Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Chương 78

Cảnh trong mơ dừng lại, khi tỉnh lại lại cảm thấy khổ sở trong lòng. Kê Thanh Bách mơ màng mở mắt ra mới phát hiện khóe mắt ướt nước, không biết hắn đã khóc từ khi nào.

Cái lắc Đàn Chương đeo trong mơ kia, giống hệt cái hắn đang đeo ở chân hiện giờ. Kê Thanh Bách đoán đó chính là “Cơ duyên” giữa hắn và y, nhưng lại không biết, đời này thần tiên tới tìm hắn có phải vì cái lắc này không?

Mấy nay hoàng hậu thấy hoàng đế tinh thần không tốt, ngược lại lại không nói gì. Buổi tối hai người nằm trên giường, Kê Thanh Bách trằn trọc một lúc lâu, bị Đàn Chương nắm gáy.

“Ngươi lại mơ thấy cái gì?” Phần gáy hơi nhột, Đàn Chương dùng lực không nhẹ, Kê Thanh Bách bị bóp gáy cả người như nhũn ra.

Hắn mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Cái lắc trên chân ta… ngươi có muốn lấy lại không?”

Động tác của Đàn Chương hơi khựng lại, y nghiêng người, chống đầu, nhìn hoàng đế hỏi: “Vì sao ta phải lấy nó về?”

Kê Thanh Bách ấp úng nói: “Không phải nó vốn ở trên chân ngươi sao…?”

Đàn Chương nhướn mày, có lẽ là đoán rằng hắn đã mơ thấy không ít thứ, thản nhiên nói: “Bây giờ nó là của ngươi, ta cũng không lấy về được.”

Kê Thanh Bách vừa không hiểu vừa ngạc nhiên, hắn thấy Đàn Chương tiếp tục nói: “Ta đeo lắc Vong Xuyên để ngăn chặn suy nghĩ xằng bậy nảy sinh, giữ cho linh đài thuần khiết.”

Kê Thanh Bách chớp mắt: “Bây giờ không cần sao?”

Đàn Chương hơi cười, y nhìn Kê Thanh Bách nói: “Bây giờ có ngươi rồi. Ngươi tồn tại, ta và Vô Lượng này mới có thể sống.”

Hoàng hậu “Mang thai” mười tháng, rốt cuộc sinh ra một cặp song sinh trai gái. Chuyện này cũng ghi lại trong “Thái tử phi truyền kỳ” của Lục Trường Sinh. Đương nhiên, hoàng hậu là kỳ nữ, sinh con không cần bà mụ, nửa đêm nói sinh là sinh. Cũng vì thế mà thái hậu và thái thượng hoàng đang du ngoạn ở phương xa, nghe tin cũng phải vội vã chạy về.

Đương nhiên, có hai đứa cháu đáng yêu bụ bẫm, xinh đẹp như ngọc khắc, thái hậu mừng không biết làm sao cho phải.

Tâm trạng của Kê Thanh Bách vẫn hơi phức tạp, tuy là hắn biết em bé nhân sâm được nặn ra, nhưng trên đó có nhỏ máu của hắn và Đàn Chương, miễn cưỡng được tính là con của hai người, cũng không có gì sai.

Thêm vào đứa hai đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu, Kê Thanh Bách ôm mấy tháng, dù là mèo hay chó đều có thể gây dựng tình cảm thắm thiết không rời không bỏ, chứ đừng nói là người.

Công chúa trông giống Đàn Chương, thái tử lại giống hệt Kê Thanh Bách, như khắc từ một khung ra vậy. Không biết có phải vì là nhân sâm tinh không, mà hai đứa nhỏ đều khai trí rất sớm.

Đàn Chương không quan tâm hai đứa nhỏ lớn lên thế nào, Kê Thanh Bách lại rất để ý. Hắn đã sắp xếp sẵn thái phó và thư đồng từ sớm, chờ thái tử và công chúa hiểu chuyện hơn chút thì sẽ cho đi học chung với nhau.

Năm thứ mười lăm Kê Thanh Bách trị vì, phía biên cương không quá thái bình. Nước Tiêu không có nhiều tướng quân, nhưng mấy tướng quân trấn giữ biên cương đều có tài thật sự. Nhưng cũng có người vượt trội hơn hẳn, gần đây trong thư quân Lục Trường Sinh gửi về, có nhắc đến một quân sư họ Minh.

“Chờ đại quân thắng trận trở về, nhất định phải thưởng lớn.” Nay Kê Thanh Bách đã qua ba mươi, trông trưởng thành và chững chạc hơn không ít. Hai năm trước Lục Trường Sinh cũng lên làm thừa tướng. Sau khi tan triều, vua tôi trò chuyện trong thư phòng thì thấy thái giám vén rèm cửa, cung kính nghênh đón người bên ngoài vào.

Đàn Chương mặc phượng bào của hoàng hậu, đoan trang quý phái. Y không hề có sự tự giác trong việc nữ tử hậu cung không được tự ý vào tiền điện, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Kê Thanh Bách.

Lục Trường Sinh không nhịn được che mặt, hắn ta thật sự không dám nhìn tiếp mà!

Cả hậu cung của hoàng đế ngoài vị nương nương này ra không có một ai khác. Nếu không phải Lục Trường Sinh biết thân phận của Đàn Chương, chắc cũng sẽ không nhịn được viết một quyển yêu phi hại nước hại dân.

Rõ ràng là Đàn Chương cũng nhìn thấy thư quân, y hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Chắc Minh quân sư không tới đâu.”

Kê Thanh Bách sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi quen hắn ta?”

Đàn Chương nhìn hắn, ý tứ không rõ: “Là người quen cũ, nhưng không thân.”

Kê Thanh Bách không hiểu hàm ý trong lời y nói, chỉ đơn thuần phiền não, nếu quân sư này không tới, thì phần thưởng phải tính sao?

Đàn Chương đề nghị: “Phái người đưa tới là được, để hắn ta biết bệ hạ có lòng.”

Kê Thanh Bách cảm thấy ý kiến này không tệ, hỏi: “Phái ai bây giờ?”

Đàn Chương: “Chuyện này liên quan đến mặt mũi của hoàng gia, đương nhiên là để thừa tướng tự mình đi khá ổn thỏa.”

“???” Đang yên đang lành bị đá đập xuống đầu, Lục Trường Sinh rất chi ngạc nhiên: “Ta đi!?”

Kê Thanh Bách cau mày, hắn lờ mờ cảm thấy chuyện này không quá ổn thỏa, nhưng nhất thời không nghĩ ra sai ở đâu, chỉ đành nói: “Thừa tướng tự mình đi, có phải quá khoa trương rồi không?”

Dẫu sao Lục Trường Sinh cũng là thư đồng của thái tử từ nhỏ, ăn ấm mặc êm hơn nửa đời người, da mịn thịt mềm, giờ phải đi tới nơi nghèo nàn như vậy, đường xá xa xôi vất vả, nghĩ mà thấy thương.

Đàn Chương tỏ vẻ “Ngươi đừng cưng chiều hắn ta quá”, y nhìn Lục Trường Sinh, hơi khiêu khích nói: “Thừa tướng sẽ không chịu được chút khổ này đi.”

Lục thừa tướng ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ quyết không thể bị tên nhân yêu (trai giả gái) này coi thường, nghiêm túc nói: “Thần có thể!”

Kê Thanh Bách: “……”

Đàn Chương bình tĩnh uống trà, lúc lâu sau mới thúc giục hoàng đế: “Bệ hạ, hạ chỉ đi.”

Mấy tháng sau, Lục thừa tướng rốt cuộc lên đường tới biên cương, đương nhiên, chuyện này tạm thời không nói kỹ.

Quay lại hoàng cung, thái tử và công chúa đều sắp đến tuổi cập kê. Ngay cả Kê Thanh Bách cũng phải cảm thán một câu năm tháng trôi mau, nháy mắt hai cái nhân sâm tinh đã lớn như vậy rồi.

Đứa nhỏ ngày nào còn vây quanh chân hắn đã không còn nữa. Thái tử và công chúa đều rất hiểu chuyện, học hành, cưỡi ngựa bắn cung, lễ nghi quy tắc đều không soi ra được lỗi sai nào.

Giống như chúng nó lớn của chúng nó, Kê Thanh Bách và Đàn Chương làm “Phụ mẫu” chỉ như hai người không liên quan đã tạo ra chúng nó mà thôi, thái độ cung kính mà xa cách.

“Tinh quái linh vật, không ai không sợ Phật tổ tạo vật.” Đàn Chương thản nhiên nói. Trong tẩm cung chỉ có y và Kê Thanh Bách, y vẫn coi hoàng đế như trẻ con ôm trên đùi, nhìn chăm chú vào mặt đối phương: “Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta cũng sợ gần chết.”

Kê Thanh Bách nằm mơ nhiều năm như vậy, đại khái cũng lần mò được nửa “Đời trước” hắn rốt cuộc là thứ gì. Chỉ là hắn còn chưa mơ thấy rốt cuộc hắn chết kiểu gì mà lại chuyển thế đầu thai thành người. Hắn lại không dám hỏi vị bên gối này, chỉ sợ là câu chuyện tình kiếp máu chó gì đó. Sau cùng thì đời này hai người cũng đã nên vợ nên chồng, hắn cần gì phải rối rắm việc tha thứ hay không.

Suy nghĩ nhiều quá, đến tối lại khó ngủ.

Hình như Đàn Chương biết hắn đang nghĩ gì, ôm hắn ở trên giường lăn lộn một lúc lâu.

“Ngươi không có lỗi với ta, ta cũng không có lỗi với ngươi.” Hai người hôn nhau thở hồng hộc, Đàn Chương nhỏ giọng dỗ hắn: “Chỉ là chịu chút khổ cực, chẳng dễ gì mới được làm phu quân đời này của ngươi.”

Kê Thanh Bách nghẹn ngào, không nói được câu nào. Đàn Chương cúi đầu hôn hắn, vẫn là hương vị ngọt ngào thơm ngát quen thuộc kia. Hôn một lúc, y không nhịn được cười, hỏi: “Ngươi khóc cái gì?”

Kê Thanh Bách sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: “Ta không làm hoàng đế ở nhân gian nữa, ngươi đưa ta đi đi.”

Hình như Đàn Chương thở dài, y nói: “Chờ thái tử lớn hơn đã.” Chốc lát sau, giọng nói của y lại mang theo ý cười: “Ngươi yêu vô lượng nhân gian này, ta biết.”
Bình Luận (0)
Comment