Khó được một đêm ngủ ngon, Phùng Kiến Vũ một đêm không mộng, đúng 7 giờ thì thức giấc, cậu liền cảm giác bản thân bị một ánh mắt chăm chú tập trung vào.
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, lập tức bắt gặp Vương Thanh nằm ở trên giường đối diện, đang chống đầu nhìn mình, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy phốc một tiếng toàn bộ khuôn mặt mình tức khắc đỏ lên, "Buổi sáng tốt lành."
Vương Thanh lù lù bất động, vẫn y nguyên nhìn ngắm cậu, "Buổi sáng tốt lành, thật hi vọng em sẽ ở trong ngực anh tỉnh dậy nói câu này."
Phùng Kiến Vũ vén chăn ngồi dậy, "Vương Thanh sao trước đây em không phát hiện được con người anh lại không cần mặt mũi như vậy a."
Vương Thanh thấy cậu ngồi dậy, toàn thân lập tức đứng lên, "Dù sao em cũng không thể chối bỏ được anh đâu nha, tối hôm qua em đã đáp ứng anh rồi."
Phùng Kiến vũ nhìn lướt qua đồng hồ trên bàn, "Mau buông em ra, sắp 7 giờ 5 phút rồi!"
Vương Thanh vẫn dán chặt bất động bên người cậu, tiến đến bên tai cậu hỏi: "7 giờ 5 phút thì thế nào?"
"Bình thường thời gian này em đều sửa soạng xong rồi, anh không nên làm loạn thói quen sinh hoạt của em."
Nghe Phùng Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh cả người đều cười ngồi phịch ở trên giường, "Vậy lỡ như sau này "làm" em đến dậy không nổi thì phải làm sao bây giờ?"
Phùng Kiến Vũ nghe hắn nói như thế ngược lại vẫn điềm tĩnh, cậu tựa ở cạnh cửa phòng tắm, "Hai ta ai nằm trên ai, nói không chừng đâu nha."
Đại não Vương Thanh trong nháy mắt đình trệ? Cái này là ý tứ gì đây?
Từ sau lầm Tả Hữu giúp Phùng Kiến Vũ đưa lễ cho Trần Quảng Thụ, cậu ta càng ngày càng cảm thấy Phùng Kiến Vũ rất kỳ quái. Mặc dù Phùng Kiến Vũ có thể vì bạn bè không tiếc mạng sống, nhưng Tả Hữu chính là cảm thấy chuyện lần này thật không tầm thường.
Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Tả Hữu nhất quyết mua vé máy bay đến Lê Thành.
Thời điển Tả Hữu đến phim trường, Phùng Kiến Vùa đang quay phim, Vương Thanh thoạt nhìn nhàn tản ngồi ở bên cạnh, kỳ thật con mắt hắn vẫn luôn một mực một nhìn chằm chằm vào Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh bị người từ phía sau lưng vỗ một cái, hắn quay đầu nhìn phát hiện là Tả Hữu đến, lập tức nhếch môi cười.
"Trước đó làm phiền cậu giúp tôi đi một chuyến, cảm ơn."
Tả Hữu hiểu được hắn đang nói về chuyện gì, thế là khoát khoát tay, "Tôi mới nên cảm ơn anh, thân làm người đại diện tôi thật thất trách, hại anh phải từ bỏ công việc của mình, tôi phải nói một câu thật có lỗi mới đúng."
"Chúng tôi...... Chúng tôi là bạn tốt, đây là lẽ tự nhiên, không có gì so với mạng người quan trọng hơn được, cậu nói có đúng hay không?"
Tả Hữu nhẹ gật đầu, ngẩng đầu lại bắt gặp Phùng Kiến Vũ đang tiến đến đây, Phùng Kiến Vũ xa xa đã nhìn thấy Vương Thanh và Tả Hữu đang ở cùng nhau, cậu nhíu nhíu mày, không có nghe Tả Hữu nói là muốn tới đây a? Chẳng lẽ có cái công tác gì mới an bài?
Phùng Kiến Vũ dần dần đến gần, Tả Hữu mở miệng nói: "Em trước đi qua cùng đạo diễn chào hỏi, lát nữa sẽ trở lại."
Phùng Kiến Vũ nhẹ gật đầu, Vương Thanh vặn nắp một bình nước đưa cho cậu, "Đến, uống miếng nước."
Tả Hữu chậm rãi đi về phía đạo diễn, sau đó cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, toàn thân lập tức cứng ngắc đứng sững tại chỗ. Ngón út tay phải của Vương Thanh đang ôm lấy ngón út tay trái của Phùng Kiến Vũ, hai người đứng sát rất gần, Tả Hữu từ trong khe hở phát hiện tay của hai người đang nắm với nhau. Quả nhiên...... suy đóan của chính mình không có sai, không thể bớt lo được a.
Sau khi ăn xong cơm tối, Vương Thanh lúc đầu dự định lấy cớ có việc ra ngoài, chừa lại không gian cho Phùng Kiến Vũ và Tả Hữu bàn công việc. Kết quả Tả Hữu mặt lạnh nói không cần, anh cũng ở lại nghe cùng đi.
Vương Thanh cả người có chút xấu hổ, hai người bọn họ bàn công việc bản thân lưu lại hình như không tốt lắm đâu, hắn và Phùng Kiến Vũ tối hôm qua mới ước định xong, hai người không thể nhúng tay vào công việc của đối phương.
Phùng Kiến Vũ ngược lại có chút thông hiểu Tả Hữu muốn nói về vấn đề gì, vừa rồi lúc ăn cơm, tròng mắt Tả Hữu vẫn luôn dán chặt ở trên thân hai người.
"Hai người bàn công việc, tôi ở bên cạnh không được tốt lắm đi?"
Phùng Kiến Vũ kéo hắn ngồi xuống, "Cậu ta hôm nay không nói công việc, anh ngồi xuống đi."
Tả Hữu thấy Phùng Kiến Vũ cứ như vậy dửng dưng lôi kéo tay của Vương Thanh, chỉ cảm thấy lá gan của mình đều đau đớn, có loại cảm giác con trai tự tay mình nuôi lớn lại bỏ mình chạy theo người khác a.
"Cậu đoán không sai, hai chúng tôi đang ở bên nhau, tối hôm qua thì bắt đầu." Phùng Kiến Vũ thoải mái thừa nhận, Tả Hữu thật hận không thể lúc ấy liền chặt đứt chân của mình cho rồi, mày nói mày làm sao lại chậm trễ mất một buổi tối chứ hả!
"Anh thật sự là muốn chọc giận chết em mà, anh có biết hai người ở chung một chỗ bị lộ ra sẽ có hậu quả gì không?" Tả Hữu bắt đầu đấm ngực, "Hai người thật sự là không muốn tiền đồ của mình nữa rôdi, Tần Tang đã biết rồi sao?"
Vương Thanh hiểu được Tả Hữu muốn nói chuyện gì với cùng hai người, cả người trong nháy mắt trở nên kiên định, "Biết, đã sớm biết."
"Biết còn để anh làm ẩu?"
"Tôi không phải làm ẩu, ngay tại thời điểm tôi vừa mới bắt đầu yêu em ấy, tôi đã nghĩ qua hết tất cả hậu quả."
Tả Hữu cười nhạo một tiếng, "Vậy anh đã cân nhắc sẽ mang đến cho Phùng Kiến Vũ hậu quả gì chưa?"
Vương Thanh sắc mặt cứng đờ, Phùng Kiến Vũ nắm chặt tay hắn, "Anh ấy căn bản không nghĩ đến muốn để tôi biết, cho nên anh ấy không cần cân nhắc những vấn đề kia. Hiện tại chúng tôi đã ở cùng một chỗ, chuyện tương lai, tự nhiên là chúng tôi cùng nhau quyết định."
"Cho nên tương lai lộ ra tin tức "Phùng ảnh đế và Vương ảnh đế ở trong biệt thự hôn môi nồng nhiệt" dạng như vậy, hai người cũng sẽ tự mình phụ trách có đúng không?"
Phùng Kiến Vũ sắc mặt nóng lên, "Chúng tôi sẽ cẩn thận, vả lại thời điểm thích hợp thời, chúng tôi sẽ tự mình công khai, nếu như Vương Thanh cảm thấy có thể."
Vương Thanh hô hấp cứng lại, hắn cảm giác bàn tay mình đang cầm lấy tay của Phùng Kiến Vũ có chút run, "Em thật sự nguyện ý cùng anh công khai?"
Phùng Kiến Vũ ở trên mu bàn tay hắn vỗ vỗ, "Chúng ta không phải đã quyết định muốn sống bên nhau rồi sao? Cho nên sớm muộn cũng phải đối mặt a. Em cũng không ngại công khai, chỉ là hi vọng là tại một thời điểm phù hợp."
Nhìn thấy ánh mắt hai người trao nhau thâm tình dành cho đối phương, Tả Hữu nhịn không được che mặt, "Mẹ ơi, mắt chó của tôi muốn bị lóe mù luôn rồi."
Vương Thanh quay đầu nhìn Tả Hữu, còn muốn nói thêm gì đó, Phùng Kiến Vũ lắc đầu, "Cậu nghe ngóng bát quái nghe ngóng đủ rồi, đã đi được chưa?"
Tả Hữu đóng xong vai
Hoàng Thế Nhân(1), một mặt vui vẻ, "Thật vui vẻ a, hình như tôi là người thứ ba biết được."
Vương Thanh thấy dáng vẻ hai người vui vẻ thì một mặt như nằm mộng, Phùng Kiến Vũ cười cùng hắn giải thích nói, "Cậu ta chính là đến nghe bát quái, không cần để ý cậu ta. Đương nhiên, em cũng hi vọng cậu ta cũng hiểu được lập trường của em, dù sao cũng là người đại diện của em, cậu ta kỳ thật cũng chỉ đang lo lắng cho em mà thôi."
Nội tâm lo lắng trong lòng Vương Thanh rốt cuộc được buông xuống, Tần Tang đã sớm cảm kích, hiện tại Tả Hữu cũng đã biết, giữa hai người tạm thời cũng không có bất kỳ điều gì trở ngại. Cùng Phùng Kiến Vũ cùng nhau tương thân tương ái sinh hoạt, Vương Thanh cảm thấy chuyện này dường như không còn cách xa nữa.
- Hoànchương 36 -_____________________(1) HoàngThếNhân: LàmộtnhânvậtđịachủchuyênđiápbứcngườitrongvởdiễnBạchMaoNữ. http://tinhhoa.net/su-that-ve-bach-mao-nu-nhieu-the-he-trung-quoc-da-bi-lua.html