“Đây là thẻ thông hành, đồ dùng quân sự lĩnh ở phòng hữu nghị phía trước, kí túc xá phòng số 403… À, biết phòng hữu nghị ở đâu chưa?” Người phụ trách tiếp đãi tân sinh Mạc San San có chút nhiều chuyện, cô nhìn chằm chặp nam sinh đang cúi đầu điền bản kê khai đến không dứt mắt ra được, “Có muốn tôi dẫn cậu đi không?”
Quý Khâm Dương ngẩng đầu, gương mặt hắn khôi ngô tuấn tú, chiếc khuyên bạc trên vành tai trái dưới nắng càng thêm phần lấp lánh.
“Không cần đâu chị.” Nam sinh cười, “Tôi tự biết đường.”
Mạc San San hé miệng, cô bị nụ cười của đối phương sát thương không nhẹ, nhất thời đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Quý Khâm Dương điền xong bản kê khai, nhận lấy chìa khoá kí túc xá sau đó một mình đi tới phòng hữu nghị.
Dọc đường, tờ rơi quảng cáo tuyển người của các câu lạc bộ liên tục không ngớt đưa tới tay hắn.
Nhận xong đồ đạc, Quý Khâm Dương đi tới kí túc xá. Vì đến sớm nên trong phòng chỉ có một mình hắn, tới khi sắp sếp xong xuôi hành lí mới có người đẩy cửa bước vào.
“Oa, có người đến rồi này.” Người tới nói giọng Bắc Kinh, nửa người trên không mặc áo, vươn tay ra tươi cười chào hỏi, “Chào cậu chào cậu, tôi họ Quách, Quách trong Nghi phi Quách Lạc La Thị[1], Quách Lâm An.”
[1] Một phi tần của vua Khang Hi.
Quý Khâm Dương cười, vươn tay bắt tay y: “Quý Khâm Dương, Quý trong Quý Tiện Lâm[2].”
[2] Quý Tiện Lâm (1911-2009): nhà Đông Phương học, ngôn ngữ học, văn học, quốc học, phật học, sử học, giáo dục học và hoạt động xã hội học nổi tiếng thế giới (mai sau có khi đặt tên con là Quý =.=).
Quách Lâm An lập tức nói: “Hay quá, hai chúng ta đều là hậu duệ của danh nhân, duyên phận duyên phận.”
Y quen thuộc dọn lên giường phía trên chỗ Quý Khâm Dương, mở hành lí tìm áo T-shirt sạch sẽ mặc vào, miệng thao thao không ngừng: “Cậu bạn đẹp trai, cậu từ đâu đến vậy?”
“Tô Châu Giang Tô.” Quý Khâm Dương thấy hành lí đã sắp xếp tương đối, mới khoá ngăn tủ lại.
Quách Lâm An từ trên giường tầng nhảy xuống hào hứng hỏi: “Tô Châu, chỗ tốt đó, đất thiêng sinh ra hiền tài địa linh nhân kiệt, có rất nhiều mĩ nữ đúng không?”
Quý Khâm Dương nhíu mày: “Bắc Kinh cũng không ít.”
Quách Lâm An giơ ngón tay cái lên: “Người anh em chỉ được cái nói đúng!”
Quý Khâm Dương cười trả lời: “Cậu cũng lắm chuyện quá nhỉ.”
Quách Lâm An hỏi hắn: “Cùng ăn một bữa nha?”
“Hôm nay không được.” Quý Khâm Dương cầm ví và điện thoại lên, “Tôi có hẹn với người khác rồi.”
Ra đến cổng trường tìm được trạm xe phục hưng phía cửa nam, Quý Khâm Dương vừa gửi tin nhắn vừa chờ tuyến đặc biệt số 4, lên xe ngồi qua 13 trạm, đi bộ 270 mét mới đến Đại học nhân dân.
Bên này cũng là ngày báo danh đầu tiên của tân sinh, hắn đi một đường trong sân trường, tờ rơi tuyển người bị nhét cho một đống.
“Cậu đang ở đâu?” Quý Khâm Dương cầm di động đưa mắt nhìn quanh, thân hình cao ráo và gương mặt nam sinh đều rất gây chú ý, không ít người hoặc gần hoặc xa đều đưa mắt đánh giá.
“Quảng trường Minh Đức.” Tạ Mạnh phía đầu dây bên kia có chút ồn ào, dường như có người bên cạnh giới thiệu gì đó, cậu bảo, “Chờ một chút.”
Quý Khâm Dương nghe tiếng nam sinh lễ phép từ chối: “Tôi không biết khiêu vũ… Ca hát cũng không… Vẫn là thôi đi, thành thật xin lỗi…”
“Sinh ý thịnh vượng quá ha.” Quý Khâm Dương cười trêu, “Cậu ở yên đó đừng đi đâu, tớ tới tìm cậu.”
Tạ Mạnh cũng cười: “Cậu thì không thế chắc… Chờ một lát, tớ trông thấy cậu rồi.”
Quý Khâm Dương quay đầu lại, liền trông thấy Tạ Mạnh đang đi tới chỗ mình.
Nam sinh dường như toát khá nhiều mồ hôi, tóc mái có chút ẩm ướt còn dính trên trán, Quý Khâm Dương chờ đối phương đi tới, không nhịn được vươn tay chọc ghẹo một chút.
“…” Tạ Mạnh vén tóc mái lên, lẩm bẩm: “Dài rồi… Phải cắt thôi.”
Quý Khâm Dương: “Giờ đi cắt luôn không?”
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Cũng được.”
Quý Khâm Dương cười, không chút kiêng dè khoác vai cậu.
Hai người bàn luận nghiên cứu tàu điện ngầm Bắc Kinh, Quý Khâm Dương hỏi chuyện kí túc xá của Tạ Mạnh.
“Lúc tớ đến chỉ thấy một người.” Tạ Mạnh nhìn cẩn thận bản đồ đường bộ, “Đến sớm nên chưa gặp được mấy người khác.” Cậu nhìn Quý Khâm Dương, “Cậu thì sao?”
Quý Khâm Dương: “Gặp được một người địa phương, nói rất lắm, cũng thú vị.”
Tạ Mạnh: “Người Bắc Kinh có vẻ nói nhiều nhỉ.”
“Ừ, chẳng bù cho người phương Nam.” Quý Khâm Dương dùng điện thoại tìm được một tiệm cắt tóc gần đó, cầm thẻ căn cước của Tạ Mạnh đi mua vé tàu điện ngầm, “Vậy cũng tốt, cậu muốn nói gì cứ nói, không cần giữ miệng.”
Tạ Mạnh “ừ” một tiếng, không khước từ. Cậu và Quý Khâm Dương bước lên tàu điện ngầm, trên tàu không ít người, cả hai quang minh chính đại đứng cùng một chỗ. Quý Khâm Dương dựa vào thùng xe, gần như đem cả người Tạ Mạnh ôm vào lòng.
Vừa đến hiệu cắt tóc thì Trương Giang Giang gọi điện tới.
“Đây là số mới của tớ!” Thanh âm Trương Giang Giang phía bên kia dầu dây trung khí mười phần, “Mau mau! Lưu lại đi!”
“Được được.” Tạ Mạnh đáp ứng lưu lại số, cậu thuận tiện hỏi Quý Khâm Dương, “Trường các cậu cho dùng điện thoại chứ?”
Quý Khâm Dương: “Cho, còn không đổi nữa, để lát nói cậu biết.”
Trương Giang Giang kinh ngạc hỏi: “Đẹp trai hạng nhất ở cùng cậu? Các cậu ra ngoài chơi sao không gọi tớ?!”
Tạ Mạnh: “…Tớ chỉ đi cắt tóc thôi.”
“Thế cũng phải bảo tớ một câu chứ!” Trương Giang Giang cả giận nói, “Truyền thông xa ơi là xa a hu hu hu hu hu… Có điều bên Đại học ngoại ngữ II gần đây có rất nhiều mĩ nhân…”
Tạ Mạnh: “…”
Nói địa chỉ cho Trương Giang Giang xong, Tạ Mạnh bảo thợ cắt tóc sửa lại tóc mái cho mình. Quý Khâm Dương ngồi cạnh, dường như cũng có ý định làm tóc.
“Đổi màu phát.” Quý Khâm Dương khoa tay một vòng trên đầu, hắn hỏi Tạ Mạnh, “Cậu thích màu gì?”
Tạ Mạnh suy nghĩ hồi lâu, có chút ảo não đáp: “Hình như màu nào cũng hợp…”
Quý Khâm Dương tâm tình rất tốt, cười nói: “Kiểu gì cũng phải chọn một màu.”
Thợ cắt tóc đứng đằng sau cũng vui vẻ, liền đề nghị: “Màu sợi đay được không, cậu bạn đẹp trai da trắng, tóc còn mềm tự nhiên, nhuộm màu sợi đay chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Quý Khâm Dương không nói gì, dường như kiên quyết muốn Tạ Mạnh quyết định. Người kia không dám chắc, xem qua rất nhiều ảnh mẫu, so đi so lại hồi lâu mới quyết định: “Vậy nhuộm màu sợi đay đi… Còn kiểu tóc thì sao?”
Thợ cắt tóc nhìn vào gương: “Kiểu nào cũng hợp, bạn của cậu có gương mặt thật sự quá hoàn mĩ.”
Cuối cùng Tạ Mạnh chọn cho Quý Khâm Dương kiểu tóc để lộ trán, tóc mái phía trước được vuốt lên trên, rối rối, có chút cảm giác tuỳ hứng. Đợi đến khi hoàn tất kiểu tóc, ngay cả thợ tạo kiểu cũng nhịn không được mang máy ảnh đến, chụp ảnh chung với Quý Khâm Dương.
“Có được trả tiền quảng cáo không vậy?” Quý Khâm Dương nói đùa, hắn phủi lọn tóc mỏng trên áo, nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh, “Đẹp không?”
Tạ Mạnh thở dài: “Quá đẹp luôn ấy, bắt đầu hối hận vì để cậu cắt như thế rồi.”
Quý Khâm Dương nhíu mày, nhân lúc không ai chú ý, ghé vào bên tai Tạ Mạnh nói thầm: “Vậy đem tớ giấu đi đi, tớ rất nguyện ý.”
Tạ Mạnh “hừ” một tiếng, có chút bất đắc dĩ vươn tay vò loạn kiểu tóc mới cắt xong của nam sinh.
Lúc Trương Giang Giang nhìn thấy Quý Khâm Dương thì nửa ngày không khôi phục được tinh thần, gã trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới nặng nề buông một câu: “Quả nhiên kiểu tóc không phải là mấu chốt, lớn lên đẹp trai mới là vương đạo.”
“Vương đạo cái đầu cậu.” Quý Khâm Dương chẳng chút khách khí búng trán gã.
Mấy người cơm nước xong xuôi thì tới siêu thị mua sắm, Tạ Mạnh mua một ít đồ dùng sinh hoạt, lúc tính tiền thì trông thấy Quý Khâm Dương đang đứng bên quầy mĩ phẩm chọn son dưỡng môi.
“Xem cái này làm gì?” Cậu đi qua, phát hiện nam sinh còn mua cả kem dưỡng da và sữa dưỡng ẩm.
Quý Khâm Dương: “Mua cho cậu, những thứ này ở đây rất cần thiết, cậu mới tới nên chắc không quen dùng.”
Tạ Mạnh nhìn chằm chằm son dưỡng môi: “Cái này cũng phải mua?”
“Phải mua chứ.” Quý Khâm Dương thanh toán tiền, bóc giấy bọc rồi vặn nắp ra, “Há miệng nào, a…”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương thoa cho cậu xong, lại dùng đầu ngón tay quệt chút son chườm ra ngoài khoé môi đối phương, sau đó bảo nam sinh nhấp môi.
“…” Tạ Mạnh, “Cứ thấy kì kì thế nào.”
Quý Khâm Dương cười nói: “Dùng quen thì sẽ không sao nữa.” Hắn giúp Tạ Mạnh cất son dưỡng cùng kem dưỡng da đi, xong xuôi mới phát hiện nam sinh còn đang nhìn mình.
“Sao cậu không thoa?” Tạ Mạnh hỏi.
Quý Khâm Dương nhíu mày, hắn nhấc túi hàng lên che đi gương mặt hai người, sau đó nhanh chóng cúi đầu đặt lên môi đối phương một nụ hôn.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương: “Thoa xong rồi.”
Trương Giang Giang ngược lại rất truyền thống mua một đống đồ ăn vặt mì ăn liền, lúc nhìn thấy son trong tay Tạ Mạnh cũng không ngạc nhiên: “Cái này á, Hàn đại gia cũng mua cho tớ đó.”
“Hàn Đông?” Tạ Mạnh ngờ vực hỏi, “Hai người gặp nhau rồi?”
Trương Giang Giang bĩu môi: “Tớ tới truyền thông báo danh chính là cậu ta đưa, nhiều tiền có khác, vừa đến Bắc Kinh đã có xe đưa xe đón ngay được… Các cậu không biết tắc đường đến mức nào đâu, chậc chậc, thật không hổ là thành phố lớn.”
Tạ Mạnh: “…”
Trường Giang Giang đắc ý nói: “Bọn mình về sau muốn đi chơi Bắc Kinh thì có xe rồi, cái gì nhỉ, đồn Tâm Lý, thôn Trung Quân, Ngũ Đạo Khẩu[3]?”
[3] Những địa danh nổi tiếng ở Bắc Kinh.
“Đừng hoang tưởng nữa.” Quý Khâm Dương đả kích gã, “Mấy chỗ như này còn tắc đường nữa là, đừng nói lái xe, ngồi trên trần xe ngắm cảnh thì còn tạm nghe được.”
Trường của Trương Giang Giang cách khá xa, ăn xong cơm chiều liền đi trước, Quý Khâm Dương đưa Tạ Mạnh về trường, hai người đi dạo trong sân trường Đại học nhân dân một lát.
“Tớ đưa cậu về kí túc xá.” Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh quơ quơ, “Đi cho nhớ đường, lần sau có thể tới thăm cậu luôn.”
Tạ Mạnh cười: “Lần sau tớ tới nhạc viện thăm cậu.”
Quý Khâm Dương: “Được, phòng 403 nhà số 6, hoan nghênh tới qua đêm.”
Tạ Mạnh níu lưỡi: “Phải có chỗ thì mới ngủ được chứ.”
Quý Khâm Dương không nói gì. Hắn khẽ vung tay, Tạ Mạnh phản ứng rất nhanh, chuyển sang phản đòn, hai người quyền cước khoa tay múa chân đến mười chiêu, ngược lại không phân được thắng bại.
“Cậu tiến bộ quá nhanh.” Tạ Mạnh cảm thán, “Vài trận nữa là sắp đánh không lại cậu rồi.”
Quý Khâm Dương vươn tay nhéo cổ đối phương: “Danh sư xuất cao đồ.”
Tạ Mạnh cười lắc đầu: “Sư phụ chỉ thu nhận, tu hành do cá nhân.”
“Sao có thể không cố gắng kia chứ?” Quý Khâm Dương ôm vai Tạ Mạnh, trong cảnh tối mập mờ, hắn hôn lên thái dương nam sinh, “Tớ là nam nhân của cậu mà.”
Quý Khâm Dương về kí túc xá vừa kịp trước khi gác cổng đóng cửa một hai phút, Quách Lâm An thấy hắn về thì “hừm” một tiếng.
“Hẹn hò về rồi cơ đấy?” Quách Lâm An nằm trên giường tầng nhoái ra nửa người, trông thấy hắn thì ngẩn người, “Ủa mới đổi kiểu tóc hả, đẹp trai nhất cậu rồi.”
Quý Khâm Dương bật cười, hắn phát hiện trong phòng nhiều thêm hai người.
“Địch Lâm.” Nam sinh ở trên chiếc giường kê sát cửa phòng quay đầu, nheo mắt mỉm cười tự giới thiệu, “Trùng Khánh Tứ Xuyên, cậu là người ở đâu đến đấy?”
Quý Khâm Dương bị giọng Tứ Xuyên của đối phương chọc cười: “Tô Châu.”
“Rất gần quê tớ đó.” Nam sinh nằm tít trên giường trong góc nhảy xuống, bắt tay với Quý Khâm Dương, “Bạch Tín Thiên, Ninh Ba Chiết Giang.”
Quý Khâm Dương nhíu mày: “Trùng hợp thật, nghỉ hè vừa rồi tôi mới đến Tượng Sơn xong.”
“Chơi vui chứ?” Bạch Tín Thiên cười có chút đắc ý, “Bờ biển thành trấn, thuyền đánh cá hát muộn, có phải rất thích hay không?”
Quý Khâm Dương “ừ” một tiếng: “Chỗ đó đúng là rất tốt.”
Bạch Tín Thiên: “Nhà tôi ngay gần đấy, khi nào rảnh thì đến chơi, mẹ tôi làm đồ hải sản ăn rất ngon.”
Quý Khâm Dương cười đáp ứng, mấy người còn nói thêm một lát, nam sinh mới mang quần áo đi tắm. Lúc trở về thì phát hiện phích nước của mình đã được rót đầy.
Trên bàn có một đống đồ ăn vặt, Quý Khâm Dương thậm chí còn nhìn thấy một cái vại rất giống vại muối dưa.
Địch Lâm xuống giường uống nước, giải thích: “Mẹ tui tự mình muối dưa, đảm bảo ngon muốn rụng lưỡi luôn.”
“Cảm ơn.” Quý Khâm Dương nhấc vại dưa lên, hắn nằm xuống giường, liền nhìn thấy Quách Lâm An phía đối diện đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Sao vậy?” Quý Khâm Dương uể oải nhắm mắt, hắn gối đầu lên tay, “Ngày mai mấy giờ đến căn cứ quân sự?”
Bạch Tín Thiên: “Sáu rưỡi tập trung, thao luyện nguyên một ngày đó.”
Quách Lâm An nói tiếp: “Không phải thao luyện một ngày, cả hai ngày cuối tuần đều là thao thao thao thao thao.”
“Vẫn còn một tuần phải thao luyện nữa.” Địch Lâm nghiêm túc nói, “Thao thao thao thao thao!”
Quý Khâm Dương: “…”
Quách Lâm An cười đến suýt nữa lăn từ trên giường xuống: “Ha ha ha ha, cậu mà cũng biết đùa cơ đấy.”
Địch Lâm nghẹn họng, buồn bực bảo: “Ông đây nói sai chỗ nào sao?”
Bạch Tín Thiên: “Ha ha ha ha ha!”
Bốn người ai nấy đều hào hứng, Quách Lâm An đang nằm dứt khoát ngồi dậy xếp bằng trên giường: “Đến đến, tám đi tám đi, tên đẹp mã cậu nói trước xem nào.”
“Nói gì mới được?” Thanh âm Quý Khâm Dương mang theo ý cười, “Còn nữa, đẹp trai không chỉ có một mình tôi mà.”
Bạch Tín Thiên đồng ý nói: “Địch Lâm nhìn cũng được, người ta nói trai đất Thục[4] quả là cấm có sai mà… Tiểu Địch có bạn gái không?”
[4] Chỉ Tứ Xuyên.
“Có có cái bó ấy.” Địch Lâm buồn bực đáp, “Ổng đây mặt non choẹt, lần nào đi tán gái cũng bị kì thị.”
Quách Lâm An bắt đầu lải nhải: “Đến đây đến đây, có tẩu tẩu không chê cưng này.”
Địch Lâm cười mắng một câu “Cút” lát sau còn nói, “Kí túc xá chúng ta đã ai có mảnh tình vắt vai nào chưa?”
“Chó độc thân có một con đây.” Quách Lâm An giơ tay, “Tên là, Forever alone.”
Quý Khâm Dương còn chưa lên tiếng, Quách Lâm An đã hét lên, “Tên đẹp mã tôi biết cậu có bạn gái, ngồi yên đó không cho phép show hàng!”
Quý Khâm Dương cười: “Thật sự không còn gì để nói rồi.”
“Bạch Tín Thiên thì sao?” Địch Lâm chẳng thèm quan tâm Quách Lâm An còn đang đau khổ lảm nhảm một bên, “Tui nhớ lúc cậu đến đây có một nàng xinh xắn đi cùng?”
“Ừ.” Bạch Tín Thiên cũng không quanh co, hào phóng thừa nhận ngay, “Đấy là bạn gái tôi, cô ấy năm nay thi đỗ hí kịch trung ương.”
Quý Khâm Dương: “Các cậu quen nhau từ trung học à?”
Bạch Tín Thiên cười nói: “Đúng vậy, cùng nhau giao hẹn thi vào nghệ thuật, mỗi lần gặp khó khăn đều kiên trì vượt qua, dù không dễ dàng nhưng bọn tôi đều rất yêu đối phương.”
Quách Lâm An ôm đầu lặn lộn trên giường: “Trời ơi ngược chó a… Thế này thì còn chơi với nhau làm sao nữa! Tui cũng muốn có người cùng đồng hành, cùng cố gắng phấn đấu mà!”
Địch Lâm điên tiết: “Cậu lải nhải gì chứ! Ổng đây ế ba năm rồi có sao đâu! Ổng đây cũng là khuyển mà!”
Bạch Tín Thiên quay đầu hỏi Quý Khâm Dương: “Cậu thì sao, các cậu cũng quen nhau từ trung học?”
“Ừ.” Quý Khâm Dương trong bóng đêm mỉm cười, “Có điều người đó lợi hại hơn tôi nhiều, thi đỗ Đại học nhân dân.”
Bạch Tín Thiên: “Có thể ở chung một thành phố đã rất may mắn rồi, lớp bọn tôi trước cũng có vài cặp, thi Đại học xong đều tách ra.”
Quý Khâm Dương không nói gì, hắn nâng tay lên che trên trán, Địch Lâm cùng Quách Lâm An còn đang nhao nhao ầm ĩ, Quý Khâm Dương nghe một lát, liền lấy điện thoại ra xem.
Một phút trước Tạ Mạnh gửi một tin qua wechat: “Có chút không ngủ được… Cả kí túc xá đều rất hưng phấn, cậu thì sao?”
“Chỗ tớ cũng y hệt.” Quý Khâm Dương hồi đáp, “Các cậu bao giờ phải học quân sự?”
“Nghe nói là năm hai, đi căn cứ huấn luyện Thịnh Hoa.”
“Sẽ phải nửa tháng không gặp nhau được, nhớ muốn chết mất.”
“…” Tạ Mạnh gửi đến một chuỗi dấu ba chấm.
Quý Khâm Dương nhịn không được cười thành tiếng, Bạch Tín Thiên cách màn lay lay thành giường hắn: “Đang nhắn tin với bạn gái hả?”
“Ừ.” Quý Khâm Dương gửi xong tin nhắn, theo ánh sáng ít ỏi từ màn hình điện thoại nhìn về phía Bạch Tín Thiên, “Cậu thì sao?”
Bạch Tín Thiên: “Ở cùng ba năm còn có thể dính nhau đến mức nào được nữa, có điều điện thoại thì ngày nào cũng phải gọi.”
Địch Lâm châm chọc: “Đù má, cái lũ nửa đêm không ngủ còn đi ngược chó, nói cho mấy người biết còn ầm ĩ nữa ổng đây khóc[5] cho mấy người coi!”
Quách Lâm An: “Gâu gâu gâu gâu!”
Địch Lâm: “…”
[5] Trong câu của bạn Địch Lâm thì nguyên văn nó là 汪汪汪 – chỉ khóc đẫm lệ (kiểu như là “oa oa oa” í), nhưng mà 汪 cũng là từ tượng thanh chỉ tiếng sủa của chó (ẳng ẳng ẳng), thế nên mới có vụ bạn Lâm An sủa ở sau (haizz, chả biết giải thích sao cho dễ hiểu nữa =.=).