Long Mặc cùng Nghiễn Thai trở về Vụ Ẩn Sơn dẫn đến náo động rất lớn.
Đông Hải long cung của Long Triển cùng Như Mặc mỗi ngày đều như xuyên lưu bất tức. Ai ai cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của đôi bích nhân Long Mặc cùng Nghiễn Thai. Người có chút quan hệ cũng nghĩ đủ các cách chui vào đây, vốn còn có lui tới giờ thì công khai đăng đường nhập thất, thoải mái làm cho Long Triển Như Mặc gọi nhi tử tức phụ đi ra nhìn mấy lần, cứ thế trong khoảng thời gian ngắn, số lượng người hầu trong Đông Hải long cung tăng vọt, gấp đến quy tổng quản sắp gãi nát cả da đầu.
Thật sự nhìn không được, thế là một ngày, lão quy triệu tập mọi người đứng lên phát biểu: “Ta biết trong số các ngươi có rất nhiều người là trà trộn vào, mục đích chỉ là chiêm ngưỡng phong thái long tử điện hạ cùng phi kiếm Nghiễn Thai của chúng ta, điều này ta có thể hiểu được. Nhưng ta cảnh cáo các ngươi, giả mạo người hầu ta không truy cứu, nhưng các ngươi không được phép cuối tháng tới quầy mạo muội lãnh bạc, bằng không ta quyết không tha.”
Lời này vừa nói ra, người hầu phía dưới liền cười vang thành một đoàn. Trong đó có người hét lên: “Quy tổng quản, ngươi cứ việc an tâm đi, chỉ cần không để con đường công kê kia trà trộn vào đây, chúng ta sẽ không mạo muội lãnh bạc đâu.”
Nguyên lai Vụ Ẩn Sơn tuy là tiên cảnh, bất quá vì có nhiều phàm nhân sinh sống như thế, hiện tại đã có thể nói là một nơi giống như hồng trần đào nguyên, nơi có người, tự nhiên sẽ có giao dịch gì đó, huống hồ hiện tại nhân gian dưới Vụ Ẩn Sơn, cũng đã hình thành một đại thành thị, cho nên nơi này hình thức cũng ví như nhân gian vậy, chẳng qua không có người bần cùng cùng không ấm no thôi.
Lại nói tới Nghiễn Thai Long Mặc giống như hầu tử bị người liên tục gọi ra ngoài nhìn mấy ngày, không kiên nhẫn. Một ngày đang thương lượng với nhau len lén trốn đi, chợt nghe Như Mặc bên ngoài hưng phấn kêu gọi: “Nghiễn Thai, Nghiễn Thai, ngươi mau ra đây nhìn xem, nhìn xem ai tới?”
“Nghiễn Thai, không cần quản người, nương ta tới giờ vẫn như vậy, thấy một con ruồi, cũng có thể hưng phấn trừng nó nửa ngày. Có thể là ai chứ? Nói không chừng lại là muốn xem chúng ta như tinh tinh cho người ta chiêm ngưỡng.”
Long Mặc ngăn cản Nghiễn Thai đứng dậy, mẫu thân nhà mình tinh thần tốt đẹp chuyện bé xé to, y rất rõ ràng.
Nghiễn Thai ngẫm lại, cảm thấy rất có lý. Vừa định cúi người xuống tiếp tục cùng Long Mặc nghiên cứu kế hoạch, chợt nghe bên ngoài một thanh âm nói: “Di? Nghiễn Thai ở đâu? Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi sao? Bằng không chắc không đến nỗi có ái nhân long thần, liền quên mất những lão bằng hữu chúng ta chứ?”
Thanh âm này nghe vào tai Nghiễn Thai, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cũng có một cổ thân thiết từ dưới đáy lòng dâng lên. Hắn ngây ngẩn cả người, bỗng nhảy dựng lên, giầy cũng chưa kịp mang đã vội vã chạy ra ngoài, một bên hét lớn: “Bạch Thái, Bạch Thái, là ngươi sao? A...... A a a...... Hắc Lộng, các ngươi...... các ngươi đều tới đây...... Các ngươi thế nhưng đều tới đây, ô ô ô, các ngươi không phải ở trong hư không sao?”
Long Mặc ở trong phòng nghe thấy cũng thoáng sửng sốt, nghĩ thầm gì vậy? Bạch Thái? Hắc Lộng? Đó là ai với ai a? Tên gọi gì vậy trời?
Bất quả nghĩ đi nghĩ lại, thần sắc không khỏi cũng là một trận chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ là đám bạn của Nghiễn Thai, phi kiếm trong hư không sao? Nếu là vậy, quả thật không thể chậm trễ, không phải vì họ là phi kiếm linh tính, mà là tồn tại của những phi kiếm này có thể nói như huynh đệ của Nghiễn Thai, nói theo một cách nào đó, cũng là đại cữu tử tiểu cữu tử của ta a.
Nghĩ vậy, cũng vội đứng dậy đi ra phòng ngoài, mới vừa bước vào trong phòng, liền cảm giác một trận lãnh khí dày đặc, cẩn thận nhìn lên, không khỏi thụt lùi hít một ngụm lãnh khí, chỉ thấy trong căn phòng vừa phải tinh tế, lúc này có rất nhiều phi kiếm đang bay lượn vòng quanh Nghiễn Thai, tiếng hô to gọi nhỏ vang lên không dứt bên tai.
Thấy Long Mặc, mấy phi kiếm này một tiếng “phần phật” đều bay sang, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ chỉ, làm y hoảng sợ.
“Long Mặc Long Mặc, đây chính là binh khí của mười hai yêu tinh đó, cũng là huynh đệ tốt nhất tốt nhất của ta, đến, ta giới thiệu với ngươi, bắt đầu giới thiệu từ binh khí của lão thử tinh đi.”
Nghiễn Thai hưng phấn đi đến bên cạnh Long Mặc, rồi mới mười thanh phi kiếm đang bay lượn liền tự động xếp thành một hàng, nghe Nghiễn Thai từ đầu nhất nhất đọc tên chúng.
“Mặc, đây là Đại Mễ, phi kiếm của lão thử tinh. Đây là Uy Phong, phi kiếm của lão hổ tinh, đây là hằng nga, phi kiếm của thỏ tử tinh. Hắc hắc, kế đến chính là ta Nghiễn Thai. Nga, đây là Hắc Lộng, phi kiếm của hắc xà tinh. Đây là Mã Tào, phi kiếm của mã yêu. Đây là Mị Mị, phi kiếm của dương yêu. Đây là Sơn Đào,phi kiếm của hầu tử yêu. Đây là Bạch Thái, phi kiếm của công kê tinh. Đây là Trư Thảo, đương nhiên là phi kiếm của trư yêu rồi. Cuối cùng, ha ha ha, là phi kiếm có bề ngoài uy vũ nhất tên dễ nghe nhất giữa chúng ta Chỉ Qua, vì chủ nhân của nó là hoàng ngưu tinh lợi hại nhất, hắc hắc......”
Long Mặc nghe xong thân mình không ngừng run lên, nếu không phải vì ở trước mặt đám bạn của Nghiễn Thai, y thật sự muốn cười ngã ngửa.
Đây...... đây là tên gì vậy trời, trách không được nương ta gia khỏa ngu ngốc vậy trước khi gặp được phụ thân lại có thể ở trên núi này sống thoải mái đến thế, nguyên lai ngoại trừ hoàng ngưu ra, những yêu tinh khác đều ngu ngốc a.
Mà Nghiễn Thai nói tới đây, đột nhiên thoáng sửng sốt, nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: “Di? Cốt Đầu đâu? Cốt Đầu chạy đi đâu rồi?”
Chỉ Qua cười ha hả nói: “Cốt Đầu a, ngươi đợi tí nữa là có thể nhìn thấy hắn, hôm nay bồi Khẩu tử nhà hắn đi ra ngoài, đợi tí nữa mới có thể về, đã sớm ầm ĩ muốn gặp ngươi, bất quá đúng lúc chúng ta đang bế quan, đợi chúng ta cuối cùng đi ra, hắn lại ở ngoài chạy về không kịp.”
“Khẩu tử nhà hắn? Không phải chứ? Cốt Đầu không phải vẫn thích Bạch Thái sao?”
Nghiễn Thai mắt đều nhanh rớt ra, nhìn về phía Bạch Thái xinh đẹp, đã thấy hắn nghịch ngợm bay lượn lên xuống hai vòng, cười hắc hắc nói: “Hắn thích ta, ta không thích hắn, bất quá giờ tốt rồi, hắn bị người khác chiếm giữ, bớt phiền toái cho ta, bằng không mọi người từng một thời huynh đệ, hắn không thổ lộ tâm ý thì thôi, nếu thật sự thổ lộ tâm ý, ta phải cự tuyệt, sau này làm thế nào nhìn nhau, khẳng định xấu hổ muốn chết.”
“Ái nhân của Cốt Đầu là ai?” Nghiễn Thai đứng giữa đám bạn, nhìn bộ dáng phi kiếm của tất cả mọi người, nhịn không được trong lòng ngứa ngáy, thế là giương cánh bay lên giữa không trung, cũng biến về hình dạng phi kiếm trước đây.
“Còn có thể là ai, Cốt Đầu cũng gặp phải cảnh ngộ giống ngươi, chưa kịp bay về hư không, để cho nhi tử của cẩu yêu nhìn thấy, từ đó về sau là ngày tháng không thể trở mình nữa.”
Hắc Lộng đắc ý cười: “Cho nên mới nói các ngươi ngu ngốc, tiểu hài tử là thứ nhức đầu nhất, trốn còn không kịp, thế nhưng còn hướng nó sáp tới, ha ha ha, có kết cục này các ngươi có thể trách ai được?”
Long Mặc nghe xong đầu đầy hắc tuyến, lúc này một phòng phi kiếm bay loạn, biến thành y đi không được, ở không xong. Đang định thoát ra đi vào phòng trong, chợt nghe ngoài phòng lại có tiếng bước chân, y tâm niệm vừa động, không khỏi ngừng cước bộ.
Quả nhiên, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm khó chịu nói: “Náo loạn đòi quay về, không phải là gặp chuôi phi kiếm thôi sao? Vì hắn ngươi ngay cả ta cũng không cần, còn muốn len lén rời đi, hừ......”
“Uy, tất cả mọi người tới gặp Nghiễn Thai, chỉ thiếu một mình ta ngươi có biết hay không, còn dám nói, nếu không phải vì ngươi, ta chậm trễ thời gian tới nỗi này sao?”
Theo tiếng nói truyền đến, từ đại môn hai nam tử dắt tay nhau tiến vào, đều là nhân vật như thần tiên. Chẳng qua một người trên mặt mang tiếu ý có vẻ nhu trung hậu, trong mắt cũng tinh quang lấp lánh. Một người bĩu môi thần tình tức giận, bất quá sau khi thấy đám phi kiếm, nam tử đang tức giận lập tức chuyển giận thành vui.
Long Mặc liền biết nam tử đang tức giận này chính là chuôi phi kiếm gọi là Cốt Đầu, chỉ nhìn biểu tình hai người, y liền dễ dàng kết luận ai là người bị đặt dưới, trong lòng buồn cười, thầm nghĩ tên này của ngươi quả nhiên gọi không sai, Cốt Đầu Cốt Đầu, cũng không phải hiện giờ bị người gặm tới bột phấn cũng không còn sao?
Một bên suy nghĩ, trên mặt sớm đã lộ ra tươi cười, đối với nam tử bị Cốt Đầu vứt sang một bên ôm quyền nói: “Chắc là nhi tử của Đông...... Ách, nhi tử của thúc thúc, ta là Long Mặc, mau mau mời ngồi.”
Nam tử kia hồi đáp tên mình, liền cùng Long Mặc ngồi một bên bắt đầu tâm tình. Cốt Đầu ở bên kia cũng biến về hình dáng phi kiếm, tiếng cười đùa không dứt bên tai, hai nam nhân ngồi giữa nói đôi ba câu lại muốn liếc nhìn họ, nhìn thấy ái nhân vui vẻ như vậy, trên mặt cũng không khỏi lộ ra mỉm cười.
Lại nói về cung điện của Đông Hải long cung bị nhiều người vây xem như vậy, cánh cửa cũng bị giẫm nát mấy cái. Long Triển cùng Như Mặc thấy thế, cũng không biết phải làm sao nữa.
Đang phiền não, một ngày hoàng ngưu tới thăm, nói với họ: “Đa số mọi người là muốn nhìn xem Tiểu Mặc cùng Nghiễn Thai, chính là Vụ Ẩn Sơn gần trăm vạn người, mỗi người cho dù đến năm nghìn, cũng muốn mất nửa năm, vả lại nơi này của ngươi sao chứa nỗi, chi bằng thay chúng náo náo nhiệt nhiệt đãi một lần đại hôn, tại nơi lộ thiên tiên thai bày mười vạn bàn yến tiệc, một phen phổ sơn đồng khánh, để ai ai cũng được thấy họ, tự nhiên sẽ không tò mò, vừa hay bên chúng ta cũng đã lâu không náo nhiệt như vậy.”
(phổ sơn đồng khánh: ý như là phổ biến để mọi người biết cùng chúc mừng)
Tuy rằng đã qua ngàn năm, nhưng tôn kính của Như Mặc đối với hoàng ngưu vẫn nguyên vẹn ngàn năm như một ngày. Cho dù hiện tại tu vi của hoàng ngưu đã sớm không phải lợi hại nhất Vụ Ẩn Sơn, thậm chí rất nhiều hậu bối nhi tôn tu vi so với hắn đều hơn xa, nhưng hắn vẫn như cũ là thủ lĩnh của Vụ Ẩn Sơn, chỉ vì mười một yêu tinh đối với hắn nói gì nghe nấy, mà đám trượng phu sủng ái lão bà yêu tinh, tự nhiên cũng phải thú thê tùy thê.
Như Mặc lập tức không phản đối đề nghị của hoàng ngưu. Mà Long Triển thoáng suy nghĩ, cũng hiểu được đề nghị này không tồi, y biết nhi tử cùng Nghiễn Thai khẳng định không muốn đứng trên đài giống như tinh tinh bị người ta vây xem. Hai tiểu tử này còn rất phản nghịch. Bất quá chuyện này không do chúng quyết định, mọi người lại không có ác ý, một phen phổ sơn đồng khánh cũng không có gì không tốt.
Thế là mọi chuyện cứ thế được định đoạt. Long Mặc cùng Nghiễn Thai đương nhiên cực lực phản đối, nhưng mà phản đối vô hiệu.
Như Mặc thì trấn an Long Mặc cùng Nghiễn Thai: “Mặc nhi, Nghiễn Thai a, so với mỗi ngày đều bị mọi người chen chúc đến xem, không bằng chủ động để cho mọi người xem, chỉ cần nhìn thấy rồi, không còn hiếu kỳ nữa, Đông Hải long cung chúng ta có thể thanh tịnh, có phải hay không? Quy tổng quản cũng nói, rất nhiều người đến giả mạo người hầu, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tiền a. Các ngươi sớm để mọi người xem, sẽ không ai tới giả mạo người hầu, bằng không ngày này qua ngày khác, quy tổng quản cũng chịu không nỗi nữa a.”
“Bớt nói......” Long Mặc cùng Nghiễn Thai trăm miệng một lời phản đối. Rồi Long Mặc mới cười lạnh nói: “Nương, đừng tìm thứ lý lo thối nát này, nếu nói ăn, mặc, ở, đi lại thứ tiền vặt này hai người cũng luyến tiếc, vậy sao lại không tiếc tại lộ thiên tiên nhai bày mười vạn bàn yến tiệc, hừ, muốn thành thân để người ta nhìn hai người đi thì đi, hai chúng ta mới không đi.”
“Không đi cũng phải đi, ai biểu các ngươi sau ngàn năm mới hiện thân tại Vụ Ẩn Sơn. Hơn nữa đại hôn thì sao? Đại hôn náo nhiệt biết bao, nhìn xem các ngươi hai xú tiểu tử, thế nhưng còn bày ra vẻ mặt không tình nguyện. Chuyện này cứ quyết định thế đi, không có đường phản đối, coi như là các ngươi bồi thường ngàn năm qua không ở bên ta cùng Như Mặc tận hiếu.”
Long Triển nói xong, cũng không nhìn biểu tình của nhi tử cùng Nghiễn Thai, kéo Như Mặc nghênh ngang mà đi.
Đi thẳng một đường đến chỗ không có ai, Như Mặc mới nhẹ nhàng thở phào, dựng thẳng ngón cái với phu quân nhà mình: “Triển, cũng là ngươi lợi hại, xem ra quả nhiên chính sách trấn an đối với hai gia khỏa kia không hữu hiệu, hiện giờ ngươi cưỡng chế chúng, chúng có chịu nghe theo không? Vạn nhất lại đào tẩu thì sao đây?”
“Sẽ không, hai đứa chúng nó là hài tử biết có chừng có mực, thật sự muốn đào tẩu, phụ mẫu chúng ta thất tín trước mặt trăm vạn người, chúng sẽ không làm ra loại chuyện này đâu. Huống hồ Mặc nhi tuy rằng không muốn bị người khác dòm ngó, nhưng trong lòng nó, khẳng định cũng muốn cho Nghiễn Thai một danh phận chính thức, bởi vậy đại hôn tuy không phải mong muốn của nó, nhưng nó nhất định cũng sẽ không cực lực phản đối.”
Không hổ là phụ thân, đúng là hiểu rõ nhi tử nhà mình. Long Mặc quả nhiên chính là nghĩ vậy, bởi vậy sau đó, ngược lại y khuyên bảo Nghiễn Thai bằng lòng ở lại cử hành hôn lễ này.
Mắt thấy ngày hoàng đạo do ngưu ngưu tự tuyển chậm rãi sắp đến gần, thế là một số tiên thần ma đủ loại đường sá xa xôi được mời liền đến trước thời gian, thế nên, tuy rằng đám người hầu giả mạo trong long cung đều rút quân, nhưng khách nhân thì chật ních, liền đem quy tổng quản mệt đến kêu khổ thấu trời.
Vào một ngày, Long Mặc cùng Nghiễn Thai đang ở hậu viên luyện công, chợt nghe hạ nhân thông báo lại, có một vị tiền bối đại thần quang lâm, nhưng Long Triển cùng Như Mặc đã đi tới chỗ của ngưu ngưu, bởi vậy thỉnh Long Mặc cùng Nghiễn Thai đi ra nghênh tiếp.
Long Mặc biết Nghiễn Thai không thích gặp những tiên thần kia, gia khỏa này mỗi lần nhìn thấy Nghiễn Thai, ánh mắt liền lấp lánh phát sáng, phải biết rằng, phi kiếm tu ra linh tính còn luyện thành hình người cũng không nhiều, ở trong mắt họ, Nghiễn Thai chính là bảo bối hi thế, lý nào không hảo hảo nghiên cứu một phen, thậm chí có một tiên nhân không câu nệ tiểu tiết ngay tại chỗ cầu Nghiễn Thai biến về hình dạng phi kiếm để xem.
Thế là Long Mặc để lại Nghiễn Thai một mình ở lại hậu viên chơi, y đi tiếp đãi vị tiền bối đại thần kia, đều là tới tham gia hôn lễ, hiện tại chưa tới hôn lễ, bất quá ứng phó một hồi, nói đôi ba câu, để cho hạ nhân an bài khách phòng là xong xuôi.
Ai ngờ vừa tới tiền thính, mới phát hiện vị tiền bối đại thần kia không phải ai khác, đúng là Giang Thiên thần quân. Long Mặc là trong quá trình tu thần, cùng y nhân duyên xảo hợp tương ngộ, vừa gặp đã hợp ý, được y chỉ điểm cùng tôi luyện không ít, vậy nên hai ngườ là huynh đệ kết nghĩa, thập phần thân thiết.
Lập tức vui vẻ vô cùng, vội mời y ngồi vào thượng tọa, Long Mặc tự mình ngồi vào phía dưới, bọn người hầu bưng lên các loại tiên quả quý hiếm, Giang Thiên thần quân cũng không thèm liếc mắt nhìn tới, Long Mặc biết Giang Tâm đảo của y là bảo địa tiên giới, kỳ trân dị quả gì mà không có, Vụ Ẩn Sơn mặc dù thanh tú vô cùng, cũng chưa hẳn lọt được vào mắt y, vậy nên chỉ nhàn nhạt cười, cũng không nói gì cả.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một tràng tiếng sáo truyền đến. Chẳng qua giai điệu thất nữu bát oai, không hề tạo cảm giác du dương.
Long Mặc liền cảm giác trên trán dường như có mồ hồi chảy xuống. Nghĩ thầm Nghiễn Thai tám phần lại là đi luyện sáo rồi. Hắn phi kiếm yêu này thật sự thì cũng rất cố gắng, nói muốn học thổi sáo, dĩ nhiên rất nghiêm túc bỏ ra thời gian. Ai, đều do ta, lúc trước không nên vì hắn thích ống sao kia, liền cho hắn, dẫn đến y mỗi ngày đều muốn phát điên, có thời gian rảnh là luyện khúc, trình độ âm nhạc của Giang Thiên thần quân thập phần cao thâm, lần này chắc chắn sắp bị y giễu cợt rồi.
Nghĩ tới đây, chỉ thấy sắc mặt của Giang Thiên thần quân quả nhiên trở nên vừa xanh vừa hồng, vả lại hai màu này biến ảo không ngừng. Long Mặc cảm giác khó chịu, thầm nghĩ Nghiễn Thai cho dù thổi có hơi khó nghe, thần quân nhà ngươi cũng không cần phải trưng ra một bộ như thế để nhạo báng hắn chứ.
Đang định nói mấy câu, chợt thấy Giang Thiên thần quân phóng khoáng đứng dậy, trầm thanh nói: “Tiểu hữu Long Mặc, không biết người thổi sáo này là người thế nào, có thể dẫn ta đi gặp hay không?”
Long Mặc thoáng sửng sốt, cũng nhận ra có điểm không đúng. Thầm nghĩ Giang Thiên thần quân khẳng định không phải vì giễu cợt Nghiễn Thai mới muốn gặp hắn, y là đại thần, sao có thể hẹp hòi như thế, vậy thì nguyên nhân thật sự là gì?
Một bên nghĩ, một bên mỉm cười nói: “Để thần quân chê cười, đó là bà xã, hắn gần đây đang tập luyện khúc, vậy nên thổi hơi khó nghe. Bất quá hắn rất chịu khó, thiên tư lại cao, chắc hẳn qua mấy ngày, thì có thể thổi đúng giai điệu rồi.”
Giang Thiên thần quân nghĩ thầm thiên tư cao cái rắm, thiên tư cao lại thổi không ra giai điệu gì sất. Bất quá hiện giờ y không có tâm tư cùng Long Mặc nói chuyện này, trong lòng thấp thỏm nghĩ đến một việc, bởi vậy nhất định muốn Long Mặc dẫn y đi gặp Nghiễn Thai.
Long Mặc biết vị Giang Thiên thần quân này trước nay cởi mở ngang ngược không câu nệ tiểu tiết, thái độ làm người còn có chút tính lưu manh. Bất quá đây là ở trước mặt mình, y dù sao cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá khác người, bởi vậy vẫn là dẫn y đi tới hậu viên, gọi Nghiễn Thai lại, giới thiệu hai người với nhau.
Nghiễn Thai vừa nghe thấy bốn chữ “Giang Thiên thần quân”, thì không khỏi mở to hai mắt, thất thanh kêu lên: “Gì? Mặc, ngươi nói y là Giang Thiên thần quân? Y...... y chính là Giang Thiên thần quân kia à?”
“Đúng vậy, di? Nghiễn Thai, ngươi sao lại biết thần quân?” Long Mặc kỳ quái nhìn ái nhân, nghĩ thầm không đúng a, Nghiễn Thai hẳn là không thể nào có cơ hội cùng Giang Thiên thần quân gặp mặt.
Lại nhìn Giang Thiên, đã thấy ánh mắt y đang gắt gao nhìn chằm chằm Nghiễn Thai, chính xác mà nói, là đang nhìn chằm chằm ống sáo trong tay Nghiễn Thai.
“Mặc, trí nhớ của ngươi cũng quá kém đi? Ngươi quên rồi sao? Thần quân trong sơn động kia từng nói qua tên này.” Nghiễn Thai nói xong, nhịn không được dùng ống sáo gõ lên đầu Long Mặc một cái, ngay sau đó, ống sáo của hắn nháy mắt đã bị đoạt lấy.
Long Mặc lúc này mới nhớ tới từng có chuyện như thế, y căn bản không đem chuyện trong sơn động để trong lòng. Thần trận đó, tuy ngày ấy ngưu ngưu nghiêm túc nói, nhưng hôm nay trong mắt một long thần như y, căn bản không xem ra gì. Mà vị thần quân thua dưới tay mình, y lại sớm đã quên từ đời nào.
“A, ống sáo của ta.” Nghiễn Thai tức giận nhìn Giang Thiên thần quân, đã thấy y cùng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, từng chữ từng chữ âm lãnh hỏi: “Ống sao này, ngươi từ đâu có được?”
“A, ngươi nhận ra ống sáo này có phải không? Đúng vậy, chủ nhân ống sáo này cũng biết ngươi đó.”
Nghiễn Thai chuyển giận thành vui, vui vẻ la lên: “Xem ra ngươi quả nhiên là Giang Thiên thần quân mà hắn nói rồi. Ngô, ống sáo này là hắn tặng cho Mặc. Cũng không phải chúng ta trộm hay cướp a, đúng rồi, hắn gọi là Sở Thanh, có phải ngươi quen hắn không?”
Nghiễn Thai bên nói, trong đôi mắt to tràn ngập hy vọng, hành động kỳ quái ngày đó của Sở Thanh vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, hiện giờ cuối cùng có một người có thể giải thích, đương nhiên cao hứng.
“Hắn...... Hiện giờ ra sao rồi? Tại sao lại đem ống sao này tặng cho các ngươi?” Giang Thiên thần quân không trả lời vấn đề của Nghiễn Thai, ánh mắt y tập trung vào ống sao xanh biếc, trong mắt có thương tiếc cùng quyết tuyệt hai thứ thần sắc đầy mâu thuẫn nhu hòa cùng một chỗ.
Nghiễn Thai liếc mắt nhìn Long Mặc, Long Mặc lại chỉ nhìn Giang Thiên thần quân, trong lòng y đại khái cũng đã hiểu chuyện gì rồi, tuy rằng quá trình thì không rõ lắm, nhưng từ biểu hiện của Sở Thanh cùng thần tình vào thời khắc này của Giang Thiên thần quân, cơ sở của cố sự này thì y đã phần nào xác định rồi.
“Hắn tạo ra một thần trận không ra sao cả, ta cùng Nghiễn Thai xông ra. Rồi hắn nghe được ta nói ra tên của ngươi, còn nói công lực của ta so ra còn kém xa ngươi. Thì đem ống sao này tặng cho ta. Sau đó hắn đưa ta cùng Nghiễn Thai rời khỏi sơn động kia, cuối cùng ta thấy hắn dường như ở trong sơn động tự tuyệt, dùng ám hắn khanh vụ tự vùi lấp bản thân.”
Lông mi Giang Thiên thần quân khẽ khiêu, trong con ngươi mãnh liệt bắn ra tinh quang, liếc nhìn Long Mặc.
Nhưng không lâu sau, ánh mắt kia lại ảm đạm lại, y yên lặng chăm chú nhìn ống sáo, bỗng cười tự giễu, lẩm bẩm: “Tâm như chỉ thủy, ta đã là thần quân, hiển nhiên nên tâm như chỉ thủy. Sở Thanh a Sở Thanh, ngươi đồ ngốc này, có phải biết bản thân vĩnh viễn cũng không sánh bằng người đã phụ lòng ngươi, nên hoàn toàn tuyệt vọng hay không? Tự tuyệt trong sơn động, ha ha, rất tốt...... Rất tốt......”
Nghiễn Thai kéo kéo tay áo của Long Mặc, hắn không rõ Giang Thiên thần quân đang lẩm bẩm gì cả.
Long Mặc vỗ vỗ tay hắn, rồi mới xoay người nói với Giang Thiên thần quân: “Thần quân, sơn động kia ngay tại Vụ Ẩn Sơn này, chắc hẳn với khả năng của thần quân, tìm kiếm cũng thập phần dễ dàng. Người dùng ám hắc khanh vụ tự vùi lấp bản thân, hồn phách sau ba tháng sẽ hoàn toàn hóa vô hình, không người có thể giải, bất quá ta nghĩ với khả năng của thần quân, chắc là có thể thử một lần. Hiện giờ cách kỳ hạn ba tháng, còn thời gian một ngày, đương nhiên, nếu thần quân không muốn phiền hà, đương nhiên có thể đến khách phòng nghỉ ngơi.”
Y nói xong, liền kéo tay Nghiễn Thai rời khỏi hậu viên. Tai còn nghe thấy ái nhân không ngừng quay đầu lại nhìn quanh, kêu réo: “Ống sáo, ống sáo còn chưa lấy lại mà.”
Long Mặc bất đắc dĩ cười, nghĩ thầm tiểu ngu ngốc này, sao cứ thể không biết lượng sức vậy chứ, Giang Thiên thần quân liệu có chịu đem ống sáo cho ngươi không? Ai, nói không chính xác lắm, đây là thứ duy nhất của tình nhân cũ mà y có.
Đương nhiên, kết cục cụ thể như thế nào, thật sự khó có thể đoán trước, Giang Thiên thần quân bề ngoài hi hi ha ha, nhưng trong lòng chính là lãnh ngạnh chân chính như băng sơn vạn năm......
Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe một tiếng rống vang tận mây xanh. Long Mặc cùng Nghiễn Thai vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người xanh đen biến mất bên trong tầng mây.
“A, là Giang Thiên thần quân, y đi đâu vậy?”
Nghiễn Thai kinh ngạc quay đầu nhìn Long Mặc, sau khi đợi mãi nhìn thấy dáng cười lãnh hội của y, phi kiếm tinh nhịn không được đánh một quyền vào vai ái nhân, rít gào nói: “Hỗn đản, ngươi rốt cuộc có chuyện gì giấu diếm ta hả? Mau nói rõ cho ta, bằng không...... bằng không đêm tân hôn, ta sẽ không cho ngươi động phòng.”
Câu cuối đè thấp giọng, chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
Đây chính là uy hiếp hữu lực. Long Mặc càng buồn cười hơn, vội vàng ôm lấy ái nhân trấn an, mới an ổn được cơn giận của Nghiễn Thai, nghe hắn buồn bực nói: “Không cần ngươi nói lời ngon tiếng ngọt, ngươi chỉ cần nói cho ta, rốt cuộc là chuyện gì thì được rồi, Giang Thiên thần quân đi đâu hả? Phải đi đến sơn động kia giải ám hắc khanh vụ không? Y tại sao lại muốn đi?”
“Ha ha, đây là tình ái cố sự của người khác, quá trình cụ thể ai rõ được chứ? Nếu ngươi muốn biết, đợi tương lai ta dẫn ngươi đi Giang Tâm đảo, tìm Giang Thiên thần quân giáp mặt giải thích nghi hoặc cho ngươi thế nào hả?”
Long Mặc khẽ cười giải thích, xong y lại quay qua lại nhìn thoáng qua hướng sơn động, chỉ thấy trên không ngũ sắc tường vân lượn lờ. Trong lòng thở dài, nghĩ thầm dù là Giang Thiên thần quân lãnh khốc đến vậy, chung quy cũng thoát không khỏi tình tự này. Chỉ không biết Sở Thanh thần quân kia đến tột cùng có mị lực gì, có thể đến giờ vẫn tác động hồn phách tâm linh y, đã không thể vong tình, thì tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ đối phương sơn động này cả vạn năm.
Long Mặc nghĩ tới đây, lại xoay đầu qua, nhẹ nhàng ôm vai Nghiễn Thai vào lòng, từ tốn nói: “Bất luận thế nào, cố sự bi thương này, cuối cùng là có một kết cục tốt đẹp. Nghiễn Thai, ngươi không cần tiếp tục đau lòng thay cho Sở Thanh thần quân nữa, ta nghĩ hắn sau này, hẳn chính là hạnh phúc, tuy rằng sẽ có khúc mắc, sẽ có hận, nhưng những thứ ấy, kỳ thật đều là từ yêu mà ra, năm dài tháng rộng, chung quy dần dần thay đổi trở về tình yêu nguyên bản.”
“Thật tốt, ta thích nhất cố sự kết cục tốt đẹp. Mặc, vậy sau này ngươi phải dẫn ta đi Giang Tâm đảo một chuyến, không được nuốt lời đó.” Nghiễn Thai cũng thấy ngũ sắc tường vân trên bầu trời sơn động, hắn kìm lòng không nỗi tràn đầy tươi cười.
“Được được được, đi đi đi, nhưng giờ, hai người chúng ta vẫn là nên thảo luận một chút chuyện đại hôn đi, ha ha ha, đêm tân hôn, ngẫm lại liền thấy chờ mong......”
“A, ngươi hỗn đản này, đêm tân hôn không phải sớm bị ngươi trải qua rồi sao? Ngươi...... ngươi thế nhưng còn có mặt mũi muốn......”
Bóng dáng hai người dựa sát vào nhau càng lúc càng xa, ngọt ngào cùng cười vui phủ đầy một đường.