Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 794

“Sau đó lại bỏ vào bong bóng cá bạc nhỏ, cho cô bé chơi với mấy con cá bạc đó, anh có chịu không?” Lam Trạch nói.

 

Bạch Tinh Tinh nghĩ nghĩ, cười nói: “Thử xem sao, trước xem cô bé ở một mình có sợ không đã.”

 

Lam Trạch lập tức thổi bong bóng.

 

Khi họ lặn xuống, ánh sáng tối dần.

 

Sắc mặt An An thay đổi, cô bé ngửa đầu nhìn ánh sáng mặt nước một cách khoa trương, sốt ruột rầm rì hai tiếng.

 

“Sao vậy con?” Bạch Tinh Tinh vội lắc lư dỗ An An.

 

Lam Trạch vẫn tiếp tục lặn xuống, ánh sáng càng lúc càng tối.

 

An An nhìn mặt mẹ, giờ chỉ còn thấy rõ hình dáng, cô bé lại ngẩng đầu nhìn mặt nước, miệng bắt đầu mếu máo.

 

Bạch Tinh Tinh nhớ ra điều gì đó, lập tức nói với Lam Trạch: “Mau lên đi, An An hình như sợ tối.”

 

“A?”

 

Lam Trạch ngẩn ra, đuôi cá dùng sức quẫy, mang theo bong bóng nhanh chóng nổi lên một đoạn.

 

Ánh sáng một lần nữa bao phủ bong bóng, chiếc cằm nhăn lại của An An dãn ra, đôi mắt to xinh đẹp ngấn nước nhưng không khóc.

 

Bạch Tinh Tinh dùng vải bông lau nước mắt cho cô bé, nói với Lam Trạch: “Cứ để chúng ta ở chỗ sáng, không lặn nữa.”

 

Lam Trạch tiếc nuối thở ra một hơi bong bóng, đỡ Bạch Tinh Tinh và An An nổi lên mặt nước, bỏ lại một câu “Tôi quay lại ngay”, rồi nhanh chóng lặn xuống đáy nước.

 

“Ê?”

 

Không có Lam Trạch giữ cố định, bong bóng lại bắt đầu chìm xuống.

 

Lần này An An có kinh nghiệm rồi, lập tức căng thẳng, cánh tay ngắn cũn siết chặt cổ mẹ, đôi mắt trông mong nhìn mặt nước.

 

Cũng may vài giây sau Lam Trạch liền bơi lên lại, mang theo một cái bong bóng đựng đầy cá bạc nhỏ.

 

Bong bóng tản ra ánh huỳnh quang, dưới đáy còn có một viên dạ minh châu cực lớn.

 

Viên ngọc châu này còn sáng hơn ánh sáng của mười mấy viên ngọc châu của Bạch Tinh Tinh cộng lại, cá bạc nhỏ bơi lội bên trong, có thể nhìn thấy xương cá từ cơ thể bán trong suốt của chúng.

 

“An An thích ánh sáng, tôi cho cô bé mượn ngọc châu của tôi chơi.” Lam Trạch nói.

 

An An quả nhiên bị ánh sáng của bong bóng cá thu hút, chớp chớp đôi mắt long lanh nước, đưa tay ra chạm vào.

 

Lam Trạch đẩy bong bóng rỗng vào bong bóng lớn, bao An An vào, sau đó đưa cô bé ra ngoài, đẩy vào bong bóng chứa cá.

 

Lập tức xung quanh toàn là cá, An An liền ngây người.

 

Cô bé nhìn quanh, xuyên qua đàn cá nhỏ nhìn thấy khuôn mặt cười của mẹ, thần sắc thả lỏng, tiếp tục chơi riêng.

 

Bong bóng đựng An An tự nhiên rơi xuống, chìm ở đáy bong bóng lớn, một viên dạ minh châu mắc kẹt giữa hai lớp bong bóng.

 

Ánh sáng chiếu từ dưới lên, làm mặt An An trông giống tiểu quỷ.

 

Cô bé cũng không nhìn cá, nằm rạp trên bong bóng, muốn lấy viên dạ minh châu ra.

 

Lam Trạch nâng bong bóng lên, nhẹ nhàng đẩy, liền đẩy viên dạ minh châu vào tay An An.


 

Có được viên dạ minh châu cỡ lớn, trên mặt An An lộ ra vẻ hiếu kỳ, cô bé bỏ vào miệng gặm.

 

Cũng may viên ngọc châu này của Lam Trạch đủ lớn, không sợ An An nuốt, Bạch Tinh Tinh liền không ngăn cản.

 

Bạch Tinh Tinh cười nói: “Ở nhà con bé cũng thích gặm ngọc châu.”

 

Lam Trạch không ngờ An An lại làm vậy, luống cuống một chút, “Tôi phải tặng cho bạn lữ!”

 

Bạch Tinh Tinh ngoáy ngoáy mũi, “Rửa sạch là được.”

 

Đến nước này, Lam Trạch hối hận cũng không kịp, nhìn bảo bối hồi môn của mình bị gặm đến miệng đầy nước bọt, trong lòng đau nhói từng cơn.

 

Cảm giác như bạn lữ bị c.ắ.n vậy.

 

Bạch Tinh Tinh hắng giọng, ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ sợ lát nữa An An không trả lại anh thôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment