Edit: Sweetie
Năm 1983, tiết mục "Hương luyến" vang lên trong đêm hội xuân lần thứ nhất, mở ra khúc nhạc đầu năm mới.
Năm ấy, Lý Thanh Lê 29 tuổi, Phó Bạch 31 tuổi, hai vợ chồng kết hôn đã chín năm, cuối cùng cũng chào đón đứa con đầu lòng - Phó Anh.
Cũng trong năm này, nhà nước cho phép tự định giá hơn 500 mặt hàng tiểu ngạch, các quầy hàng rong trên đường phố sôi động hẳn lên. Tất nhiên, phần lớn mọi người vẫn ưa chuộng công việc nhà nước ổn định, nhưng cũng có một số người dám nghĩ dám làm, trở thành những kẻ "ăn cua đầu tiên", bỏ công việc biên chế, tự mình ra ngoài lập nghiệp.
Trong cơn sóng của thời đại, nhà họ Lý dĩ nhiên không thể đứng ngoài, thay đổi là điều không thể tránh khỏi.
Trước hết là Đại phòng. Lý lão đại và vợ vốn siêng năng, hiền lành, ở nhà chăm chỉ làm ruộng, trông cháu, Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha đã lập gia đình.
Lý Đại Bảo tiếp nhận công việc của Lý Thanh Lê, vẫn tiếp tục làm trong xưởng dệt, cưới nữ công nhân Tần Huệ, nay con trai năm nay đã 3 tuổi, vợ chồng chăm chỉ đi làm, cuộc sống rất ổn định.
Đại Nha thì nhờ Lý Thành Dương giới thiệu mà gả vào thành phố, hiện tại làm việc tại Hội Liên hiệp Phụ nữ, cũng đã có một cậu con trai 2 tuổi. Cô gái 25 tuổi đã trưởng thành, chín chắn hơn xưa nhiều, trước kia vợ chồng Lý lão đại luôn lo con gái đi lạc đường, giờ thì đã yên tâm.
Còn đứa con gái thông minh, triển vọng nhất của Đại phòng - Lý Tam Nha - sau khi tốt nghiệp được phân công làm kỹ thuật viên trong xí nghiệp quốc doanh ở thành phố, hiện đang yêu một bạn học đại học, sự nghiệp và tình cảm đều thuận lợi, tiền đồ rộng mở.
Con út của Đại phòng, Lý Lục Bảo, hiện đang học trung học phổ thông, thành tích khá tốt. Mỗi lần Tam Nha về nhà, cậu nhóc lại quấn lấy chị ba để nhờ dạy kèm, Tam Nha cũng khen Lục Bảo có hy vọng đỗ đại học.
Tiếp đến là Nhị phòng. Vợ chồng Lý lão nhị mấy năm nay buôn bán qua đủ thứ, từ trái cây, trứng gà, tôm cá đến kem que... Con người anh không có ưu điểm gì khác, chỉ được cái gan to, là người tiên phong bày sạp nên cũng kiếm được không ít tiền. Sau này để tiện hơn, hai vợ chồng còn mua nhà ở huyện mở cửa hàng, chỉ là về sau người buôn bán nhỏ ngày càng nhiều, việc làm ăn không còn phát đạt như trước, nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Con gái cả Lý Nhị Nha sau khi tốt nghiệp được phân về Cục Nông nghiệp huyện làm việc. Từ đó, vợ chồng Lý lão nhị liền muốn tìm chồng cho con gái, nhưng Nhị Nha giờ đã khác xưa, có chính kiến hơn hẳn, càng bị cha mẹ ép càng không muốn về nhà, thậm chí còn tuyên bố không muốn kết hôn, làm hai vợ chồng lo sốt vó.
Con gái út của nhị phòng, Lý Bát Nha, cũng như mấy chị họ cùng lứa, vẫn còn đang học cấp hai.
Nếu nói mấy năm nay nhà nào kiếm được nhiều nhất thì chính là Tam phòng. Nhà mẹ đẻ của Lý tam tẩu nằm trong một thung lũng hẻo lánh, ít người qua lại, thế là Lý lão tam liền đóng đô ở đó, lén dựng trại nuôi bồ câu. Mấy năm sau, số lượng bồ câu ngày một nhiều, nhặt trứng bồ câu đến mỏi cả tay, túi tiền tự nhiên cũng phình to.
Thế nhưng năm ngoái, anh lại té ngã một cú đau điếng, tiền đến quá nhanh khiến anh càng lúc càng tham, không nghe lời can ngăn của Lý Thanh Lê, mở rộng quy mô nuôi chim, còn thuê cả bác cả và cậu bên nhà ngoại tới giúp. Cuối cùng bị người ta tố giác, hai vợ chồng bị bắt giam.
Lúc nghe tin, Lý Thanh Lê chẳng lấy làm lạ, bởi tham lam vốn là bản tính con người, không ngã đau một lần thì anh ba cô chẳng đời nào biết chùn tay. Cuối cùng phải nhờ anh năm ra mặt, nộp phạt xong, hai người mới được thả ra sau hai tháng.
Mà việc làm của Lý lão tam cũng có không phải không có lý do, vợ chồng anh có tận ba trai hai gái, đông con nhất nhà. Nhị Bảo năm thứ hai thi đỗ cao đẳng, năm nay vừa tốt nghiệp; Tam Bảo 20 tuổi đang học đại học, sắp cưới vợ được rồi, ba đứa còn lại vẫn đang là học sinh. Vợ chồng anh vừa phải kiếm tiền cho con trai cưới vợ, vừa phải nuôi cả năm đứa học hành, trong nhà chỉ hai lao động chính, áp lực quả thật rất lớn.
Vất vả là thế nhưng Lý lão tam vẫn cam tâm tình nguyện, giờ tam phòng có hai đứa con học đại học, cố gắng nuôi ba đứa còn lại, tuy hiện tại vất vả, nhưng sau này con cái thành đạt thì tất cả đều xứng đáng.
Chỉ là từ sau vụ đó, vợ chồng anh cũng trở thành đối tượng bị giám sát của huyện, cộng thêm việc bị giam để lại bóng ma tâm lý nên sự nghiệp nuôi bồ câu đành tạm gác, giờ chỉ quanh quẩn ở nhà làm ruộng.
Rồi đến Tứ phòng. Trước kia Lý lão tứ theo Lý Thành Dương làm việc, sau này Lý Thành Dương được thăng chức lên huyện, anh thấy chẳng còn hứng thú nên về nhà.
Trong năm anh em, Lý lão tứ là to gan nhất, thấy các anh đều kiếm được tiền, lòng anh cũng ngứa ngáy, chẳng biết nghe ai xúi mà lặng lẽ làm việc buôn bán chênh lệch, hùn vốn với người khác sang tỉnh bên cạnh nhập rau quả đem về bán, cũng kiếm được kha khá.
Nhưng làm ăn kiểu này lời nhanh mà rủi ro cũng lớn, đi đường dài chẳng an toàn, xui xẻo thì mất cả mạng. Báo chí thường xuyên đưa tin những vụ án mạng kinh hoàng, nên Lý lão tứ không dám kéo anh em, chỉ hợp tác với người ngoài.
Thế nhưng giấy không gói được lửa, chuyện buôn lậu cũng bị phát hiện. Lý tứ tẩu và mấy đứa con vừa khóc vừa cản, bà Điêu cũng mắng không ít lần, cuối cùng Lý lão tứ đành bỏ, sau đó đành về làm ruộng với anh ba.
Nhưng đúng là "hữu tâm trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh tươi". Đường làm ăn của tứ phòng gặp trắc trở, nhưng cửa tiệm may vá của Lý tứ tẩu lại làm ăn khá tốt, thu nhập ổn định cũng đủ ăn đủ tiêu.
Về mấy đứa nhỏ, cặp song sinh long phượng Tứ Bảo và Tứ Nha năm nay thi đại học, Tứ Bảo đỗ cao đẳng, Tứ Nha định ôn thi lại. Thất Nha đang học cấp hai, còn Thất Bảo sinh sau thì chưa tới tuổi đi học.
Đến Ngũ phòng, Lý Thành Dương giờ đã vào hệ thống công an huyện, đường quan lộ hanh thông. Anh nói với Lý Thanh Lê rằng mình không định bỏ việc đi buôn theo cái quyển tiểu thuyết rác rưởi kia. Đó không phải điều anh muốn, anh sẽ tiếp tục con đường hiện tại. Còn Đường Nhã, năm thứ hai đại học mang thai nên nghỉ học một năm, năm nay tốt nghiệp, cô ấy cũng không định nhận phân công công việc mà dự định về huyện làm giáo viên.
Đáng nói là Đường Nhã đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cha ruột. Vốn mối quan hệ cha con đã đầy rạn nứt, nay tuyệt giao cũng chẳng khiến cô ấy quá đau lòng, hiện tại toàn bộ tâm trí đều đặt vào hai đứa con trai đáng yêu.
Đúng vậy, gen của nam chính đúng là trâu bò, Đường Nhã lần đầu vất vả đã sinh đôi. Cô ấy còn đùa rằng giờ đã có chính sách kế hoạch hóa, mình một lần sinh hai coi như lời, khiến Lý Thành Dương nghe xong vừa xót vừa thương.
Cũng phải nói, từ sau khi kết hôn, tinh thần của Đường Nhã ngày càng tốt, gương mặt rạng rỡ, cũng cười nhiều hơn, người ngoài khi nhắc đến vợ chồng họ chỉ biết ngưỡng mộ tình cảm thật bền chặt.
Cuối cùng là Lý Thanh Lê và Phó Bạch. Một năm sau khi tốt nghiệp, Lý Thanh Lê chỉ chuyên tâm vào việc dưỡng thai, còn mọi chuyện khác giao cho chồng lo.
Phó Bạch cùng nhóm nghiên cứu xin kinh phí thành công, suốt cả năm, hoặc là chăm vợ, hoặc là lo xây dựng viện nghiên cứu nhỏ ở ngoại ô huyện.
Khi Lý Thanh Lê hỏi anh nghiên cứu gì, Phó Bạch nói cả đống kiến thức cô chẳng hiểu nổi. Chỉ biết cuốn sổ mà năm xưa mẹ cô lấy từ hiện trường bị tịch thu, sau đó trôi dạt vào tay Phó Bạch, bề ngoài trắng tinh, nhưng dùng bút chì miết lên thì sẽ lộ ra chữ. Nội dung đó chính là tư liệu quý giá cho đề tài hiện tại của anh.
Bao năm qua, đến bây giờ Lý Thanh Lê biết thì ra anh còn có bí mật này, bảo sao năm ấy anh chỉ cần mấy quyển vở trắng, làm cô cứ thấy kỳ lạ mãi.
Nói tóm lại, Phó Bạch nghiên cứu cái gì thì Lý Thanh Lê không biết, sau này có ai hỏi cô cũng chỉ lấp lửng vài câu, chỉ cần biết anh có công việc ổn định, lương cao, đủ nuôi vợ con là được rồi.
Dù anh em có cảnh ngộ khác nhau, nhưng so với mười năm trước thì quá khác biệt, ít nhất giờ cả sáu nhà đều ăn no mặc ấm, lòng cũng yên ổn.
Con cái làm ăn khấm khá, anh em hòa thuận, vợ chồng ông Lý dĩ nhiên là rất mừng. Sáu đứa con đều là người sĩ diện, một đứa hiếu thuận thì năm đứa còn lại cũng không chịu thua, kết quả là ông bà ngày ngày vui vẻ, cả người như trẻ ra mấy tuổi.
Bà Điêu còn nói đùa, cứ tưởng đời này mình chẳng hưởng nổi phúc con cháu, ai ngờ mơ ước ăn ngon mặc đẹp lại thành hiện thực, thì ra con người đúng là cần có ước mơ, biết đâu một ngày nào đó lại thành sự thật thì sao.
Tình hình một chi nhà ông Lý Khánh Sơn mấy năm nay, cả đại đội đều thấy. Năm xưa một lúc có năm người đỗ đại học, ai mà chẳng ganh tị, sau này nhìn thấy cả gia đình họ càng lúc càng phát đạt, giàu có, mọi người cũng chẳng còn suốt ngày ghen ghét nữa.
Cứ ghen tị mãi thì sao sống nổi?
----------
Vất vả chín tháng mười ngày, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng sinh, qua thời gian ở cữ thì con gái Phó Anh cũng hơn hai tháng tuổi, cô liền tập hợp cả năm phòng về nhà họp.
Lý gia nay cũng khác xưa, trước kia cả nhà 30 người, giờ đã hơn 40, chẳng nhét nổi trong một gian nhà chính. Bất đắc dĩ, Lý Thanh Lê bèn lấy thế "đại gia" tung một nắm kẹo ra ngoài, nhân lúc mấy đứa nhỏ lon ton chạy theo nhặt liền nhanh tay đóng cửa lại.
Bà Điêu, Lý Thanh Lê, Lý lão đại... đều tự giác ngồi đúng chỗ cũ, còn vợ chồng Đại Bảo, Nhị Bảo,... thì chỉ được đứng nghe.
Ngồi xuống ghế, ánh mắt cô lần lượt quét qua cha mẹ, các anh trai chị dâu, cảm giác vừa quen vừa lạ.
Quen là vì đều là những gương mặt ấy, lạ là vì dấu vết của năm tháng. Cha mẹ đã hơn 60 tuổi, người trẻ nhất - anh năm - cũng 36, còn cô thì sắp bước sang tuổi 30.
Lý tam tẩu liếc trái liếc phải, bỗng thốt lên:
"Cảnh này y như năm xưa Tiểu Lục tổ chức hội nghị cải tạo gia đình luôn!"