Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 518

“Chạy chậm thôi, cẩn thận… Trời ạ!” Bạch Tinh Tinh thấy Hoa Nhài càng chạy càng xa, đành phải chạy bước nhỏ theo.

 

Có lẽ là do tâm lý, mới chạy hai bước Bạch Tinh Tinh đã cảm thấy tim đập nhanh hơn.

 

Hoa Nhài lao vào biển hoa, chạy sâu vào trong một đoạn nữa, “A!” một tiếng rồi ngã vào bụi cỏ.

 

Bụi cỏ cứng cáp đỡ lấy nàng, biển hoa tươi tốt hoàn toàn che khuất thân thể nàng.

 

Bạch Tinh Tinh không dám rời mắt, nhìn chằm chằm hướng Hoa Nhài ngã xuống mà đuổi theo, cuối cùng cũng tìm được nàng.

 

Hoa Nhài mặt đỏ bừng, đang nheo mắt nhìn bầu trời, đột nhiên tầm nhìn bị che khuất.

 

“Chạy nhanh thế, làm lũ con ta cũng phát điên theo.”

 

Bạch Tinh Tinh nhìn quanh bãi cỏ, đám nhóc con vào bãi cỏ đã không thấy tăm hơi, vừa nãy còn thấy bụi cỏ lay động, bây giờ hoàn toàn không tìm ra tung tích, lát nữa lại phải mất công tìm.

 

“Chúng sẽ quay lại thôi.” Hoa Nhài lật người, hái một bông hoa trắng nhỏ đặt lên chóp mũi, “Ngồi đi, ngươi đừng có lúc nào cũng quản chúng nó, khả năng sinh tồn của chúng bây giờ đã mạnh hơn chúng ta nhiều rồi.”

 

“Thật sao.” Bạch Tinh Tinh lại cảm thấy chúng nó vẫn yếu ớt như lúc mới sinh.

 

Lặng lẽ nằm trong bụi cỏ, thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi lay những bông hoa dường như cũng được khuếch đại lên mấy lần.

 

Thoang thoảng, có âm thanh gì đó kỳ lạ truyền đến.

 

Bạch Tinh Tinh huých nhẹ Hoa Nhài, khẽ nói: “Ngươi có nghe thấy gì không?”

 

“Hửm?”

 

Bạch Tinh Tinh nhìn bụi hoa, căng thẳng nói: “Không phải là Hạt thú đấy chứ?”

 

Không đúng, đó giống như tiếng thở nặng nhọc, Hạt thú có thở như vậy không?

 

Hoa Nhài cũng sợ hãi ngồi dậy, nhưng ngay sau đó nhớ ra điều gì đó, thở phào một hơi nói: “Ngươi đừng dọa ta. Đó là người khác đang giao phối thôi, lúc nãy ta đến một mình đã thấy rồi.”

 

“…” Bạch Tinh Tinh nhìn Hoa Nhài bằng ánh mắt vô hồn: “Thấy rồi mà còn không biết đi xa ra à? Đi mau, chúng ta đổi chỗ khác.”

 

“Đủ xa rồi mà.” Hoa Nhài nằm ườn ra đất, Bạch Tinh Tinh kéo tay nàng mà không được, “Không đi ta không bao giờ đi cùng ngươi nữa.”

 

Nói rồi vô tình ngẩng đầu lên, giữa biển hoa mênh mông, hiện ra một cái đầu bạch hổ nhỏ xíu.

 

Tay Bạch Tinh Tinh bất giác buông lỏng, chớp mắt nhìn lại lần nữa, biển hoa đang gợn sóng theo gió, làm gì có cái đầu nào?

 

“Mình nhìn nhầm sao?”

 

Hoa Nhài vốn còn định ăn vạ, thấy Bạch Tinh Tinh không kéo mình, trong lòng quýnh lên vội đứng dậy, “Đổi thì đổi, đi, chúng ta đi vào sâu hơn. Chỗ đó hương hoa nồng nhất.”

 

Bạch Tinh Tinh ngây người nhìn ra xa, không có phản ứng.

 

Hoa Nhài đi được hai bước, kéo kéo nàng nói: “Đi thôi, ngẩn ra cái gì thế?”

 

“A? Ồ.” Bạch Tinh Tinh lúc này mới hoàn hồn, đi theo vào trong, mắt vẫn nhìn chằm chằm một điểm nào đó ở phía xa.

 

Càng đi vào sâu, cỏ thiên tinh càng tươi tốt, bụi hoa đã che đến eo hai giống cái.

 

“Ở đây không nghe thấy nữa chứ?” Hoa Nhài nói.

 

Bạch Tinh Tinh thất thần gật đầu, lại nhìn ra xa.

 

“Vinson?” Bạch Tinh Tinh khẽ gọi một tiếng, không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Là ảo giác rồi, giác quan của Vinson nhạy bén như vậy, nếu vừa rồi là hắn, chắc chắn đã sớm phát hiện ra mình.

 

“Tự nhiên ngươi gọi vương làm gì?” Hoa Nhài kỳ lạ nói.

 

Bạch Tinh Tinh buồn bã nói: “Không có gì, tự nhiên nhớ đến anh ấy.”

 

Đang định ngồi xuống, bụi cỏ thiên tinh bị va chạm phát ra tiếng “xào xạc”, Bạch Tinh Tinh lập tức nhìn về phía đó, chỉ thấy trong bụi cỏ có thứ gì đó đang nhanh chóng tiến lại gần mình.

 

“Lũ nhóc con sao?”

 

Bạch Tinh Tinh bước lên một bước, đột nhiên thấy hoa mắt, một bóng trắng lao thẳng tới, đè ngã nàng xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment