Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 97

Edit: Sweetie

 

Việc nhà họ Phùng đến cũng khiến Lý lão nhị hơi bất ngờ, nhưng đã gọi là "đưa tay không đánh người cười", cả đám bà con Phùng gia cười muốn rách cả mặt, hôm nay lại có bao nhiêu người nhìn vào, Lý lão nhị tất nhiên không tiện phát cáu, chỉ có thể khách sáo chào đón.

 

Trong bếp nghe thấy động tĩnh, Lý nhị tẩu vội lau tay bước ra, đối diện với mẹ ruột và em trai mấy năm không gặp lại, chị ta thoáng ngẩn người, hai mắt lập tức đỏ hoe, quay đầu giả vờ không thấy.

 

Bốn năm trôi qua, bà Phùng gầy gò, già nua tập tễnh đi tới, liên tục vỗ lên người con gái mấy cái, mắt cũng ửng hồng.

 

"Đồ không có lương tâm! Bao nhiêu năm nay không về thăm mẹ, phải chờ đến khi mẹ nhắm mắt xuôi tay thì con mới nhớ đến mẹ hay sao?"

 

Lý nhị tẩu ngẩn người không đáp, vẫn là Giang Thúy Linh bước lên kéo lấy bà ta, đồng thời nói với chị chồng:

 

"Chị cả, chị đừng trách mẹ. Những năm qua chẳng ngày nào mẹ không nhắc đến chị, chỉ là mẹ già rồi nên cứ cố chấp, trong lòng nhớ chị mà không chịu xuống nước. Lần này cũng là em với cha Đại Vĩ cha cứng rắn lôi mẹ tới đấy!"

 

Phùng Tuấn cũng xen vào: "Chị cả, mấy năm nay sức khỏe mẹ ngày càng kém, làm con cái, ai lại giữ thù oán lâu thế chứ?"

 

Xung quanh cũng rộ lên tiếng khuyên nhủ:

 

"Đều là mẹ đẻ con ruột, gãy xương còn liền gân, máu mủ tình thâm mà!"

 

"Hôm nay là ngày đại hỷ, hòa giải với mẹ đẻ thì là song hỷ lâm môn rồi còn gì!"

 

"Đúng đúng."

 

Lý nhị tẩu nhìn gương mặt già nua hốc hác không còn thịt, đôi mắt đỏ ngầu, tấm lưng còng rạp, bàn tay gầy chỉ còn da bọc xương của mẹ mình, chẳng bao lâu sau liền khoác tay bà Phùng đi vào phòng trong.

 

Lý Thanh Lê đứng ngoài nhìn toàn bộ, quay đầu lại lén quan sát anh hai, thế nhưng anh đã đi tiếp khách từ lâu, không rõ trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình cô là vẫn thấy ấm ức.

 

Nghĩ lại trước kia, chẳng phải chính bà Phùng cùng với Phùng Tuấn xúi giục chị dâu hai lừa tiền nhà chồng sao?

 

Sau khi chị ta cắt tay nhập viện, anh ba cô còn mang lễ sang cầu bà Phùng khuyên nhủ, vậy mà lại bị chửi một trận. Đến sống chết của con gái mình cũng không thèm quan tâm, gia đình như thế, đúng là lạnh lẽo đến tận xương tủy.

 

Nếu là cô, có loại người nhà thế này thì còn giữ lại làm gì? Bọn họ dám bước vào, cô đã hắt ngay xô phân lên mặt, úp chậu nước tiểu lên đầu, bảo đi đằng nào thì cút về đằng đó rồi!

 

Nhưng cô cũng phần nào đoán được ý của chị dâu hai, quan hệ với nhà chồng không tốt, lại không có con trai nên cần chỗ dựa là nhà mẹ đẻ.

 

Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, lại đã tách hộ riêng rồi, Lý Thanh Lê có quản thì cũng chỉ được một chốc, chẳng thể thay nhị phòng lo cả đời, đành lặng lẽ quan sát diễn biến thôi.

 

----------

 

Hôm nay khách đến quá đông, nhà họ Lý mượn luôn bếp sau của Cam Lão Nhị và Cam Lão Tam.

 

Lý Thanh Lê xách bình sang nhà Cam Lão Nhị lấy nước, khi trở về mang vào nhà chính thì bầu không khí đã khác hẳn lúc cô rời đi, có vẻ hơi kỳ lạ. Nhất là bác tư Điêu còn đang lau nước mắt, mấy bác mấy thím đều xúm lại an ủi.

 

Cô ngơ ngác ra khỏi nhà chính, trong bụng thầm nghĩ, lẽ nào Chu Thư Đào thi trượt làm bác tư tức phát khóc? Hay lại do hai ông anh họ kia chơi cờ bạc nợ nần nữa rồi?

 

Trong nhà, ngoài sân, ngoài ngõ toàn là người, khung cảnh ồn ào náo nhiệt như cái chợ, Lý Thanh Lê cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, vừa bước ra đã bị Trương Hương Hương cùng mấy bạn học kéo lại nói chuyện.

 

Đến trưa khai tiệc, vốn dĩ Lý Thanh Lê và Phó Bạch ngồi cùng một bàn, xung quanh đều là thầy cô cũ và đồng nghiệp hiện tại của anh, ai dè cô còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Trương Hương Hương và mấy người bạn học lôi qua bàn bên. Cả đám bạn cấp 2, cấp 3 vây quanh, cầm ly chúc rượu liên tục.

 

"Lê Tử, cậu là sinh viên đại học đầu tiên của lớp mình, làm chúng mình cũng được nở mày nở mặt đó nha! Ly này cậu nhất định phải uống!"

 

"Đúng đúng, cho bọn mình hít chút may mắn đi, tình cảm thắm thiết, một hơi cạn sạch, không được sót giọt nào đâu nha!"

 

Hôm nay Lý Thanh Lê cực kỳ vui, lúm đồng tiền bên má hiện mãi không lặn.

 

"Được được, một ly rượu thôi mà, có gì to tát đâu?" Cô ngửa cổ cạn sạch, hào sảng y như quỷ tửu chính hiệu.

 

Mọi người nâng ly đổi chén, uống vài vòng, không khí bàn tiệc ngày càng sôi nổi.

 

Bạn cùng lớp cấp 2 là Dương Tiểu Ngọc thật lòng hỏi:

 

"Lê Tử, tớ phục cậu thật đấy. Hồi cấp 2 hai đứa mình cứ ôm chặt hai vị trí cuối bảng, sao cậu có thể thi đỗ cấp 3, giờ còn lên được đại học vậy? Có phải hồi đó sau giờ học toàn trốn trong chăn đọc sách không?"

 

Thanh Lê với Dương Tiểu Ngọc thành bạn cũng vì cùng chung cảnh xếp cuối lớp, nghe cô ấy hỏi liền chống cằm trả lời:

 

"Có một chuyện tớ giấu các cậu rất lâu rồi. Thật ra tớ vốn dĩ thông minh, chỉ là để hòa nhập với các cậu nên mới giả vờ ngốc thôi. Giờ tớ quyết định không giả nữa! Vì sao tớ thi đỗ cấp 3, thi đỗ đại học ấy hả? Tất nhiên là vì tớ thông minh xuất chúng rồi!"

 

"Đi ra chỗ khác đi!" Hạ Lộ bật cười, đẩy cô một cái.

 

"Em ngốc thì có, chị còn lâu mới ngốc!" Trương Hương Hương bĩu môi.

 

Bạn cùng lớp kiêm bạn cấp 3 là Quách Vĩ An đặt ly xuống, chống tay lên bàn, lắc đầu lè nhè:

 

"Lê Tử, cậu nên mời thầy Thôi tới mới đúng! Năm đó ông ấy suốt ngày bảo đầu óc cậu đặc như gỗ. Nếu hôm nay ông ấy thấy, chắc mặt mũi sẽ đặc sắc lắm đây, ha ha ha..."

 

Lý Thanh Lê thở dài thườn thượt, "Các cậu tưởng tớ không mời à? Ngay cả thầy Điền tớ cũng mời rồi. Chính hai người đó, ngày ngày không cho tớ ngủ, bắt tớ đứng ngoài lớp chịu phạt, là gốc rễ nỗi khổ thời cấp 3 của tớ. Tớ còn muốn cho họ thấy trí tuệ siêu phàm của mình nữa cơ. Nhưng cậu đoán xem?"

 

"Sao cơ?" Quách Vĩ An cùng Trương Hương Hương thò đầu lại gần, vểnh tai chờ.

 

Thanh Lê vỗ tay, "Hai người họ phản ứng y hệt nhau, đều không tin!"

 

"Hả?"

 

"Lại còn nói, 'Em mà cũng đỗ đại học được á? Giỏi thế sao không bay lên trời luôn đi? Đùa người ta cũng đừng quá đáng thế chứ! Đúng là vô đức vô hạnh, tức chết bọn thầy rồi!'"

 

"Phụt..." Chưa đợi Trương Hương Hương cười, mấy bàn bên cạnh đã cười phá lên trước.

 

"Nói thật nhé, lúc mới nghe tin này tớ cũng không tin đâu!"

 

"Tớ cũng vậy, còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ cơ."

 

"Ha ha ha ha ha..."

 

Người xung quanh cười ầm ĩ.

 

Lý Thanh Lê cũng chẳng giận, nâng ly rượu chậm rãi nhấp, "Các cậu không hiểu rồi. Đây gọi là âm thầm nỗ lực, rồi làm choáng váng tất cả mọi người!"

 

Cả sân nhà họ Lý lại cười ồ lên.

 

Phó Bạch nhìn gò má ửng đỏ, đôi mắt lờ đờ say rượu nhưng miệng vẫn đấu khẩu không thua một ai của vợ, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể dìm chết người.

 

Bữa tiệc kéo dài tới tận gần ba giờ chiều mới tàn hẳn, sáu anh chị em Lý gia không một ai thoát, tất cả đều say bí tỉ, đợi khách về hết rồi cả bọn về phòng lăn ra ngủ.

 

Lý Thanh Lê và Phó Bạch cũng mê man nằm trên giường, tới khi trời tối sẩm mới bị Tam nha gọi dậy ăn cơm.

 

Trong bếp còn dư kha khá món sau tiệc, bữa tối bưng ra bàn, mọi người cùng quây quần trong nhà chính.

 

Ăn xong, chén bát còn chưa kịp dọn, bà Điêu đột nhiên lên tiếng:

 

"Hôm nay bác tư các con có nói một chuyện, mẹ cũng nói lại với các con, nếu giúp được thì giúp một tay."

 

Cả bọn đồng loạt nhìn bà, ánh mắt hơi kỳ lạ. Với quan hệ giữa mẹ và bác tư, gặp nhau nói tử tế đã hiếm, nay bà lại còn kêu con cái giúp, đúng là gà trống đẻ trứng, chuyện lạ khó tin.

 

Ánh mắt cả nhà quá tr*n tr**, bà Điêu ho một tiếng rồi thở dài:

 

"Hôm nay bác tư các nói, bác rể con bệnh nặng đang nằm viện, còn đưa giấy tờ bệnh ra cho mẹ xem nữa, bệnh nặng lắm, cần tiền phẫu thuật gấp. Các bác bên ngoại đều góp một ít, các con là cháu, có lòng thì cho mượn chút, dù sao cũng là người một nhà đâu thể không quan tâm, mà đang cần gấp nên mai phải đưa ngay."

 

Lão Đại lập tức tỏ thái độ:

 

"Mẹ, chúng con đương nhiên sẽ giúp."

 

Mấy người khác cũng phụ họa, cuối cùng chỉ còn Thanh Lê và Lý Thành Dương im lặng, hai anh em liếc nhau, ánh mắt sâu xa người ngoài không hiểu.

 

Bà Điêu cau mày: "Thành Dương, Tiểu Lục, hai đứa giở trò gì thế? Bốn anh đều góp rồi, các con là đứa có tiền đồ nhất nhà, chưa con cái vướng bận, còn do dự gì nữa?"

 

Hai anh em lại điên cuồng giao lưu bằng ánh mắt.

 

Lý Thanh Lê: Anh là anh trai, em tôn trọng anh, anh nói đi!

 

Lý Thành Dương: Em là em gái, anh nhường em, em nói đi!

 

Lý Thanh Lê: Anh là đàn ông, anh nói đi!

 

Lý Thành Dương: Nam nữ bình đẳng, em là con gái yêu của mẹ, em nói đi!

 

Lý Thanh Lê bất đắc dĩ, ai bảo cô đúng là con gái yêu của mẹ cứ, đành quay sang nói:

 

"Mẹ, không phải con tiếc tiền, con đâu nhỏ mọn vậy. Chỉ là con thấy rất kỳ lạ, hôm trung thu bác trai vẫn còn khỏe mạnh, sao mới vài tháng đã bệnh nặng thế rồi? Báo cáo của bệnh viện cũng có làm giả được mà!"

 

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, mặt Lý nhị tẩu dần tối lại.

 

Rõ ràng bà Điêu không muốn nghe, nhưng đối diện với con gái cưng thì giọng cũng mềm mỏng hẳn:

 

"Tiểu Lục, sao lại nói vậy, bệnh nặng đâu phải chuyện có thể bịa ra. Bác trai con cũng sáu mươi mấy rồi, chẳng lẽ lại tự rủa mình à?"

 

Người già càng tuổi cao càng kiêng nhắc tới bệnh tật, cái chết, thậm chí sinh nhật cũng không muốn tổ chức linh đình, sợ tự chuốc họa. Vì thế bà Điêu không tin Chu Thủ Trị lại nói dối chuyện này.

 

Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương nhìn nhau, trong mắt đều bất đắc dĩ. Mẹ họ mạnh mẽ, tinh khôn cả đời, nhưng có hai điểm yếu, một là con gái út, hai là nhà mẹ đẻ.

 

Bà bảo vệ người nhà thì khỏi phải bàn, rõ ràng ki bo với con cái, nhưng lại hào phóng hết mực với bác cả Điêu, mình mắng chị ruột thì được, người khác động vào thì không xong.

 

Cho nên tuy quan hệ với bác tư Điêu không mấy tốt đẹp, nhưng gặp chuyện bà vẫn sẽ giúp đỡ không do dự.

 

Song hai anh em không đành nhìn mẹ quá nhiệt tình, bởi trong nguyên tác tiểu thuyết, bác tư Điêu cũng lấy cớ chồng bệnh nặng vay tiền anh em, thực chất là để trả nợ cờ bạc cho hai đứa con trai vô tích sự, chồng bà thực chất không bị bệnh gì.

 

Mà bác tư Điêu cũng là người kỳ lạ, ra ngoài thì cứng rắn thích bon chen, về nhà lại mềm yếu trước hai đứa con trai, mù quáng rót tiền vá lỗ, càng vá càng rách.

 

Nghĩ tới đây, Lý Thanh Lê liên tưởng đến mẹ mình, rồi lại nghĩ tới mấy ông anh chẳng ra gì. Nếu không nhờ giấc mơ kia, e là giờ gia đình cô cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Điều khiến cô giận nhất chính là trong tiểu thuyết, mẹ cô có cho vay, kết quả chị em trở mặt vì bác tư không chịu trả tiền, cãi nhau một trận, mẹ tức đến trúng gió, chẳng bao lâu sau liền qua đời.

 

Đúng vậy đấy, tác giả sắp xếp cho mẹ cô là nhân vật phản diện, để bà nhận kết cục bị chị em ruột lừa tiền, chết không nhắm mắt.

 

Lý Thanh Lê biết chắc mẹ không dễ tin như thế, may mà cô không đơn độc.

 

"Anh năm, anh giỏi điều tra, anh nghĩ sao?"

 

Lý Thành Dương nghiến răng, nhưng vẫn nhận lời, giọng dịu dàng:

 

"Mẹ, bác trai nằm ở bệnh viện nào? Ngày mai con đưa mẹ đi thăm, tiện thể đưa tiền luôn."

 

Mặt bà Điêu lúc này mới giãn ra:

 

"Giấy tờ ghi ở bệnh viện huyện, chắc ông ấy nằm đó. Mẹ già yếu rồi, không chịu nổi đường sá, hai anh em các con thay mẹ đi là được."

 

Chiều hôm sau Lý Thanh Lê và Phó Bạch trở lại huyện, sáng kế tiếp, Lý Thành Dương và Lý lão tam đạp xe tới bệnh viện huyện thăm dò.

 

Nhờ có quen biết, hai anh em dò hỏi một hồi, quả nhiên tìm thấy tên Chu Thủ Trị.

 

Nếu coi táo bón không đi nổi là được coi là bệnh, thì đúng là ông ta bị "bệnh nặng" thật.

Bình Luận (0)
Comment