Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 98

Edit: Sweetie

 

Lý Thành Dương và Lý lão Tam trở về nhà báo tin này cho mẹ.

 

Ban đầu bà Điêu còn không chịu tin, sau thì tức đến mức chửi ầm ĩ, đến mức lôi ghế ra ngồi ngay cổng mà mắng, chửi từ Chu Thủ Trị đến cả tổ tông mười tám đời của bác tư Điêu, hoàn toàn quên mất rằng bà và bà ta vốn chung một tổ tông, thế mới thấy cơn giận đã làm bà mất hết lý trí rồi.

 

Giận quá hóa trẻ, bà Điêu như quên tuổi tác quay về năm mười tám tuổi, thoăn thoắt nhảy lên xe đạp, giục con trai lập tức đưa mình về nhà mẹ đẻ.

 

Năm nay bác cả Điêu đã 71 tuổi, đã về quê dưỡng già. Bà Điêu quay về liền triệu tập bốn người anh trai, kể lại chuyện vợ chồng Chu Thủ Trị giả bệnh lừa tiền, cũng không quên thêm mắm dặm muối.

 

Lần này đừng nói là bốn anh trai, ngay cả bốn chị dâu cùng một đám cháu trai cháu gái cũng tức điên lên được. Lừa thiên hạ đã đành, đằng này dám lừa ngay chính anh em ruột, làm vậy có khác gì loài súc sinh?

 

Thế là cả bốn phòng nhà họ Điêu, cộng thêm mẹ con bà Điêu, hai ba chục người ùn ùn kéo sang nhà bác tư Điêu tính sổ.

 

Nhà họ Chu ở công xã bên cạnh, cả đoàn đi hơn hai tiếng mới tới nơi. Thấy cả năm anh chị em đều có mặt, bác tư Điêu còn tưởng mặt mũi mình lớn lắm, khóc lóc ỉ ôi, chủ động dẫn họ vào thăm bệnh.

 

Ông Chu nằm trên giường mặt xanh xao vàng vọt, giả vờ như sắp thoi thóp đến nơi, nếu không phải anh em Lý Thành Dương đã đi bệnh viện dò hỏi trước, e rằng cả đoàn đã bị lừa một vố.

 

Vở kịch này bớt diễn còn đỡ, đằng này hai vợ chồng bác tư Điêu lại diễn quá nhập tâm, càng diễn càng hăng, càng khiến năm người anh em ngoài 60-70 tuổi nắm chặt nắm đấm, cơn giận phừng phừng bốc lên.

 

Thế là cuộc đại chiến sáu anh chị em, tổng cộng hơn ba trăm tuổi, chính thức nổ ra.

 

Nhóm con cháu như Lý Thành Dương cũng chẳng xen vào nổi một câu.

 

Năm đấu một, thắng thua chẳng cần nói, cuối cùng bác tư Điêu chẳng những không bán được cái "thảm" nào để moi tiền, ngược lại còn đắc tội hết tất cả người nhà mẹ đẻ.

 

Dù vậy, vì tuổi đã cao nên chẳng ai nỡ buông lời đoạn tuyệt, chỉ là từ đó quan hệ cũng nguội lạnh hẳn.

 

Tin này truyền về, Lý Thanh Lê nghe mà mừng rỡ, kế hoạch lừa tiền thất bại, vậy thì mẹ cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ trúng gió, cô cũng có thể yên tâm học hành rồi.

 

----------

 

Vì trường đại học nhập học vào mùa xuân năm sau nên Lý Thanh Lê và Phó Bạch vẫn tiếp tục đi làm. Chỉ là cả hai sắp đi học xa, ký túc xá giáo viên phải trả lại, trong nhà còn bao đồ đạc đang không biết xoay sở làm sao

 

Phó Bạch nghĩ rất đơn giản, đồ đắt tiền thì cứ chở về nhà mẹ vợ gửi.

 

Lý Thanh Lê lại nghĩ khác, hai người ở huyện mãi chưa có nhà riêng, nay phần lớn nhà cửa chưa được phép mua bán, số ít thì rách nát chẳng ai thèm. Nhưng nghĩ đến tương lai huyện thành phát triển, giá nhà sẽ tăng vọt, chẳng phải lúc này mua mới là hời nhất sao? Có tiền thì cứ mua một căn, cuối năm sửa sơ sơ làm chỗ chứa đồ cũng tốt.

 

Thật ra ý định này Lý Thanh Lê đã ấp ủ từ lâu, cũng vì bị ảnh hưởng từ cuốn tiểu thuyết trong giấc mơ. Trước đây tìm mãi không được căn ưng ý, toàn chỗ nát như chuồng bò hoặc quá xa. Gần đây cô mới gặp một căn vị trí ổn, nhà cũng không đến nỗi nào, giá cả lại vừa phải.

 

Điều duy nhất khiến cô lăn tăn là sau này Phó Bạch tốt nghiệp, liệu anh có muốn ở lại đây không? Nếu anh quyết định ở thủ đô hay về quê thì mua nhà này lại thành dư thừa.

 

Tối đó hai vợ chồng ngồi đối diện bàn bạc, Lý Thanh Lê trình bày xong liền chớp chớp mắt nhìn chồng.

 

Đối diện với vợ, thầy Phó vốn nghiêm khắc ở trường lúc nào cũng cười dịu dàng.

 

"Em muốn mua thì mua. Anh quen ở đây rồi, không quay về tỉnh T đâu." Giọng anh hơi khàn vì giảng cả ngày.

 

Lý Thanh Lê chống cằm, chăm chú nhìn thẳng như muốn soi vào tận đáy lòng anh: "Thật ra anh không thích tỉnh T phải không?"

 

"Sao em nghĩ vậy?"

 

Cô đếm ngón tay: "Một, lúc cưới anh bảo sẽ không quay về thành phố, tất nhiên em rất cảm động, nhưng anh nhận lời quá dễ. Hai, mấy năm nay chúng ta chẳng về tỉnh T được mấy lần. Ba, lần này hai ta thi đỗ đại học, cha mẹ đều viết thư gọi về, mà anh lại lấy cớ dạy học để từ chối. Cho nên em đoán... có lẽ anh chẳng muốn về tỉnh T lắm."

 

Phó Bạch im lặng hồi lâu, rồi cười nhạt: "Nói cũng không sai. Hồi đó anh mới mười mấy, cha mẹ bị bắt, anh chị bận lo thân, thầy cô bạn bè vốn thân thiện bỗng trở mặt, động một tí là đánh chửi, nghĩ đủ trò hành hạ... Nhà anh đông anh em, trước kia thân thiết là vậy, lúc bọn anh đường cùng tìm đến thì chẳng ai đoái hoài, bị coi như ôn dịch... Bao nhiêu ký ức đẹp tuổi thơ tan vỡ hết, ngược lại, về công xã x**n th** sống còn dễ chịu hơn."

 

Nghe vậy, Thanh Lê ôm mặt chồng, bóp bóp như nặn bột, nghiêng đầu nghiêng cổ tỏ vẻ khoa trương:

 

"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Anh đẹp thế này mà sao họ nỡ lòng nào? Em thì nhìn thôi cũng thấy xót rồi."

 

Phó Bạch bật cười, "Không hẳn là anh ghét, chỉ là mỗi lần về lại nhớ tới chuyện cũ, thấy phiền nên không muốn."

 

Nghe từng mảnh ký ức ghép lại, Lý Thanh Lê thương chồng đến tận ruột gan, cô vòng qua bàn ôm cổ anh, dịu dàng dỗ: "Đừng buồn, chị thương em nha."

 

Cảm xúc vừa dâng lên của Phó Bạch bị một câu "chị thương em" phá tan, anh đẩy cô ra, lạnh nhạt: "Không biết lớn nhỏ." Nhưng khóe môi lại cười rạng rỡ.

 

Sau đêm đó, Lý Thanh Lê quyết định mua nhà, hôm sau cô xin nghỉ nửa ngày, hai vợ chồng đi ký giấy, rồi thuê người sửa sang.

 

Nghe tin con gái mua cái nhà nát trong huyện, bà Điêu tức điên người, nhưng lần nào cũng bị Phó Bạch ra mặt nhận hết, mà bà cũng không nỡ chửi mắng con rể quý, cuối cùng chỉ đành im lặng cho qua.

 

Thế mà phía sau còn có một chuyện đáng giận hơn, Lý Thanh Lê không những không ăn năn vì mua căn nhà nát, ngược lại còn khuyên năm anh trai mình cũng nên mua đi.

 

Lý Thành Dương nhanh nhạy nhất, trực tiếp mua ngay căn nhà bên cạnh nhà cô, sau Lý lão tam cũng mua theo, Lý lão đại khuyên gãy lưỡi cũng vô dụng.

 

Thế là ba anh em nhà họ Lý, ai nấy đều có một căn nhà nát ở huyện.

 

----------

 

Rất nhanh đã tới Tết âm lịch.

 

Năm nay nhà họ Lý náo nhiệt vô cùng, trong nhà có tới năm sinh viên đại học cơ mà!

 

Ông Lý nở mày nở mặt mà nghĩ, giờ có cho ông xuống dưới kia gặp mặt tổ tiên thì ông cũng không sợ.

 

Ngoài ra còn có một việc nữa, Phó Bạch nghỉ dạy, vị trí công nhân xưởng dệt của Lý Thanh Lê thì để lại Lý Đại Bảo vào làm.

 

Qua Tết là vào xuân, Lý Thanh Lê, Phó Bạch và mấy đứa Nhị Nha phải thu dọn hành lý lên đường nhập học. Phó Bạch học xa nhất, nhập học sớm nhất nên là người đi đầu.

 

Hôm tiễn anh, trời xanh trong, nắng ấm áp, Lý Thanh Lê cùng anh năm Lý Thành Dương, Nhị Nha và không ít học trò cũ đến tiễn.

 

Dù thầy Phó nghiêm khắc, nhưng anh giảng dạy giỏi, lại hết lòng vì học trò nên bọn nhỏ lưu luyến lắm, anh phải vất vả khuyên giải mãi chúng chịu về, kết quả là thời gian chia tay với vợ càng bị rút gọn.

 

Dưới bao ánh mắt dõi theo, Phó Bạch và Lý Thanh Lê chỉ nhìn nhau, giống như con người và cảnh vật xung quanh đều không tồn tại.

 

Cô bước lên chỉnh lại quần áo cho anh, giấu đi đôi mắt hoe đỏ, nếu không phải nhiều người đứng đó, cô đã ôm chặt lấy anh rồi.

 

Lý Thanh Lê cúi đầu, khẽ gọi: "Thầy Phó..."

 

"Ừ."

 

"Vào đại học phải nhớ giữ khoảng cách với nữ sinh, nữ giảng viên... tóm lại là tất giống cái, anh nhớ chưa?"

 

"Ừ. Còn em, vào đại học cũng nhớ phải tránh xa nam sinh, nam giảng viên... tất cả giống đực, nhớ rồi chứ?"

 

"Em nhớ rồi."

 

Đám người Lý Thành Dương: Dặn dò cũng mộc mạc giản dị quá ha!

 

Tiếng còi xe giục giã vang lên liên hồi, trong tai Lý Thanh Lê như có tiếng trống, nước mắt bất chợt ào ạt tuôn rơi.

 

Ngay sau đó, cô rơi vào một vòng tay rắn rỏi ấm áp. Anh ôm chặt cô, thì thầm bên tai: "Anh yêu em."

 

Cô sững sờ, khi ngẩng lên lần nữa thì anh đã buông tay, xoay người đi, chỉ còn bóng dáng cao lớn thẳng tắp.

 

Bóng lưng ấy cô từng thấy nhiều lần, nhưng chưa bao giờ khiến cô quyến luyến như lần này.

 

Song cô hiểu, Phó Bạch là chim ưng có thể bay giữa chín tầng trời, cô không thể vì mình mà bẻ gãy đôi cánh ấy. Cô cũng có con đường riêng, một con đường chưa từng đi qua.

 

Bốn năm sau sẽ là đại lộ thênh thang. Cô và Phó Bạch, cả Lý gia, thậm chí cả Trung Quốc, đều sẽ bước vào tương lai tươi sáng.

 

Bánh xe thời đại vẫn lăn vùn vụt.

 

Năm 1979, hơn 7 triệu 600 nghìn thanh niên trí thức hồi hương.

 

Để giải quyết vấn đề việc làm, giấy phép kinh doanh cá nhân đầu tiên được cấp, cuối năm đã có trên một trăm nghìn hộ đăng ký, kinh tế cá thể bắt đầu hồi sinh.

 

Với nhà họ Lý cũng là năm bước ngoặt, nhờ Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương động viên, Lý lão tam mở rộng mô hình chăn nuôi chim bồ câu, bán thịt và trứng.

 

Có Lý Thanh Lê ủng hộ, Lý tứ tẩu thuê một nửa căn nhà và máy may của cô rồi mở một tiệm may.

 

Lý lão nhị thấy mấy anh em làm ăn khấm khá, cũng dựng sạp bán hoa quả bên cạnh, thu nhập chẳng kém.

 

Năm 1980, các xưởng ngầm phát triển sôi động ở miền Nam, đủ loại "vua ốc vít", "vua đèn mỏ" xuất hiện.

 

Còn ở nội địa, kinh tế cá thể vẫn còn dè dặt, đa số an phận với các công việc trong các nhà máy quốc doanh. Hiếm có ai dám làm ăn buôn bán như Lý gia, nhưng đúng như câu gan to không lo chết đói, mấy anh em quả nhiên kiếm được bộn tiền.

 

Năm 1981, kinh tế toàn quốc đình trệ, bên trên ban hành hai văn kiện "chống đầu cơ buôn lậu". Nghe theo lời Lý Thanh Lê, Lý lão nhị và Lý lão tam sớm dẹp sạp về cày ruộng.

 

Năm 1982, Lý Thanh Lê và Phó Bạch tốt nghiệp, đoàn tụ, chẳng bao lâu, cô có thai.

Bình Luận (0)
Comment