Edit: Sweetie
Sau khi Lý Nhị Nha vào phòng, Lý Thanh Lê cũng chẳng buồn chào hỏi, cứ ngồi ngay mép giường gấp quần áo. Bây giờ cô gấp rất nhanh và gọn, tiến bộ hơn hẳn lúc trước.
Lý Nhị Nha đứng một lúc rồi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, mím môi, khẽ hỏi:
"Cô út, cháu... cháu có thể sang ở cùng cô một thời gian không ạ? Sẽ không lâu đâu, thi đại học xong cháu sẽ về. Có được không cô?"
Nói xong, nó ngẩng mắt nhìn Lý Thanh Lê, hai bàn tay xoắn vào nhau đầy lúng túng.
Lý Thanh Lê vừa gấp đồ vừa đáp: "Thế thì mau về phòng thu dọn đi. Cha cháu đang ở nhà, bảo cha cháu đạp xe chở cháu sang."
Lý Nhị Nha sững sờ, tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ Lý Thanh Lê sẽ đồng ý nhanh như vậy, thậm chí cô còn chẳng hỏi lý do.
Ngay sau đó, nó liền bật dậy chạy vội về phòng.
Lý Thanh Lê cầm quần áo trong tay ngồi bất động.
Không cần hỏi cô cũng đoán được ít nhiều, hôm qua nói chuyện phiếm với mẹ, cô lại nghe bà than phiền về chị dâu hai.
Từ khi xác nhận kì thi đại học được khôi phục, vợ chồng anh hai trở nên cực kỳ nghiêm khắc với Nhị Nha. Ngoài ăn uống sinh hoạt thì chẳng cho làm gì, ép con bé học suốt ngày, ngay cả muốn ra ngoài hít thở cũng bị mắng, buổi tối mà ngủ sớm cũng không xong... Tóm lại là bức bách con bé phải học đến chết.
Trong hoàn cảnh ấy, ngay cả đứa siêng năng như Nhị Nha cũng bị áp lực thở không nổi, dạo này gầy đi trông thấy, vốn đã mảnh mai giờ gần như thành cây sậy luôn rồi.
Nhưng biết thì biết, mấy năm nay bà Điêu không còn can dự vào chuyện nhà con trai, chỉ có thể oán trách Lý lão nhị vài câu, nhiều hơn thì cũng bất lực. Còn với Lý Thanh Lê, nếu Nhị Nha không chủ động cầu cứu thì cô cũng mặc kệ, nó mười tám tuổi rồi, nếu không tự biết đứng lên thì dù cô giúp trăm lần nghìn lần cũng chỉ phí công.
Lý Thanh Lê vừa gấp xong quần áo, từ nhị phòng đã vọng ra tiếng cãi vã, nghe kỹ thì là Nhị Nha đang tranh luận với chị dâu hai. Đúng là bất ngờ, từ trước tới giờ Nhị Nha hiếm khi dám to tiếng với cha mẹ, cô thấy lạ nhưng không định nhúng tay.
Sắp xếp xong, cô ra sân gặp Phó Bạch. Nhị Nha chẳng bao lâu cũng chạy ra với túi đồ, phía sau là Lý lão nhị giữ chặt vợ mặt mày tái mét, rồi chính anh cũng đẩy xe đạp theo sau vợ chồng cô.
Cô ruột thì chắc chắn sẽ không để cháu chịu thiệt, em rể lại là thầy giáo, Nhị Nha sang đó ở, có chỗ nào không hiểu thì trực tiếp hỏi. Cho nên để con bé ở thị trấn học là tốt nhất, sau này không cần đón về nữa càng hay.
Nhìn hai chiếc xe đạp dần khuất bóng, Tam Nha đứng trong sân thở dài liên tục. Ngày trước, Nhị Nha là người đầu tiên được ngủ ở phòng cô út, giờ lại là người đầu tiên được chuyển vào ký túc xá giáo viên huyện. Sao lần nào mình cũng chậm một bước thế này? Thật là tức chết mà!
Bốn người đến khu tập thể, Lý lão nhị dặn dò con gái vài câu, còn định dúi tiền cho Lý Thanh Lê gọi là tiền ăn uống của con gái, nhưng cô tất nhiên không nhận.
Thấy cũng muộn rồi, anh liền đạp xe quay về.
Trong ký túc học sinh có cái giường bị hỏng, Phó Bạch liền mượn một tấm ván gỗ từ trường, ban ngày dựng sát tường, tối đặt lên ghế dài thành giường cho Nhị Nha. Từ đó cô bé chính thức ở chung với họ.
Ban ngày Lý Thanh Lê và Phó Bạch đi làm, Nhị Nha ở nhà đọc sách.
Nó vốn siêng năng, thường chuẩn bị cơm nước, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chờ vợ chồng cô về, cô cũng mặc kệ, coi như để nó thư giãn đầu óc.
Quả nhiên sau khi thoát khỏi cha mẹ, tinh thần của Nhị Nha tốt hơn hẳn, gương mặt nhiều nụ cười hơn, nói chuyện với cô cũng cởi mở hơn, có thể thấy rõ là trước kia bị cha mẹ đè nén quá mức.
Thời gian trôi nhanh, kỳ thi đại học đến gần, Lý Thanh Lê xin nghỉ phép ở xưởng, Phó Bạch cũng nhờ đồng nghiệp dạy thay, hai vợ chồng toàn lực ôn tập. Thêm cả Tam Nha nữa, nhà cô chẳng khác nào một phòng học nhỏ, ai nấy đều miệt mài đổ mồ hôi bên bàn sách.
Ngày tháng chăm chỉ trôi vèo vèo, bài tập làm hết chồng này đến chồng khác, trời cũng lạnh dần, thoắt cái đã đến ngày thi.
Hôm thi, thời tiết âm u, bầu trời xám xịt không thấy chút nắng.
Bước ra khỏi phòng thi, Lý Thanh Lê thở phào, ngẩng lên nhìn trời, chẳng biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, từng bông tuyết tự do bay bay, chẳng bận tâm sẽ rơi xuống nơi nào.
Cô thong thả bước đi, tuyết rơi trên tay rồi tan chảy, để lại cảm giác mát lạnh. Khóe môi cô cong lên, lúm đồng tiền nở rộ đẹp tựa hoa tuyết.
Trường thi đặt ngay tại trường trung học huyện nên cô đi bộ về nhà, cách đó không xa, một bóng người đứng yên nhìn cô, rồi chậm rãi bước lại.
"Lý Thanh Lê."
Một tiếng gọi xa lạ mà quen thuộc phá tan bầu không khí yên bình, nụ cười trên môi Lý Thanh Lê cũng tắt ngúm. Trước mặt là một người đàn ông tóc ngắn, gương mặt gầy gò, ánh mắt u ám, môi mím lạnh lùng, không ai khác chính là Vương Húc Đông đã bốn năm không gặp!
Lý Thanh Lê chẳng nói một câu, quay đầu bỏ đi.
Vương Húc Đông vội chặn cô lại, "Thấy anh chẳng lẽ em không có gì muốn nói sao?"
Lý Thanh Lê trợn trắng mắt, "Tôi với anh không thân không quen thì nói gì? Chó ngoan không cản đường, tránh ra!"
Hắn không nhúc nhích, vẻ mặt lại càng âm u tối tăm, giọng khàn khàn:
"Em không muốn nói, nhưng anh có! Em có biết mấy năm nay anh sống thế nào không? Em có biết anh chịu bao nhiêu khổ không?"
Lý Thanh Lê mất kiên nhẫn chờ hắn nói xong, bực bội đưa tay đẩy mạnh một cái. Đẩy không được cô liền giẫm mạnh lên chân gã đàn ông, nhân lúc hắn bị đau điếng mà đi thẳng.
Chỉ là chưa kịp xa, Vương Húc Đông đã lại đuổi đến, tóm chặt cánh tay cô cười khó hiểu:
"Mấy năm qua anh luôn mong em đến thăm, nhưng em lại lạnh nhạt đến thế, thậm chí còn lấy Phó Bạch!"
Cô dừng bước, giật mạnh tay về, ánh mắt như dao muốn lột da hắn.
Hắn lại nghiến răng kể khổ: "Em có biết vì sao anh với Tự Cường bị bắt không? Tất cả là do Phó Bạch giăng bẫy! Những cuốn sách cấm đó không phải của bọn anh, mà bọn anh cũng chẳng quen lão già kia, tất cả đều là âm mưu của hắn! Người thâm hiểm độc ác như vậy, làm sao xứng để em gửi gắm cả đời? Em lấy nhầm người rồi!"
Cô cười nhạt hỏi hắn, "Phó Bạch bày mưu hại anh? Thế anh ấy có thù oán gì với anh mà phải làm thế?"
Vương Húc Đông chớp mắt trốn tránh, "Ai mà biết, nhưng chắc chắn là hắn chủ mưu!"
Lý Thanh Lê che miệng cười, một lúc lâu sau mới dừng lại:
"Vương Húc Đông này, anh đi trại cải tạo bốn năm mà chẳng khôn ra, trái lại còn buồn nôn hơn xưa."
Sắc mặt Vương Húc Đông bỗng chốc trở nên dữ tợn.
Cô lại chẳng sợ hãi, "Anh không biết nguyên nhân? Chứ ai là người giấu sách cấm dưới giường Phó Bạch? Ai muốn hãm hại anh ấy trước? Vương Húc Đông, nam tử hán đại trượng phu, dù anh không có bản lĩnh, ít nhất cũng phải dám làm dám chịu chứ? Anh hèn nhát thế này, xưa kia tôi mù mắt mới coi trọng anh!"
Lời này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Vương Húc Đông, nhưng nay lớn tuổi, từng trải hơn nên hắn vẫn cố che giấu, ra vẻ thản nhiên:
"Phó Bạch nói gì em cũng tin à? Coi chừng có ngày hắn bán đứng em, em còn tưởng hắn là chính nhân quân tử. Anh là vì tốt cho em thôi."
"Hóa ra anh định ly gián vợ chồng tôi à. Nhưng mà..."
"Cho dù Phó Bạch đúng là kẻ như anh nói thì có sao đâu? Tôi đã yêu anh ấy, đời này ngoài anh ấy ra, tôi chẳng cần ai cả."
Sắc mặt Vương Húc Đông như nuốt phải ruồi, biến đổi đủ loại, cực kỳ khó coi.
Cô khinh bỉ liếc hắn một cái, ngẩng cao đầu rời đi, oai phong như một con công kiêu hãnh.
Tuyết rơi ngày càng dày, về đến nhà, nghĩ đến Phó Bạch bên trường thi khác không mang ô, Lý Thanh Lê lại cầm ô đi đón anh. Vừa đến cổng trường đã thấy anh đang dắt xe nói chuyện với một người phụ nữ, cô bước nhanh đến, hóa ra là Chu Thư Đào.
Thấy cô, Chu Thư Đào giật mình, cố giả vờ bình tĩnh vuốt vuốt tóc, rồi lúng túng bỏ đi.
Cô đưa ô che cho Phó Bạch, cùng anh sóng vai về nhà, "Chu Thư Đào đang nói xấu em phải không? Bình thường thấy em nhất định sẽ mỉa mai hỏi thi thế nào, chứ đời nào lại cúp đuôi bỏ chạy như vậy?"
"Chị họ Thư Đào chỉ nói vừa nãy thấy em cười cười nói nói với một người đàn ông, hình như là Vương Húc Đông từng sống trong đội sản xuất..."
Chu Thư Đào vốn dĩ luôn chú ý chuyện của cô, lại thêm Lý tam tẩu miệng rộng, biết chuyện xưa giữa cô và Vương Húc Đông cũng chẳng lạ.
"Em biết ngay mà, Chu Thư Đào chẳng bao giờ có lời hay cả. Cô ta nhìn bằng cái gì vậy? Rõ ràng em đẩy hắn, còn giẫm chân hắn cơ mà! Lần sau anh đừng dây với cô ta nữa, lỡ bị dạy hư thì sao?"
Mặt Phó Bạch thoáng trầm xuống,
"Hắn quấy rầy em?"
Lý Thanh Lê cũng chẳng vì chuyện vừa rồi mà bực mình, chỉ cười với anh, "Hắn với Chu Thư Đào đều định phá tình cảm chúng ta đó, tưởng em ngốc chắc? Cuối cùng bị em chọc tức đến xanh mặt luôn! Ha ha ha!"
Nhớ đến bản lĩnh chọc người tức chết của vợ, Phó Bạch cũng mỉm cười, nhưng khi cô quay đi, trong mắt anh lại lạnh lẽo như băng.
Hai người cùng dạo bước trong màn tuyết, nói cười rộn rã. Trước kỳ thi họ đã hẹn, tối nay tuyệt đối không nhắc đến thi cử, chỉ ăn uống vui chơi thỏa thích, ngày mai mới tính.
Do tài nghệ nấu ăn của Lý Thanh Lê quá không đạt tiêu chuẩn nên việc bếp núc đều do Phó thầy lo. Hai người một phụ, một chính, bữa cơm bốn món dọn lên cũng rất ra hình ra dáng.
Phó Bạch còn mang ra rượu trắng cất giấu bấy lâu, hai vợ chồng cụng ly, em cười, anh uống, vô cùng vui vẻ.
Tửu lượng Lý Thanh Lê kém, mới uống hai chén đã say mơ màng, cả người lâng lâng được bế lên giường. Cằm cô bị nâng lên, môi hé mở, rồi một đôi môi mang hương rượu đè xuống, mạnh mẽ cuốn lấy môi cô.
Men rượu làm cả người cô rạo rực, bị hôn càng thì càng thấy nóng bừng, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, giữa khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, cô nghĩ, mình căng thẳng vì kỳ thi cả tháng nay, cũng nên giải tỏa một phen rồi...
Tiếp theo đó hoàn toàn chìm đắm, không còn nhớ gì nữa.