“Ai!”
Rõ ràng là hôm qua đã mệt c.h.ế.t đi được, Bạch Tinh Tinh vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp duỗi người, đã thở dài một hơi.
“Mệt c.h.ế.t ta!” Bạch Tinh Tinh nhắm mắt nói, tinh thần đã tỉnh táo, nhưng cơ thể lại mệt đến nỗi mắt cũng lười mở.
Parker tinh thần phấn chấn, lay mạnh người Bạch Tinh Tinh: “Tinh tinh em tỉnh rồi? Ta biết ngay em sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy mà.”
Bạch Tinh Tinh trong lòng trợn trắng mắt, lời này nghe sao có vẻ như “người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm” vậy?
Tuy rằng nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý c.h.ế.t, nhưng bây giờ nàng đã tỉnh lại, nói chuyện có cần phải thẳng thắn như vậy không?
“Xì xì ~”
Nghe thấy tiếng của Curtis, Bạch Tinh Tinh lập tức mở mắt, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú âm nhu của Curtis, lúc này nàng mới phát hiện mình đang ngủ trong lòng Curtis.
“Tỉnh rồi à?” Curtis đỡ Bạch Tinh Tinh ngồi dậy, làm Bạch Tinh Tinh hít một hơi.
“Ui, đau!”
Curtis lập tức lại đặt Bạch Tinh Tinh nằm xuống, áy náy nói: “Xin lỗi, lại làm đau em.”
Bạch Tinh Tinh cựa quậy thân mình, phát hiện cơ thể yếu ớt vô cùng, phải tốn rất nhiều sức lực mới sờ được đến bụng mình.
Bằng phẳng.
Trên mặt nàng nở nụ cười, mong chờ nói: “An An đâu?”
Parker lập tức đứng dậy, ôm đứa trẻ đang đặt một bên đến, đưa đến trước mặt Bạch Tinh Tinh.
Trong tã lót da thú, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay Bạch Tinh Tinh, làn da hồng hào, nhăn nheo, Bạch Tinh Tinh lại hít một hơi, thực sự bị dọa sợ.
“Sao… xấu thế?” Cố nhịn, Bạch Tinh Tinh vẫn không nhịn được lời thật lòng, nói ra.
“Tất nhiên rồi, đây là ấu tể của Vinson mà.” Parker dĩ nhiên nói.
Bạch Tinh Tinh khó có thể chấp nhận, hơn nữa Vinson cũng không xấu, vết sẹo trên mặt cũng không di truyền.
“Chàng nói An An là con của Vinson?” Bạch Tinh Tinh hỏi.
“Hừ.” Parker khó chịu hừ một tiếng.
Vừa ôm đứa trẻ, anh đã ngửi thấy mùi của Hổ thú, An An là giống cái của Hổ tộc không sai được. Tuy mùi m.á.u tươi quá nồng, không thể phân biệt được là con hổ nào, nhưng Bạch Tinh Tinh cũng chỉ có một bạn lữ của Hổ tộc, không phải Vinson thì còn có thể là của ai.
“Vậy Vinson đâu?” Bạch Tinh Tinh nhìn quanh phòng một vòng.
“Gầm ô ~”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, một con Bạch Hổ bò vào hốc cây.
Bạch Tinh Tinh lại hít một hơi, “Sao chàng bị thương vậy?”
Vinson hóa thành hình người, vết thương trên người bị kéo biến dạng, nhưng đã bắt đầu khép lại, trông không có gì đáng ngại.
“Ta cắn.” Parker cũng không che giấu, lạnh lùng nói.
Bạch Tinh Tinh từ trong ổ chăn vươn một bàn tay, véo mạnh vào cánh tay Parker. Parker da dày thịt béo, bị véo trên mặt cũng không đổi sắc, tức đến nỗi Bạch Tinh Tinh lại dùng thêm lực.
Trái tim Vinson chua xót, nhìn bạn lữ bảo vệ mình, hốc mắt cũng có chút lên men, giọng nói trở nên trầm thấp hơn thường ngày: “Ta không sao, em có đau không?”
Bạch Tinh Tinh nhăn mặt, thành thật nói: “Đau chứ.”
Trong giọng nói có chút nũng nịu, Bạch Tinh Tinh cúi đầu, liếc Vinson một cái.
Nàng thực ra có chút không dám đối mặt với họ, lúc đó bộ dạng của nàng chắc chắn rất t.h.ả.m hại. A! Hình tượng, hình tượng!
Vinson trong lòng càng thêm thương tiếc, ngồi xổm xuống bên chân Bạch Tinh Tinh, “Để ta xem.”
Bạch Tinh Tinh theo phản xạ đá một chân vào n.g.ự.c Vinson, không đá ngã Vinson, ngược lại còn làm mình đau vết thương, đau đến nhe răng nhếch mép.
“Ai ui ui!”
Curtis khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ lưng Bạch Tinh Tinh: “Đừng lộn xộn.”