Sau khi Lục thừa tướng đến biên cương, nửa năm trôi qua, thừa tướng trẻ tuổi da mịn thịt mềm hình như đột nhiên không có ý muốn trở về.
Vì thế mà Kê Thanh Bách hạ không ít thánh chỉ, thậm chí có lúc hắn còn cho rằng đại quân bắt người không chịu thả về. Ai ngờ Lục Trường Sinh gửi thư về cho hắn, năm lần bảy lượt nhấn mạnh hắn ta tự nguyện ở lại nơi đó.
Lần này Kê Thanh Bách lại không hiểu lắm, ngẫm nghĩ một lát, cho rằng thừa tướng đã tìm được người trong lòng ở đó, thế nên lại gửi thư, khuyên hắn ta dẫn cô nương người ta về thành thân.
Nửa tháng sau, Lục Trường Sinh mới gửi thư về, câu chữ ậm ờ úp mở, ý là vẫn quyết tâm ở lại nơi đó không trở về.
Kê Thanh Bách không biết nói sao, không ngờ chỉ đến biên cương trao thưởng thôi mà còn mất cả một thừa tướng…
Mà hình như Đàn Chương cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Hắn ta và quân sư kia có duyên, ngươi cứ mặc kệ đi.”
Vì thế mà đêm đó Kê Thanh Bách lại nằm mơ, hôm sau tỉnh dậy vẻ mặt hơi quái quái.
Hắn nằm mơ thấy gì Đàn Chương cũng không ngạc nhiên, Kê Thanh Bách nhìn chằm chằm y một lúc lâu, hỏi: “Minh quân sư kia là Kim Diễm Sí Phượng?”
Đàn Chương gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Kê Thanh Bách thở dài: “Vì sao hắn ta không chịu về triều?”
Đàn Chương cười: “Chân thân của ta ở đây, đương nhiên hắn ta không dám.”
Kê Thanh Bách nghĩ đến kiếp nạn khiến hắn vướng mắc trong mơ kia, đầu lại đau vô cùng. Hắn không biết hắn còn phải mơ bao nhiêu giấc mơ nữa mới có thể hiểu rõ hết những chuyện kiếp trước.
Nhưng mơ càng nhiều càng có thể chứng minh, Đàn Chương nói sẽ đợi hắn vài chục năm này, không phải chỉ là nói ngoài miệng dỗ hắn không thôi.
Thái tử và công chúa ngày một lớn, năm thái tử đến tuổi nhược quán (20 tuổi) Kê Thanh Bách đã muốn từ bỏ quyền lực, để thái tử giám quốc.
Qua bao năm, cuối cùng Lục Trường Sinh cũng chịu dẫn Minh Hoàn về triều một lần. Nhưng mà có Phật Tôn giữ cửa, Kim Diễm Sí Phượng vẫn không dám vào cung, Lục Trường Sinh chỉ có thể vào gặp hoàng đế một mình.
Tới nay, Lục thừa tướng đã không còn thành kiến gì với thần tiên hoàng hậu nữa, dẫu sao người bên cạnh hắn ta cũng không phải người thường.
Kê Thanh Bách lại không lo Minh Hoàn đối xử không tốt với hắn ta, chỉ là hai người cứ ở lại biên cương suốt, cũng quá cực khổ.
“Ở lâu rồi cũng thành quen.” Trông Lục Trường Sinh rõ ràng là dáng vẻ có người ở, chuyện gì cũng lo được. Hắn ta thấy xung quanh không có người ngoài mới dè dặt nói: “Bệ hạ có biết, tiên vị của nương nương cao lắm đấy.”
Kê Thanh Bách nằm mơ nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết. Hắn ho nhẹ, thản nhiên nói: “Những thứ này đều là hư vô.”
Lục Trường Sinh thở dài: “Nhưng dẫu sao người ta cũng là thần tiên, không già không chết. Bệ hạ có nghĩ tới trăm năm sau sẽ thế nào không?”
Kê Thanh Bách hỏi ngược lại hắn ta: “Ngươi nghĩ tới?”
Trường Sinh ngẩn người, cười nói: “Thánh Yêu cũng sẽ niết bàn, chờ thần già rồi chết đi, đương nhiên là hắn cũng không ở lại thế gian này một mình.”
Kê Thanh Bách mấp máy môi, trong lòng tức khắc dâng lên muôn vàn cảm xúc. Luân hồi nhân quả, luân chuyển tới lui cũng tốn cả trăm năm nghìn năm. Nếu không phải kiếp này có Đàn Chương làm chủ, chắc cả đời này Minh Hoàn cũng không gặp được Trường Sinh.
Hai người trò chuyện nửa ngày, Lục Trường Sinh bèn cáo từ rời khỏi cung.
Kê Thanh Bách trở về tẩm cung, Đàn Chương đang ngồi trên giường tùy ý xem thoại bản, thấy hắn bước vào thì hỏi: “Người đi rồi?”
Kê Thanh Bách gật đầu, ban ngày Đàn Chương đều là dáng vẻ nữ tử, y giả làm hoàng hậu lâu như vậy cũng không thấy chán, ngược lại càng có khí chất của chủ hậu cung.
“Ta cho rằng ngươi sẽ mãi mãi không để Minh Hoàn gặp Trường Sinh.” Kê Thanh Bách ngồi xuống bên cạnh y, nói nhỏ.
Đàn Chương lật một trang giấy, thản nhiên nói: “Ta vốn định như vậy, nhưng trên người ngươi lại có một giọt máu của Thánh Yêu. Trước nay ta luôn thưởng phạt rõ ràng, không thích nợ người khác.”
Kê Thanh Bách phì cười, cố ý hỏi: “Vậy vì sao ngươi không để hắn ta vào cung?”
Đàn Chương nhìn hắn, mặt mày vô cảm nói: “Hắn ta có thể gặp Trường Sinh, nhưng không thể gặp ngươi.” Sau đó y còn nói: “Ta để Lục Trường Sinh ở bên ngươi lâu như vậy đã đủ nhân từ rồi. Trước kia ở Phật Cảnh, bên người ngươi nào thấy được vật sống thứ hai.”
Kê Thanh Bách nghĩ tới Bạch Hổ tiên Nam Sư lại thấy không đành lòng thay hắn ta. Hắn ôm Đàn Chương, không biết nên an ủi gì, dứt khoát im lặng vuốt ve an ủi.
Đàn Chương quay đầu, hôn lên tóc mai hắn, bỗng dưng nói: “Ngươi mọc tóc bạc.”
Kê Thanh Bách nghiêng đầu, nói nhỏ: “Ngươi nhổ giúp ta?”
Đàn Chương không nhúc nhích, nhìn hồi lâu mới nói: “Cứ để vậy đi.”
Lại trôi qua không ít năm, khi thái tử qua tuổi 30, cuối cùng thì Kê Thanh Bách
cũng tuyên bố thoái vị, giao ngọc tỷ nước Tiêu cho thái tử.
Ban đầu hắn còn hơi lo cho cuộc sống của hoàng đế nhân sâm tinh, nhưng qua mấy năm lại phát hiện, tinh quả thành tinh thì khá giống người, thậm chí không khác gì.
Nhưng mà thần tiên vẫn là thần tiên, Kê Thanh Bách thì có tuổi rồi mà Đàn Chương vẫn là vẻ ngoài trích tiên, không già chút nào.
“Mấy ngày trước ta lại nằm mơ, mơ thấy chuyện lúc ngươi lịch kiếp.” Kê Thanh Bách già rồi lại ham ngủ, mơ nhiều, nói cũng nhiều: “Thương ngươi phải chịu khổ quá nhiều.”
Đàn Chương không nói gì, y nhìn Kê Thanh Bách. Người sau không nhịn được che mặt, không cho y nhìn.
“Ta già rồi, không đẹp.” Kê Thanh Bách nói.
Đàn Chương hôn mu bàn tay hắn: “Lúc ta lịch kiếp cũng từng già đi, ngươi cũng thấy rồi còn gì?”
Kê Thanh Bách ngẫm nghĩ một lát, rầu rĩ nói: “Không giống nhau, dù Phật Tôn có già rồi cũng vẫn đẹp.”
Đàn Chương cười nhẹ, không nói gì.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Kê Thanh Bách phát hiện Đàn Chương thay đổi vẻ ngoài.
Hoàng hậu không còn dáng vẻ của trích tiên, gương mặt nhiều nếp nhăn, mọc tóc bạc, cùng hắn giống bao phu thê bình thường khác, thật sự xứng đôi.
Kê Thanh Bách mấp máy môi mấy lần, lời muốn nói chưa nói ra mà hốc mắt đã ậc nước.
Đàn Chương cứ giữ vẻ ngoài như vậy, chậm rãi già đi từng ngày cùng Kê Thanh Bách.
Thái tử biết cách trị quốc, thiên hạ thái bình phồn hoa. Lúc về già, Kê Thanh Bách và Đàn Chương đi du ngoạn khắp nơi, cũng không biết là duyên phận gì mà mấy lần gặp được Lục Trường Sinh và Minh Hoàn.
Bốn người cách nhau hơi xa, Minh Hoàn thấy Đàn Chương thì không dám lại gần. Nay pháp ấn của Phật Tôn đã cao hơn cả Vô Lượng, Thánh Yêu không dám xúc phạm một chút nào, nếu không sẽ mất luôn cái mạng nhỏ.
Mấy người tụ lại không bao lâu thì lại tách ra, trên đường về Kê Thanh Bách mới cảm thấy hình như cơ thể không còn nhanh nhẹn nữa.
“Ta già thật rồi.” Kê Thanh Bách thở dài nói: “Hẳn là sắp đến lúc rồi, phải phi thăng cùng ngươi.”
Đàn Chương ôm hắn vào lòng, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh.”
Kê Thanh Bách lắc đầu: “Ta muốn đi cùng ngươi.” Ngừng lại một lát, hắn lại nói: “Nhân gian có tốt đến đâu cũng không bằng ở bên ngươi dài lâu.”
Có vẻ như Đàn Chương không ngờ tới Kê Thanh Bách sẽ nói vậy, hồi lâu sau mới cúi đầu sát bên môi hắn, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Kê Thanh Bách nhắm mắt, mơ màng hỏi: “Sau khi tỉnh lại, ta sẽ phi thăng sao?”
Hình như Đàn Chương còn nói gì đó, nhưng Kê Thanh Bách không nghe rõ. Hắn ngủ lại như không ngủ, tỉnh mà như không tỉnh, lại bay lên trên mây.
Hắn nghe thấy tiếng sấm vang, nhưng lại không cảm thấy đau đớn, lắc chân trên chân reo lên vang dội. Mỗi bước hắn đi trên mây đều nở một đóa hồng liên.
Nam Sư nhô cái đầu hổ ra từ trong mây, nhìn thấy hắn thì trào nước mắt: “Thanh Bách! Cuối cùng ngươi cũng phi thăng!”
Kê Thanh Bách phát hiện hắn lại nhớ rõ mọi chuyện, rất ngạc nhiên: “Phật Tôn đâu?”
Nam Sư tiến lên kéo hắn: “Mây lành sắp xuất hiện, ngươi nên vào Phật Cảnh rồi.”
Kê Thanh Bách tiếp tục đi theo hắn ta về phía trước, cảm thấy hơi khó hiểu: “Vì sao ta còn nhớ rõ mọi chuyện, huyền lôi cũng không đánh vào người ta.”
Nam Sư quay đầu nhìn hắn, hơi tức giận nói: “Ngươi có Phật Tôn che chở, không cần tuân theo quy tắc của Vô Lượng, mà Vô Lượng cũng không làm gì được ngươi!”
Hắn ta vừa nói xong, mây lành xuất hiện, ánh sáng ngũ sắc phủ xuống, chim diệu âm ôm ngược tỳ bà bay tới, một trái một phải bay quanh Kê Thanh Bách.
Nam Sư đẩy người từ phía sau: “Mau đi đi! Đừng để Phật Tôn phải chờ lâu!”
Kê Thanh Bách mơ mơ hồ hồ bị chim diệu âm dắt về phía trước. Hắn giẫm lên thang trời, Phật Cảnh Vạn Trọng Uyên đã mở ra, Bạch Triêu đứng ở phía trước, cúi đầu nhìn hắn.
“Ngươi trở về rồi.” Bạch Triêu thở dài, quét mắt nhìn mắt cá chân của hắn, hơi hậm hực nói: “Cũng may Phật Tôn pháp ấn vô cực, giữ lại bấc đèn của ngươi, bằng không thật sự không biết vô lượng này sẽ biến thành cái dạng gì.”
Kê Thanh Bách giơ chân lên, không nhịn được hỏi: “Vậy Phật Tôn không có lắc Vong Xuyên thì phải làm sao?”
“Cái gì làm sao?” Bạch Triêu nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, không nhịn được xua tay, nói: “Sau này ngươi chính là lắc Vong Xuyên của y.”
Hình như chim diệu âm đợi hơi gấp gáp, nhanh chóng kéo Kê Thanh Bách tiếp tục bước lên thang trời. Chuyện này thật sự không thể trách Kê Thanh Bách đi chậm, thang trời đã là địa bàn của Phật Tôn, ngoài chính y ra, những thần tiên khác chỉ có thể bước từng bước lên trên. Cuối cùng cũng bước lên đỉnh, ngay cả Kê Thanh Bách cũng cảm thấy không chịu nổi, chống đầu gối thở hổn hển một lúc lâu.
Bạch Triêu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, thấy Kê Thanh Bách chuẩn bị bước vào thì đột nhiên nói: “Ta lắm miệng thêm một câu.”
Kê Thanh Bách: “?”
Bạch Triêu: “Ngươi bước vào trong, đó chính là thế giới hư vô vô tận. Ngoài ngươi và Phật Tôn ra, trong vòng vạn năm sẽ không có kẻ khác bước vào, ngươi nghĩ kỹ vào.”
Kê Thanh Bách ngẩn người, sau đó bật cười.
“Ta nhìn một ngọn núi xanh nghìn vạn năm, cảm thấy cực kỳ tươi đẹp.” Hắn bước về phía trước một bước, cổng Vạn Trọng Uyên mở ra, hoa mộc lan nở rộ, cánh hoa đỏ trắng đan xen bay khắp không trung, khắp tay áo ngấm hương hoa ngọt ngào.
Kê Thanh Bách không quay đầu lại, trong mắt hắn chỉ có Đàn Chương đang đứng dưới tàng cây mộc lan.
“Ta thấy núi xanh tươi đẹp biết bao, đoán núi xanh nhìn ta, cũng thấy vậy.”
————————-Hoàn chính truyện————————-