Thanh Cung Sủng Phi

Chương 141

Edit: Rine Hiền phi

Beta: Tuệ Quý phi





"Không sai, chính là thuốc của đám người kia. Thông qua loại độc dược này, có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian thai nhi ở trong bụng mẫu thân, giữ lại hài tử thêm chừng một tháng mới sinh. Loại thuốc này cực kỳ tổn hại thân thể, trước khi ta thoát khỏi đám người đó đã từng thấy một hài tử dùng thuốc này rồi ra đời, cho dù nó vẫn sống sót nhờ uống thuốc chữa trị nhưng quanh năm suốt tháng luôn bị ốm đau tra tấn."

Lúc Bảo Yến nói câu này, rõ ràng ánh mắt có chút lo lắng Tú Nguyệt phát hiện ra điều khác thường mà liên tưởng đến... y.

Nàng ấy nhanh chóng che giấu: "Chỉ có điều từ bã thuốc tìm hiểu được phương thuốc ban đầu, trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ nhất định có điều chỉnh liều lượng, vậy nên hiện tại ta cũng không nắm rõ độc tính mà độc dược tiểu thư trúng đạt đến mức nào."


"Như vậy năm đó ngạch nương cũng là bị hạ loại độc này một cách âm thầm nên mới có thể dẫn đến thời gian sinh sản không trùng khớp?"

Bảo Yến gật đầu: "Hẳn là như vậy, năm đó các nàng không chỉ hãm hại phu nhân khó giữ danh tiết mà còn muốn hại cả tiểu thư. Chỉ là các nàng đã đánh giá thấp Dương phủ, khi đó phu nhân trở về phủ có thái lão gia dùng mọi cách chăm lo, thái lão gia sợ hài tử sinh ra có gì bất trắc nên dùng tất cả đan dược có trong Dương phủ cho phu nhân để dưỡng thai, cho nên lúc tiểu thư ra đời không bị ảnh hưởng quá lớn."

Mí mắt Tú Nguyệt giật một cái: "Vậy... hài tử này..."

Nàng vô thức cúi đầu xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên cái bụng đã to lên, trái tim đập nhanh hơn một nhịp.

"Hài tử này... chịu tác dụng của thuốc quá lâu, suốt cả bảy tháng, chỉ sợ là..." Bảo Yến không nói câu tiếp theo nữa.


"Tiểu thư." Nàng ấy miễn cưỡng cười một cái, trấn an Tú Nguyệt: "Bẩm sinh bị tắc nghẽn mạch máu dẫn đến tim đập nhanh, cho dù sinh ra đời, miễn cưỡng kéo dài mạng sống của hài tử này cũng chỉ khiến nó ở thế gian chịu nhiều đau khổ hơn mà thôi, nếu... đối với hài tử cũng là một loại giải thoát."

Ngón tay Tú Nguyệt run một cái, nàng run rẩy ngẩng đầu: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết... có thể giữ lại hài tử này hay không, nếu ngươi cố hết sức thì nhiều nhất có thể duy trì duyên phận mẫu tử của chúng ta đến lúc nào?"

"Này..." Bảo Yến trầm ngâm đứng lên, vươn tay lấy chén trà trên bàn, nàng đi xuống khỏi giường la hán, xoay lưng về phía Tú Nguyệt, hồi lâu sau mới lên tiếng.

"Nhiều nhất chỉ kéo dài được một năm."

Chỉ có một năm thôi sao... vẫn còn chưa biết gọi một tiếng a mã, ngạch nương nữa...


Tú Nguyệt nhắm mắt lại, rất lâu sau nàng nói: "Đừng để Hoàng thượng biết, đừng để thời gian hài tử ở cùng với a mã đều nhìn thấy vẻ ưu sầu của a mã nó."

Nếu như Hoàng thượng biết chuyện, nhất định là trong một năm đó hắn cũng sẽ không dễ chịu.

"Tiểu thư, sao người còn vì Hoàng thượng mà làm đến mức này chứ, hài tử rơi vào hoàn cảnh hôm nay, nếu Hoàng thượng có thể sớm đi..."

"Đừng nói nữa." Tú Nguyệt cắt ngang nàng: "Hoàng thượng đã làm đủ nhiều rồi."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng nói Mộc Cẩn vang lên: "Nương nương, Tú Quý nhân ở bên ngoài cầu kiến, bị thủ vệ của Hoàng thượng ngăn cản nhưng nàng nói là nhất định phải gặp được nương nương một lần."

"Tú Quý nhân? Nàng ta đến làm gì?" Bảo Yến thu dọn đồ trên bàn: "Bây giờ Vĩnh Thọ cung bị cấm túc, không gặp ai cả!"
"Tú Quý nhân nói... nàng có chuyện quan trọng, nhất định phải tự mình nói với nương nương, xin nương nương nhất định phải đồng ý."

Ý đồ Tú Quý nhân đến, Tú Nguyệt đã đoán được bảy tám phần.

Quả nhiên nàng ta vẫn tới đây.

Ánh mắt nàng rơi vào bã thuốc mà Bảo Yến đang thu dọn, phân phó ra ngoài: "Để cho nàng đi vào."

"Ta cũng rất muốn nghe xem đến ngày hôm nay Nữu Hỗ Lộc Tú Dao còn muốn nói cái gì với ta."

Mộc Cẩn nghe vậy rời đi, chờ thêm một lúc, cửa mở ra, Tú Quý nhân lấy cái hộp từ tay thị nữ, dặn người chờ ở bên ngoài, một mình nàng đi vào.

"Tú Nguyệt, thân thể của ngươi đã khỏe hẳn chưa, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, ngươi gặp chuyện không hay, mấy ngày nay hầu như ta cũng đều phiền muộn trong lòng."

Nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười, rũ ánh mắt: "Có thể đây là do quan hệ huyết thống, cho dù như thế nào cũng luôn gắn liền với nhau."
"Đúng rồi, mấy thứ này đều là trân phẩm tốt nhất do a mã ở ngoài cung chịu trăm cay ngàn đắng, tốn công thu thập tới cho ngươi, đến lúc đó mong rằng có thể giúp ngươi bình an sinh ra một tiểu Công chúa khỏe mạnh cho Hoàng thượng. Người làm di mẫu như ta cũng có thể cùng ngươi yêu thương nó."

"Tú Quý nhân." Tú Nguyệt lạnh lùng mở miệng cắt ngang lời nói nhỏ nhẹ của nàng ta: "Ngươi tiến vào vẫn chưa thỉnh an bản cung."

"Tú... Tú Nguyệt." Mặt Tú Quý nhân lập tức đỏ lên: "Chúng ta chính là..."

"Đầu tiên bản cung là Như Tần của Hoàng thượng, chủ nhân Vĩnh Thọ cung, sau đó mới là thứ muội của ngươi. Tú Quý nhân, thời gian ngươi tiến cung không ngắn, còn cần bản cung phải nhắc nhở ngươi sao?"

Tú Quý nhân đứng đó, không cam lòng nhìn Tú Nguyệt, lại quay đầu nhìn xem Bảo Yến, hồi lâu sau nàng mới cúi đầu xuống, thi lễ: "Tần thiếp Tú Quý nhân Khải Tường cung thỉnh an Như Tần nương nương."
Tú Nguyệt không bảo nàng đứng dậy: "Tú Quý nhân, bản cung vẫn đang trong thời gian cấm túc, ngươi nhất định đòi gặp mặt bản cung một lần, rốt cuộc là muốn nói cái gì với bản cung?"

"Tú Nguyệt." Sắc mặt Tú Quý nhân có chút lo lắng, nàng ngẩng đầu, không ngừng nhìn Bảo Yến: "Muội muội, tỷ tỷ có vài lời trong lòng không biết có thể nói riêng với muội muội được không?"

"Chuyện này không được." Tú Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Bây giờ bản cung mang long thai, sự tình liên quan đến xã tắc, không thể không cẩn thận nhiều hơn, đơn độc tiếp xúc với Tú Quý nhân ngươi khiến trong lòng bản cung rất sợ hãi."'

"Muội muội." Sắc mặt Tú Quý nhân sắp không kiềm chế nổi, nàng còn duy trì tư thế khom người hành lễ: "Muội muội, ngươi nói vậy là sao, cho dù có như thế nào chúng ta đều là người một nhà cả."
"Bảo Yến ở trong lòng bản cung so với cái gọi là người nhà còn thân thiết hơn mấy phần, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng, lát nữa bản cung còn phải nghỉ ngơi dưỡng thai, nếu ngươi thật không muốn nói thì ra ngoài đi."

Thấy Tú Nguyệt hạ lệnh đuổi khách, Tú Quý nhân vội vàng lên tiếng: "Muội muội, tỷ tỷ nghe nói tối nay Hoàng thượng muốn tự mình thẩm vấn Thẩm Thái y đúng không?"

"Ngươi... ngươi có thể giúp tỷ tỷ vượt qua cửa ải khó khăn này không? Xem như nể tình a mã của chúng ta, nể tình Nữu Hỗ Lộc thị, ngươi giúp đỡ ta đi."

Nàng ta vừa nói hết lời, sắc mặt Tú Nguyệt tối sầm xuống, nàng nhìn về phía Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, ánh mắt u ám hơn một phần, sau đó dời sang mặt đất bên cạnh: "Hoàng thượng thẩm vấn Thẩm Thái y là vì trả lại công bằng cho bản cung, cho Thiện phủ. Chuyện tốt như vậy, ngươi không nên vui mừng sao?" Nàng cười lạnh một tiếng: "Vì sao lại hoảng hốt như thế?"
"Ta biết sớm muộn gì cũng không lừa gạt được nữa. Muội muội, ta cũng không định vòng vo với ngươi." Tú Quý nhân ngồi quỳ trên mặt đất, che mặt khóc lóc: "Là tỷ tỷ nhất thời mê muội tâm trí, là tỷ tỷ quá muốn trở nên nổi bật, muốn tranh giành một phen vì Thiện phủ, vì Nữu Hỗ Lộc thị chúng ta. Ngươi tin ta đi, Tú Nguyệt, ta cũng không muốn như vậy, ngươi là muội muội của ta, chỉ là, chỉ là thời gian trước xảy ra chuyện Hoàng thượng phong cáo mệnh cho ngạch nương của ngươi, nhưng mà ngạch nương của ta mới là chủ mẫu Thiện phủ, ta làm hại nàng mất hết mặt mũi trước mặt người khác, vậy nên ta mới nhất thời u mê tìm tới Thẩm thái y. Ta thật sự không cố ý mưu hại long thai trong bụng ngươi, đó cũng là hài tử của ta, làm sao ta có thể ra tay độc ác được!"

"Vậy nên Tú Nguyệt, ngươi nhất định phải giúp ta, không thể để cho Thẩm thái y khai ra ta, nếu như ta ngã xuống, toàn bộ Thiện phủ coi như xong!"
"Ngươi nhất định có biện pháp, chỉ cần ngươi chịu nói nhất định Hoàng thượng sẽ tin tưởng, ngay cả việc ngươi lén lút thông đồng với người khác, không phải Hoàng thượng cũng không có ý định trách tội ngươi đấy sao? Nể tình ngươi xin tha, nhất định Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý tha thứ cho ta có đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment