Thanh Cung Sủng Phi

Chương 142

Edit: Ban Uyển nghi

Beta: Rine Hiền phi





"Thông đồng?"

Tú Nguyệt lặp lại hai chữ này, phản ứng từ đầu đến cuối của nàng đều ngoài dự đoán của Tú Dao: "Tú Quý nhân nói cả buổi làm bản cung cũng hồ đồ theo, ngươi nói rõ một chút cuối cùng ngươi đã làm cái gì mà phải nhờ bản cung xin Hoàng thượng tha thứ?"

"Muội muội." Tú Quý nhân cắn môi: "Ngươi cần gì phải làm cho tỷ tỷ xấu hổ thêm nữa... độc, độc là ta đưa cho Thẩm thái y... ta biết Hoàng thượng thích ngươi, hắn sẽ không làm gì ngươi đâu, ngươi xem, cuối cùng chẳng phải hắn vẫn không xử phạt ngươi đấy sao. Rõ ràng đã có bằng chứng xác thực nhưng Hoàng thượng vẫn không nỡ xử ngươi, ngươi chẳng xảy ra chuyện gì cả, cần gì phải tính toán chi li với tỷ muội trong nhà như thế."


"Lúc này tỷ tỷ thật sự không còn cách nào nên mới đến cầu xin ngươi. Nể tình a mã và toàn gia tộc, ngươi nhất định phải cầu xin Hoàng thượng, xin Hoàng thượng đừng truy cứu nữa, có được không?"

"Tiểu thư." Bảo Yến rất sợ Tú Nguyệt lại mềm lòng, chẳng trách Nữu Hỗ Lộc Tú Dao muốn đuổi nàng ra ngoài, chỉ dựa vào dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta mà muốn xoá bỏ hết những đau khổ các nàng từng chịu hay sao? "Tiểu thư! Đừng nghe nàng ta! Người của Thiện phủ có chết hay không cũng chẳng liên quan đến chúng ta!"

Tú Nguyệt ngồi trên giường la hán, vừa nghe các nàng nói vừa yên lặng nhìn cái bụng căng phồng của mình.

Duyên phận của hài tử này với nàng rất có thể vào thời điểm này năm sau...

"Tú Nguyệt." Tú Quý nhân lại gọi một tiếng nữa, nàng từ ngồi quỳ chuyển thành quỳ hẳn xuống đất: "Tỷ tỷ xin ngươi, tỷ tỷ cam đoan, tỷ tỷ có thể thề đây là lần cuối cùng."


"Tú Quý nhân, ý của ngươi bản cung đã hiểu, lời của ngươi ta cũng đã nghe rõ, ngươi trở về đi." Tú Nguyệt dời ánh mắt đi.

"Vậy..." Mắt Tú Quý nhân sáng lên, ôm hi vọng nói: "Ngươi đồng ý rồi sao, chỉ cần ngươi đồng ý, khi trở về ta sẽ xin ngạch nương để a mã cho ngạch nương ngươi một danh phận, để sau khi bà ấy chết thì bài vị cũng có thể được đưa vào từ đường Thiện phủ."

"Nữu Hỗ Lộc Tú Dao." Bảo Yến tức giận đi đến: "Ngươi thật đê tiện vô sỉ!"

"Tiểu thư, người không thể bị nàng ta lừa được, trước nay nàng ta nói không giữ lời, chúng ta đã tin nàng biết bao nhiêu lần rồi!"

Tú Nguyệt vẫn luôn không nói gì, lúc này nàng lắc đầu: "Bản cung thấy không cần vào từ đường Thiện phủ đâu."

"Bản cung nghĩ rằng ngạch nương của ta chắc hẳn không ham thích gì chuyện này. Còn nữa..." Nàng nhìn Tú Quý nhân bình tĩnh cười lạnh, nụ cười này không hiểu sao làm Tú Quý nhân run lên: "Mưu hại hoàng tự là tội chém đầu cả nhà, bản cung không muốn ngạch nương mình vô duyên vô cớ bị liên luỵ."


"Còn sống không tốt hơn sao?" Nàng khẽ cười nhìn Nữu Hỗ Lộc Tú Dao.

"Muội muội, lời này của người... sao có thể nói vậy chứ..." Tú Quý nhân chật vật đứng dậy: "Thiện phủ cũng là nhà của ngươi mà? A mã bị xử trảm ngươi không quan tâm đến sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm để ngạch nương ngươi trở thành quả phụ, cả đời cô đơn lẻ bóng, bơ vơ không nơi nương tựa sao?"

Tú Nguyệt càng cười lớn hơn, cười khanh khách không ngừng: "Trước nay bà ấy không phải cũng giống như quả phụ sao?"

Ngày trước nàng không hiểu chuyện, cho đến nàng bị hãm hại, chịu nỗi khổ tột cùng giống như ngạch nương năm đó, quanh quẩn ở bên bờ vực, trước khi trượt chân ngã xuống đó, là Hoàng thượng đưa tay ra giữ nàng lại.

Khi đó nàng mới biết được, đi sai một bước sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Nàng không dám tưởng tượng, năm đó lúc ngạch nương mang thai nàng, lúc Thiện Khánh lựa chọn bỏ rơi bà, bà đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ giày vò, cho đến bây giờ sao bà vẫn có thể tiếp tục vừa nói vừa cười sống mỗi ngày.
"Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt!"

Tú Quý nhân dần dần mất đi dáng vẻ hiền lành, xé lớp nguỵ trang, Tú Nguyệt bị tiếng hét của nàng ta kéo về thực tế, nàng thở ra một hơi thật dài, chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Nữu Hỗ Lộc Tú Dao.

"Tú Quý nhân, nếu ngươi đã nói rõ ràng như vậy thì bản cung cũng nên nói cho ngươi hiểu mới phải. Mưu hại hoàng tự là tội nặng, bản cung sẽ bẩm lên Hoàng thượng, để Hoàng thượng không cần phải nể tình cảm nhiều năm, trị tội thật nặng, chỉ cần là người có liên quan, nên gϊếŧ thì gϊếŧ, nên lưu đày thì lưu đày."

"Những người trong Thiện phủ chảy chung dòng máu với ngươi sẽ vì ngươi mà rơi vào kết cục đầu thân hai nơi, những người luôn vì ngươi mà kiêu ngạo vinh quang sẽ phải nhịn nhục sống tạm bợ, dần dần, bọn họ sẽ hối hận, sẽ thay đổi, cuối cùng sẽ quay lại phỉ nhổ ngươi."
"Bản cung nói đã đủ rõ ràng chưa?"

"À phải rồi, bản cung còn đang định cảm ơn ngươi đây, nhờ tay ngươi mà nỗi oan ngạch nương bản cung bị hại năm đó cũng được rửa sạch. Đợi đến ngày chân tướng được đưa ra ánh sáng, tội ác ngày đó ngạch nương ngươi gieo xuống, bản cung sẽ trả lại cho bà ta nếm đủ."

"Chỉ là bà ta ở vị trí chủ mẫu Thiện phủ sống an nhàn suиɠ sướиɠ nhiều năm, bản cung thật sợ không biết bà ta còn có thể chịu được tai hoạ ngập đầu như vậy không."

"Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt! Kia chính là a mã ruột của ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn gϊếŧ cha hay sao?" Rốt cuộc Tú Quý nhân hoàn toàn mất đi phong thái ngày thường, nàng muốn xông lên nhưng bị Bảo Yến kịp thời ngăn cản: "Ả độc phụ nhà ngươi! Ngươi thật sự máu lạnh! Đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không quên mối thù ngày đó có phải không! Ngươi muốn nhìn mẫu tử chúng ta thân bại danh liệt sao, ngươi nằm mơ đi! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi toại nguyện!"
"Có được toại nguyện hay không không phải do ngươi nói."

Tú Nguyệt không hề nhìn nàng ta, nàng rũ mí mắt xuống: "Nhưng mà Tú Quý nhân, ngày ngạch nương bản cung được giải oan cũng có một phần công lao của ngươi, đến lúc đó bản cung sẽ nể tình chuyện này mà xin Hoàng thượng chỉ biếm mẫu tử ngươi thành thứ dân, tha mạng cho các ngươi."

"Ngạch nương bản cung mang trên lưng nỗi nhục nhã hai mươi năm, nếu ngạch nương ngươi chết quá sớm thì làm sao bản cung cam tâm được đây. Huống chi bà ta có một nữ nhi là ngươi, cả đời này xem ngươi như hòn ngọc quý trên tay, hiện tại bổn cung vì ngươi nên mới tha cho bà ta một mạng, bà ta cũng nên cảm thấy hài lòng rồi."

"Ngươi... ngươi..." Tú Quý nhân giống như bị rút đi hồn phách, sắc mặt trở nên tiều tụy trắng bệch, trừng mắt nhìn Tú Nguyệt, đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng đã hiểu ẩn ý trong lời Tú Nguyệt.
"Ta đã hiểu..." Nàng cười tự giễu: "Trước nay đều là ta uy hiếp ngươi... bây giờ lại... báo ứng đã đến..."

"Ngươi hiểu được thì tốt." Tú Nguyệt không nhịn được, cuối cùng nhìn nàng ta một cái: "Muốn trách thì chỉ trách chính ngươi, nếu không phải ngươi ra tay tàn nhẫn với hài tử này, có lẽ ta vẫn sẽ giống như trước kia..."

"Là ta tự làm tự chịu, không trách được người khác." Nữu Hỗ Lộc Tú Dao thở dài một tiếng, nàng không nói gì nữa, xoay người, hồn bay phách lạc, chầm chậm đi ra ngoài.

"Tiểu thư..." Bảo Yến cau mày, đi đến bên cạnh Tú Nguyệt: "Vì sao người lại nói lời tuyệt tình như vậy với nàng? Người vốn không định để Thiện Khánh chịu chết, làm toàn bộ Thiện phủ bị chém đầu, tội gì người phải nói như vậy, có ý định gì?"

"Ngươi không hiểu đâu." Tú Nguyệt rũ mắt, thản nhiên giải thích: "Nhưng nàng lại hiểu. Chuyện này phải do nàng đến chấm dứt, ngạch nương nàng mới có thể bảo toàn tính mạng. Chuyện xấu Phú Sát thị gây ra lúc trước, ta không định truy cứu nữa, nể tình..."
Bà ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Bảo Yến vẫn chưa hiểu ra sao.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, trong cung lan truyền tin tức, nói đêm qua Tú Quý nhân trượt chân rơi vào trong hồ ở Ngự Hoa Viên nên chết đuối.

Lúc nghe được tin này, Bảo Yến đứng cạnh cửa nhìn Tú Nguyệt ở trong phòng im lặng từ hôm qua đến giờ, hiện tại hình như nàng đã hiểu một chút rồi.

Tâm trạng của Tú Nguyệt không tốt lắm nên Bảo Yến khuyên vài câu: "Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, Tú Quý nhân làm không ít chuyện xấu, rơi vào kết cục như vậy là có lợi cho nàng ta rồi."

"Nàng ta hại hài tử của tiểu thư và Hoàng thượng thành như vậy, chết cũng không quá đáng."

"Tiểu thư, người... làm sao vậy?"

Tú Nguyệt ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn Bảo Yến: "Có lẽ là ta sai rồi, chúng ta đều sai rồi."

Có rất nhiều sự không nằm trong khả năng của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, nàng ta cũng không đủ bản lĩnh làm được chuyện như thế! Nàng ta chỉ đưa độc dược cho Thẩm thái y, còn tên thị vệ kia là ai sắp xếp? Nếu nói tất cả chuyện này chỉ có một mình nàng ta chủ mưu thì sao hôm qua lúc đến tạ lỗi nàng ta lại chủ động nhắc đến việc nàng tư thông với tên thị vệ được chứ?
Thôi xong!

Tú Nguyệt siết chặt tay: "Chúng ta bị lợi dụng rồi! Mượn tay của ta để trừ khử nhân chứng có liên quan đến chủ mưu thật sự phía sau!"

Nàng ta ẩn mình phía sau Tú Quý nhân, dùng Tú Quý nhân giống như một tấm khiên, ném đá dò đường, nhìn thấu thủ thuật che mắt của Hoàng thượng dễ như trở bàn tay, lòng dạ của người này cực kỳ thâm sâu và độc địa!

"Ngươi nhanh chóng đi gọi Tiểu Lộc Tử, bảo hắn đến xem thử tên thị vệ bị nhốt ở Thận Hình ti còn sống hay không? Nếu còn sống thì nhất định phải bảo vệ được mạng của hắn!"

Bảo Yến sửng sốt giây lát, mau chóng đáp "Vâng", sau đó lập tức đi ra ngoài.

Qua nửa canh giờ, Tú Nguyệt thấy nàng ấy với vẻ mặt thất vọng đi vào, không cần hỏi cũng đã biết đáp án.

"Tiểu Lộc Tử nói, nửa đêm tên thị vệ kia chịu không nổi cực hình tra khảo nên đã cắn lưỡi tự sát."
Tú Quý nhân cũng đã chết, mọi manh mối đều đứt đoạn.

"Lúc này chủ mưu chân chính sau màn có thể an giấc không lo nghĩ, thật đáng hận. Người này còn ở trong cung thì cuộc sống sau này của chúng ta vẫn không thể yên ổn."

"Bảo Yến." Tú Nguyệt cân nhắc một hồi lâu: "Ngươi đến Dưỡng Tâm điện một chuyến, nói tối nay ta mời Hoàng thượng đến dùng bữa tối. Còn nữa, ngươi đi tra giúp ta một người, điều tra rõ ràng xem trước khi tiến cung nàng ta có lai lịch thế nào."

Bình Luận (0)
Comment