Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 100

Edit: Sweetie

 

Câu nói của Lý tam tẩu lập tức châm ngòi cho cả nhà bàn tán rôm rả.

 

Lý Đại Bảo năm nay 26 tuổi, đưa tay xoa xoa đầu, ánh mắt đầy oán trách:

 

"Chính là sau cái đêm đó không lâu, cô út đã bắt ông nội cạo đầu cháu thành đầu hòa thượng. Mà ông nội cạo cũng chẳng cạo sạch, trông cứ như chó gặm vậy, làm cháu bị người trong đội cười nhạo mãi, đáng thương cho tâm hồn non nớt của cháu!"

 

Nghe vậy, vợ cậu - Tần Huệ - không nhịn được mà bụm miệng cười khúc khích.

 

Ông Lý trực tiếp cầm dao cạo đầu thì cười nắc nẻ.

 

Lý Nhị Bảo: "Anh cả đừng nói nữa. Anh thì chỉ mất tí tóc thôi, còn em thì bị đánh nát cả mông đây này. Trước đó cha mẹ đã đánh em bao giờ đâu, trận đòn hôm ấy đủ gộp cho mười năm luôn. Sau đó cả tuần em không ngồi nổi, anh có biết đi vệ sinh lúc ấy đau cỡ nào không?"

 

Lý Lão Tam - người chịu thiệt hại nặng nề nhất đêm đó cũng nhớ rõ mồn một, nhưng đó vốn là chuyện mất mặt, mà anh thì sĩ diện, không tiện tự bêu xấu, đành làm bộ ngây ngô cười hề hề.

 

Lý Lão Nhị nhớ lại chuyện xưa thì không nhịn được cười khà khà thành tiếng:

 

"Chú đây mới là người khổ nhất nhé, già cả thế này rồi mà còn bị mẹ đánh bằng đế giày! Trong số mấy đứa, có đứa nào từng nếm mùi đế giày của cha mẹ chưa?"

 

Bà Điêu chịu trách nhiệm đánh con bằng đế giày chỉ ngồi đó cắn hạt dưa, khuôn mặt những năm gần đây đã đầy đặn hẳn lên, bà nhai xong còn giả vờ ném vỏ dưa vào mặt Lý Lão Nhị:

 

"Cái thằng này, bây giờ mày có cầu mẹ đánh thêm vài cái nữa, mẹ còn chê mặt mày bóng dầu đấy! Xì!"

 

Có đôi khi môi trường đúng là có thể thay đổi một con người.

 

Mấy năm nay, con cái bớt gây chuyện, điều kiện sống cũng khá hơn nên bà Điêu từng bị chửi sau lưng là "mụ già bất tử" cũng đổi tính.

 

Không chỉ béo tốt lên mà tần suất cãi nhau cũng giảm hẳn, trong mắt người ngoài, bà bây giờ chẳng khác gì một bà lão hàng xóm hiền lành, phúc hậu.

 

Mọi người tán chuyện vui vẻ, Lý lão tứ cũng không nhịn được muốn góp vui, khoanh tay cười bảo:

 

"Còn em nữa! Hồi đó hễ em trốn việc ngoài đồng là Tiểu Lục sẽ không cho ăn cơm! Lúc ấy em tức lắm, mà bực nhất là cha mẹ còn nuông chiều con bé nữa chứ, cùng là con mà sao lại khác biệt lớn thế? Nghĩ xem, 29 năm trước em sống sung sướng biết bao, ai ngờ cuối cùng lại bị một bát cơm đánh bại! Haizz!"

 

Cả nhà bị dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh chọc cười nghiêng ngả.

 

Thực ra, mọi người có thể cởi mở nhắc lại chuyện cũ, cũng bởi ai cũng hiểu, hồi đó bị em gái/cô út dạy dỗ thì trong lòng có tức, nhưng sau cùng người được lợi vẫn là chính họ.

 

Cũng phải thừa nhận, phòng nhì là được hưởng lợi nhiều nhất sau buổi hội nghị cải tạo gia đình năm ấy.

 

Lý nhị tẩu không còn bòn rút nuôi nhà mẹ đẻ, lại chẳng tốn tiền cho Nhị Nha học lên cấp ba, Lý Lão Nhị thì bỏ rượu, còn có thêm một bé Bát Nha đáng yêu.

 

Lý Thanh Lê nhớ lại chuyện xưa cũng mỉm cười, rồi cô ngồi thẳng dậy, bắt chéo chân, tay phải vuốt mái tóc ngắn mới cắt, lại kéo kéo cổ áo...

 

"Giờ thì mọi người hiểu được nỗi khổ tâm của em năm đó rồi chứ? Nếu không có em, giờ các anh chị sống thế nào còn chưa biết đâu nhé!"

 

"Đúng đúng đúng, cô út đúng là đã cứu vớt vận mệnh của một thiếu niên sa ngã! Cạo hay lắm, cạo giỏi lắm, cạo tuyệt vời ông mặt trời luôn!"

 

"Vợ chồng chị tư quả thật phải cảm ơn em, không có em thì sao Thành Thụy có thể thay đổi trở nên siêng năng như bây giờ. Với cái tính đó, nuôi vợ con còn không nuôi nổi!"

 

"Chứ còn gì nữa, không nhờ Tiểu Lục khuyên anh bỏ rượu thì chưa chắc đã có Bát Nha đâu! Có điều sau này sao lại không còn linh nghiệm nữa nhỉ, anh còn muốn sinh thêm vài đứa nữa cơ."

 

Lý Thanh Lê mím môi cười: "Giờ anh chị đã tin em không bao giờ hại người nhà rồi, thì em có một chuyện, mong các mọi người cùng em cố gắng một phen."

 

Lý Lão Tam chau mày, là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

 

Lý Thanh Lê khoanh hai tay, mắt sáng lấp lánh, thản nhiên đáp:

 

"Mấy năm nay các anh làm ăn chắc cũng đã nếm được vị ngọt rồi, chỉ là vẫn loanh quanh nhỏ lẻ, cũng chẳng có gì thú vị đúng không? Đã làm thì sao chúng ta không làm một vố lớn luôn?"

 

Lời vừa dứt, cả nhà lặng ngắt, mọi ánh mắt khác thường đồng loạt đổ dồn về phía cô.

 

Lý Lão Tứ nhanh chân hỏi trước: "Vố lớn? Em có ý tưởng gì không? Có chắc chắn không? Tính anh một phần!"

 

Lý lão tứ từng buôn vài chuyến rau quả, cũng kiếm được chút chút nên gan dạ hơn, ngửi được mùi cơ hội thì lòng như có kiến cắn, cực kỳ nôn nóng.

 

Lý Thanh Lê cười lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn:

 

"Anh tư chớ vội, nghe em nói đã. Thực ra mấy năm nay ai cũng cảm nhận được sự thay đổi của đất nước, dù có lúc thăng trầm, nhưng xu thế chung là đi lên. Nhất là mấy năm gần đây khôi phục thi cử đại học, khuyến khích kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân, đặc khu Thâm Quyến, mở quyền định giá hàng hóa nhỏ lẻ... Những việc này giúp em nhận ra rõ ràng và sâu sắc rằng thời đại thật sự đang thay đổi! Mà chúng ta đang ở trong làn sóng biến đổi ấy, vừa có rủi ro, nhưng cũng có cơ hội chưa từng có! Em muốn nắm lấy cơ hội này, liều một phen để đời này không uổng phí!"

 

Lời cô đầy nhiệt huyết, tình cảm tràn trề, khiến người nghe đều bị lay động, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

 

Phó Bạch kéo ghế lại gần vợ, ánh mắt sâu như biển, sáng như sao, khóe môi cong lên từ lúc nào không rõ.

 

"Thế nên ngay từ khi còn học đại học, em đã nghĩ, sau khi tốt nghiệp em phải tự khởi nghiệp! Mấy năm nay em cũng tích lũy được ít bạn bè và nguồn lực, nay thời cơ chín muồi, em thấy đã đến lúc rồi, chậm nữa sẽ lỡ mất! Nên em quyết định, năm nay mở một nhà máy thức ăn chăn nuôi!"

 

Thái độ nghiêm túc của cô lan sang những người khác. Ban đầu họ chỉ định nghe cho có, giờ cũng bất giác nghiêm chỉnh lại, nhưng nhắc đến "nhà máy thức ăn", bốn anh em liền cau mày. Chỉ có Lý Thành Dương nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không ngừng dõi theo.

 

"Nhà máy thức ăn chăn nuôi?" Lý Lão Nhị vuốt chòm râu rậm, "Nhà ta nuôi gà vịt cũng chỉ cho ăn đại khái thôi, sao mà làm ra loại ngon hơn để thiên hạ chịu bỏ tiền mua?"

 

"Mà nhất là lĩnh vực này bọn anh chưa từng đụng vào. Em nói vậy bọn anh hơi lo nha." Lý Lão Tứ tiếp lời.

 

Lý Lão Tam thì lại nhìn em gái với vẻ đầy hứng thú, "Anh thấy em hình như cũng có phần chắc chắn?"

 

Lý Thanh Lê liếc nhanh sang anh năm Lý Thành Dương, rồi hắng giọng:

 

"Đã đến mức nói chuyện mở nhà máy thì ít nhiều em cũng phải có chút vốn liếng chứ. Các loại thức ăn chăn nuôi trên thị trường quá đơn giản, mà giá cũng quá cao. Em biết công thức, lại có thể xoay được máy móc thiết bị, nói trắng ra là nồi niêu đã sẵn, chỉ còn chờ gạo bỏ vào thôi. Em tin, chỉ cần sản phẩm được làm ra, ta cứ ngồi chờ tiền đổ vào thôi!"

 

Mọi người còn chưa tiêu hóa hết thông tin thì bất ngờ Lý Thành Dương và Đường Nhã đã thẳng thừng lên tiếng đồng ý.

 

"Anh với Tiểu Nhã góp 5000, anh không tiện ra mặt, hợp đồng cứ để tên chị dâu em nhé."

 

Cái kiểu dứt khoát này đúng là phong thái đàn ông lấy được phú bà, chỉ lạ là lúc nói anh cứ như đang nghiến răng nghiến lợi.

 

"Thành Dương?" Nhóm anh cả hoảng hốt thốt lên.

 

Lý Thành Dương bình thản phất tay:

 

"Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, các anh cứ tự quyết định số tiền. Nhưng nếu tin tưởng em và em gái thì nên góp nhiều hơn chút, còn nếu sợ không kiếm được, em với Tiểu Nhã có thể góp thêm nữa."

 

Sao Lý Thành Dương lại không góp vốn cho được?

 

Trong tiểu thuyết, vốn dĩ chính anh từ tay trắng tích góp, sau đó mở một nhà máy thức ăn chăn nuôi, nhờ ưu thế về chất lượng, giá cả, cộng thêm cách quảng bá mới mẻ mà nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, hốt bạc đầy túi!

 

Chỉ là ở đời thực anh vốn không mê kiếm tiền như thế, cũng chẳng có kinh nghiệm buôn bán tích lũy từ trước, nào nguyên liệu, nào thiết bị... hoàn toàn xa lạ, nói chi đến mở nhà máy.

 

Anh không hiểu, nhưng nhìn Tiểu Lục thì rõ ràng biết hết! Em gái đang muốn sao chép lại con đường phát tài trong truyện, việc này mà không làm thì quá ngu!

 

Lý Thanh Lê nhìn Lý Thành Dương liền hiểu ngay anh đã đoán ra.

 

Phân tích của Lý Thành Dương quả thực chuẩn xác, Lý Thanh Lê tự biết mình không quá thông minh, nếu không nắm chắc, cô sẽ chẳng liều mình nhảy vào. Thứ giúp cô yên tâm chính là cuốn sổ nhỏ ghi chép từ mười năm trước, khi cô vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, từng nét từng chữ chép lại, không chỉ có nội dung tiểu thuyết, mà còn có cả lịch sử phát tài của anh năm, nhất là đoạn khởi nghiệp mở nhà máy thức ăn đều được miêu tả cực kỳ chi tiết và lặp đi lặp lại.

 

Không ngờ cái quyển sổ ấy giờ lại thành chìa khóa khởi nghiệp.

 

Trong truyện, anh năm khởi nghiệp cũng gặp lắm gian truân, chẳng khác nào giúp cô tích lũy kinh nghiệm, có anh sống sờ sờ ở đây, sau này có khó khăn thì nhờ "nam chính" ra tay hiến kế cũng không phải không thể.

 

Lại có thêm Phó Bạch chồng cô thông minh hơn cả nam chính, anh ba khôn khéo, ba anh còn lại góp kế, cả nhà chung tay, đầu óc cô có hơi cùn một tí thì đã sao?

 

Lý Thanh Lê hiểu, Lý Thành Dương hiểu, nhưng mấy anh em Lý lão đại thì không. Trong mắt họ, hành động của em trai quá mạo hiểm, nhưng chính sự mạo hiểm đó lại khiến họ dao động, con người vốn có tâm lý a dua mà.

 

Lý Thanh Lê liền thừa thắng xông lên, lôi sổ kế hoạch ra. Đó là bản kế hoạch cô và Phó Bạch cùng soạn, từ xây dựng nhà máy, thiết bị, nguyên liệu, sản xuất, tiêu thụ, đến cả kế hoạch xây dựng thương hiệu riêng, tất cả đều ghi rõ.

 

Tất nhiên, trong bối cảnh hiện tại, dẫu môi trường đã cởi mở hơn nhưng mở nhà máy vẫn phải cẩn trọng, không thể quá rùm beng.

 

Cô đọc to theo sổ, nội dung đơn giản dễ hiểu thì nhóm anh cả nghe xong liền gật gù, còn những phần rắc rối hơn, tuy chẳng hiểu mấy, nhưng nghe cũng thấy "oách" lắm.

 

Thế là, cả năm ông anh trai đều bị lôi kéo, sáu anh em Lý gia cùng hùn vốn mở nhà máy thức ăn chăn nuôi.

 

Đó chỉ là một ngày bình thường, nhưng bọn họ nào biết rằng, đang đón chờ mình chính là một tương lai tươi đẹp rực rỡ!

Bình Luận (0)
Comment