng, “Cậu thì sao?”
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Đại học nhân dân Trung Quốc.”
Hàn Đông nhướn mày: “Điểm vào Đại học nhân dân cũng không thấp đâu.”
Tạ Mạnh: “Tôi biết, cơ mà nó ở gần nhạc viện trung ương.”
Quý Khâm Dương mỉm cười, hắn nhảy xuống giường, ôm Tạ Mạnh dùng sức hôn một cái.
Hàn Đông tỏ vẻ “hai người các cậu ngược FA đủ rồi nha”…
“Cậu thi nhạc viện trung ương chứ gì?” Hàn Đông hỏi Quý Khâm Dương, y lên web bắt đầu tra điểm.
Quý Khâm Dương: “Qua vòng phỏng vấn rồi, còn về điểm của những môn văn hoá… Tôi thi Toán được 0 cũng vẫn đỗ.”
“…” Hàn Đông nghiến răng nói, “Cậu còn oai hơn cả thánh học ha.”
Quý Khâm Dương đắc ý nhún vai.
Tra điểm chuẩn xong, tâm tình Tạ Mạnh cũng yên tâm được một nửa, cậu thảo luận với Hàn Đông về vấn đề chuyên ngành, bước đầu xác định ngành tài chính ngân hàng.
“Thứ hạng trong toàn tỉnh của cậu chắc cũng không thấp, mấy người giỏi nhất định sẽ chọn Đại học Thanh Hoa, để xem ngành này Đại học nhân dân giành cho Giang Tô bao nhiêu suất.” Hàn Đông kéo trang tính xuống, “Hẳn là chen được một chân.”
Tạ Mạnh: “Đâu phải chỉ có một ngành tài chính này, lúc điền nguyện vọng cứ tích chọn hết là được rồi.”
Hàn Đông gật đầu: “Cũng được, ngành tài chính về sau cũng dễ tìm việc, được thì vào cục thuế quốc gia, ngân hàng nhân dân, uỷ ban điều tiết ngân hàng, không thì làm ngân hàng bình thường hoặc bảo hiểm cũng được.”
Tạ Mạnh cười: “Tôi còn chưa nghĩ xa đến thế.”
“Nếu muốn đứng vững ở đế đô thì phải nghĩ sớm một chút.” Hàn Đông tra điểm xong, mới gập laptop lại, y tiện thể còn tra điểm cho Trương Giang Giang.
Quý Khâm Dương: “Thế nào, liệu tên nhóc kia có đỗ truyền thông không?”
Hiếm khi gương mặt Hàn Đông hiện lên nụ cười: “Chắc là có, không uổng công cậu ta liều mạng ôn thi lâu như vậy.”
Tạ Mạnh: “Xem cho cả Trác Tiểu Viễn với Tề Phi nữa, Tề Phi chắc là không vấn đề gì.”
“Trác Tiểu Viễn thi ngành y của Đại học Đồng Tế, chắc đêm nay cũng sẽ có điểm.” Hàn Đông nhìn đồng hồ, “Tôi đến phòng cậu ta hỏi thăm, các cậu cứ ngủ trước đi.”
“Cậu cũng đừng thức khuya quá.” Quý Khâm Dương tắt đèn hành lang, chỉ để lại hai ngọn bên đầu giường, “Mai còn phải đến quán trà uống trà sớm nữa.”
Sáng sớm, quán trà Dã Xuân ở Dương Châu đã đông đến mức phải chờ lấy bàn. Để ăn mừng mình có thể đỗ nguyện vọng một, ngay từ đầu Trương Giang Giang đã giành quyền mời khách.
Mỗi người có một khay to đựng bánh bao canh nhân gạch cua, lúc bưng ra vỏ bánh còn nóng hầm hập. Sáu người nhìn thấy đều ngạc nhiên, không biết phải làm sao để ăn, sau đó phục vụ đưa ống hút tới mới chợt tỉnh ra.[8]
[8] Bên trong nhân có canh, lúc ăn phải dùng ống hút hút nước canh bên trong trước rồi mới ăn bánh.
