Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 11

11 Hai vị phụ huynh của Dĩ Khang

Mạch An bảo bối không ngờ rằng, chỉ cần nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon và mở mắt vào ngày hôm sau thì cậu đã phải rời xa Dĩ Khang thiếu gia.

Đúng như Dĩ Khang đã nói, vài ngày sau hai người đàn ông hôm trước lại đến viện mồ côi, chuẩn bị làm thủ tục để nhận nuôi Mạch An.

Chuyện này Mạch An đã được bà nói lại, cậu một nửa vui mừng một nửa lại buồn bã. Đứng trước cửa phòng nghe bọn họ nói chuyện rôm rả, Mạch An chỉ biết giấu hai tay sau lưng, mặt cúi xuống nhìn mấy đầu ngón chân của mình.

Phải làm thế nào để nói cho Tiểu Khang đây? Tiểu Khang có giận mình không nhỉ? Nếu mình đồng ý...Nếu mình không đồng ý...

Mạch An nghĩ hoài vẫn chưa nghĩ ra kế sách hay liền mím nhẹ môi, mi mắt rũ xuống. Một lúc sau, Hứa Khê ra khỏi phòng liền bắt gặp Mạch An đang đứng nấp sau bức tường, anh nhanh chân đi đến bế cậu lên tay.

Trọng lượng của Mạch An không đáng kể, Hứa Khê có thể dễ dàng bế lên chơi đùa. Nhìn thấy đôi mắt đượm buồn kia, Hứa Khê khẽ nhíu mày hỏi:

" Tiểu Mạch bảo bối, sao trông con buồn thế?"

Mạch An sau khi biết được hai người họ không nguy hiểm như cậu đã nghĩ, mọi sự khó chịu cùng sợ hãi cũng theo đó mà bay mất. Bây giờ trước mắt cậu là Hứa Khê – một người sẽ nuôi nấng cậu kể từ lúc này.

Nhìn Hứa Khê một lúc, Mạch An mới nhỏ giọng lên tiếng:

" Có phải Tiểu Khang sẽ không cùng đi với chúng ta không?"

Nghe cậu hỏi, giọng rõ luyến tiếc, Hứa Khê chợt cảm thấy đau lòng. Vươn bàn tay nựng nhẹ bên má của Mạch An, anh an ủi:

" Đừng lo Tiểu Mạch bảo bối, Tiểu Khang sẽ gặp lại chúng ta sớm thôi."

Như không tin được lời Hứa Khê vừa nói, Mạch An chớp chớp hai mắt:

" Thật chứ ạ?"

" Đương nhiên rồi." Dừng một chút, Hứa Khê ghé sát tai Mạch An thì thầm, " Một lát nữa Tiểu Mạch gọi người kia là ba ba nhé. Cứ gọi rồi Tiểu Mạch sẽ thấy điều bất ngờ."

Nghe theo lời Hứa Khê căn dặn, khi thấy bóng dáng của Quách Cẩn Siêu đang tiến về phía mình, Mạch An đã ngập ngừng giây lát rồi bật ra hai tiếng ba ba ngọt ngào.

Lời lẽ ngọt như mật ong kia vô tình rót vào tai Quách Cẩn Siêu làm hắn sững người, bước chân dừng hẳn. Chăm chú quan sát người vừa thốt ra hai tiếng ba ba ấy, Quách Cẩn Siêu cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.

Từ lâu trong lòng hắn đã ấp ủ ước muốn làm cha rồi, mặc dù tính tình có cộc cằn và khô khan, nhưng nếu hắn có một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu thì sẽ tình nguyện thay đổi.

Hứa Khê đương nhiên cũng biết điều này nên đã lôi kéo Quách Cẩn Siêu đến viện mồ côi tìm một đứa trẻ như hắn mong muốn. Và Mạch An chính là đối tượng đáng yêu đó.

Nghe hai tiếng ba ba non nớt, Quách Cẩn Siêu nhịn không được đi lại gần, hai cánh tay vươn ra tỏ ỷ muốn bế Mạch An. Hứa Khê cũng chẳng nề hà chuyện đó liền trao lại Mạch An cho hắn.

" Tiểu Mạch, con vừa gọi chú là gì?" Quách Cẩn Siêu đã cố gắng điều chỉnh khuôn mặt cho thật ưng ý.

Mạch An được cánh tay rắn chắc kia ôm lấy, cậu mím nhẹ môi quan sát Quách Cẩn Siêu. Dường như người kia đang vui lắm, khoé môi giương cao lên, đuôi mắt cũng híp lại.

Hôm nay Mạch An cảm thấy Quách Cẩn Siêu không còn hung dữ nữa.

Đợi đến khi cậu lên tiếng trả lời thì Quách Cẩn Siêu cũng sắp nhịn không được nữa rồi. Cơ mặt mỏi thật, cứ cười cười như vậy đúng là không thoải mái tí nào.

" Ba ba, Tiểu Mạch gọi chú là ba ba."

Quách Cẩn Siêu nghe vậy liền lưu manh nhìn sang phía Hứa Khê đang đứng nhướng mày, cười xán lạn kia:

" Vậy Tiểu Mạch có thể gọi chú kia là ma ma không?"

Ma ma?

Mạch An ngây ngô quay sang nhìn Hứa Khê đang dần cất đi nụ cười của mình, đôi mắt sắc lẹm hung hăn liếc Quách Cẩn Siêu. Ngẫm nghĩ rất lâu, cho đến khi cả hai người bắt đầu sải bước, cậu mới nhận ra lời nói kìa là đùa giỡn.

Dĩ Khang đang ở ngoài vườn tập bóng cùng Tiểu Mập Mạp, thấy bóng dáng của Mạch An, hắn định ném bóng sang chỗ khác thì bất ngờ khựng lại. Hai người đàn ông hôm bữa cư nhiên đang đi cùng với cậu.

Còn có...người đàn ông với vẻ mặt hung dữ kia còn đang bế Mạch An trên tay. Dĩ Khang nhíu nhíu mày nhìn như muốn toẹt ra tia sét chống đối.

Hôm trước Dĩ Khang có nghe bà nhắc đến chuyện người ta muốn nhận nuôi Mạch An. Không nghĩ rằng chuyện đó lại đến sớm như vậy.

Tiểu Mập Mạp một bên cầm lấy quả bóng chạy lại gần chỗ Dĩ Khang, đập vai hắn nói:

" Thôi nào đừng buồn mà người anh em!!! Tiểu Mạch có người yêu thương như thế thì phải mừng a."

Nghe thấy giọng điệu già hơn trái cà của Tiểu Mập Mạp, Dĩ Khang chỉ biết thở dài, nói theo:

" Phải, chúng ta phải vui mừng, tôi phải vui mừng..." Nói một lúc thì Dĩ Khang hết hứng chơi bóng, đành vung chân đá bay quả bóng sang chỗ khác.

Hình như ông trời muốn chơi xỏ hắn, quả bóng kia vừa được đá đi liền bay thẳng tới phía Mạch An. Nhanh như chớp, Quách Cẩn Siêu một tay bế Mạch An, một tay dùng sức cản quả bóng.

Bàn tay in rõ vết bẩn, Quách Cẩn Siêu thấy nóng rát, mặt hắn nhăn lại một chút. Mạch An cuối cùng cũng được thả xuống đất, cậu nhìn biểu hiện của người kia mà lo lắng, cầm lấy bàn tay hắn thổi thổi phù phù:

" Ba ba có đau không? Tiểu Mạch thổi một chút là hết thôi!!"

Dường như hai chữ ba ba đã in sâu vào tâm trí của Mạch An, mỗi lần mở miệng đều là ba ba này, ba ba nọ. Đến mức Hứa Khê đứng bên cạnh phải phát run, anh thầm lo lắng, có khi nào Tiểu Mạch sẽ ghi nhớ hai chữ ma ma kia không?

Thật tệ hại mà!!! Hứa Khê thống khổ.

Dĩ Khang ở đằng xa chứng kiến được cảnh đó, hắn một bên cười trộm một bên lại thấy ấm ức. Hình như Mạch An quên mất là có người thân là hắn luôn rồi. Điều này làm cho Dĩ Khang thiếu gia rất bực bội, cho nên không thèm đếm xỉa đến cậu nguyên một ngày.

