Edit: Sweetie
Ngày mai là Trung thu, buổi chiều tan làm, Lý Chính Bình không về căn nhà riêng của mình mà rẽ thẳng về “ngôi nhà” mà đã lâu cô chưa quay lại.
Nói ra thì nơi cô làm việc ở ngay trong huyện, nhà cũng ở huyện, mỗi ngày đi về bằng xe đạp cũng tiện. Nhưng sau khi gom đủ tiền, cô kiên quyết mua một căn hộ, tuy không lớn, chưa bằng một phần ba nhà cũ, cũng chẳng có đồ đạc tươm tất, không tivi, không tủ lạnh, chẳng hề xa hoa, thế nhưng cô vẫn mua, chẳng bao lâu sau đã dọn vào ở.
Từ ngày một mình đi học đại học xa nhà, cô đã quen dần cái cảm giác rời khỏi ba mẹ, rời khỏi gia đình, lặng lẽ trải qua bình minh rồi hoàng hôn.
Nếu phải gọi tên, thì cảm giác đó chắc là "tự do" đi.
Mà tự do giống như một thứ độc dược gây nghiện, nếm qua rồi chẳng thể buông bỏ. Cho nên, sau khi tốt nghiệp, lần đầu tiên trong đời cô chống đối mẹ, không nộp lương, không gánh vác chuyện quan hệ họ hàng bên ngoại, thậm chí còn lấy cớ “không kết hôn” để chống lại việc ba mẹ ép đi xem mắt…
Vì thế, mẹ oán trách đủ điều, ba cũng có lời bóng gió, nhưng trong lòng cô lại thấy chưa bao giờ sảng khoái đến thế!
Hóa ra, khi không còn bị cảm xúc của ba mẹ chi phối, không cần tìm cách lấy lòng mẹ, mặc mẹ muốn làm thế nào thì làm, sống tùy ý mình, lại dễ chịu đến vậy.
Ngày còn bé, cô luôn sợ mẹ không hài lòng, sợ mẹ ghét bỏ, sợ bị bỏ rơi. Chỉ để nhìn thấy nụ cười của mẹ, cô cam tâm làm đủ thứ chuyện ngốc nghếch, nhưng cô gái ngốc ấy nay đã trưởng thành. Cô không còn mơ ước tình thương của ba mẹ, cô đã đủ mạnh mẽ, có thể tự mình đứng vững, không phải bám víu vào bất kỳ ai.
––––––––––
Khoảng hơn 6 giờ, khi dắt xe về dưới tòa nhà, Lý Chính Bình bất ngờ gặp ba và em gái Lý Chính Mẫn.
“Chị ơi!” Lý Chính Mẫn nhảy khỏi xe máy, ôm chặt lấy cổ chị, nũng nịu:
“Chị mang nhiều đồ về thế, của em đâu?”
Cha con liếc nhau, trong mắt Lý lão nhị thoáng hiện lên nụ cười.
Lý Chính Bình lạnh lùng gạt cô em bám như gấu túi ra: “Răng đã sâu đen cả rồi mà còn đòi ăn ngọt, sau này chỉ em khổ thôi!”
Lý Chính Mẫn nháy mắt đầy khiêu khích: “Ngày mai em mách cô út là chị bắt nạt em! Hừ!” Rồi lon ton như thỏ con chạy vọt lên lầu.
Lý Chính Bình bất lực lắc đầu, xách bánh trung thu theo sau cha bước lên cầu thang.
“Trung thu con về là được rồi, ba mẹ thiếu gì mấy thứ này đâu.”
“Ngày lễ mà ba, có chút bánh mới khác ngày thường chứ.”
Về tới nhà, chỉ thấy Lý Chính Mẫn đã quăng cặp sang một bên, dán mắt vào TV màu xem Tây Du Ký, mặc kệ tập mấy nó vẫn có thể xem ngon lành.
Trong bếp, tiếng Phùng Yến, oang oang vọng ra:
“Lý Chính Mẫn, ai cho con xem tivi? Bài đã học chưa, bài tập làm xong chưa? Với cái thành tích ấy mà còn dám xem tivi à?” Vừa nói Phùng Yến vừa bước ra, khuôn mặt đầy đặn lại chẳng vì thế mà dịu dàng hơn.
Lý Chính Mẫn vừa ngồi xuống sofa thì nhớ ra sáng nay trên bàn còn ba quả táo to, đưa tay tìm, kết quả chẳng còn quả nào.
Phùng Yến đứng sau, chọc tay vào đầu con gái: “Con bé chết tiệt này, mẹ nói có nghe không hả?”
Cô bé quay đầu, đôi mắt bốc lửa:
“Mai là Trung thu, con xem tivi một lúc cũng không được sao? Ba không nói, chị không nói, chỉ có mẹ suốt ngày càm ràm thôi! Con là con gái mẹ hay là phạm nhân mẹ canh giữ vậy? Điểm con kém là tại ai? Còn không phải do cái thằng Phùng Dương kia sao? Lúc thì giành đồ, lúc thì làm ồn, lúc thì quấy rầy, làm sao con học được? Nó là cái thá gì mà ngày nào cũng ở trong nhà mình? Táo chị mua, sáng vẫn còn ba quả, giờ thì chẳng còn quả nào, nó là heo hả? Aaa! Bực chết đi được!!! Bao giờ mẹ mới đuổi nó đi!!! Con sắp phát điên rồi!!!”
Nói xong, cô bé giận dữ ôm tay, ngồi phịch xuống ghế, thở phì phò như trâu.
Phùng Yến liếc nhanh về phía nhà vệ sinh như sợ chồng nghe thấy, cũng không dám chọc thêm, liền mặt sầm xuống rồi quay lại bếp.
Chẳng bao lâu, mẹ Phùng Yến – bà Phùng dắt cháu ngoại Phùng Dương về, vừa vào cửa đã than:
“Ôi giời ơi, già cả thế này còn phải chạy đi đón Tiểu Dương, khổ cái thân tôi chưa!”
Lý Chính Mẫn không ngoái lại, lười biếng đáp:
“Bà ngoại ơi, nó 14 tuổi chứ có phải 4 tuổi đâu, hôm nay cháu cũng tự về mà. Bà cứ khăng khăng đi đón thì chẳng phải là một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu à? Thế bà còn than gì nữa?”
“Tiểu Dương là con trai, còn mày là thứ của nợ, so làm sao được?” Bà Phùng phun luôn một câu.
Phùng Yến hoảng sợ vội chạy ra: “Mẹ! Mẹ lại nói bậy rồi! Còn thế thì đừng trách sao nhà này không hoan nghênh mẹ nữa!” Vừa nói bà ta vừa lia mắt về phía nhà vệ sinh.
Bà Phùng ngớ người, vội ngậm miệng.
Phùng Dương thấy trên bàn có bánh trái, chẳng thèm tháo giày bẩn, nhào ngay tới chỗ hộp bánh trung thu, Lý Chính Mẫn bật dậy, chỉ tay mắng:
“Phùng Dương, bỏ tay ra! Đó là bánh chị tao mua, không phải của mày! Đồ mặt dày!”
Bà Phùng hấp tấp kéo cháu trai đi, Lý Chính Mẫn vẫn không yên tâm, bèn xách hết bánh trái về phòng mình.
Tiếng cửa phòng đóng lại cùng lúc vang lên với tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, Phùng Yến cố làm như bình thường, nói với chồng:
“Mẹ em gần 70 tuổi rồi, đầu óc chẳng còn minh mẫn, bà nói gì thì coi như gió thoảng thôi.”
Lý Thành Dũng liếc vợ một cái, mặt lạnh lùng đi thẳng, trong lòng Phùng Yến chua xót nhưng cũng thầm thấy may mắn vì chồng không gây gổ.
Trong phòng, Lý Chính Bình nằm trên giường tầng đọc sách, thấy em gái bực bội ôm bánh vào thì phì cười:
“Đừng phụng phịu nữa, môi sắp treo được quả cân rồi kìa!”
Lý Chính Mẫn cau có: “Chị, chị không giận à? Phòng bên cạnh rõ ràng là của chị, giờ lại bị người ngoài chiếm mất, chị muốn về cũng chẳng có chỗ ngủ! Nếu không phải mẹ ngăn cản thì em đã đuổi bà ngoại với thằng Phùng Dương kia đi rồi! Ở gì mà ở tận 1 năm, biết thế để họ ở nhà cũ nhà mình còn hơn, mắt không thấy tâm không phiền.”
Lý Chính Bình buông quyển sách xuống, nửa thật nửa đùa: “Để bà ngoại ở đó thì còn lâu mới lấy lại được.”
Lý Chính Mẫn khiếp sợ trợn mắt, “Chắc không đâu... Nhỉ?”
Lý Chính Bình cầm sách đập nhẹ vào đầu em gái: “Em còn nhỏ, suốt ngày nghĩ mấy chuyện này làm gì, cẩn thận không cao được đâu!”
Lý Chính Mẫn sờ sờ đầu, ánh mắt oán trách, “Bị chị gõ đầu nên em mới không cao được thì có.”
––––––––––
Buổi sáng hôm Trung thu, sau khi ăn sáng xong, Lý Thành Dũng liền lái xe hơi đưa hai cô con gái đến nhà em gái Lý Thanh Lê chơi. Không chỉ nhị phòng mà gia đình bốn anh em còn lại cũng đến, nguyên nhân là vì cha mẹ họ - ông Lý và Bà Điêu hiện tại đang sống cùng con gái.
Lúc trước khi chia nhà đã bàn là năm anh em thay phiên nhau chăm sóc cha mẹ, nhưng hai ông bà hồi chưa phân gia đã thiên vị con gái, nay già rồi thì càng thân thiết với con gái hơn.
Bà Điêu than ở nhà con trai không thoải mái, sợ chúng nó chê mình phiền, vẫn là con gái hiếu thuận nhất, con rể lại là phần tử trí thức vừa giỏi vừa tuấn tú, cháu gái ngoại Phó Anh càng xinh đẹp đáng yêu, hai ông bà thích ở cùng cả nhà xinh đẹp, tâm trạng vui vẻ có khi còn sống được thêm mười năm nữa!
Đối mặt với lời ngụy biện của mẹ già 70 tuổi, họ là con trai phải làm sao bây giờ? Chỉ đành thuận theo ý bà thôi!
Mà điều đó cũng chứng tỏ trong sáu anh em thì điều kiện nhà em gái là tốt nhất, biết hưởng thụ nhất, cha mẹ sống ở đây họ cũng yên tâm, vả lại nhà mấy anh em cũng gần nhau, có thể thường xuyên chạy qua thăm được.
Cũng vì chính vì điều này mà sáu gia đình thường xuyên tổ chức ăn cơm liên hoan, giống như quay về khoảng thời gian cả nhà sống ở công xã x**n th**.
Bữa cơm trưa vô cùng náo nhiệt...
Ăn xong, sau khi trò chuyện cùng mọi người một lúc, Lý Thành Dũng mới tạm biệt cả nhà rồi lái xe trở về.
––––––––––
Vợ chồng nhà khác đều là chồng cùng vợ về nhà mẹ đẻ ăn trung thu, chồng mình lại cùng các con về nhà cha mẹ chồng khiến Phùng Yến rất khó chịu.
Chỉ là mấy năm nay, sáu anh em Lý gia đều trở nên giàu có, tiền trong nhà cũng chẳng được cầm nhiều nên bà ta không dám tỏ thái độ, thỉnh thoảng mới trách móc Lý Thành Dũng vài câu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Phùng Yến chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, tính thêm hai bà cháu Phùng Dương, cả gia đình sáu người vây quanh bàn tiệc, cảm giác cũng khá náo nhiệt.
Ăn được một nửa, bà Phùng thấy tâm trạng con rể Lý Thành Dũng có vẻ không tệ, liền ỷ tuổi già răn dạy cháu gái Lý Chính Bình:
“Nhị Nha à, bà ngoại biết nói lời này sẽ bị cháu ghét, nhưng bà ngoại thật sự là vì muốn tốt cho cháu thôi. Cháu xem, cháu cũng gần 30 tuổi rồi, người ta 30 tuổi đều chồng con đề huề, cháu thì sao? Dù cháu có nhà có công việc thì vẫn coi như thua người ta một bậc! Nghe bà ngoại, kết hôn sinh con đi.”
“Cậu của cháu có quen một người, lớn hơn cháu 4-5 tuổi, đang làm quản lý xưởng đấy. Tuy cậu ta kết hôn lần hai, nhưng tuổi này của cháu cũng chỉ tìm được người như thế thôi, đừng kén chọn nữa, sinh sống thấy ổn là được rồi mà.”
Nói đến chuyện này Phùng Yến cũng tức, bầu không khí yên ấm nháy mắt tiêu tán, bà ta nhìn chằm chằm con gái rủa xả:
“Cũng tại mày chứ ai, lúc còn trẻ thì sống chết không chịu đi xem mắt, cứ cứ đầu cứng cổ cơ. Mày thấy có người phụ nữ nào giống mày không? Người ta gọi mày là quái thai đấy! Chỉ vì mày mà tao xấu hổ chẳng dám thò mặt ra đường!”
Phùng Yến cho rằng chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự của con gái thì chồng sẽ đứng về phía mình, đáng tiếc, Lý Thành Dũng chẳng hề lên tiếng, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn.
Lý Chính Mẫn bênh chị cao giọng chất vấn: “Mẹ định ép chị không bao giờ quay về nhà nữa mới hài lòng hay sao?”
Phùng Yến chỉ hận không thể cho con gái út một cái tát, gằn giọng quát: “Trẻ con biết cái gì mà xen vào!”
“Con là trẻ con nhưng con biết đúng sai, mẹ là người lớn mà nói chuyện vô lý, tại sao không cho con nói!”
Phùng Yến thở phì phò vì bị chọc tức, lại bởi vì chồng đang có mặt nên cố nuốt xuống, đỏ mắt rít lên: “Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày!”
“Mẹ tưởng con muốn đầu thai làm con mẹ chắc?”
“Lý Chính Mẫn!” Phùng Yến đập mạnh lên bàn, ly rượu cũng rung rung suýt đổ.
Lý Chính Bình liếc qua bàn tay đang siết đến trắng bệch của ba mình, cô buông đũa xuống, nói:
“Nếu là chuyện xem mắt thì hôm nay con nói thẳng, con có người yêu rồi, anh ấy học chung trường đại học với con, kém con 3 tuổi. Tuy điều kiện gia đình bình thường nhưng là người có chí tiến thủ, cũng rất thông minh. Ban đầu anh ấy định đến nhà ra mắt hôm nay, nhưng con không cho. Mẹ yên tâm chưa?”
Nói xong cô gắp cho em gái một đũa rau, còn lông mày Lý Chính Mẫn thì cau lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
Phùng Yến nghe câu trước còn thấy yên tâm, đến câu sau lại lần nữa nhíu mày.
“Nhỏ tuổi hơn, mà điều kiện gia đình cũng bình thường? Thế thì cậu ta thích con ở điểm nào, chắc chắn là tham tiền nhà mình rồi, con đừng để bị lừa!”
Mặt Lý Chính Bình lạnh tanh, lời vô tâm là lời tổn thương người khác nhất.
Mấy năm nay mẹ cô đã biết tiết chế tính tình, cũng không còn đánh mắng cô như hồi còn bé, nhưng chỉ một câu ngắn ngủi này cũng đã đủ chứng minh rất nhiều điều.
Trong lòng bà ấy, bất kể là thi đậu đại học, hay là có sự nghiệp thành công, cô mãi mãi không bằng cái thứ bẩn thỉu kia của đàn ông!
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ đau lòng, cảm thấy mình vô dụng, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn cười.
Chỉ tiếc, đầu óc cô quá ngu ngốc, nếu có thể sớm nhìn thấu thì đã không đến mức chịu đựng đến năm gần 30 tuổi mới dám sống vì mình.
Phùng Yến thấy con gái cười mỉa mai, cơn giận kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng nổ, toan phát tác thì lại bị Lý Thành Dũng đè lại.
“Cô không ăn thì để cho người khác ăn!”
...
Buổi sáng hôm sau, Lý Chính Bình bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc đi ngang qua phòng bếp lại nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ mình và bà ngoại.
“Yến Nhi, cháu trai con nhớ ba mẹ nó rồi, mà chồng con chắc cũng không vừa mắt hai bà cháu mẹ, mẹ cũng không dám nhờ nó lái xe đưa về. Con cho mẹ ít tiền để mẹ tự về cũng được, em con thấy mẹ không về tay không thì con cũng được nở mày nở mặt, đúng không?”
“Mẹ nói gì vậy chứ, mẹ gần 70 rồi đấy, sao con dám để mẹ về một mình? Mẹ ăn sáng trước đi, giờ con đi mua đồ rồi bảo Thành Dũng lái xe đưa mẹ và Tiểu Dương về, được chứ?”
“Ừm!”
Trên bàn cơm, Phùng Dương cầm mấy cái bánh bao thịt ăn ngấu nghiến, Lý Chính Mẫn muốn ăn cũng chỉ còn bánh bao chay. Cô bé tức giận dằn đũa không ăn nữa, xô mạnh cửa đi về phòng như sợ người khác không biết là mình đang phẫn nộ.
Có đôi khi Lý Chính Bình cảm thấy em gái nên là con gái ruột của cô út, tính nóng như lửa, đụng một cái là phát nổ. Nhưng như vậy cũng khá tốt, ít nhất không cần cố giấu trong lòng.
Mí mắt Phùng Yến giật giật, ép mình phải bình tĩnh, rồi ôn tồn nói với Lý Thành Dũng nói:
“Thành Dũng, mẹ em muốn đưa Tiểu Dương về nhà một chuyến, bà cũng lớn tuổi rồi, em sợ trên đường xảy ra chuyện, anh chở mẹ về được không? Hôm nay anh đến xưởng muộn một chút cũng có sao đâu.”
Lý Thành Dũng tiếp tục ăn bánh bao cùng cháo, mơ hồ đáp "Ừ", Phùng Yến nghe vậy liền cười rạng rỡ.
Sau bữa sáng, Lý Thành Dũng cùng hai bà cháu họ Phùng cùng đi xuống lầu, không bao lâu sau Lý Chính Bình cũng rời đi, chỉ còn lại Lý Chính Mẫn trộm chạy sang nhà chú ba chơi với hai chị họ sinh đôi.
11 giờ trưa, Phùng Yến đi mua đồ ăn trở về, vào cửa lại thấy chồng mình đang ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, ngây người nhìn màn hình TV.
“Sao anh lại về giờ này, sáng nay không đến xưởng à?” Phùng Yến buông giỏ rau xuống.
Lý Thành Dũng từ từ nhìn sang, mặt không cảm xúc: “Phùng Yến, tôi muốn ly hôn.”
Tay Phùng Yến run run, toàn bộ giỏ rau rơi xuống đất, mấy quả cà chua lăn đi thật xa.
Lý Chính Mẫn chơi ở nhà chú ba cả buổi sáng, đến khi thấy trong lòng dễ chịu hơn mới tung tăng chạy về nhà. Chỉ là không ngờ vừa bước đến cửa nhà mình đã nghe thấy tiếng khóc mắng chói tai truyền ra.
Cô bé đứng tại chỗ nghe cuộc nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng biến mất, chần chừ mấy giây rồi xoay người chạy xuống lầu.
~
[HẾT.]
26/09/2025