“Vui quá đi…” Trương Giang Giang ăn rất thoả mãn, “Bánh ở Tô Châu cũng không lớn thế này.”
Sau khi Tề Phi ăn xong một cái thì vẻ mặt hơi phức tạp: “Cứ như đang mút ti ấy.”
“…” Trương Giang Giang cúi đầu nhìn cái bánh bao được so sánh với “ti”…
Trác Tiểu Viễn chán ghét nói: “Cậu có thể đừng thô bỉ thế không, không để cho người khác ăn hả?”
Quý Khâm Dương và Hàn Đông thì lại chẳng hề ảnh hưởng, hai tên dạ dày lớn ăn tận bốn phần, Tạ Mạnh thấy hương vị cũng khá ngon nên ăn thêm một cái.
Uống trà, ăn bánh bao canh, cuối cùng còn thêm ba lồng sủi cảo chiên, lúc tính tiền tâm can Trương Giang Giang rỉ máu, đau đớn nói: “Sau này không bao giờ mời con trai ăn cơm nữa… Đúng là lũ trâu bò…”
Ăn sáng xong đi dạo Sấu Tây Hồ, rốt cuộc Trương Giang Giang nhớ được bài thơ cổ bèn đọc lên:
“Muốn đem Tây hồ ví Tây Thi
Đạm mạc muôn phần thật tương nghi.”
Rồi cầm máy ảnh lên chụp cái
tách.Quý Khâm Dương không kìm được phỉ nhổ gã: “Bài ‘Tây hồ’ của Tô Thức là chỉ Tây hồ ở Hàng Châu, cậu ở đây chụp cái gì mà chụp.”
Trương Giang Giang hiên ngang nói: “Có sao đâu, đằng nào chả đi Hàng Châu, đến lúc đó lại chụp tiếp.”
“Chúng ta không đi Tây hồ Hàng Châu.” Hàn Đông từ chối một cách tàn nhẫn, “Đến thẳng Tượng Sơn ở Ninh Ba luôn, gần biển, cậu có thể chụp biển.”
Trương Giang Giang: “…”
Từ Dương Châu khởi hành phải gần sáu tiếng xe mới có thể đến Tượng Sơn ở Ninh Ba. Vì thế chưa đến mười giờ sáng, cả đám đã từ Dương Châu lên đường tới đích đến kế tiếp.
Trên xe không biết ai đầu têu hát trước, Tề Phi ầm ĩ đòi Quý Khâm Dương hát bài hát do hắn tự sáng tác.
“Còn chưa viết xong.” Nam sinh biếng nhác duỗi tay, cũng không từ chối, “Chỉ hát được một đoạn ngắn thôi.”
Trương Giang Giang đã chuẩn bị tốt để quay video: “Đẹp trai hạng nhất đừng ngại! Hát đi hát đi!”
Tạ Mạnh mở loa bluetooth lên, cậu nhìn Quý Khâm Dương, nam sinh mỉm cười đáp lại.
“Nhớ khi xưa, ban mai vừa hé.” Quý Khâm Dương cất giọng trầm êm ái, Trương Giang Giang cầm điện thoại như muốn ngừng thở, “Ráng chiều nhuộm đỏ triền núi, nước đưa mỗi lúc một xa, chưa từng ngoảnh lại.”
Trác Tiểu Viễn quay đầu, gã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngón tay đánh nhịp trên đùi.
“Thuyền ô bồng, trôi dưới chân cầu.” Quý Khâm Dương cười hát, “Ngoài sân sắc mai đang nồng, nghe tiếng tì bà chợt nhớ quê hương.”
“Năm tháng chậm rãi, nào cần chờ tôi; năm tháng chuyển rời, ai để lòng mình tiếc nuối.”
Điệp khúc quen thuộc vang lên, Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh.
“Năm tháng trôi mãi không ngừng, thời gian chầm chậm quyến luyến.”
Tạ Mạnh hát theo: “Dần dần dần dần, tháng ngày sẽ hết luyến lưu.”
“Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi.” Tiếng hát của Quý Khâm Dương hoà cùng Tạ Mạnh, “Dần dần dần dần, che lấp những tháng năm qua.”
Lúc đến Tượng Sơn trời đã chạng vạng. Khi xuống xe, Trương Giang Giang còn đang xem lại video Quý Khâm Dương hát, mấy người khác cũng tải một bản vào điện thoại mình, ai nấy đều cài làm nhạc chuông giống Tạ Mạnh.
“Nhất định anh Dương sẽ nổi tiếng.” Sau khi nghe đi nghe lại, bỗng nhiên Tề Phi nghiêm túc nói.
Quý Khâm Dương đánh gã một cái: “Tôi muốn làm người sau màn, không định làm ca sĩ, nổi hay không cũng chả sao, nói chuyện bằng tác phẩm là được.”
Trương Giang Giang hơi ngạc nhiên: “Không làm ca sĩ à? Vừa hát vừa sáng tác càng tốt ấy chứ… Với đẹp trai hạng nhất cậu thì hoàn toàn không thành vấn đề!”
Quý Khâm Dương chỉ cười mà không lên tiếng. Trác Tiểu Viễn đưa tay ấn đầu Trương Giang Giang: “Làm người phải biết khiêm tốn hiểu chưa, cậu tưởng ai cũng muốn nổi tiếng chắc?”
Tầm mắt Tạ Mạnh dừng trên gương mặt Quý Khâm Dương, nam sinh mỉm cười thờ ơ, dịu dàng mà đẹp tuyệt.
Đặt khách sạn ở ngư cảng Thạch Phổ gần cổ thành, cả đám cất hành lí xong bèn đến cổ thành dạo chơi. Vì gần biển nên gió hè thổi tới đều mang theo mùi vị đại dương.
Trong thành, cầu thang uốn khúc lên cao, hai bên là những căn nhà gỗ cũ kĩ của dân bản xứ, ngư dân xâu vỏ ốc thành chuỗi treo dưới mái hiên, trồng hoa cỏ bên trong.
Trương Giang Giang tìm góc chụp, Hàn Đông đứng trên bậc thang từ cao nhìn xuống, Tề Phi đứng cạnh y cảm thán: “Đúng là nơi có niên đại xa xưa.”
Quý Khâm Dương nhìn phiến đá bên trên có khắc kí hiệu của thương nhân: “Ừ, chỗ này tuyệt thật.”
Trác Tiểu Viễn chọn mấy con ốc biển cho Cận Cận, Tạ Mạnh xem giúp gã, hai người quanh co nửa ngày mới mua xong.
Cơm tối tất cả đều là hải sản, sò hạt dưa, hàu, các loại ốc, cá mực, Trương Giang Giang vừa ăn vừa cạy, sau cùng cánh tay cạy đến đỏ bừng. Hàn Đông không còn cách nào khác, đành phải về phòng lấy thuốc mỡ bôi cho gã.
Sau khi ăn xong Tề Phi chuẩn bị đi ra bờ biển, Quý Khâm Dương lo trời tối sẽ nhìn không rõ, còn mang cả đèn pin. Kết quả không ngờ trên biển có rất nhiều thuyền đánh cá, trên cột buồm đều treo đèn lồng, lặng lẽ neo bên bờ biển. Sao trên trời lốm đốm hai ba chỗ, đẹp như trong tranh cổ vẽ ra.
Sắc trời chậm rãi tối dần, tiếng sóng âm vang không thôi, dập dềnh xô vào bãi cát.
Thuyền đánh cá đong đưa theo sóng cả, đèn sáng rực như sao, đắm mình trong màu biển tăm tối.
Trương Giang Giang hỏi mượn ngư dân mấy chiếc đèn lồng, ở trên bờ đắp cát, Hàn Đông ngồi xổm bên cạnh xem. Trác Tiểu Viễn và Tề Phi ở chỗ nước cạn gần đó đạp sóng, bởi sắc trời quá tối mà trông không rõ, miệng bị tạt đầy nước biển, tiếng rú của Tề Phi đứng từ xa cũng có thể nghe thấy.
Quý Khâm Dương xách đèn lồng đứng trên một phiến đá ngầm, cười vươn tay ra với Tạ Mạnh.
Hai người đi tới bên dưới Tượng Sơn, Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh ngồi lên chỗ cao, thanh âm sóng biển vỗ mạnh triền đá khiến Tạ Mạnh không kìm được ngoảnh nhìn. Cách họ rất gần có một chiếc thuyền đánh cá, màn trời đen đặc, chỉ có chiếc đèn đánh cá là làm dịu vùng biển cuộn trào.
Quý Khâm Dương cười bảo một câu: “Thuyền đánh cá hát muộn.”
Hiếm khi Tạ Mạnh nói đùa: “Có cảm hứng viết nhạc hả? Có cần giấy bút không?”
Quý Khâm Dương nhéo mặt cậu: “Tớ còn cần cảm hứng nữa? Hử?”
Tạ Mạnh cười né tránh, bị Quý Khâm Dương bắt lấy hai tay, hai người mười ngón đan nhau, trong tiếng sóng đêm thân mật hôn môi.
“Chỉ cần ở bên cậu.” Quý Khâm Dương ghé sát trán Tạ Mạnh, chậm rãi nói, “Thì tớ có thể viết nên bài ca đẹp nhất.”
Tạ Mạnh ôm hắn cười: “Điều này khá thiệt cho người học ban tự nhiên đó.”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Có à?”
“Không biết viết thơ, cũng không biết hát.” Tạ Mạnh suy nghĩ một lát, cậu nhìn Quý Khâm Dương, chỉ vào ngực mình, “Chỉ có một trái tim yêu cậu, không biết có đủ hay không?”
Quý Khâm Dương há hốc, qua hồi lâu cũng không nói nên lời.
Tạ Mạnh hôn má hắn: “Vì cậu vượt mọi chông gai, không hối tiếc chứ?”
“Sao có thể để cậu vượt mọi chông gai được…” Quý Khâm Dương cười, thì thầm, “Ngoan ngoãn ở bên tớ là được rồi.”
Tạ Mạnh im lặng, cậu và Quý Khâm Dương trán kề trán, cảm giác dưới chân hoa sóng không ngừng xô vào.
Xa xa, Trương Giang Giang gọi tên hai người: “Mau đến xem chữ tớ viết này! Chờ thuỷ triều lên sẽ không còn nữa đâu!”
Quý Khâm Dương cao giọng hỏi: “Cậu viết gì?!”
“Thanh xuân bất diệt!” Tề Phi cười, kêu lên thay Trương Giang Giang.
Trương Giang Giang kích động nói: “Còn một câu! Còn một câu!”
Trác Tiểu Viễn không chịu kêu: “Câu này buồn nôn quá mức rồi đó?!”
Hàn Đông không chống cự nổi ánh mắt cầu xin của Trương Giang Giang, chỉ đành hết cách lên tiếng: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
Trên bờ cát, cả đám ha ha ha ha cười không ngừng, chế giễu lẫn nhau.
Tiếng cười đầy tràn phấn chấn của các thiếu niên tưởng có thể xuyên qua lòng biển vô tận, thắp sáng rực những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm.
Bánh bao canh
Sủi cảo chiên
Sấu Tây Hồ (Slender West Lake) nằm ở ngoại ô phía bắc TP Dương Châu (chỗ này là Ngũ đình kiều)