Lam Trạch thân thể chấn động mạnh, ruột gan đều muốn hối.
“Viên ngọc châu này tôi tuyệt đối sẽ không cho cô!”
Hắn biết ngay, Bạch Tinh Tinh đối với viên ngọc châu sáng nhất này của mình vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ai, không nên vì muốn có thêm thời gian ở chung với Bạch Tinh Tinh mà lấy ngọc châu ra dỗ An An.
Giờ thì hay rồi, bạn lữ còn chưa thành, trước hết là mất ngọc châu đã.
Bạch Tinh Tinh nhìn ra sự nghi ngờ của Lam Trạch, buồn cười nói: “Sẽ không muốn ngọc châu của anh đâu, nhiều nhất là cho An An mang về trước, cô bé ngủ rồi cô sẽ mang đến trả anh.”
Lam Trạch nghi ngờ nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, nhưng nghĩ đến có thể gặp Bạch Tinh Tinh thêm một lần nữa, sự buồn bực trong lòng tan biến.
“Được rồi.”
Tuy rằng đã đồng ý, nhưng nhìn An An ném vứt quà hồi môn của mình, Lam Trạch vẫn thấy lòng đau như cắt.
“Cô có muốn tắm rửa không?” Lam Trạch hỏi.
“Được thôi, vừa hay chảy đầy mồ hôi.” Bạch Tinh Tinh xiêu vẹo đứng dưới đáy bong bóng, tay đẩy đẩy bong bóng, “Thả tôi ra đi.”
Lam Trạch nhíu mày, “Cô có thể tự bơi sao?”
Bạch Tinh Tinh nhướng mày cười: “Khinh thường tôi à, tôi bơi giỏi lắm đấy.”
“Được rồi.” Lam Trạch vẫn không yên tâm mà nâng bong bóng lên một chút, chờ Bạch Tinh Tinh hít sâu một hơi, mới chọc vỡ bong bóng.
Tức khắc nước trong từ bốn phía ập đến, bong bóng nổi lên mang theo Bạch Tinh Tinh cũng trồi lên một đoạn.
Bạch Tinh Tinh không chút hoang mang bơi lên, lại còn có bong bóng đẩy, rất thuận lợi nổi lên mặt nước.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“A, a…”
An An nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu tìm bóng dáng mẹ, nhưng có quá nhiều cá chắn tầm mắt, cô bé đưa tay nhỏ lau lau bong bóng, động tác lộ ra chút không kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lam Trạch bị chọc cười, không ngờ đứa bé nhỏ xíu chưa biết nói còn có tính khí nữa chứ.
“Mẹ con không cần con nữa, tặng con cho ta rồi.” Lam Trạch cố ý nghiêm mặt nói.
An An nhìn Lam Trạch một cái, cao ngạo làm lơ hắn, thấy mẹ vẫn còn ở trong nước, liền tiếp tục chơi riêng – gặm dạ minh châu.
“Chậc ~ nhỏ như vậy đã biết tự cao tự đại, lớn lên sẽ không tầm thường đâu.” Lam Trạch cảm khái nói.
“Thả cá bạc nhỏ ra đi!”
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm của Bạch Tinh Tinh truyền vào đáy nước.
Lam Trạch lập tức thả ra một nửa cá bạc, một số quấn lấy hắn, một số bơi về phía Bạch Tinh Tinh ở phía trên.
Ánh mắt Lam Trạch cũng theo cá bạc nhỏ hướng về phía trước, chạm đến một đôi chân trắng nõn thon dài, đuôi cá dừng lại, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Bạch Tinh Tinh một bên tắm, vừa nhìn An An một cái, chiếc váy trên người tản ra, theo dòng nước phiêu đãng, vô cùng thoải mái.
Vô tình phát hiện Lam Trạch đang ngẩn ngơ nhìn mình, Bạch Tinh Tinh còn nghi hoặc một chút, đột nhiên phản ứng lại, kêu lên một tiếng, che váy quát: “Còn không mau đi lên!”
Lam Trạch từ sự ngơ ngẩn bị dọa tỉnh, đuôi cá bật ra liền mang theo An An bơi lên.
Bạch Tinh Tinh liếc Lam Trạch một cái, tiếp tục tắm rửa.
Lam Trạch thấy tủi thân, hắn chỉ nhìn có một lát thôi mà, có cần phải giận dữ như vậy không? Hơn nữa bên trong váy Bạch Tinh Tinh còn mặc quần áo, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân xinh đẹp thôi mà.
Bất quá bị phát hiện khi chính mình vì cái gì sẽ chột dạ đâu?
Bạch Tinh Tinh tẩy xong sau, An An cũng chơi mệt mỏi, ghé vào phao phao cái đáy, miệng còn ngậm dạ minh châu.
“An An, chúng ta về nhà.” Bạch Tinh Tinh bò lên bờ, từ tay Lam Trạch đón lấy An An.
An An một tay nắm ngọc châu, ôm cổ Bạch Tinh Tinh, ngáp một cái thật lớn.
Bạch Tinh Tinh muốn lấy ngọc châu ra, An An không chịu, Bạch Tinh Tinh đành nói: “Vậy cô chờ lát nữa trả lại cho anh.”