Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 10

10 Một ngày nào đó tôi sẽ tìm cậu

Quách Cẩn Siêu cùng Hứa Khê sau khi nghe xong câu chuyện quá khứ của Mạch An, cả hai trong lòng bỗng có rất nhiều cảm xúc khác nhau. Phải mất rất lâu hai người đó mới có thể bình thường trở lại.

Dường như đôi mắt trong veo cùng khuôn mặt ngây ngô kia đã hằn sâu vào trong tâm trí của Quách Cẩn Siêu. Hắn vừa đi vừa nhớ lại khoảnh khắc Mạch An giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay của hắn, sau một hồi không phản kháng được gì thì lại bật khóc.

Có một đứa con như thế, hắn chắc chắn sẽ cưng như trứng, hứng như hoa. Huống chi Mạch An đã từng trải qua một khoảng thời gian khó khăn thương tâm như thế kia, tình yêu thương này phải để đâu cho hết?

Giống như Quách Cẩn Siêu, Hứa Khê cũng tự bảo với bản thân rằng nếu có thể nhận nuôi Mạch An, anh sẽ ra sức chăm sóc đứa trẻ này, nhất định không để cậu bị thua thiệt hoặc mất mác một thứ gì.

Hứa Khê nghĩ, đối với Mạch An, quan trọng nhất chính là tình cảm gia đình. Cho nên anh rất băn khoăn về tình cảnh hiện tại liệu có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ đáng thương kia hay không?

Cứ mãi nghĩ ngợi, cả hai đều đã bước tới khu sân sau, vừa vặn thấy được Mạch An đang khom người lượm quả bóng đá. Xung quanh còn có nhiều đứa trẻ khác đang chơi đùa hết sức vui vẻ.

Quách Cẩn Siêu lẳng lặng đứng ở một bên nhìn ngắm Mạch An, hắn không bỏ sót một khoảnh khắc nào cả. Hứa Khê ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự yêu thương mà người kia dành cho cậu nhóc. Điều này bỗng dưng khiến anh cảm thấy vui vẻ, khoé môi cong lên một chút.

Nhìn thấy Hứa Khê mỉm cười, Quách Cẩn Siêu nghiêng người, nheo mắt hỏi:

" Em cười gì?"

Hứa Khê vội thu lại nụ cười mà nhìn hắn, đôi mắt nghiêm túc:

" Em thích Tiểu Mạch. Em muốn nuôi thằng bé!"

" Em nói với anh làm gì?" Quách Cẩn Siêu tính cách vẫn không chịu thay đổi, lạnh lùng dội gáo nước lạnh.

Mà người kia cũng thực bình tĩnh đối đáp. Hứa Khê thừa biết Quách Cẩn Siêu chỉ được cái mạnh miệng, ngoài ra thì rất dễ bị lay động.

Nghĩ rồi Hứa Khê đưa mắt nhìn Mạch An, nghiêng đầu thì thầm vào tai hắn:

" Vì em chắc chắn anh cũng có suy nghĩ giống em."

Quách Cẩn Siêu nghe xong lại cười khẽ một tiếng, quay sang trừng mắt với anh:

" Hãy thôi đi thấu vào bụng anh đi."

" Vốn dĩ em đã rất hiểu anh rồi." Hứa Khê có vẻ hãnh diện mà nói.

Cả hai lúc này chỉ lo nói chuyện mà không để ý rằng từ đằng xa có một ánh mắt đang âm thầm theo dõi từng cử chỉ, động thái một của hai người. Qua một lúc, Dĩ Khang từ xa chạy lại, vỗ nhẹ vai Mạch An:

" Có phải hai người đó không?"

Nghe hỏi, Mạch An vội vàng thu lại tầm nhìn, quay sang nhìn Dĩ Khang với đôi mắt khó xử. Thật ra khi trông thấy hai người kia ở gốc cây anh đào, đúng là cậu hoảng sợ thật nhưng khi nghe thấy Hứa Khê cất tiếng, cậu đã không còn sợ nữa.

Lại thêm đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng của Quách Cẩn Siêu, Mạch An nhỏ bé đã sớm mềm lòng. Nhưng ngặt nỗi, ở bên cạnh cậu lúc này cũng có Dĩ Khang, một người thân thứ hai của cậu, một người đối với cậu còn quan trọng hơn rất nhiều thứ khác.

Nếu cậu rời khỏi viện mồ côi thì Dĩ Khang có cảm thấy buồn không?

Dĩ Khang chắc chắn sẽ không khóc như Tiểu Đào rồi, nhưng cậu ấy có cô đơn không nhỉ?

" Nếu Tiểu Mạch đi rồi, Tiểu Khang có nhớ Tiểu Mạch không?" Mạch An nhìn một lúc mới chịu lên tiếng.

Chất giọng nhỏ nhẹ lại một lần nữa làm Dĩ Khang phải ngây người đến mấy giây mới kịp thích ứng lại. Sau khi tiếp nhận vấn đề chính, Dĩ Khang thiếu gia có hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

Mạch An cũng rất chăm chú nhìn thẳng vào mắt người kia. Bỗng dưng lại thấy bên mặt hắn chốc chốc đỏ lên, lại thấy hắn lắc lắc đầu, cuối cùng là quay mặt đi chỗ khác không nhìn cậu nữa.

Kỳ lạ, Mạch An khẽ bĩu môi, mắt chớp chớp:

" Tiểu Khang sẽ không nhớ đúng không?"

"..." Khoan đã, không phải thế!

Dĩ Khang quay mặt lại thì đã thấy người kia giấu hai bàn tay ra phía sau, mặt xị xuống, rõ ràng là hờn mất tiêu rồi. Nghĩ ngợi hoài, Dĩ Khang mới đành chân nam đá chân chiêu, hắng giọng hai tiếng:

" Đương nhiên...là rất nhớ rồi!"

" Nhớ như thế nào?" Mạch An nghiêng đầu cười láu lỉnh.

Nụ cười này rất ít khi xuất hiện, nhưng một khi nó hiện hữu trên đôi môi hồng hào của người kia lại làm đầu óc Dĩ Khang rối bời. Lại phải mất thêm mấy phút nữa, hắn mới nói tiếp:

" Nhiều lắm."

" Nhiều như thế nào?" Mạch An hôm nay bạo gan, quyết hỏi tới.

Dĩ Khang hắn cảm thấy trời đất quay mòng mòng, đầu óc choáng váng theo từng câu hỏi với nhịp độ tăng tiến của Mạch An. Ngửa trán lên trời, hắn nheo nheo mắt nhìn đám mây bồng bềnh trôi qua.

Bỗng khoé môi người kia nhoẻn lên một cái, ngón trỏ chỉ thẳng lên trời, dõng dạc nói:

" Tôi sẽ nhớ cậu nhiều như mây trên trời ấy!"

Mạch An nghe thế theo phản xạ liền ngước mắt nhìn bầu trời. Lúc này bầu trời bỗng thay đổi, mây xám xịt ngay lập tức kéo đến ùn ùn, vài hạt mưa rơi xuống khuôn mặt hai đứa trẻ. Mạch An nhẹ mím môi:

" Nhiều như mây đen sao?"

Dĩ Khang cảm thấy ông trời đang chơi xỏ hắn, mặt mày sầm sì:

" Nè, lúc nãy đang trời nắng, mây còn đẹp. Tự dưng ông trời muốn mưa thì có! Vậy coi như tôi nhớ cậu nhiều như mưa đang rơi đi?"

Điều này coi như tạm tin được, Mạch An lém lỉnh cười. Từ xa bỗng có hai người chạy đến, mỗi người một cái áo khoác che phía trên hai đứa trẻ. Dĩ Khang bất ngờ nghiêng mặt nhìn lại phát hiện đó là hai người đàn ông lúc nãy.

Mạch An được Quách Cẩn Siêu bế hẳn lên tay, nhanh chân chạy vào mái hiên gần đó. Dĩ Khang đương nhiên không cần bế, hắn chỉ ngượng ngùng theo bước chân của Hứa Khê theo vào bên trong.

Sau khi nấp hẳn bên trong, mưa chỉ còn có thể tạt vào mấy hạt lất phất. Mạch An còn đang được Quách Cẩn Siêu nhấc bổng khỏi mặt đất, cậu cẩn thận xoay mặt nhìn thật rõ người đàn ông kia.

Đôi mắt đen láy, rất lạnh. Chiếc mũi cao, rất thẳng. Đôi môi dày, rất nam tính. Khuôn mặt thì...hung dữ? Từng chi tiết trên khuôn mặt đều hài hoà, đoan chính nhưng vì sao khi ghép vào một chỗ thì lại trở thành một người lưu manh cơ chứ?

Mạch An thầm nghĩ, môi lại bắt đầu mếu mếu muốn khóc. Trông đôi mắt đứa trẻ lại rơm rớm, Quách Cẩn Siêu bối rối như lần đầu được làm cha, hắn ra sức dỗ nhẹ vào lưng cậu:

" Ngoan, Tiểu Mạch ngoan nào. Chú sẽ cho con kẹo, được không?"

Mua chuộc con nít...

Dĩ Khang đứng bên cạnh khẽ bĩu môi khinh khỉnh, thế nhưng hắn vẫn lén lút quan sát Quách Cẩn Siêu đang lấy lòng Mạch An.

Sau khi đặt cậu xuống đất, Quách Cẩn Siêu lôi ra hai viên kẹo có vỏ bọc trong suốt ấn vào lòng bàn tay nhỏ nhắn kia. Cho kẹo xong, hắn còn tranh thủ vuốt tóc cậu nữa. Bàn tay to lớn bỗng chạm vào người làm Mạch An nhíu mày, hai bước thành thục né qua một bên.

Chẳng ngờ cậu lại đụng trúng Hứa Khê, một lần nữa khuôn mặt hồng hào bị véo qua véo lại, nựng tới nựng lui. Dĩ Khang hắn đứng một chỗ, bất giác đưa hai bàn tay lên che chắn mặt mình, hai vai run rẫy.

Hai cái người này ăn hiếp con nít!!!

Hứa Khê ngồi xổm trên đất nhìn thật kỹ Mạch An, càng nhìn lại càng cảm thấy đứa trẻ này thật xinh đẹp. Đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng, mọi thứ đều đáng yêu như vậy. Nếu không đem về nuôi nấng cũng thật uổng phí.

Càng nghĩ lại càng làm anh nôn nóng muốn đem Mạch An giấu ở một chỗ bí mật không muốn ai động đến dù chỉ là sợi tóc. Ý nghĩ độc chiếm này cũng thật to gan quá rồi.

" Tiểu Mạch nè, cháu có sợ hai chú không?" Hứa Khê cầm lấy ngón tay cậu, lung lay qua lại.

Mạch An nhìn Hứa Khê một hồi mới có thể đưa ra kết luận, người này thật xinh đẹp! Sau đó mới cẩn thận dời tầm nhìn xuống bàn tay của mình, miệng chép chép:

" Không sợ lắm~"

" Thật chứ?" Hứa Khê càng thêm hào hứng, vội kéo cậu lại gần ôm.

Mạch An ở trong lòng anh càng thêm nhỏ bé, đầu nghiêng hẳn một bên, gật gật. Cái biểu hiện đáng yêu này Dĩ Khang thiếu gia được chiêm ngưỡng nhiều rồi cho nên không bất ngờ nữa. Chỉ có hai vị phụ huynh kia là ngỡ ngàng cùng thích thú.

Quách Cẩn Siêu hơi cúi người, cẩn thận hỏi:

" Vậy nếu hai chú muốn nhận nuôi Tiểu Mạch thì thế nào?"

Nghe hỏi, Mạch An lại lưỡng lự suy nghĩ. Ánh mắt nhanh chóng quét qua chỗ của Dĩ Khang, thấy hắn không nhìn mình nữa lại làm cậu hoảng sợ.

Có phải Dĩ Khang buồn rồi không? Dĩ Khang có giận mình không?

Mải chìm trong suy nghĩ, Mạch An lại bị Hứa Khê lắc nhẹ cánh tay:

" Ý của Tiểu Mạch thế nào?"

Ngần ngại một chút, Mạch An bỗng rời khỏi lòng Hứa Khê, đi đến bên chỗ Dĩ Khang, cầm lấy cánh tay của hắn. Dĩ Khang bị hành động bộc phát của cậu làm cho bất ngờ không nói nên lời, hắn đảo mắt qua hai vị phụ huynh còn đang há hốc miệng.

Không cần ngạc nhiên như vậy đi a? Người ta là bạn tốt còn gì.

Mạch An giữ lấy tay hắn, một tay lại chỉ vào hắn, mỉm cười nói:

" Như vậy có thể mang theo Tiểu Khang cùng đi không?"

Câu hỏi đến bất ngờ làm cho Quách Cẩn Siêu và Hứa Khê đều không hẹn mà cùng nhìn nhau đầy khó xử. Hai người họ chỉ muốn một đứa con trai, chỉ cần một là đủ rồi. Đằng này đứa trẻ kia lại muốn mang theo bạn nhóc, biết phải làm sao đây?

Trầm mặc một lúc, Hứa Khê mới thấp giọng hỏi:

" Đây là ai thế, Tiểu Mạch?"

" Cậu ấy là Tiểu Khang. Tiểu Khang là người thân của Tiểu Mạch, là bạn thân của Tiểu Mạch." Như chưa đủ, Mạch An mím môi, " Là người quan trọng của Tiểu Mạch."

Càng nghe cậu nói càng khiến cho hai vị phụ huynh ngạc nhiên. Quách Cẩn Siêu kéo Hứa Khê lại gần, rất não nề ghé sát tai cậu:

" Không biết Phi Kiệt có muốn nhận nuôi trẻ con không nhỉ?"

Hứa Khê nghe thế liền cong môi cười một tiếng, cả hai mắt cũng híp lại:

" Ông chủ Quách, anh cũng thật thủ đoạn nha."

" Thủ đoạn cái gì? Anh chỉ muốn tốt cho cả đôi bên." Quách Cẩn Siêu lại dùng giọng gió để nói chuyện.

Dĩ Khang đến bây giờ mới hiểu Mạch An muốn gì, hắn vội kéo tay cậu, khẽ lắc đầu. Ý của hắn, hắn không cần nhận nuôi.

Thấy thế, mi mắt Mạch An bỗng rũ xuống trông rất buồn bã. Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài trời mưa.

Quách Cẩn Siêu với Hứa Khê cuối cùng cũng đã nói chuyện xong bèn nhìn Mạch An. Hứa Khê nháy mắt với cậu:

" Tiểu Mạch bảo bối, ráng chờ hai chú một thời gian nữa nhé! Hai chú nhất định sẽ quay lại đón Tiểu Mạch. Phải nhớ kỹ Tiểu Mạch đã là của hai chú đó nhé, nếu có ai muốn đem Tiểu Mạch đi thì phải từ chối mạnh mẽ vào, biết chưa?"

Lời Hứa Khê nói nhiều quá, Mạch An lại chỉ hiểu được đôi, ba câu. Nghe anh gọi bằng "Tiểu Mạch bảo bối", môi Mạch An không nhịn được lại cong lên. Hai từ bảo bối thật đáng yêu.

Sau khi đưa cả hai vào nhà rồi, Quách Cẩn Siêu mới cùng Hứa Khê rời khỏi viện mồ côi.

Đêm nay Dĩ Khang ngủ lại ở phòng Mạch An. Căn phòng trước đây còn rất lạnh lẽo và cô đơn, bây giờ thì không còn như thế nữa. Mặc cho bên ngoài đang mưa rả tích lạnh buốt cả bàn tay, nhưng Mạch An vẫn cảm thấy ấm vô cùng.

Chui rúc vô chăn bông êm ái, Mạch An chừa đúng đôi mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Dĩ Khang lúc này đang nửa nằm nửa ngồi ở bên cạnh, thấy cậu còn chưa ngủ liền quay sang hỏi:

" Sao còn chưa ngủ?"

" Tiểu Khang chưa ngủ." Mạch An lanh lẹ đáp.

Nghe thế, hắn nhếch môi cười:

" Mau ngủ đi! Có khi sáng mai người ta đến đem cậu đi đó!"

Nhắc đến chuyện nhận nuôi, Mạch An lại hạ mi mắt, môi nhẹ mím lại. Cậu thắc mắc vì sao Dĩ Khang lại không muốn cùng đi với cậu chứ? Chẳng phải hắn từng nói rằng, đi đâu thì sẽ phải đi hai đứa hay sao? Bây giờ người kia dám quỵt lời hứa!!!

" Tiểu Khang nuốt lời."

Dĩ Khang chưa hiểu lắm, hửm một tiếng.

" Tiểu Khang đã hứa là đi cùng Tiểu Mạch, dù ở đâu cũng đi cùng nhau. Bây giờ lại không đi cùng. Tiểu Khang là đồ thất hứa!!"

Dĩ Khang chau mày nghe tội trạng của mình cũng nhiều phết, hắn bối rối cào cào tóc, sau đó buông cuốn truyện xuống bàn, chui vào trong ổ chăn với Mạch An.

Mặt đối mặt với cậu, hắn hơi căng thẳng, nhưng sau đó thì đã quen dần. Nhìn Mạch An bĩu môi, hắn chỉ biết cười khổ.

" Tiểu Mạch, tôi không muốn ép buộc người khác phải nhận nuôi mình. Không cần ai nuôi dưỡng tôi cũng sẽ tự trưởng thành được."

Mạch An im lặng lắng nghe, ánh mắt bắt đầu cảm thông.

Thấy cậu đã không dỗi nữa, hắn liền cười xán lạn, vòng tay ôm cứng cậu:

" Cứ yên tâm! Nếu cậu đi rồi, một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ tìm ra cậu!"
Bình Luận (0)
Comment