Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 111



“Ta cảm tạ y cái rắm.” Long Mặc rống giận, trong nhất thời ngay cả hình tượng long thần cũng không để ý, mạnh bạo nói tục, còn phối hợp thủ thế tức giận, vung vẫy tay lớn tiếng mắng loạn.



“Ta cho tới giờ cũng chưa từng nghe nói qua tu luyện thần công phải đoạn tuyệt ***, thối xa kia từ đâu đào được quyển thư nói hưu nói vượn như vậy chứ? Hẳn sẽ không từ một cửa hàng tạp nham nào đó mua phải hàng giả đi? Lại...... lại chính vì lý do buồn cười này, hại chúng ta chia lìa hơn ngàn năm, tử xà tinh này, ta...... ta không tha cho y.”



“Không phải a Long Mặc, ngươi chưa từng nghe nói không có nghĩa là không có. Nhớ lúc đầu, cha ngươi cùng Ma Khác tu luyện thần công, đều là trước lúc quen biết Như Mặc cùng Chương Du, vậy hẳn cũng là đoạn tuyệt ***......”



Nghiễn Thai giải thích thay cho Nhiếp Chiêu, bất quá ngay sau đó, lời nói của hắn bị cắt ngang.



Long Mặc tức giận trừng hắn, cắn răng nói: “Ngươi tiểu ngu ngốc này, ngươi cũng không ngẫm lại, nếu nói tu luyện long thần công thật phải đoạn tuyệt ***, cha ta cùng nương ta có thể đối trạng thái ngọt ngào của hai ta không nói một câu sao? Tối thiểu cha ta cũng phải cùng ta nói một tiếng để cho ta tự mình cân nhắc chứ?”



Y nói xong, Nghiễn Thai thẳng chớp chớp mắt, rụt rè nói: “Có lẽ...... có lẽ Long Triển cũng không biết chuyện này thì sao?”



“Được thôi, nếu cha ta không biết chuyện này, người ngày đó tu luyện thành long thần công là tốn thời gian ngàn năm, tuy rằng người trước nay giữa thân trong sạch, nhưng một ngàn năm này, thân là một công long, ngươi cảm thấy được người có thể cấm dục sao? Tuy rằng tính dục của chúng ta không thể so với xà cùng hồ ly tinh, nhưng cũng là vô cùng thịnh vượng đúng không? Dù sao chúng ta chính là long, sinh vật cường đại nhất.”



Dường như...... dường như Long Mặc nói rất có lý nha. Nghiễn Thai nhìn nghiến răng nghiến lợi, hận đến đi lòng vòng quanh Long Mặc, trong lòng dâng lên ý tưởng này.



Bất quá hắn vẫn là cực luyện khuyên bảo bản thân phải tin tưởng Nhiếp Chiêu, còn bằng không, khiến hắn khó mà chịu nỗi. Ngàn năm chia lìa này chẳng phải căn bản là lãng phí thời gian, nửa điểm ý nghĩa đều không có?



Cho nên hắn không dám tin tưởng lời nói của Long Mặc, vì một khi tin tưởng, chẳng những Long Mặc, đến ngay cả hắn cũng muốn bóp chết Nhiếp Chiêu, hơn nữa hắn càng muốn đập đầu vào tường, đâm chết mình đi cho rồi.



“Dù sao...... dù sao Nhiếp Chiêu cũng sẽ không gạt ta......” Nghiễn Thai thì thào nói, rồi mới ôm lấy thân mình của Long Mặc: “Được rồi được rồi, Mặc, hiện giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, chúng ta nhanh chóng nghĩ cách đi ra ngoài đi, ta thật không muốn tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này nữa.”



“Ân, được rồi, chúng ta hiện tại đi ra ngoài.” Long Mặc yêu thương vuốt ve gương mặt của Nghiễn Thai, trong lòng vì ái nhân mấy năm nay chịu khổ mà khổ sở, lại muốn hung hăng đánh vào mông tiểu ngu ngốc này một trận, lãng phí thời gian một ngàn năm vô ích. Bất quá lại suy nghĩ đến sau này, hoàn hảo hoàn hảo, sau này có có thời gian bao nhiêu vạn năm có thể bên nhau, cũng không tồi.



Thấy Long Mặc đứng dậy đi ra ngoài, Nghiễn Thai vội vàng giữ chặt y, ủ rủ nói: “Mặc, ngươi thật sự nghĩ đi thì có thể đi ra ngoài sao? Ta nói cho ngươi hay, mẹ nó nơi này cũng thể lý giải, vào lúc ngươi không nghĩ tới hắn bức ngươi vào đây. Nhưng đợi tới lúc ngươi muốn rời khỏi, hắn lại không cho, ngươi cũng biết, tu vi của ta thấp kém, chỉ có thể dựa vào ngươi.”



“Cái gì mà không cho? Rốt cục mọi chuyện là sao?” Long Mặc nghi hoặc nhìn Nghiễn Thai.



“Chẳng lẽ ngươi không phải bị hút vào đây sao?” Lúc này đổi lại thành Nghiễn Thai nghi hoặc, thấy Long Mặc gật đầu, hắn rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chính là vậy đó a. Ta cùng Nhiếp Chiêu vốn tính trốn ngay bên ngoài động, chúng ta ngay cả nồi niêu xoong chảo đều mang đến, còn muốn sau này ngay tại động bên cạnh an gia, chờ các ngươi sau khi tu luyện thành thần thì đi tìm các ngươi. Nhưng ai ngờ đâu vừa mới tiến đến đã bị bạch quang hút vào đây rồi.”



“Ân, lực hút của bạch quang kia rất mạnh, các ngươi là không chống cự được.” Đối với uy lực của bạch quang, Long Mặc vẫn rất thông hiểu.



“Đúng vậy đúng vậy, đáng giận nhất chính là nó còn muốn đem ta cùng Nhiếp Chiêu tách ra. Kết quả đợi đến lúc ta định đi ra ngoài, sao cũng không ra được. Có một thanh âm nói, ta phải phá trận pháp trong một động khác mới có thể rời khỏi, nếu ta trong một trăm năm phá không được, hắm sẽ đem ta luyện hóa ngay trong động.”




Nghiễn Thai vừa dứt lời, thì cảm giác trên người Long Mặc nổi lên sát khí đằng đằng, hắn hoảng sợ, vội vàng trấn an ái nhân nói: “Ngươi đừng nóng đừng nóng, ta giờ không phải vẫn hoàn hảo hay sao?”



Long Mặc hừ một tiếng, chậm rãi thu hồi sát khí, ôm sát Nghiễn Thai âm trầm nói: “Nếu ai dám động vào một sợi tóc của ngươi, ta nhất quyết phải cho hắn chết không được yên. Vậy sau đó Nghiễn Thai? Vậy sau đó thế nào?”



“Còn có thể thế nào, trận pháp kia rất lợi hại, đừng nói thời gian một trăm năm, hiện tại một ngàn năm đều đã qua, ta cũng phá không được. Cũng may vào lúc gia khỏa kia muốn luyện hóa ta, ta nhớ tới ngươi, đợi vạn năm sau lại giết ta cũng không muộn, vì ái nhân của ta còn đang tu luyện long thần công, ta mới trốn ở đây. Ta đem chuyện của chúng ta kể một lần, người kia mới tin, rồi không giết ta, từ đó tới nay cứ vậy bị giam ở đây.”



“Nói vậy, Nhiếp Chiêu chẳng lẽ cũng là tình cảnh này sao?” Long Mặc nghi hoặc lẩm bẩm một mình.



Nghiễn Thai vội vàng gật đầu không ngừng nói: “Ân, đúng vậy, khẳng định cũng là như vậy. Mặc, ngươi không biết, một ngàn năm qua ta tịch mịch biết bao, ta liền hối hận a, tại sao thời gian chúng ta bên nhau ngắn ngủi như vậy chứ? Mỗi lần hồi tưởng chỉ ba lăm ngày là xong rồi. Thật sự chịu không nỗi thời gian tịch mịch ấy, ta liền biến về nguyên hình phi kiếm ở trong động này nhảy loạn. Đáng giận nhất là gia khỏa hỗn đản kia, ngoại trừ hai lần ban đầu cùng lúc muốn giết ta ra, mặc kệ ta gọi hắn thế nào, hắn cũng không lên tiếng trả lời.”



Vừa dứt lời, liền nghe trong động vang lên một thanh âm mờ ảo hư vô: “Hừ, quả nhiên là ái nhân đến, lá gan cũng trở nên to hơn, lúc trước thời điểm cầu ta, mở miệng tiền bối đại nhân, kêu không biết tôn kính biết bao, hiện giờ thấy chỗ dựa, ta liền từ tiền bối đại nhân giáng cấp trở thành hỗn đản? Cũng không ngẫm lại, nếu không phải ta tấm lòng nhân hậu, sẽ lưu ngươi lại tới giờ sao?”



Nghiễn Thai mặt đỏ bừng, nói tới cùng, độ dày da mặt của hắn vẫn chưa luyện thành, lúc này bị vị tiền bối đại nhân kia vạch trần vết nhơ, bản thân cũng tự biết ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Ngươi...... ngươi sao lại tự nhiên xuất hiện? Lúc trước ta nói chuyện với ngươi thế nào, ngươi...... ngươi cũng đâu thấy đâu?”



“Được rồi, không nói nhiều lời, trận pháp ở đâu? Nghiễn Thai ngươi dẫn ta đi, chúng ta nhanh chóng phá xong còn về nhà, ngươi không biết, hiện tại tất cả mọi người đều sống tại Vụ Ẩn Sơn, lúc ta tới thoáng ngó một lát, Vụ Ẩn Sơn này thật sự là nhân gian tiên cảnh, cảnh vật xung quanh xinh đẹp vô cùng, địa phận lại rất lớn, trăm vạn người sống, lại vẫn như muối bỏ biển, không hổ là tiên cảnh hồng trần a.”



Long Mặc kéo tay Nghiễn Thai, vừa nghe y nói vậy, Nghiễn Thai cũng hướng về phía hư vô, nhảy nhót nói: “Hay, đi, ta mang ngươi đi phá trận, phá xong rồi chúng ta phải nhanh nhanh chạy về nhà, ta cũng nhớ Như Mặc muốn chết. Không biết một ngàn năm qua hắn có gặp phải địch nhân hay không, ta cảm giác đã mấy lần hắn triệu hồi, bất đắc dĩ sao cũng không ra được, còn có chương ngư tinh, hắn hiện tại cũng đang sống ở Vụ Ẩn Sơn sao? Nguyên hình của hắn vẫn to béo vậy chứ......”



Nhắc tới Vụ Ẩn Sơn cùng những người thân thuộc, tâm Nghiễn Thai đều nhịn không được nóng lên, một bên cùng Long Mặc đi về phía sơn động bên kia, một bên hỏi han không ngừng.



“Những điều này đều giữ lại tự ngươi đi nhìn đi.” Long Mặc mỉm cười trả lời, một bên lại vuốt ve mái tóc mềm mượt của Nghiễn Thai, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được vì sao ái nhân lại gầy đến da bọc xương như thế, hóa ra bao nhiêu chất dinh dưỡng vốn có trong thân thể đều bị mái tóc cướp hết rồi.



“Tiểu tử này có phải không biết lợi hại của tang hồn trận chúng ta hay không a?” Trong hư không bỗng vang lên một thanh âm, chẳng qua Long Mặc nghe không được.



