Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 96

Edit: Sweetie

 

Sau kỳ thi đại học, mọi người lại trở về nhịp sống bình thường.

 

Lý Thanh Lê và Phó Bạch đi làm, đi dạy học; hết giờ lại tan làm, tan trường. Nhị Nha, Tam Nha thì đi làm công như cũ, nhưng trong lòng ai nấy đều thấp thỏm, chờ mong một việc: Bao giờ mới có điểm thi?

 

Phó Bạch là giáo viên trong trường, nên là người đầu tiên biết tin điểm thi đã công bố. Anh tra điểm của mình, của Lý Thanh Lê, còn có Đường Nhã, Lý Nhị Bảo, Lý Nhị Nha...

 

Kết quả không khác mấy so với dự đoán, chỉ có Lý Nhị Bảo thi không được như ý lắm, chắc là vào phòng thi phát huy không tốt.

 

Bởi nguyện vọng đã điền từ trước khi thi, nên có điểm cũng chưa phải là đã xong, còn phải chờ các trường đại học xét tuyển và gửi giấy báo.

 

Những ngày tiếp theo, từng tờ giấy báo trúng tuyển lần lượt gửi về.

 

Đầu tiên là Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, như sét đánh ngang tai, hai chị em đều đậu vào trường đại học tốt nhất tỉnh, chỉ khác chuyên ngành. Khi hai tờ giấy báo cùng lúc được gửi đến nhà họ Lý ở đội sản xuất số 2, cả đội sản xuất đều rúng động!

 

Đội trưởng Lý Thành Năng còn đích thân chạy đến xác nhận, một đội sản xuất mà cùng lúc có hai sinh viên, lại còn là trường tốt nhất tỉnh, chuyện trọng đại như thế sao hắn dám coi thường?

 

Về phần vợ chồng Lý Lão Đại và Lý Lão Nhị thì càng khỏi phải nói, vui như nhặt được tiền, đặc biệt là vợ chồng Lý lão nhị, hãnh diện hết cỡ, mấy hôm nay nụ cười trên mặt Lý nhị tẩu đủ xài cho ba năm trước cộng lại rồi.

 

Niềm kinh ngạc trong lòng Lý Thành Năng còn chưa tan thì hai ngày sau lại bị dọa một phen nữa, Lý Thanh Lê mang về thêm hai giấy báo, một của cô, một của Đường Nhã. Đôi chị em dâu này thật có duyên, lại cùng đậu một trường đại học, cũng chỉ khác chuyên ngành. Đường Nhã đạt điểm khá cao, còn Lý Thanh Lê tuy kém hơn cũng giống y kỳ thi trung học năm nào, vừa khéo đủ điểm vào trường.

 

Chuyện này khiến Lý Thanh Lê vừa mừng vừa buồn cười. Bao nhiêu ngày học hành vất vả, cố gắng chẳng kém gì Phó Bạch và chị dâu, thế mà xem kết quả, ngoài Nhị Bảo ra thì cô lại là người thấp điểm nhất. Tại sao chứ? Não cô hỏng thật sao?

 

Cô vừa than vãn, Nhị Bảo càng buồn rầu, thế hoá ra đầu óc nó còn tệ hơn cả cô út à?

 

Bất kể Lý Thanh Lê có băn khoăn thế nào, thì với bà Điêu và ông Lý, chuyện con gái út đậu đại học đã đủ khiến họ mừng như điên, gặp ai cũng khoe:

 

"Con gái út nhà tôi từ nhỏ đã thông minh, là đứa đầu tiên trong họ học hết cấp ba, được ăn lương thực hàng hóa, bây giờ lại còn thành sinh viên nữa đấy! Giỏi hơn hẳn năm anh trai nó luôn! Lý gia được tổ tiên phù hộ rồi!"

 

Có vẻ bà Điêu vẫn còn vui mừng quá sớm, bởi sau đó lại có tin còn chấn động hơn, con rể bà - Phó Bạch thi rất xuất sắc, trúng vào trường đại học hàng đầu cả nước, nơi chỉ dành cho nhân tài kiệt xuất!

 

Tin này vừa truyền ra, cả huyện đều oanh động.

 

Mọi người thi nhau bàn tán, cái cậu Phó Bạch ấy trước kia lao động ở công xã x**n th**, sau này làm thầy giáo ở trường trung học của xã mấy năm rồi được trường huyện mời đi. Giờ thì hay rồi, thi đậu trường đại học số một cả nước lận. Bảo sao dạy học giỏi thế, hóa ra bản thân người ta cũng là người học giỏi thật sự!

 

Phó Bạch thi tốt như vậy, cả nhà họ Lý đều mừng, chỉ riêng bà Điêu là thấy lo lắng.

 

Bà kéo con gái về nhà, đóng cửa lại than vãn một trận, nguyên nhân rất đơn giản: Phó Bạch học ở thủ đô, Lý Thanh Lê lại học ở tỉnh, hai vợ chồng phân cách hai nơi, một lần chia xa tận bốn năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lại không có con cái thì còn gọi gì là vợ chồng nữa?

 

Học đại học chưa xong thì hôn nhân đã xong rồi!

 

Lý Thanh Lê sớm đã lường trước.

 

Trước khi điền nguyện vọng, cô và Phó Bạch đã bàn bạc kỹ, với khả năng của cô, đậu một trường bình thường trong tỉnh là tốt lắm rồi, nên để an toàn cô chọn trường tỉnh. Ban đầu Phó Bạch cũng định điền trường trong tỉnh theo cô, nhưng cô biết anh luôn khao khát được vào ngôi trường mơ ước kia. Anh sẵn sàng thoả hiệp vì cô, vậy tại sao cô không thể thoả hiệp vì anh?

 

Nếu như là bốn năm trước, khi vừa cưới nhau, chắc chắn cô sẽ không để Phó Bạch một mình đi xa. Nhưng giờ sau bốn năm sống chung, cô hiểu anh, anh cũng cho cô đủ sự tin tưởng và cảm giác an toàn, nên cô mới sẵn lòng chấp nhận.

 

Cô tin Phó Bạch, cũng tôn trọng anh, đó là lý do cô gật đầu.

 

Hơn nữa, từ tỉnh lên thủ đô cũng chẳng xa đến mức không gặp được, hai, ba tháng thăm nhau một lần vẫn ổn.

 

Mà nghĩ xa hơn, khoảng cách là hai chiều, anh xa cô thì cô cũng xa anh. Nếu Phó Bạch dám làm chuyện có lỗi, thì Lý Thanh Lê cô đây cũng chẳng ngại cho anh mọc sừng! Mọc xong thì ly hôn!

 

Câu nói vừa ngang tàng vừa khí phách này khiến ngay cả bà Điêu vốn từng trải cũng phải nghẹn lời không thể phản bác.

 

Bà vốn tưởng mấy năm nay con gái đã chín chắn hơn, ai ngờ bản tính khó đổi, trong xương vẫn là đứa chẳng coi ai ra gì!

 

Nhưng sự đã rồi, bà có tức giận cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ lại cản con rể không cho lên thủ đô học? Như vậy chẳng phải biến thành thù với con gái sao!

 

Cuối cùng, kỳ thi đại học hạ màn, nhà họ Lý, tính cả con rể, có sáu người đi thi thì năm người đậu, trong đó một người vào trường hàng đầu cả nước, hai người vào trường tốt nhất tỉnh, hai còn lại cũng học một trường không tệ. Thành tích này dù trên huyện cũng là hiếm có, Lý Thành Năng còn báo cáo lên công xã, công xã cử người đến phỏng vấn, phát loa cho toàn xã nghe.

 

Nhờ có Phó Bạch đỗ thủ khoa thành phố, sau đó huyện cũng cử người đến ghi hình, phỏng vấn.

 

Sân nhà họ Lý náo nhiệt suốt một thời gian dài.

 

Giấy báo đã cầm trong tay, Lý gia vui như tết, lại mở tiệc mời bà con thân hữu đến chung vui.

 

Có kinh nghiệm tam hỷ lâm môn lần trước, lần này bốn nhà có người dự thi cùng góp tiền làm tiệc chung, thêm rượu thêm thịt, đồ ăn phong phú, hy vọng khách đến vui vẻ, khách về thỏa mãn.

 

Ngày mở tiệc, nhà họ Lý náo nhiệt hơn cả khi bốn cô cháu gái đầy tháng, bàn tiệc kéo dài từ sân ra đến ngoài cổng, hơn chục bàn tiệc, khách khứa tấp nập.

 

Bởi vì bốn nhà góp tiền nên thức ăn chất thành núi trong bếp, thịt, rau la liệt. Các chị dâu, em dâu, chị em bên ngoại,... chen chúc trong bếp, vừa nấu nướng vừa tán chuyện rôm rả.

 

Bà Điêu và ông Lý ngồi trong nhà chính tiếp khách, hiếm có dịp nào đông đủ mặt họ hàng như hôm nay, họ hàng nội ngoại quây quần, cười nói không ngớt.

 

Đám con trai, con gái lớn như Đại Bảo, Đại Nha thì bận bưng trà rót nước, mấy đứa nhỏ cũng lon ton phụ việc.

 

Mấy anh em trai cùng Phó Bạch lo tiếp khách ngoài sân, năm người đàn ông, ai nấy đều cao ráo, tuấn tú, lại thêm Phó Bạch vốn đã đẹp trai nổi tiếng, đứng thành một hàng, trở thành phong cảnh rực rỡ trước cửa nhà họ Lý, khiến bao bà, bao cô nhìn đến mê mắt.

 

Khách đến quá đông, ngay cả Lý Thanh Lê và Đường Nhã cũng phải ra đón tiếp. Lý Thanh Lê chỉ phụ bưng nước, trò chuyện thôi cũng được khen không ngớt:

 

"Lê Tử giỏi quá, vừa đi làm vừa thi đại học mà vẫn đậu! Sao mà em được thế? Ngưỡng mộ ghê cơ!"

 

"Hiện tại sinh viên quý giá lắm đấy, sau này không lo chuyện tiền bạc nha! Hổ Tử nhà chị bằng một nửa em thôi là chị hạnh phúc lắm rồi!"

 

Người khác cũng nhao nhao, "Hồi trước thấy em với Nhị Nha, Tam Nha đi học cấp ba, ai cũng chê tốn tiền. Giờ thì sao? Khác biệt ở chỗ đó đó!"

 

"Thầy Phó ở công xã ta mấy năm, tôi nhìn là biết cậu ấy không tầm thường. Cùng là người mà sao chênh lệch lớn thế!"

 

"Vợ Thành Dương vốn lanh lợi, nay còn đậu đại học, vậy Thành Dương tính sao đây?"

 

"Mấy năm trước nhà chú Khánh Sơn suốt ngày cãi nhau, ai ngờ giờ thay đổi ghê gớm vậy!"

 

"Có con cháu thế này, chú Khánh Sơn chắc cười tỉnh cả ngủ luôn nhỉ!"

 

...

 

Lý Thành Năng nghe mà cảm khái, nhớ hồi trước, Lý Thanh Lê coi thường đại học công nông binh, hắn còn cười nhạo cô không hiểu việc đời. Nào ngờ, nay cô lại tự thi đậu đại học thật, khiến hắn cũng phải nhìn bằng con mắt khác.

 

Lý Thanh Lê đang tiếp mấy người bạn học cũ, liếc ra cổng thì thấy bác tư Điêu dẫn cả nhà tới trễ, chỉ là không thấy bóng dáng Chu Thư Đào và Tống Lập Quần đâu.

 

Cô khẽ nhếch mép, xem ra hai vợ chồng Chu Thư Đào thi rớt rồi, nếu không thì sao lại không đến?

 

Hôm nay là ngày vui, cô không muốn chủ động châm chọc, dù sao hồi trước Chu Thư Đào nguyền rủa cô thi trượt, thì hôm nay chắc chắn mẹ sẽ thay cô lấy lại thể diện.

 

Quả nhiên, bác tư Điêu vừa bước vào, bà Điêu đã chạy ra đón:

 

"Ui chao, chị gái em cuối cùng cũng tới rồi, em với ông nhà chờ mãi! Ấy, mà sao Thư Đào với Lập Quần không đi cùng? À đúng rồi, hai đứa thi thế nào? Thư Đào từ nhỏ đã thông minh hơn Tiểu Lục nhà em, chắc là thi tốt lắm nhỉ?"

 

Mặt bác tư Điêu tái mét có thể thấy được bằng mắt thường.

 

Lý Thanh Lê đứng cách đó không xa, thấy cảnh ấy thì nhịn không nổi mà bật cười.

 

Cô cố nén cười quay đầu sang chỗ khác thì thấy một đoàn khách khác bước vào. Nhìn kỹ thì hóa ra là nhà ngoại của chị dâu hai, bà Phùng, em trai Phùng Tuấn, em dâu Giang Diễm Linh, rồi cô dì chú bác anh em họ...

 

Một người cũng không thiếu!

Bình Luận (0)
Comment