Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Chương 80

Trước khi vào Phật Cảnh, Kê Thanh Bách suốt ngày đi khắp nơi gây họa.

Vì nguyên hồn của hắn là một ngọn đèn sáng từ thời thượng cổ, cũng được coi là thông linh bảo khí từ khi trời đất hình thành, thế nên dù lúc hắn mới phi thăng, với pháp lực của hắn, mấy thần tiên đứng đầu tiên vị cũng không dám coi thường.

May mắn trước khi phi thăng, Kê Thanh Bách chỉ là một con heo vòi ăn giấc mơ ở núi Bát Xích, xa cách trần gian, như một đứa nhỏ nghịch ngợm. Trước khi phi thăng hắn cũng là đại vương một phương, cai quản tiểu yêu trên mấy ngọn núi, dù là trong thần tiên hay yêu quái cũng đều có hơi người.

Nếu đã có tiên vị, vậy thì dù là trên trời hay dưới đất, đều là nhân vật có mặt mũi. Ngày thiên đình tổ chức yến tiệc tụ họp chúng tiên, lần đầu tiên Kê Thanh Bách tham gia đã chơi trội không nhỏ, ngay cả Thiên Đế cũng có ấn tượng sâu sắc với hắn.

Thần tiên cũng cần kết bạn, sau khi Kê Thanh Bách nổi tiếng sau bữa tiệc đó, đã kết thành bạn rượu với Bạch Hổ tiên. Đối phương phi thăng trước hắn một trăm năm, tu vi cũng tàm tạm. Chân thân của hai người đều là thú lắm lông, rất dễ trở thành bạn bè, ngày thường cũng hay hẹn nhau đi khắp nơi gây chuyện.

Ngoài Nam Sư ra, tuy Tư Mệnh Tiên Hạc Bạch Triêu không thông đồng làm bậy với hai người, nhưng cũng hiếm thấy hắn ta nói được đôi câu. Có lẽ vì ngày thường hay trông coi Hồng Liên Mệnh Bàn, nên trong số các thần tiên, xưa nay Bạch Triêu luôn rất khép mình. Dẫu sao hắn ta cũng làm công dưới trướng Phật, cấp bậc cũng chênh lệch với những thần tiên bọn họ.

Kê Thanh Bách rất thích ngâm mình trong Đông Hải, Long Vương thì vì pháp lực thấp hơn hắn nên giận lắm mà không dám nói. Trước có Tề Thiên đại thánh, sau có Mộng Mô thượng thần, lần nào Đông Hải cũng cảm thán, vì sao lần nào người chịu tổn thất cũng là bọn họ.

Nam Sư ké phước Kê Thanh Bách, cũng tới Đông Hải tắm ké, Bạch Triêu biết thì khịt mũi coi thường: “Các ngươi đừng nghịch quá, nếu gây ra họa lớn thật thì vị trên kia sẽ làm theo quy tắc đấy.”

Kê Thanh Bách vẫn tính tình trẻ con, không chịu nhận lỗi: “Ta thì có thể gây ra họa lớn gì? Không phải chỉ là bắn viên minh châu, chặt sừng kỳ lân thôi sao? Vị trên kia nào nhỏ mọn như vậy.”

Bạch Triêu biết hắn không sợ trời không sợ đất, cau mày lười nói tiếp. Gần đây lục giới không yên bình lắm, dẫu sao Phật Tôn cũng phải gánh cả vô lượng, có lắc Vong Xuyên trợ giúp cũng không thể đảm bảo linh đài luôn thuần khiết không nhiễm bụi trần. Có khi tiếp sau đây y sẽ làm gì đó cũng không biết chừng.

Nam Sư thấy hắn ta mặt ủ mày chau thì còn vô tư an ủi: “Hay là ngươi cũng xuống ngâm mình đi? Cho thả lỏng?”

Bạch Triêu lạnh nhạt trợn mắt liếc bầu trời: “Ta không rảnh.”

Nam Sư: “Ngươi không rảnh gì chứ? Vô lượng có Phật Tôn cai quản, vạn năm chẳng gặp được một lần, ngươi còn sợ ngài ấy trách ngươi không làm tròn bổn phận?”

Bạch Triêu chỉ đành nói: “Gần đây vô lượng không yên ổn, ta còn phải trông coi Hồng Liên Mệnh Bàn. Các ngươi đừng nghịch hăng quá, cẩn thận Long Vương lên tố cáo với Thiên Đế.”

Tiên hạc không tham gia, Kê Thanh Bách chỉ có thể quẩy tưng bừng với Nam Sư, ngâm mình xong thì Kê Thanh Bách lại muốn tới Bồng Lai lượn lờ. Kỳ lân bên đó nhìn thấy hắn đều trốn thật xa, hai người cũng hết cách, chơi với thỏ ngọc và rùa đen một lúc mới hài lòng trở về núi của bản thân.

Trong Phật Cảnh, Vạn Trọng Uyên.

Người ngồi trên đài sen mở mắt ra, gương mặt lạnh lùng, tay trái bấm quyết, chim diệu âm chậm rãi bay ra từ dưới đài sen.

Phật Tôn mặc áo bào lụa trắng, đứng dậy, y xõa tóc dài, giữa trán là một đóa hồng liên sáu cánh, hai chân như tuyết lạnh, trên cổ chân đeo lắc Vong Xuyên.

Trong thế giới hư vô vô tận này, chỉ có một mình y, Phật Tôn không hề cảm thấy cô đơn, chỉ là thiện ác trong cả lục giới khiến y cảm thấy hơi đau đầu.

Có người bước lên thang trời, Phật Tôn hơi nhíu mày, đầu ngón tay khẽ cử động, chim diệu âm lập tức bay ra ngoài.

