[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 35

Rốt cuộc nói ra xong, Vương Thanh tựa hồ cảm thấy chính mình được thở dài một hơi, cả người đều thoải mái hơn nhiều.

Phùng Kiến Vũ đại khái không nghĩ đến Vương Thanh thật sự cứ như vậy mà nói ra, cậu có chút sững sờ, còn có chút trở tay không kịp.

Vương Thanh lùi về sau, hắn ngồi xuống bên giường của mình, nhìn ngắm bóng lưng của Phùng Kiến Vũ, vẫn là quá manh động rồi sao? Hắn đã từng một mực mơ ước tiếp cận được người này, đợi đến lúc thật sự tiếp cận được rồi, hắn lại trở nên lo được lo mất, nếu như bị em ấy chán ghét, còn không bằng thật sự giống như truyền thông nói như vậy, vương bất kiến vương.

"Em có thể biết, đã bao lâu rồi?" Giọng nói Phùng Kiến Vũ truyền đến, Vương Thanh cả người đều như đang mơ, hắn còn tưởng rằng, Phùng Kiến Vũ đã không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện nữa.

"Từ lúc bắt đầu nhận thức em......"

Phùng Kiến vũ đối với đáp án này, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, "Từ lúc bắt đầu nhận thức em? Lúc nào tính là nhận thức em? Quay 《 Nhai Sơn 》 sao?"

Vương Thanh mím môi, thấp giọng nói: "Hẳn là 《 Tiếu Ngạo Trường Không 》 đi."

Nước mắt Phùng Kiến Vũ tách một tiếng lập tức trào ra, mười năm, đây là khoảng thời gian dài dằng dặc đến cỡ nào. Vương Thanh thật lâu không nghe được bên kia đáp lại, trong lòng lập tức hoảng hốt, "Đại Vũ, Đại Vũ......"

Phùng Kiến Vũ đứng đó đưa lưng về phía hắn, bả vai hơi có chút run run, Vương Thanh lao đến trước mặt cậu xem xét, phát hiện trên mặt cậu đẫm nước mắt từng giọt từng giọt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.

"Đại Vũ, Đại Vũ, thật xin lỗi, anh...... Anh thật sự, thật xin lỗi......" Vương Thanh gấp đến mức mồ hôi hột đều đổ xuống, hắn không nghĩ đến chính mình cứ như vậy làm cho Phùng Kiến Vũ khóc. "Đại Vũ, đừng khóc được không, làm em phiền nhiễu lớn như vậy, đều là lỗi của anh, lỗi của anh. Ngày mai anh liền đi tìm đạo diễn yêu cầu rời khỏi đoàn phim, thật xin lỗi."

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu, nước mắt lượn quanh khuôn mặt làm cho Vương Thanh nhịn không được muốn ôm lấy cậu, nhưng hắn biết mình đã đủ gây nên tức giận cho Phùng Kiến Vũ, không thể để cho em ấy chán ghét mình hơn nữa.

"Vương Thanh, anh có phải bị ngốc hay không!"

"Phải, là anh ngốc."

"Vương Thanh, anh chính là một tên đại ngốc!"

"Đúng vậy, anh là tên ngu ngốc."

"Anh thích em thật nhiều năm như vậy, sao anh không sớm một chút nói ra a, anh không bình thường sao a, cho rằng mình là tình thánh sao a!"

"A?" Vương Thanh nguyên bản vẫn chờ câu nói tiếp theo của Phùng Kiến Vũ là anh cút đi cho tôi, ai ngờ được Phùng Kiến Vũ lời nói ra khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.

"Anh cho rằng bản thân yên lặng thích em mười năm rất đáng gờm sao, anh có phải dự định cả đời đều như thế che giấu phải không, không cho em biết có đúng hay không?"

Nhịp tim Vương Thanh đập kịch liệt, nhưng dường như chất vấn của Phùng Kiến Vũ...... cũng không phải chán ghét mình, cũng không phải đang cự tuyệt mình...... Hắn cảm thấy bờ môi mình phát khô, nhịn không được lè lưỡi liếm liếm.

"Anh cũng không phải là muốn gạt em cả đời, nhưng trước đó anh không có xác định được em có thể tiếp nhận tình cảm của anh được hay không, anh thật sự không có tính toán nói ra." Một phần yêu thương này dài đến mười năm, là phần tình cảm nặng nề đến thế nào, hắn không muốn Phùng Kiến Vũ sẽ cảm thấy có chỗ áy náy. Con người Phùng Kiến Vũ a, rất thích vì người khác suy nghĩ, hắn cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

"Vậy anh vì cái gì hiện tại mới nói ra? Phùng Kiến Vũ đỏ mắt nhìn hắn, bộ dáng thoạt nhìn có chút quật cường.

Vương Thanh giật mình, hành động trước lý trí, thủ chế trụ lấy cái ót của Phùng Kiến Vũ, trực tiếp hôn xuống.

Phùng Kiến Vũ còn không có hiểu rõ tình trạng, bị ép ngẩng đầu lên tiếp nhận Vương Thanh răng môi cọ xát, đầu lưỡi tràn ngập hormone namtisnh, người đàn ông không nói lời nào mạnh bạo cạy mở môi của cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu.

Sự tình còn chưa nói rõ ràng, đã bị Vương Thanh ra tay, Phùng Kiến Vũ trong lòng hực lửa, vươn tay cố gắng khước từ Vương Thanh. Lực lượng hai người cách xa lớn bao nhiêu, Phùng Kiến Vũ là rõ ràng nhất, lần trước hai người quyền cước khoa tay qua một lần, để cậu khắc sâu rõ ràng chính mình căn bản không phải là đối thủ của Vương Thanh, cuối cùng cứ mặc Vương Thanh "ănđậuhủ" của mình.

Phùng Kiến vũ dùng đầu lưỡi quấn lấy Vương Thanh, đối với Vương Thanh mà nói, đây là một loại biến tướng mời mọc.

Đầu lưỡi bị mút vào có chút run rẫy, cảm xúc hai người đều có chút kích động, Phùng Kiến Vũ rất nhanh liền cảm nhận được nửa thân dưới của mình bị đụng phải một vật thể đứng vững. Còn tiếp tục như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện, Phùng Kiến Vũ dùng sức quay đầu sang chỗ khác, dùng cùi chỏ nằm ngang hông ở giữa mình và Vương Thanh, cứng rắn dụng lực cùng hắn hình thành một khe hở khoảng cách.

Khóe mắt Phùng Kiến Vũ còn đọng nước mắt, bờ môi bị Vương Thanh ngậm vào có chút sưng đỏ, trên môi sáng lấp lánh, Vương Thanh nhìn thấy lại là một trận tâm động.

Tựa hồ phát giác được điều gì, Phùng Kiến Vũ lau lau môi của mình, "Vương Thanh, sự tình còn chưa nói rõ ràng, anh nổi điên làm gì."

"Đương nhiên là vì em nổi điên rồi." Vừa rồi kết thúc một nụ hôn, Vương Thanh đã chắc chắn một trăm phần trăm, Phùng Kiến Vũ đối với mình đích xác là có cảm giác.

Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh trực tiếp làm cho sững sờ, làm sao trước kia lại không phát hiện được, Vương Thanh nói lời tâm tình lại trơn tru mượt mà như vậy.

"Phùng Kiến Vũ, anh thích em, ở bên anh có được không." Vương Thanh mang theo thanh âm ủy khuất, giống như là con kiến bò qua tâm khảo của Phùng Kiến Vũ, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy không thôi.

"Anh không phải rất có năng lực sao? Anh có bản lĩnh như vậy thì lại thầm mến thêm mười năm nữa đi." Phùng Kiến Vũ nhịn không được ở trên mặt hắn nhéo một cái.

Vương Thanh vui mừng, bắt lấy tay của cậu, mười ngón đan chặt, "Không thầm mến nữa, chuyện này cũng bị em biết được rồi, hai chúng ta quang minh chính đại làm đối tượng nhau đi thôi?"

Từ sau lần biết được Vương Thanh nói ra không có chuyện gì so với mạng Phùng Kiến Vũ quan trọng hơn, Phùng Kiến Vũ liền biết, người này, nhất định sẽ dùng hết cả đời để bảo vệ mình. Thời gian mười năm, một mực yên lặng canh gác, thử hỏi có mấy người có thể làm được. Phùng Kiến Vũ tự nhận trái tim của mình cũng không phải làm bằng sắt, cậu biết được tình nghĩa của Vương Thanh đối với mình, cậu làm sao có thể mảy may không bị lay động cho được, nhất là người này lại yêu mình lâu dài đến mười năm. Nhân sinh kỳ thực cũng đã qua hơn mười năm, cớ làm sao không thử một chút.

Phùng Kiến Vũ dùng cánh tay khác nắm chặc lấy bàn tay Vương Thanh, "Vương Thanh, cám ơn anh yêu em, sau này làm phiền anh rồi."

- Hoànchương 35 -
Bình Luận (0)
Comment