Theo lời năn nỉ của Mạch An, Quách Cẩn Siêu và Hứa Khê đồng ý chờ đến hai ngày mới đến đón.

Thời gian còn lại Mạch An đều dành cho Dĩ Khang, nhưng ngặt nỗi, người kia lên cơn không thèm nói chuyện với cậu. Đứng trước cửa gõ mấy tiếng liền, Dĩ Khang vẫn không thèm ló mặt ra.

Mạch An ngậm ngùi đứng ở đó thêm năm phút nữa, lại không kiên nhẫn mà đập vào cánh cửa mấy tiếng ruỳnh ruỳnh.

" Nè Tiểu Khang, mau mở cửa!!!"

" Tiểu Khang...mở cửa đi..."

Giọng nói cứ theo đà nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Dĩ Khang bên trong đang vùi mặt đọc truyện, nói là đọc nhưng ngay cả cuốn truyện bị lật ngược hắn còn chẳng biết. Hai tai cứ vểnh lên nghe ngóng tình hình bên ngoài, một lúc lâu thấy im lặng, hắn mới lật đật đẩy ghế chạy ra xem.

Cửa mở ra, thình lình dưới chân xuất hiện một dáng người quen thuộc. Mạch An bị cánh cửa phản lại làm ngã ngửa ra sau, mặt đối mặt với Dĩ Khang đang cúi xuống.

Hai đứa nhìn nhau chăm chăm, Mạch An đáng thương nói:

" Tớ đau..."

Sực nhớ lúc nãy Mạch An bị ngã, Dĩ Khang nheo mắt rồi nhanh chóng đỡ lấy cậu. Khi để cậu ngồi xuống giường rồi hắn mới ngó nghiêng xem xem cậu có bị thương ở đâu không.

Chẳng biết từ khi nào mà Dĩ Khang luôn bận tâm đến mấy chuyện này nữa, hở một tí là quan tâm, hở một tí là lo lắng.

" Cậu tìm gì vậy?" Mạch An vốn không hiểu hắn đang làm trò gì.

Không phát hiện vết trầy xước nào, Dĩ Khang mới an tâm ngồi bên cạnh cậu, lạnh lùng hỏi:

" Qua đây làm gì?"

Mạch An vẩu môi, " Đương nhiên là gặp cậu!!!"

" Gặp làm gì? Sắp đi rồi nên mới muốn gặp phải không?"

Giọng điệu hờn dỗi kia làm cho Mạch An ngẩn người suy đoán. Qua một lúc lâu, Mạch An hỏi:

" Cậu giận hả?"

A, nhìn ra rồi? Tiểu Mạch, cậu bắt đầu thông minh rồi đó.

Dĩ Khang nói thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn đanh lạnh:

" Ai giận? Ai thèm giận? Cậu được nhận nuôi thì tôi mừng thôi."

Mạch An như không tin hỏi lại, " Thật sao? Tiểu Khang không buồn hở?"

" Đương nhiên không!!" Dĩ Khang cao hứng đáp.

Cuối cùng, Dĩ Khang hắn đã phải ôm một bụng ấm ức khi nhận lấy câu nói đầy sự ngây ngô đủ giết chết người của Mạch An.

" Như vậy tớ an tâm rời khỏi cậu để đi cùng hai người kia rồi."

**

Đúng hai ngày sau, Dĩ Khang đứng một mình ở khung cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn xuống phía dưới sân. Nơi đó đang có Mạch An, Hứa Khê và Quách Cẩn Siêu. Trong ba người bọn họ vui vẻ nhìn nhau mà Dĩ Khang phát ức.

Bàn tay đấm đấm vào tường, Dĩ Khang liếc mắt nhìn qua khung cửa kính lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Mạch An. Hai người nhìn nhau vài giây, hắn nhận ra mặt mình nóng lên lại vội ngoảnh sang chỗ khác.

Mạch An đứng ở dưới buồn bã, chỉ biết nắm tay Hứa Khê, cố gắng dằn lòng mà rời khỏi viện mồ côi. Trước khi cậu đi khỏi thì bà cũng đã khóc rất nhiều. Có thể là vui mừng mà cũng có lẽ là tiếc nuối.

Đấm tay một hồi, Dĩ Khang lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài mới phát hiện, chiếc xe hơi sang trọng kia đã sớm chạy về phía trước, chạy ra khỏi những thân cây cao ngất.

Lúc này Dĩ Khang thiếu gia mới cảm thấy bản thân ngu ngốc, cảm thấy cuộc sống thật nhạt nhẽo.

Mạch An đi rồi, từ bây giờ sẽ chẳng còn ai đến gõ cửa đánh thức hắn, không còn ai chọc tức hắn, không còn ai để hắn trêu ghẹo, không còn ai...nói yêu thương hắn.

Nhíu chặt mày, Dĩ Khang vội vàng chạy đến giường, nhảy lên đó nằm sấp, vùi mặt vào gối, hét thật lớn.

Những ngày sau đó, hắn một khắc cũng không thèm ló mặt ra ngoài phòng, ngoại trừ những bữa ăn cùng học đàn.

**

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Dĩ Khang lại tự nhốt bản thân ở trong phòng, lầm lì lôi tất cả những cuốn truyện tranh mà hắn sưu tầm được, đem ngốn hết một lúc. Đến khi không thể ngốn được nữa, hắn mới đành chuyển sang thú vui khác.

Đang nằm trên giường nghe nhạc, bụng lại bất giác kêu lên rột rột. Dĩ Khang lúc này mới sực nhớ hồi nãy đến giờ ăn, hắn lại ngủ quên mà chưa kịp xuống ăn một miếng cơm. Bây giờ bụng đói móc meo thế này, hắn đành lết thân xác uể oải xuống nhà ăn.

Nơi nhà ăn vắng vẻ lạ thường, chỉ còn lại những mâm cơm còn thừa ít đồ ăn đặt trên bàn hoặc mấy đứa nhóc ăn chưa xong. Nhìn quanh một lúc, Dĩ Khang đi tới lấy một mâm cơm.

Ngồi ăn ở bàn, Dĩ Khang chỉ tập trung vào chuyên môn của mình. Xung quanh hình như có tiếng xì xầm, có lẽ là bọn Tiểu Mập Mạp. Từ ngày Mạch An đi khỏi, tính tình của hắn bỗng thay đổi đến chóng mặt.

Lúc nào cũng cau cau có có, khó chịu vô cớ, còn rất hay giấu mình ở trong phòng. Khác với trước đây, Dĩ Khang là một người ham chơi, ham ăn, sống hoà hợp, thích chơi thể thao. Bây giờ nhìn lại đúng là quá khác.

" Tiểu Khang, cậu ăn xong thì lên phòng gặp bà." Tiểu Mập Mạp chạy đến báo lại.

Dĩ Khang đang ăn ngon lành thì nghe cậu bảo, đôi mày khẽ nhíu, đầu gật gù cho qua chuyện. Cuối cùng bữa ăn cũng xong xuôi, Dĩ Khang vỗ cái bụng no của mình, dọn mâm cơm rồi lên phòng của bà.

Phòng bà ở lầu hai báo hại Dĩ Khang phải vác cái bụng no căng của mình lên tận đó. Đi một hồi mới đến, hắn đứng thở hồng hộc, cái bụng thoắt cái như trống rỗng.

Đứng chần chừ trước cánh cửa khép hờ, Dĩ Khang nghe thấy bên trong có tiếng nói của người lớn. Trong lòng một cỗ bất an, Dĩ Khang định xoay người bỏ chạy thì bị bà bắt gặp.

" Tiểu Khang, mau lại đây một chút!!"

Bà bỗng lên tiếng gọi, người trong phòng cũng tò mò nhướn cổ ra xem. Dĩ Khang biết mình không trốn được liền cứng ngắc mở cửa đi vào bên trong.

Hắn kiên trì cúi mặt, bị bà kéo lại gần, hắn buộc phải ngẩng mặt lên. Trước mắt là ba người lớn, một là bà, hai người còn lại vẫn là nam nhân.

Ngẩn ngơ mấy giây, bà nhìn hắn, mỉm cười hiền hậu nói:

" Tiểu Khang, hai người đây bảo rằng muốn gặp con một lần."
Bình Luận (0)
Comment