“Không thể? Giang quang lúc trước chúng ta bắn ra nó không phải đã nhận thấy sự cường đại của chúng ta rồi sao?” Thanh âm này chính là thanh âm ban nãy chỉ trích Nghiễn Thai.



“Nhưng nếu trong lòng nó hiểu rõ thực lực của chúng ta, cớ sao lại chẳng hề để ý cứ tới đây như thế. Phi kiếm yêu kia còn có thể nói hắn tu vi thấp kém, không có khả năng hiểu rõ sự cường đại của chúng ta, người vô tri không biết. Nhưng tiểu tử này lại là sao? Long thần, long thần thì đã sao? Có thể phá vỡ tang hồn trận của chúng ta?” Trong giọng nói của thanh âm Giáp lúc trước có hơi bất mãn, dường như cho là Long Mặc đang khinh thường trận pháp của họ.



“Được rồi được rồi, nếu nó có thể phá được tang hồn trận, không phải rất tốt sao? Chúng ta đã nán lại đây mấy chục vạn năm, cũng xem như có hy vọng. Nếu nó phá không được, cũng để nó biết chỗ lợi hại của chúng ta, vậy cũng không tệ a.” Thanh âm Ất từng chỉ trích Nghiễn Thai an ủi thanh âm Giáp.



“Ân, không biết lão Tứ bên kia sao rồi, hai tiểu tử kia phải chăng có thể phá được hồng la trận?” Thanh âm Giáp bên này nói, bên kia lại chuyển hướng.



“Đủ, trước quan tâm bên ngươi đi, lúc này còn có hơi sức thảnh thơi đi quan tâm bên lão Tứ.” Thanh âm Ất tức giận nói. Lát sau, lại cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu...... nếu lúc này đây chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài, nhất định...... nhất định...... không tiếc hủy thiên diệt địa, sát thần giết ma, chỉ cần...... chỉ cần có thể để chúng ta đi ra ngoài......”



“Thiên lí tuần hoàn báo ứng xác đáng. An tâm đi.” Thanh âm Giáp cũng thở dài, tiếp theo trong hư không đã không còn thanh âm nào nữa.



Nghiễn Thai dẫn Long Mặc đi vào sơn động kia, vẫn tính là bộ dáng có chút giống, tối thiểu bên trong âm phong bi thảm ma rơi phiêu tán, cũng có chút vật thể huyền phù không biết tên, nói thế này đi, những thứ mà một trận pháp khủng bố hẳn nên có, nơi này xem như cũng đầy đủ.



Long Mặc gật gật đầu, nghĩ thầm vẫn rất khá, trận pháp này không tính là rất lụn bại, có lẽ bên trong có thể có chút thú vị. Vừa định đi vào, y liền nhìn thấy trên đỉnh sơn động ba chữ to màu đỏ: “Tang hồn trận.”



Cước bộ thoáng lảo đảo, Long Mặc tâm nói không phải chứ? Tang hồn trận? Tên này do ai đặt vậy a? Cũng quá dung tục không chịu nỗi mà, thế nào xứng đôi cùng thân phận thượng cổ thần trận, thật không biết người đặt tên suy nghĩ gì nữa.



“Mặc, đừng sợ, lúc này đây có ta và ngươi dựa dẫm vào nhau, cho dù chúng ta xông ra không được, cũng có thể ở trong đây cùng nhau sống qua quãng đời còn lại, ngươi sẽ không hối hận chứ?” Nghiễn Thai kịp lúc bắt lấy cánh tay của Long Mặc: “Ngươi an tâm, thượng cổ thần trận tuy rằng cường đại......”



“Cường đại cái rắm......” Long Mặc nhịn không được lại tuôn ra một câu nói tục: “Nghiễn Thai ta bảo ngươi nghe, trận pháp bình thường tên gọi dọa người, kỳ thật bên trong cũng rỗng tuếch. Quả giống như nhân gian thường gọi ngoại hiệu linh tinh của ai đó như “kim cương vô địch, thần thương chấn bát phương, nhất đao phách cửu châu......” gì gì đó, kỳ thật đều là quyền sư hộ viện không dùng được mà thôi.”



“Là thế sao?” Nghiễn Thai mở to hai mắt nhìn, còn muốn hỏi gì nữa, nhưng Long Mặc đã dẫn hắn xông vào.



“A...... Mặc......” Vừa mới tiến vào trong trận, Nghiễn Thai liền hoảng sợ thét to, vì ngay trong nháy mắt, hắn nhìn thấy Long Mặc bỗng bị một cơn gió lốc cuốn đi, thân ảnh hoàng y minh xán rõ ràng ngay trước mắt mình càng lúc càng xa, khiến hắn sinh ra một thứ cảm giác sinh ly tử biệt.



“Nghiễn Thai, ta ở trong này.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm từ tính quen thuộc. Tiếp theo bàn tay lần nữa bị nắm giữ, Nghiễn Thai quay đầu lại nhìn, gương mặt suất khí của Long Mặc gần trong gang tấc. Nước mắt của hắn liền rơi xuống, nhào vào trong lòng Long Mặc lớn tiếng la hét: “Mặc, ta...... ta tưởng ngươi bị cuốn đi, ô ô ô......”



“Ngốc, này bất quá là ảo giác, một chút tiểu xảo tầm thường, thế nhưng lại lừa được ngươi, tốt xấu gì ta cũng là long thần, có thể vô dụng vậy sao?” Long Mặc chỉ chỉ mũi của Nghiễn Thai, trong lòng cũng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, thầm nghĩ đây là Nghiễn Thai sau khi xa cách lâu ngày trùng phùng, trong lòng rất sợ chia lìa, đến nỗi mới đấy đã khóc ra.



“Mặc, chúng ta phải đi hướng nào đây? Ta sao không phân biệt được phương hướng rồi.” Nghiễn Thai nhìn mây mù bốn phía, mặt nhăn nhíu: đáng ghét a, phá trận này dường như so với lần trước hắn tiến vào cường đại hơn, tối thiểu lần trước hắn còn có thể bay hai vòng trong trận, nhưng hiện giờ, cớ sao lại cảm giác giống như có rất nhiều thứ từ tứ phía dồn ép về phía này vậy?



“Hóa ra chính là lợi dụng ảo giác cùng mây mù làm cho chúng ta mất phương hướng, vào thời điểm người khác lo lắng nóng nẩy nhất, đoạt hồn nhiếp phách, sách sách, chút tài mọn, không đáng nhắc tới.”



Long Mặc cười nhạo, chợt thấy từ trên cánh của Nghiễn Thai rơi xuống một cọng lông vũ, thế là lập tức bắt lấy tiện tay ném đi, chỉ thấy lông vũ kia phiêu phiêu đãng đãng hướng về phía trước, y ôm lấy Nghiễn Thai, kề sát tai hắn nói: “Bảo bối, hôm nay vi phu không để ngươi phải ra chút sức lực nào, đưa ngươi về nhà.” Tiếng nói vừa cất lên, người đã như nộ tiễn bắn ra, theo sát phía sau cọng lông vũ kia.



Lông vũ phiêu phiêu đãng đãng, lại nhanh đến hiếm thấy, Nghiễn Thai ở trong lòng Long Mặc, chỉ nhìn thấy trên con đường phía sau lưng lúc Long Mặc bay qua, vô số ngọn lửa sáng lên, các loại binh khí hình thù kỳ quái giống như phi hoàng thạch lượn lờ không ngừng, nhưng kỳ quái chính là, luôn là sau khi Long Mặc bay qua, mấy thứ này mới xuất hiện. Đại loại là do tốc độ của Long Mặc quá nhanh, Nghiễn Thai cho rằng nếu ngược lại là mình, dám chắc đã bị mấy thứ này chính diện tiếp đón rồi.



Xông khỏi trận, nửa canh giờ cũng chưa tới, vào lúc Long Mặc đứng trên mặt đất, tia sáng bỗng trở nên sáng ngời. Một căn phòng lớn cảnh quang thanh u nhã trí xuất hiện trước mặt họ.



“Oa...... Đây là sao? Ta...... ta sao tới nay cũng chưa từng thấy qua?” Nghiễn Thai sợ hãi than, một bên nhìn cảnh vật xa hoa lấy làm ngạc nhiên.



“Quả nhiên bị các ngươi xông qua tới đây.” Thanh âm lúc trước chỉ trích Nghiễn Thai vang lên phía sau, hai người bỗng quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử tuyệt mỹ lãnh diễm đứng sau lưng họ.




“Thứ này đáng là gì, còn chưa sánh bằng ta ngày đó xông khỏi du nhiên trận trên đảo Giang Tâm, ngươi thật sự là thái tiểu nhân khoa. Cùng là thần quân, Giang Thiên thần quân vô luận là từ công lực hay là bố trận, đều mạnh hơn ngươi rất nhiều.”



Tiểu mỹ nhân lãnh diễm phía sau kịch liệt run rẩy lên. Nghiễn Thai kéo kéo tay áo Long Mặc, nhỏ giọng nói: “Uy, ngươi chừa chút khẩu đức đi, tốt xấu gì người ta cũng là thần quân mà.”



“Ngươi nói...... ngươi nói Giang Thiên thần quân? Chính là...... chính là Giang Thiên thần quan hơn mười vạn năm trước thành thần sao?” Nam tử lãnh diễm kia bắt lấy cạnh cửa kế bên, năm ngón tay dùng sức, nhưng khung cửa chưa vỡ, móng tay hắn lại chảy máu.



“Không sai, chính là y, không ngờ ngươi cũng biết.” Long Mặc ảm đạm cười, trong lòng lại kinh ngạc, thầm nghĩ phản ứng của nam tử này rất kỳ quái, hay là hắn cùng Giang Thiên thần quân có quan hệ nào đó hay sao?



Vừa nghĩ tới đây, chợt thấy nam tử kia đột nhiên lấn về hướng mình, một chùm hào quang bảy màu từ đầu ngón tay của hắn xuất hiện, trong đó ẩn giấu tiếng sấm, y vội ôm Nghiễn Thai bay lùi về phía sau, vung tay lên, một hỏa cầu màu đen đánh về phía hào quang bảy màu kia, sau khi giao nhau, phát ra một tiếng nổ mạnh ầm ĩ.



Lãnh diễm nam tử ngẩn ngơ, nhưng không chút nào lơi lỏng, run tay, lại là một sợi chỉ bạc đột kích về phía Long Mặc.



Long Mặc cười giễu cợt, khinh thường nói: “Khốn long ti, đối với Long Mặc mà nói, nó cũng chỉ là chút tài mọn.” Vừa nói, đầu ngón tay liền bắn ra, chỉ thấy khốn long ti kia vậy mà đột nhiên hóa thành tro tàn.



Công kích của nam tử ác liệt, nhưng Long Mặc ôm Nghiễn Thai, vẫn là nhàn nhã có thừa. Cuối cùng nam tử xuất ra phi kiếm, Long Mặc lại chỉ dùng vỏ kiếm nghênh địch, sau khi đánh mấy trăm chiêu, vỏ kiếm áp chế được phi kiếm của đối phương, bức đến ngay trán của đối phương, mới chịu dừng lại.



Nghiễn Thai chỉ cảm giác trong lòng lúc cao lúc thấp, một thân xiêm y bị mồ hôi thấm ướt. Nhưng vẫn nắm chắt vạt áo Long Mặc, mãi đến cuối y chế phục được nam tử kia, mới hoàn toàn yên lòng. Vui sướng kêu lên: “Mặc, ngươi chỉ tốn một canh giờ, đã thắng được thần quân này, oa, ngươi lợi hại quá.”



“Đừng quên, giờ ta là long thần.” Long Mặc mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt phiếm hồng hưng phấn của Nghiễn Thai. Rồi mới giương mắt nhìn về phía lãnh diễm nam tử, thì thấy gương mặt của hắn hiện lên thần sắc tro tàn. Chỉ ngơ ngác nhìn vỏ kiếm kề ngay trán, trong mắt từ từ nổi lên lệ quang.



Long Mặc thân thủ hất lên không trung, vỏ kiếm lập tức bay về trong tay y, mỉm cười nói: “Tiền bối không cần thương tâm, thắng bại là chuyện thường trong binh gia, ngàn năm qua, ngươi không thương tổn Nghiễn Thai, ta thực cảm kích ngươi.”



Mắt thấy sắp dẫn được ái nhân về nhà, tâm tình Long Mặc cũng tốt lên, y biết thần quân này tuy rằng thu kém mình, nhưng muốn giết Nghiễn Thai, quả thực dễ như trở lòng bàn tay, bởi vậy ngữ khí cũng trở nên khách khí.



“Công lực của ngươi, so với Giang Thiên thần quân như thế nào?” Lại thấy lãnh diễm nam tử kia ngẩng đầu, yếu ớt hỏi một câu.



“Ta vẫn chưa phải đối thủ của y, bất quá nếu cùng y đối chiến, trong vòng một ngày không đến nỗi lộ ra điểm thất bại.” Long Mặc kỳ quái nghĩ thầm nam tử này sao cứ hỏi về Giang Thiên thần quân a? Chẳng lẽ thực cùng thần quân giống như lưu manh kia có quan hệ sao? Không đúng a, Giang Thiên thần quân là cao thủ bài danh tiền thập của thiên giới, địa vị vô cùng cao quý, sao có thể quen biết một tiểu thần nghèo túng ẩn cư nơi đây chứ.



“Ha ha ha, tốt...... rất tốt...... Nguyên lai thời gian hơn mười vạn năm qua, cũng bất quá là lãng phí mà thôi, nguyên lai dù là cừu hận, cũng không thể giúp ta.” Lãnh diễm nam tử bỗng cười thảm, ngữ khí tang thương thê lương, hoàn toàn bất đồng với phần đáng yêu giả vờ nghiêm túc chỉ trích Nghiễn Thai.



“Quên đi, ngươi cùng ta quen biết một lúc, xem như hữu duyên. Ống sáo này là vật tùy thân của ta, tặng cho ngươi, làm kỷ niệm.”



Nam tử bỗng cởi xuống ống sáo lục ngọc nơi thắt lưng, nháy mắt phóng qua cho Long Mặc. Tiếp theo hắn chậm rãi bước vào trong phòng, đi ngang qua người Long Mặc cùng Nghiễn Thai, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới họ, thẳng đến lúc nằm trên giường lớn xa hoa kia, hơi hơi khép mắt.



“Ta đưa các ngươi rời khỏi đây, từ nay về sau, không cần quay lại nữa.” Đôi môi đỏ mộng của nam tử khẽ động, rồi mới nhẹ nhàng nhấc tay trái ưu mỹ trắng ngần, chỉ nhẹ nhàng vung lên, Long Mặc cùng Nghiễn Thai liền nháy mắt rơi vào trong thời không khác.



“Sở Thanh, ngươi đồ ngốc này, rõ ràng vẫn còn hy vọng......” Đây là thanh âm cuối cùng Long Mặc cùng Nghiễn Thai nghe được, đó là thanh âm của một người nôn nóng, mà hiện giờ cảnh tượng cuối cùng trong mắt họ, là một mảnh màn đen nuốt lấy căn phòng thanh u nhã trí kia.



Ngay sau đó, họ liền rơi vào trong vòng xoáy, nhưng không mất bao lâu, trước mắt lại là một trời ánh sáng, có gió thổi nhè nhẹ khiến người khác thoải mái, trong không khí mang theo hương khí hoa cỏ, đây là khí tức đã lâu lắm rồi không thấy làm cho Nghiễn Thai hốc mắt đều nóng lên.



“Về rồi.” Long Mặc nhẹ giọng nói, rời mới ôm Nghiễn Thai, mỉm cười sủng nịch nói: “Nghiễn Thai, ngươi xem, đây chính là Vụ Ẩn Sơn, có phải so với lúc ngươi vừa mới tới, càng muốn ưu mỹ hơn vài phần náo nhiệt hơn vài phần hay không?”



Đúng là tịch dương tây hạ, khói bếp xa xa bốc lên, có tiếng cười của đám nhỏ xa xa truyền đến. Cảnh tượng nhân gian ấm áp này làm cho Nghiễn Thai không tự kìm hãm được nước mắt tuôn rơi, xoay người lao vào vòng tay của Long Mặc, hắn nghẹn ngào nói: “Mặc, chúng ta đã về rồi, chúng ta cuối cùng đã về rồi, chúng ta...... Chúng ta sau này vĩnh viễn bên nhau, rốt cục...... không bao giờ rời xa nhau nữa, ô ô ô......”



(tịch dương tây hạ: mặt trời chiều ngã về phía tây)



Hắn vừa dứt lời, chợt nghe trong không trung một tiếng vang nhỏ, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, chợt nghe thấy một thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc: “A a a, lão tử cũng xem như hết khổ, trời a, nhân gian a, Đông Hải a, ma giới a, hải xà tinh ta lại quay trở lại rồi, khè khè khè......”



Thanh âm “khè khè khè” khúc cuối hắn là tiếng kê của hải xà? Bất quá hải xà lại phát ra thứ thanh âm này sao? Mà nói ra, không phải độc xà trên đất liền mới có thể phá ra thứ quái thanh này sao? Hay là nói, vì sống trong sơn động hơn ngàn năm, hải xà tinh đã muốn tiến hóa thành xà tinh trên đất liền?



Long Mặc cùng Nghiễn Thai đều bị thanh âm “khè khè khè” của Nhiếp Chiêu biến cho thành thạch hóa. Mà Nhiếp Chiêu bên kia sau khi la hét xong, mới phát hiện hai người vẫn không nhúc nhích đứng bên này, nhất thời, y hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, không nói hai lời liền nhảy ra sau Ma Phong, qua một hồi lâu, mới run rẩy đút đầu ra hướng bên này nhìn quanh.



Này gọi là kẻ trộm mới sẽ chột dạ, nhìn thấy dáng vẻ này của y, đến ngay cả Nghiễn Thai cũng nghi hoặc. Nghĩ thầm mặc dù ở trong sơn động đến cả chim cũng không thèm ị kia khốn đốn hơn ngàn năm, nhưng Nhiếp Chiêu cũng là vì tốt cho Long Mặc cùng Ma Phong, có tất yếu sợ hãi thành thế kia không?



Long Mặc gắt gao trừng mắt Nhiếp Chiêu trốn phía Ma Phong, bỗng sải bước tiến về phía trước, hừ lạnh một tiếng nói: “Nhân tiện ta nói a, cho tới giờ chưa từng nghe qua quy củ quỷ quái này, gì mà nói thành thần không thể song tu, còn phải đoạn tuyệt ***. Ta lúc ban đầu còn tưởng rằng ngươi cũng bị bản thư giả kia lừa gạt, bất quá hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, thì ta biết, người khởi xướng chính là ngươi, căn bản chính là ngươi......”



“Không...... không có.....” Nhiếp Chiêu miễn cưỡng ú ớ một câu, nhưng sức lực rõ ràng không đủ. Y gắt gao giữ chặt vạt áo của Ma Phong, rất có tư thế “chín trâu cũng kéo không ra”.



“Một ngàn năm đã qua, bất luận nói sao, ta cũng Nghiễn Thai cũng đã gặp lại nhau, hiện tại, ta chỉ là muốn biết rõ chân tướng sự việc.” Long Mặc ngữ khí dịu đi, dừng lại cước bộ đằng đằng sát khí, chờ Nghiễn Thai bắt kịp, rồi mới kéo tay hắn.



“Chân tướng...... chân tướng...... chân tướng gì chứ...... chân tướng chính là như ta cùng Nghiễn Thai nói. Bản thư...... bản thư kia Nghiễn Thai cũng đã xem qua a......” Nhiếp Chiêu nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt dao động đảo quanh, dường như đang tìm một chỗ thích hợp để chạy thoát thân.



“Bịa đặt, ngươi còn muốn tiếp tục bịa đặt với ta, có dám đưa bản thư kia cho ta xem không?” Long Mặc tiếp tục hùng hổ hăm dọa. Mà hiện tại không chỉ có y, đến cả Nghiễn Thai trong lòng cũng nghiêm trọng hoài nghi, thái độ của Nghiễn Thai thật sự rất có vấn đề, đồng dạng chịu khổ một ngàn năm, cho dù là y dẫn mình tới Vụ Ẩn Sơn, cũng không cần phải sợ hãi vậy chứ.



“Sự thật chính là, hải xà này vào một ngày nhìn thấy ta cùng một ma nữ mĩ diễm nói đôi ba câu. Cho nên ghen tị, thế là nghĩ ra chủ ý độc ác, đầu tiên là sau khi để lại tờ giấy kia cho ta thì chạy mất. Bất quá trong quá trình chạy mất, nhớ tới là ngươi cùng Nghiễn Thai dẫn ta tới long giới, cho nên lại không cam tâm chạy tới long giới bịa đặt ra những lời dối trá kia, lừa Nghiễn Thai cùng nhau chạy......”



Ma Phong diện vô biểu tình thay Ma Phong nói ra đáp án chân chính. Liền đem Long Mặc cùng Nghiễn Thai tức giận đến sôi máu. Long Mặc thét lớn một tiếng muốn tấn công về phía Nhiếp Chiêu, bất qua bị Ma Phong ngăn lại, nghe hắn thản nhiên nói: “Lúc ở trong động, y đã bị ta hung hăng giáo huấn qua rồi, cho nên Long Mặc ngươi hãy thủ hạ lưu tình, thân thể y suy yếu, chịu không nỗi một kích lôi đình của ngươi.”




“Phi, lúc mới vừa xuất động, tiếng hét không phải mười phần trung khí hay sao?” Long Mặc nổi giận quát. Nhìn Nhiếp Chiêu liền cảm giác cơn giận từ trong lòng ào ạt dâng lên.



“Đó là do ta truyền ít tinh nguyên sang cho y, chỉ là nhất thời, sau khi trở về phải hảo hảo điều dưỡng, y không thể so với Nghiễn Thai, một ngàn năm không có thức ăn nước uống cùng thiên địa linh khí bồi dưỡng, lúc ta tìm được y, y chỉ còn thoi thóp một hơi thở, ta nghĩ nếu giả như ta đến muộn một năm, y đại khái đã hồn phi phách tán, thân thể hóa thành tro tàn.” Ngữ khí của Ma Phong vẫn thản nhiên như cũ, nhưng trong đáy mắt cũng đau lòng vô tận.



“Hừ, tai họa như vậy, nên......” Long Mặc vốn định quẳng thêm vài câu nói ngoan độc, nhưng nhìn đến sắc mặt của Ma Phong, lại nghĩ tới nếu như là mình nhìn thấy Nghiễn Thai dáng vẻ chỉ còn thoi thóp một hơi thở, còn không biết có thể ngay tại chỗ đau lòng tới chết không nữa. Bởi vậy nghĩ tới đây, liền không nói thêm gì nữa.



“Nhiếp Chiêu, ngươi...... ngươi thật sự không nên. Ngươi...... ngươi sao có thể gạt ta chứ? Ta...... ta ở long giới thương tâm muốn chết như vậy, dáng vẻ ta nhất bộ tam hồi đầu ngươi rõ ràng cũng thấy được, mệt ngươi lúc ấy còn thê thảm cùng ta nói dáng vẻ của ngươi khi ở ma giới cũng thế, ngươi...... Nguyên lai đều là gạt người, ngươi...... Ngươi sao có thể như vậy? Sao có thể vì ta cùng Long Mặc dẫn Ma Phong tới long giới cứ vậy mà gạt chúng ta, làm cho chúng ta chìa lìa hơn ngàn năm, ngươi......”



Nghiễn Thai tức giận đến mặt đều đỏ cả lên. Nếu là vì tốt cho Long Mặc, không chỉ nói một ngàn năm, chia lìa một vạn năm hắn cũng nguyện ý chấp nhận. Nhưng...... nhưng hiện tại, hết thảy vậy mà là mưu mô của Nhiếp Chiêu. Chỉ là vì trả thù mình cùng Long Mặc, liền làm cho chia lìa ngàn năm, đừng nói Long Mặc muốn một ngụm xơi tái Nhiếp Chiêu, đến cả chính hắn, cũng tính toán tuyệt giao cùng hải xà tinh này, thật sự là quá phận.



“Không...... không phải Nghiễn Thai.” Nhiếp Chiêu thấy dáng vẻ tức giận của Nghiễn Thai, chính là một phen hoảng hốt, vội vàng từ sau lưng Ma Phong chui ra, liên tục lắc đầu nói: “Nghiễn Thai không phải như ngươi nghĩ đâu, tuy rằng lúc trước ta lừa ngươi, nhưng...... nhưng là ta thật sự không...... không ngờ đến kết quả lại là như vậy.”



“Vậy ngươi nghĩ chính là thế nào? Nghĩ chính là làm cho chúng ta vĩnh viễn chia lìa sao? Ngươi có phải nghĩ đem Nghiễn Thai lừa tới đây, rồi mới âm thầm hạ thủ giết hắn hay không, làm cho chúng ta thiên nhân vĩnh cách?” Long Mặc đang trong cơn thịnh nộ, những lời nói đả thương người như thế ngay cả do dự cũng không do dự, liền thốt ra.



Mặt Nhiếp Chiêu cũng tức giận đỏ bừng, oán hận trừng y nói: “Xú tiểu tử, đừng quên ta là trưởng bối của ngươi, ngươi...... Ngươi sao có thể nói ta hư hỏng như vậy chứ?” Y xem chừng như muốn nhào lên, bất quá ánh mắt chuyển qua người Nghiễn Thai, thì lại trở nên áy náy.



“Nghiễn Thai, kỳ thật ban đầu, ta chỉ là muốn gạt ngươi chút thôi, chỉ là nghĩ...... đùa dai chút thôi, ta nghĩ mang ngươi tới đây trốn hai ngày, đợi cho Long Mặc cùng tên hỗn đản này......”



Y nói tới đây, bỗng cảm giác tầm mắt bên cạnh đang trừng mình, thế là y dũng cảm trừng lại, lớn tiếng nói: “Vốn là vậy, ngươi vốn chính là hỗn đản, thấy người ta ma nữ mĩ diễm, liền cùng người ta nói không ngừng......”



“Ngươi còn nói bậy, ta đã bảo với ngươi, đó là thượng thư trong cung của hoàng huynh, tới tìm ta là có chuyện, ngươi không hỏi rõ trắng đen phải trái đã chạy mất, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta, cuối cùng mới phát sinh chia lìa ngàn năm này, còn dám nhắc lại chuyện cũ, tin ta đem ngươi đưa cho Long Mặc để y làm xà canh không?”



Thực hiển nhiên, cơn giận của Ma Phong vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Thời gian một ngàn năm lận a, cứ thế lãng phí mất, nếu là ở nhân gian, hai người đều đã đầu thai mấy kiếp, có thể không sinh khí sao?



Nhiếp Chiêu lại rụt rụt cổ, bất quá chốc lát sau lại ưỡn ngực lên, khụ hai tiếng nói: “Ta là đang cùng Nghiễn Thai nói chuyện, ngươi đừng ngắt lời.”



Nói xong, y lại chuyển hướng Nghiễn Thai, đối ngón tay ai oán nói: “Ta vốn nghĩ, hai ta trốn ở cạnh sơn động này mấy ngày, để cho hai người họ lo lắng, tìm không thấy chúng ta, đợi thêm đôi ba ngày nữa, ta liền nói rõ chân tướng với ngươi, rồi mới xuất hiện. Nhưng ai ngờ...... ai ngờ chúng ta vừa mới tới gần, đã bị hút vào, nháy mắt đã một ngàn năm. Thật mà Nghiễn Thai, ngươi tin ta, nếu ta biết kết quả thế này, ta thà tự mình đến, ta cũng sẽ không kéo theo ngươi...... Thật mà, ngươi xem ánh mắt chân thành của ta......”



“Đi thôi, chúng ta không cần để ý tới gia khỏa này. Dù sao hiện tại cơn giận của Ma Phong cũng đang dâng cao, sau khi quay về hẳn là sẽ thay chúng ta chậm rãi trừng trị y.” Long Mặc căn bản không cho Nghiễn Thai nhìn xem ánh mắt của Nhiếp Chiêu chân thành hay không, kéo hắn đi về phía chân núi, một bên nói: “Trong lòng cha nương còn không biết lo lắng tới cỡ nào nữa, giờ ngươi bỗng xuất hiện ở bên cạnh họ, họ khẳng định sẽ rất cao hứng.”



Đã đi xa rồi, vẫn còn có thể nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Ma Phong: “Ngươi vừa nãy mới nói gì hả? Ngươi nói ngươi thà rằng tự mình đến, cũng không kéo theo Nghiễn Thai đến đây, ý là ngươi vẫn chưa hoàn toàn ăn năn, dự định đến lúc nào đó lại đến đây phải không?”



“Không...... không có nha, ta...... Ta vừa nãy chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nơi quỷ quái này, bệnh thần kinh mới có thể muốn đền lần thứ hai đó, ta...... Ta quả thực chịu đủ rồi, sau này đừng nói là ma nữ mỹ diễm, dù là...... dù là tiên nữ tìm ngươi, ta cũng không ghen tị...... A a a, ta...... ta còn cần điều dưỡng a, vừa nãy ngươi mới nói với Long Mặc mà, a, ngươi này đại phôi đản, đừng bay nhanh thế...... Nghiễn Thai, Long Triển, Như Mặc, cứu ta a......”



Thanh âm “bi thảm” của Nghiễn Thai tiêu thất trong gió. Long Mặc cùng Nghiễn Thai quay đầu lại, đã sớm nhìn không thấy bóng dáng hai người kia. Long Mặc nhìn không được bật cười nói: “Hải xà tinh này thảm rồi, ta từng nói Ma Phong sẽ không bỏ qua cho y đâu mà, cũng đúng, một trò đùa diễn biến thành cục diện hiện tại, nếu là ta, ta cũng không tha cho y.”



“Ngươi là đang gián tiếp trách ta sao? Mặc, cũng đúng, đều do ta quá ngốc, thế nhưng không nhìn ra bản thư kia là giả, chính là...... chính là lúc ấy ta vừa nghe Nhiếp Chiêu nói vậy, liền tâm loạn như ma, làm sao còn có thể nhận ra bản thư kia thật giả......”



Nghiễn Thai mím chặt môi, biểu tình vừa ủy khuất vừa khổ sở. Long Mặc nhìn thấy tâm liền hóa thành xuân thủy nhu, vội vàng dỗ dành hắn nói: “Sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể trách Nghiễn Thai, ngươi là vì tốt cho ta thôi mà, tục ngữ có nói, quan tâm tắt loạn, này chứng tỏ trong lòng ngươi yêu ta, mới có thể loạn, ta cao hứng còn không kịp nữa là. Chính là hải xà tinh kia quá mức xấu xa đáng giận, bất quả không sao cả, lúc này trở về, Ma Phong khẳng định không tha cho y, đáng đời y.”



“Ân.” Nghiễn Thai ngẩng đầu nhìn Long Mặc, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạng: “Mặc, ngươi không trách ta thì tốt rồi. Bất quá lại nói, ngươi nói người trong động chúng ta rốt cục là sao vậy? Trong sơn động của Ma Phong cùng Nhiếp Chiêu, có thể cũng có một trận pháp không? Hoặc là ai đó? Ai nha, vừa nãy quên hỏi họ rồi.”



Long Mặc thờ ơ như không: “Chuyện đó không liên quan tới chúng ta, dù sao sau này họ khẳng định cũng muốn ở đó, về sau lại đến thăm hỏi. Bất quá ta dường như nghe được có người gọi nam tử kia Sở Thanh, đó hẳn là tên của hắn?”



“Ân, ân, ta cũng nghe thấy, là gọi Sở Thanh.” Nghiễn Thai gật gật đầu, rồi mới từ bên hông Long Mặc lấy ra ống sáo kia, chỉ thấy cả ống sáo đều là dùng ngọc bích chạm trổ thành, màu xanh biếc mượt mà, nếu là ở nhân gian, đây có thể xem như hi thế kỳ trân, nhưng ở tiên thần giới mà nói, một ông sáo thế này, thật sự cực kỳ bình thường, không biết tại sao lại được nam tử lãnh diễm kia xem như vật trân quý tặng cho Long Mặc.



“Mặc, ngươi có phải cũng có cảm giác này không? Chủ nhân của ống sáo này, hẳn là có một cố sự thực thê lương.” Không biết tại sao, chẳng qua là chú mục nhìn ống sao mà thôi, Nghiễn Thai liền cảm giác trong lòng thế nhưng tràn ngập phiền muộn cùng thương cảm.



“Ân, ta không có cảm giác a. Nghiễn Thai, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cho dù là thê lương thương cảm, cũng không liên quan đến chúng ta. Trên thế gian này có rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng là không thể hoàn toàn thuận theo ý người, chúng ta có khả năng giúp giỡ, tự nhiên phải giúp, nhưng không có khả năng, cũng chỉ có thể khuyên chính mình đừng quản quá nhiều, nhiệt huyết thiện lương cũng phải có một chừng mực, bất luận nói sao, hiện giờ hai người chúng ta cuối cùng khổ tận cam lai, đạt được hạnh phúc chân chính, với ta mà nói, như vậy là quá đủ rồi.”



Long Mặc bên nói, bên lại cúi đầu xuống hôn lên môi Nghiễn Thai, bên trong hoa mộc thấp thoáng, có làn gió nhẹ nhàng thổi qua, xa xa không biết là ai đang đê ngâm thiển xướng, giai điệu khi thì vui thú khi thì ai oán, giống như xướng hết thấy kết cục của thiên hạ hữu tình nhân mỹ hảo, lại thán hết thảy bi thương của người si tình không thể đạt được.



Tịch dương tây hạ, đôi chim mệt mỏi cùng nhau bay về, trong hoa thụ xa xa, dần dần sáng lên mấy điểm đầy sao như đốt lửa.



Long Mặc ôm sát Nghiễn Thai, khẽ hôn lên mái tóc hắn, rồi mỉm cười nói: “Đi thôi Nghiễn Thai, chúng ta về nhà.”


Bình Luận (0)
Comment