Bạch Tinh Tinh đâu có định cai sữa, chỉ ăn mà không mập thì tốt quá còn gì? Còn có thể ngăn “bà dì” đến thăm.
Chỉ là lúc mùa lạnh vừa qua đi, lũ báo con ăn thịt cả ngày, không nhớ đến tìm nàng đòi sữa, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện Hạt thú đột kích, trong lòng phiền muộn nên quên luôn việc vắt sữa.
Hai ba ngày trôi qua, lúc nhớ ra thì đã không còn kịp nữa.
“Ngoan nào, tự đi tìm đồ ăn đi, cha đi săn về là có thể ăn một bữa no nê.”
Bạch Tinh Tinh khom lưng sờ sờ đầu chúng.
Thức ăn chính của lũ báo con đã đổi thành thịt, thân thể lớn nhanh như thổi, lưng đã cao đến đầu gối Bạch Tinh Tinh, lông cũng trở nên dày dặn.
Bạch Tinh Tinh v**t v* chúng, luôn có cảm giác như đang sờ những chú ch.ó con của nhà mình.
Hoa Nhài cả ngày chạy ra bãi cỏ thiên tinh, hôm nay mới quá trưa đã đi, mới đó mà đã chạy về, mặt đầy vẻ hưng phấn.
Bạch Tinh Tinh đang buồn bực thì nghe thấy Hoa Nhài nói: “Mau đến xem đi, cỏ thiên tinh nở hoa rồi!”
“Thật không?” Bạch Tinh Tinh cũng cảm thấy hơi vui, cả một vùng hoa trắng nhỏ đó rất đẹp, nhìn rất vui mắt, huống chi ở đây cỏ thiên tinh còn mang ý nghĩa rất tốt.
Hoa Nhài gật đầu thật mạnh, cúi đầu thấy lũ báo con đang nhìn mình, tay ngứa ngáy nắm lấy hai tai của một con.
“Gừ gừ gừ!” Tai con út bị nhấc lên, gió lùa vào tai, nó khó chịu lắc đầu nhưng không thoát khỏi móng vuốt của bà dì quái gở.
Bạch Tinh Tinh nhìn không vừa mắt, kéo tay Hoa Nhài ra.
“Được rồi, chúng ta đi xem đi. Ta đi nói với Curtis một tiếng, chờ ta nhé.” Bạch Tinh Tinh nói.
Đây là điều Hoa Nhài đã hẹn trước với nàng, cỏ thiên tinh nở hoa sẽ cùng nhau đi chơi. Bạch Tinh Tinh nhớ lại lời hứa lúc trước, tuy không có hứng thú gì, nhưng cũng đồng ý.
“Ừ.” Hoa Nhài đáp, lại véo đầu con út, “Hi hi, chờ ta đ*ng d*c, cũng muốn sinh những đứa con khỏe mạnh, đáng yêu như vậy.”
Curtis đang ngâm mình trong vũng nước, mùa nóng có lẽ sẽ phải lột da, hắn muốn ngâm mình nhiều hơn để lớp da rắn lột ra mềm mại hơn. Nghe nói Bạch Tinh Tinh muốn đi đến bãi cỏ thiên tinh, hắn luyến tiếc quẫy người, hóa thành hình người.
“Parker đâu?” Curtis hỏi.
“Anh ấy đi săn rồi, lũ nhóc sáng sớm đã đòi ăn.” Bạch Tinh Tinh nói.
Curtis lập tức nói: “Ta đi cùng nàng.”
Bạch Tinh Tinh cười nói: “Không cần đâu, chàng đã hứa với Vinson phải bảo vệ bộ lạc, các giống cái đều ở đây, chàng đừng đi. Vòng ngoài của bộ lạc có Hổ thú canh gác rồi, bây giờ không có tuyết, Hạt tộc không dễ dàng vào được. Dù có gặp nguy hiểm, không phải chàng cũng có thể đến ngay lập tức sao?”
Curtis do dự một lát, dặn dò: “Đừng đi lâu quá, mau về nhé.”
“Vâng.” Bạch Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Lam Trạch qua một lớp nước dày nhìn Bạch Tinh Tinh, có Curtis ở đó, hắn không dám trồi lên mặt nước, buồn bực thổi ra một chuỗi bong bóng nhỏ.
Dẫn theo ba con báo con đang tuổi lớn, Bạch Tinh Tinh và Hoa Nhài đi đến bãi cỏ thiên tinh.
Nhìn ra xa, là một biển hoa trắng xanh, hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí, thanh nhã mà ngọt ngào.
Hương thơm của cỏ thiên tinh mới nở là nồng đậm nhất, một cơn gió thổi qua, hương thơm len lỏi qua lỗ chân lông vào cơ thể, khiến người ta cảm thấy xương cốt rã rời, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Hương hoa thiên tinh phảng phất có ma lực, hấp dẫn người ta đến gần.
Bước chân của Bạch Tinh Tinh bất giác đi về phía trước, những cành cây cứng cộm dưới chân cũng không đáng bận tâm, chỉ muốn mau chóng qua đó, lăn một vòng trên bãi cỏ.
Bạch Tinh Tinh không phải Hổ tộc mà còn khó tự chủ, Hoa Nhài càng hưng phấn chạy lên, lũ báo con cũng nhanh chóng theo sau.