Bò cạp vương hóa thành hình người, tiếc nuối nhìn Vinson một cái, “Ngươi rất mạnh, đáng tiếc đã trúng độc bọ cạp của ta, không sống nổi.”
Thân hình cường tráng của Vinson hóa thành hình người, loạng choạng hai bước mới đứng vững, khàn giọng nói: “Vị trí!”
“Sắp c.h.ế.t đến nơi mà vẫn không quên mục đích ban đầu.” Bò cạp vương tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cũng là kẻ giữ chữ tín, “Ta sẽ phái bọ cạp mời hắn đến, xem ngươi có cầm cự được đến lúc đó không.”
Dứt lời, bò cạp vương trước mặt Vinson, ra lệnh cho thú trong tộc đi đến bộ lạc kia.
Vinson liền biến lại thành hình thú, từng bước đi ra khỏi pháo đài đá. Bước chân nặng nề chậm chạp, tỏa ra khí tràng của kẻ mạnh, khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấu được thế giới trong mắt nó đã méo mó đến mức nào.
Thứ nọc độc c.h.ế.t tiệt này, lại đến nữa rồi.
Nọc độc của Hạt tộc là một loại độc tố thần kinh, lần trước Vinson đã phát hiện ra, khi độc phát tác, trong đầu sẽ xuất hiện đủ loại ảo giác.
Lần trước trúng độc, hắn khao khát nhất là được giống cái chấp nhận, ảo giác cũng liên quan đến điều này. Nếu chìm đắm trong sự tuyệt diệu của ảo giác, có lẽ lần trước hắn đã không chịu đựng nổi.
Độc tố của bò cạp vương mạnh hơn nhiều so với Hạt thú ba vằn trước đó, khoảnh khắc trúng độc hắn đã cảm thấy đại não đột nhiên tê liệt.
Có một thoáng, hắn thế mà lại thấy Bạch Tinh Tinh —— đang mỉm cười với hắn.
Không đúng, đây là ảo giác!
Vinson đột nhiên lắc đầu, trong mắt tạm thời khôi phục sự tỉnh táo, điên cuồng chạy ra ngoài.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
…
Ba ngày sau, một Hạt thú ba vằn vừa mừng vừa lo mà đến Viêm Thành, hoàn toàn không biết rằng chờ đợi mình sẽ là cái c.h.ế.t.
Tại một cồn cát ở vòng ngoài cùng của Viêm Thành, trong mắt bạch hổ lúc thì tỉnh táo, lúc thì mê mang, lúc thì cô đơn, lúc thì phấn chấn.
“Ngươi thế mà vẫn chưa c.h.ế.t?”
Tai nghe thấy tiếng của thú nhân, Vinson lập tức bật dậy, chưa kịp nhìn rõ người đến, đã theo bản năng tấn công.
“A? Hổ vương!” Thủ lĩnh đàn bọ cạp nhỏ mặt biến sắc, vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn về phía bò cạp vương: “Vương?”
Bò cạp vương tránh được đòn tấn công không có mục đích của Hổ thú, thuận tay đẩy Hạt tộc về phía hắn.
“Gầm!”
Miệng hổ mở ra, thủ lĩnh đàn bọ cạp nhỏ trong cơn kinh hoảng, chỉ kịp hóa thành hình thú thì đầu đã lìa khỏi cổ, “Rắc” một tiếng, thân thể cao lớn ngã gục trên bờ cát.
Một ngụm c.ắ.n nát cái đầu có giáp xác trong miệng, đầu óc Vinson khôi phục sự tỉnh táo, ngước mắt nhìn về phía bò cạp vương.
Bò cạp vương kinh hãi nhìn hắn, “Không thể nào, trúng độc bọ cạp của ta, không có thú nhân nào có thể cầm cự quá ba ngày. Ngươi trước đây từng trúng độc bọ cạp?”
Vinson ngửi ngửi Hạt tộc dưới móng vuốt, xác nhận là mùi của đám Hạt tộc đó, hóa thành hình người nói: “Không sai.”
Bò cạp vương thầm nghĩ không ổn, xem ra con Hổ thú này đã có khả năng kháng độc. Nếu ngay cả độc bọ cạp của mình cũng không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, vậy độc tố của các Hạt tộc khác càng không thể.
Vinson lắc đầu lấy lại tinh thần, nhanh chóng bỏ chạy.
…
“Đã nhiều ngày như vậy rồi, Vinson vẫn chưa trở về.”
Bạch Tinh Tinh nhìn ra ngoài bộ lạc, mặt đầy ưu sầu.
Trời đã bắt đầu nóng bức, thỉnh thoảng có mưa nhỏ, khiến mặt đất nhanh chóng bị màu xanh lục bao phủ.
Bạch Tinh Tinh mặc chiếc yếm nhẹ nhàng và váy da thú, mái tóc nâu sẫm hơi xoăn buông xõa sau lưng, đã dài đến thắt eo, cô gái 18 tuổi trên người đã có chút dáng dấp của phụ nữ.
“Gừ gừ!”
Lũ báo con đang chơi đùa trong bộ lạc, con út vô tình thấy mẹ, chạy tới bò lên người nàng.
Bạch Tinh Tinh vừa nhìn đã biết nó muốn bú, xoa xoa cái đầu xù của nó nói: “Mấy ngày trước không cần, bây giờ không có nữa đâu, không được ăn.”
“Gào ~” con út không cam lòng làm nũng, con cả và con thứ hai cũng bị cơn thèm khơi dậy, chạy đến đòi mẹ ăn.
Lũ báo con không vui, nhưng không biết rằng người không vui hơn chính là mẹ chúng.