Bạch Triêu đứng trước bậc thềm, cúi đầu nhìn Thiên Đế.

Chim Diệu Âm nói tiếng phạn, khẽ hỏi: “Thiên Đế có chuyện gì?”

Thiên Đế quỳ rạp dập đầu, mí mắt Bạch Triêu giật giật, trực giác nói hắn ta biết lão bất tử này tới tố cáo.

Không sai chút nào, Thiên Đế khóc lóc kể lể, mắng nhiếc Kê Thanh Bách vừa mới phi thăng chưa được trăm năm.

Bạch Triêu càng nghe càng đau đầu, thầm nghĩ đều là thứ không đâu gì!?

Kê Thanh Bách tới Đông Hải tắm thì thôi đi, lại còn dùng thần cung Kinh Sinh bắn dạ minh châu trên đầu Thiên Đế?! Không biết người này còn có chuyện gì chưa làm không nữa?! Con khỉ sinh ra từ hòn đá năm đó cũng không giày vò người khác như hắn!

Chim Diệu Âm mãi không nói gì, Bạch Triêu cũng không nắm chắc trong lòng. Theo lý thì Phật Tôn sẽ không quản những chuyện thế này, nhưng nay đã ra hỏi rồi, có quản hay không cũng chưa biết trước được.

Bạch Triêu do dự mãi, cuối cùng đánh bạo nói đỡ: “Thượng thần mới phi thăng trăm năm, tính tình trẻ con, đúng là không hiểu quy tắc. Nhưng nguyên hồn của hắn là một ngọn đèn sáng thời thượng cổ, chân thân lại là một con heo vòi ăn giấc mơ, tu vi cao, pháp lực tinh thuần. Hắn cai quản núi Bát Xích, dạy bảo các tinh quái trong núi hướng thiện, làm phước cho nhân gian, mong tôn thượng tha cho hắn một lần.”

Con ngươi chim Diệu Âm hơi di chuyển, mỏ ngọc hơi hé, từ bi nói với Thiên Đế: “Bản tôn ắt có tính toán, ngươi trở về đi.”

Sáng sớm, Kê Thanh Bách lại dạo một vòng núi Bát Xích, bảo mấy tinh quái linh vật tu luyện thật tốt, sau đó lại qua chỗ cửu vĩ hồ xem hắn ta có bắt nam nhân người phàm nào về không. Cửu vĩ hồ bị hắn làm phiền gần chết, chống nạnh mắng: “Ta là hồ yêu, tu luyện bằng cách hút tinh khí. Cả ngày ngươi đều nhăm nhe ta không cho ta hút, ta đã ăn hoa quả rồi, ngươi còn muốn ta làm sao nữa!?”

Kê Thanh Bách không hề mềm lòng: “Ngươi có thể hút yêu khí mà, dù sao cũng không thể hút nhân khí. Bây giờ ta có tiên vị, nhân gian còn lập miếu thờ cúng bái ta, ta phải chịu trách nhiệm.”

“……” Hồ yêu giận tới mức suýt ngất đi.

Kê Thanh Bách dạy bảo xong tinh quái linh vật trong núi, lại bay lên trời hái đào tiên của Vương Mẫu, sau đó trở về núi Bát Xích, vừa ăn vừa đi vào động của hắn. Ai ngờ còn chưa bước vào trong thì trên trời bỗng nhiên gió nổi mây vần, Kê Thanh Bách giật mình, tưởng rằng có ai trong núi sắp phi thăng.

Hắn cũng rất nhiệt tình, hăm hở lẹ tay vứt đào, chuẩn bị tới hộ pháp cho người ta. Ai ngờ vừa cầm Thanh Mộng Băng Lăng trên tay thì lại cảm thấy màu sắc của đám mây này là lạ.

Mây lành ngũ sắc, ánh sáng vàng phủ xuống như thác nước, thẳng từ trên bầu trời xuống hồ nước xanh biếc trước động của hắn.

Kê Thanh Bách đứng trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ, thấy trong ánh sáng vàng xuất hiện hai con chim diệu âm, ôm ngược tỳ bà, tiếng phạn truyền tới. Một người mặc trường bào màu trắng, đeo mạng che nửa mặt, giữa trán có một đóa sen sáu cánh, chân trần đạp lên mây, dưới chân y nở từng đóa sen, chầm chậm đi tới trước động của hắn.

Kê Thanh Bách: “……” Người này làm màu được thật đó, Kê Thanh Bách thầm nghĩ, hắn làm thượng thần gần trăm năm, sao lại không nghĩ ra cách xuất hiện ngầu bá cháy như thế này nhỉ!?

Người trên hoa sen đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó mới nhìn về phía Kê Thanh Bách, giọng nói văng vẳng trong không trung: “Mộng Mô thượng thần?”

Kê Thanh Bách bị người như vậy nhìn, không tự chủ được trở nên dè dặt. Hắn còn cố ý chỉnh lại tiên bào, chắp tay nho nhã nói: “Tại hạ là Kê Thanh Bách, xin hỏi thượng thần là?”

Hắn vừa nói dứt lời, hai con chim Diệu Âm lần lượt bay tới, lượn quanh hắn một vòng. Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy đỉnh đầu bỗng nhiên choáng váng, linh áp to như núi ập xuống người, hắn mềm nhũn đầu gối, lập tức quỳ xuống đất.

Hoa sen trước mắt nở rộ, Phật Tôn vươn hai ngón tay ra nâng cằm hắn lên, nhìn kỹ trong chốc lát, thế mà lại mỉm cười: “Không ngờ rằng một Mộng Thần nho nhỏ, lại có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment