Edit: Sweetie
Vì đây là lần đầu tiên đến nhà nên sau một hồi đi dò hỏi Lý Thanh Lê mới lần ra được chỗ ở của Chu Thư Đào, đến trước cửa, cô “rầm rầm” gõ lên cánh cửa lớn.
Quả nhiên giờ này Chu Thư Đào có ở nhà, chẳng bao lâu đã ra mở cửa, nhưng vừa thấy người đứng trước cửa là ai, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất sạch, nhìn Lý Thanh Lê một lượt từ trên xuống, lười nhác hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thấy Chu Thư Đào không mời mình vào, Lý Thanh Lê cũng chẳng thèm, cô khoanh tay trước ngực hỏi ngược lại:
“Chị nghĩ tôi đến tìm chị làm gì? Chị mượn sách của tôi, nói hai sau sẽ ngày trả, thế mà bao nhiêu ngày rồi? Sao, chẳng lẽ chị định nuốt luôn à?”
Chu Thư Đào vừa phẫn nộ vừa xấu hổ:
“Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi chẳng may làm mất sách thôi, gần đây đang tìm cách mua bộ mới trả cô, được chưa?”
“Ha, mất à? Cả bộ mười mấy quyển mà chị bảo mất hết? Sao chị không mất luôn cả bản thân đi?” Lý Thanh Lê hừ lạnh, mỗi sợi tóc trên đầu đều viết chữ “không tin nổi”.
Người trong nhà nghe thấy động tĩnh cũng ùa ra xem, lần lượt là chồng Chu Thư Đào – Tống Lập Quần, cùng cha mẹ chồng và cháu nội họ đang bế trên tay. Năm đôi mắt trong nhà nhìn chằm chằm một mình Lý Thanh Lê.
Cậy đây là địa bàn nhà mình, Chu Thư Đào như được tiếp thêm sức mạnh:
“Đúng là mất hết rồi, Lập Quần mang đến xưởng, chẳng biết bị ai lấy trọn bộ. Cô không tin thì cũng chẳng có cách nào khác!”
Lý Thanh Lê làm gì tin, nhe răng cười giả lả: “Ngày bé chị trộm kẹo của tôi cũng chối y như thế. Tôi chẳng tin đâu, trừ khi chị cho tôi vào nhà lục soát một vòng.”
Ngày còn bé, đầu óc Lý Thanh Lê đơn giản, bị Chu Thư Đào lừa không biết bao lần, nên giờ cô ta nói gì cô cũng không tin.
Tống Lập Quần định bước lên tranh luận, nhưng bị Chu Thư Đào kéo lại. Cô ta liếc xéo Lý Thanh Lê:
“Nó muốn tìm thì cho nó tìm, mình ngay thẳng thì sợ gì, không cho nó tìm thì nó lại nghĩ mình nói điêu.”
Lý Thanh Lê nhìn sâu vào mắt Chu Thư Đào, kinh nghiệm nhiều năm đối đầu mách cô rằng, với cái vẻ “có chỗ dựa, chẳng sợ gì” này, chắc chắn trong nhà chẳng còn bộ sách, nhưng cũng có thể cô ta cố tình diễn ngược cho cô xem.
Vừa nãy cô nói muốn soát nhà cũng chỉ để chọc tức, chứ nói thế nào thì đây là nhà họ Tống, lần đầu đến mà lục lọi lung tung thì cũng quá mức khó coi, thế là cô cũng không thèm tìm nữa.
“Tôi mặc kệ sách mất thật hay mất giả, chị họ Thư Đào này, sách ôn thi đại học quý giá của tôi bị chị làm mất rồi, đợi chị mua bộ mới thì biết đến năm nào tháng nào? Bây giờ thời gian là tiền bạc, tôi không rảnh dây dưa với chị, nên chị bồi thường tiền đi! Cũng chẳng nhiều, tôi lấy 10 đồng thôi.”
Dù sao cô và Phó Bạch cũng đọc gần hết bộ Tự học tổng hợp Toán - Lý - Hóa bản cũ rồi, muốn lấy lại chủ yếu để đưa về cho Nhị Nha xem. Mà bản mới sắp được tung ra, đến lúc đó bản cũ cũng chẳng cần nữa. Đã vậy thì thừa dịp bản cũ còn đắt, cô phải chém Chu Thư Đào một phen!
Chu Thư Đào thoáng sững người, rồi cảnh giác nhìn cô chằm chằm:
“Này, chồng cô là thầy toán trung học cơ mà, để anh ta dạy chẳng phải tốt hơn sao, cần gì sách vở? Chúng ta là chị em họ, chỉ vài quyển sách thôi mà cũng đòi tiền à? Đổi lại là tôi thì tôi chẳng thèm so đo đâu, huống chi cô làm công nhân xưởng Dệt, mỗi tháng hơn ba chục đồng, việc gì phải nhỏ nhen thế?”
Lý Thanh Lê chẳng thèm bắt chuyện, chỉ mỉa mai lên giọng: “Ý gì đây chị họ? Làm mất sách của tôi lại còn không muốn đền? Làm thế có được không hả?”
Nhà hàng xóm nghe thấy liền thò đầu ra nhìn.
Chu Thư Đào vẫn đang đấu mắt với Lý Thanh Lê, thì ông bà Tống đã đẩy con trai, sốt ruột giục:
“Mau đi lấy tiền đi, đừng để thiên hạ người ta cười cho!”
Lúc này ông bà Tống hối hận vô cùng, biết thế lúc nãy đã mời Lý Thanh Lê vào trong, đỡ để hàng xóm hóng chuyện, thật mất mặt!
Tất cả cũng do con trai con dâu gây họa, nghe nói bộ sách này giờ cực kỳ khó tìm, có tiền cũng không mua được, lại tham mấy dòng ghi chú trong sách nên mới nảy lòng tham muốn giữ lại.
Hai vợ chồng già chỉ đành tự an ủi, miễn là con trai con dâu có thể đỗ đại học, tất cả đều đáng giá.
Tống Lập Quần lấy ra tờ Đại đoàn kết (mệnh giá mười đồng), định mang ra trả, nhưng bị Chu Thư Đào cướp lấy. Cô ta gượng cười, bước ra cửa nhét mạnh tiền vào tay Lý Thanh Lê, rồi ghé sát tai cô thì thầm:
“Lý Thanh Lê, cái đầu như mày mà cũng muốn thi đại học à? Mơ đi nhé!”
Thấy mặt Lý Thanh Lê gượng gạo, trong lòng Chu Thư Đào càng hả hê.
Thật ra cô ta đã căm ghét cô em họ này từ lâu, rõ ràng cả hai đều là cháu gái bên ngoại, vậy mà bác cả bác hai lúc nào cũng thương Lý Thanh Lê hơn. Cùng là con gái duy nhất trong nhà, ngày ngày Chu Thư Đào phải xuống ruộng làm việc, làm không xong còn bị mắng, trong khi Lý Thanh Lê chẳng phải đụng tay, lại còn được dì nuông chiều đến mức chẳng biết trời cao đất dày. Đáng ghét chết đi được!
Hơn nữa, rõ ràng bản thân cô ta thông minh hiểu chuyện hơn, vậy mà Lý Thanh Lê chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp đã lấy được chồng tốt, đè đầu cưỡi cổ cô ta bao năm nay…
Chẳng qua cũng chỉ nhờ cái mặt đẹp, tại sao lúc nào nó cũng sống tốt hơn mình, hạnh phúc hơn mình?
Chu Thư Đào còn đang chìm trong ghen tức thì bỗng bị một tiếng hô to làm giật mình thon thót.
“Cái gì cơ? Ước mơ lớn nhất đời chị họ là đỗ Thanh Bắc ở thủ đô, ngoài ra không thích trường nào khác á? Chị họ, từ nhỏ chị đã giỏi hơn em, em tin chắc chị sẽ làm được thôi, cố lên nhé!”
Lý Thanh Lê cất kỹ mười đồng, vung tay áo đi thẳng, chỉ còn Chu Thư Đào đứng chết trân, mặt khi thì xanh lét, khi thì đỏ bừng!
Thành tích của cô ta đúng là hơn Lý Thanh Lê, nhưng chưa đến mức thi được vào Thanh Bắc! Nếu sau này hàng xóm suốt ngày hỏi thăm “đã thi Thanh Bắc chưa?”, thì cô ta biết giải thích kiểu gì đây? Nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi, đúng là đồ ác độc!
Niềm vui vì giữ lại được bộ sách phút chốc biến sạch.
Lý Thanh Lê hớn hở đạp xe về, gần đến cổng trường, từ xa đã thấy một bóng người mơ hồ đứng đó, hình như là đang chờ cô.
“Thầy Phó, anh không về nhà nấu cơm mà đứng ở cổng trường làm gì vậy?” Lý Thanh Lê dừng xe, vì đạp nhanh nên vẫn còn thở gấp.
Phó Bạch đỡ lấy ghi-đông, nhẹ nhàng ngồi lên yên, đợi cô cũng ngồi lên mới đạp xe đi, rồi nói:
“Cô giáo Cung nói thấy em về rồi lại đi, anh đoán là em đến chỗ xưởng máy móc, nếu chốc nữa em vẫn chưa về, e là anh phải đến nhà Chu Thư Đào đòi người rồi.”
Ngừng một lát, anh lại hỏi tiếp:
“Không lấy lại được sách à?”
Lý Thanh Lê ôm lấy vòng eo gầy rắn chắc của anh, hai chân kẹp chặt, lại cười chứ chẳng giận:
“Sách thì không, nhưng lấy về được 10 đồng. Chu Thư Đào bảo làm mất cả bộ, tưởng em ngốc chắc? Lúc đầu bỏ ba đồng bốn hào mua, giờ bán được hẳn mười đồng, lời to rồi, em vui quá đi! Ngày mai em sẽ đến căng-tin làm bữa giò heo ăn cho sướng!”
Nghe cô vừa cười vừa kể, Phó Bạch mới hơi yên tâm, nhưng vui mừng còn chưa kịp dứt thì eo đã bị cô cấu một cái đau điếng.
“Phó Bạch, lần sau mà anh dám làm chuyện trái ý vợ, thì đừng trách vợ độc ác vô tình! Nghe rõ chưa?”
Nể mặt anh là dượng của mấy đứa nhỏ nên cô mới để yên, chứ không thì đã xử ngay tại chỗ rồi!
Phó Bạch đau đến méo mặt, đúng lúc xe đi ngang căng-tin, lác đác có học sinh ra vào. Hai người vốn đã nổi tiếng là cặp đôi đẹp nhất trường, nay lại đi cùng nhau, càng thu hút ánh mắt.
Phó Bạch vội lấy lại vẻ lạnh lùng cao ngạo, thản nhiên nói:
“Đồng chí Lý Thanh Lê, việc này em nên để anh nói đôi câu…”
Nói thì nghiêm nghị, nhưng chân anh lại đạp nhanh hơn, xe lao vụt qua đám đông, chỉ để lại bóng lưng đôi trai tài gái sắc.
“Nhìn bóng lưng thôi cũng biết là thầy Phó với vợ rồi…”
“Hai người này ở bên nhau đúng là đẹp đôi thật, còn hơn cả diễn viên trên phim nữa…”
Tiếng xôn xao xa dần.
Bàn tay đặt trên eo Phó Bạch vỗ hai cái mập mờ, cô gái trẻ xinh đẹp ngồi sau thò đầu ra cười tươi tắn, mắt long lanh:
“Thầy Phó, anh định nói hai câu gì thế?”
Phó Bạch dùng thái độ nghiêm túc nói ra câu dịu dàng nhất:
“Vợ à, anh sai rồi, lần sau anh không dám nữa…”
...
Đúng như Lý Thanh Lê đoán, chẳng bao lâu sau, bản mới của Tự học Tổng hợp Toán - Lý - Hóa được xuất bản.
Bất ngờ nhất là trong ba ngày, vợ chồng cô nhận được bốn bộ sách, lần lượt từ cha mẹ, anh cả, chị hai và anh ba Phó gửi tới. Thế là cả Nhị Nha và Đường Nhã cũng có tài liệu ôn thi.
Chủ nhật, Lý Thanh Lê nhớ nhà nên cùng Phó Bạch đạp xe về đội sản xuất. Bao năm nay vẫn thế, có xe đạp nên đi lại dễ dàng, chủ nhật nào rảnh cô cũng về thăm nhà mẹ đẻ.
Hai vợ chồng về nhà cũ thì Đường Nhã và Nhị Nha cũng chẳng cần vất vả nữa. Ban ngày, cả đám lớn nhỏ phân tán khắp nhà chính, bàn ghế cao thấp không đồng đều, nhưng ai nấy đều nghiêm túc học hành, khiến Lý Thanh Lê cũng ngại không dám rủ Phó Bạch nói chuyện phiếm.
Quả thật không sai khi nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, môi trường có ảnh hưởng rất lớn đến con người.
Quan sát một thời gian, người khiến Lý Thanh Lê ngạc nhiên nhất chính là Nhị Bảo và Tam Nha. Nhị Bảo từ tiểu học đến cấp ba luôn ở mức trung bình, chưa từng thi trượt nhưng cũng chẳng nổi bật. Nhưng với khí thế học tập bây giờ, cô tin cậu nhóc này hoàn toàn có thể lọt top ba cả lớp, nếu không thì chắc tại IQ hạn chế.
Còn Tam Nha thì thuộc về kiểu “kẻ có thể khiến học sinh giỏi chăm chỉ tức chết”.
Chẳng có tài cán gì ngoài cái đầu cực thông minh, dù học hành không chuyên cần nhưng vẫn luôn đứng top đầu. Nếu thật sự nghiêm túc, thì chắc chắn sẽ được hạng nhất, đúng là đáng ghét! Thế mà bây giờ cô bé cũng ra dáng chăm học vì kỳ thi đại học, thật hiếm thấy.
Mấy đứa nhỏ đều dốc sức nên cha mẹ chúng tất nhiên hết lòng ủng hộ, ăn cơm đi đứng cũng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy “cục vàng” học tập.
Tháng mười một, thời tiết dần lạnh.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lý Thanh Lê tựa vào lòng Phó Bạch, mái tóc mềm mại cọ vào cằm anh.
“Tiểu Bạch nè…”
Khóe mắt Phó Bạch liếc cô, môi nhếch lên thành nụ cười nhạt:
“Có gan thì gọi lại lần nữa?”
Cô chợt nhớ lần trước gọi “Tiểu Bạch” đã bị phạt ra sao, liền giả vờ như không có chuyện gì, né ánh mắt anh đánh trống lảng:
“Hôm nay anh đưa đề cho chị dâu với Nhị Nha làm rồi phải không, anh thấy khả năng họ đỗ đại học thế nào?”
Phó Bạch nhìn ánh trăng hắt trên tường, chậm rãi đáp:
“Nhị Nha siêng năng lại thông minh, khả năng đỗ rất cao. Tam Nha thông minh hơn cả Nhị Nha, nếu giữ được trạng thái hiện tại thì cũng chẳng khó. Đường Nhã… thành tích còn tốt hơn anh nghĩ.”
Thanh Lê bĩu môi. Đó chẳng phải nhờ anh năm biết trước kỳ thi sẽ khôi phục sao? Ắt hẳn đã sớm chuẩn bị cho vợ, có khi còn lâu hơn cả cô ấy chứ.
“Còn Nhị Bảo…” Phó Bạch cân nhắc, “Khó nói.”
“Là sao anh? Nó chăm thế mà vẫn không ổn à?”
Phó Bạch thong thả phân tích, “Anh từng dạy Nhị Bảo, thằng bé hơi cẩu thả, dễ căng thẳng khi thi, cuộc thi càng lớn thì càng run. Khuyên bảo cũng vô ích, lúc vào phòng thi chỉ có thể dựa vào chính nó thôi.”
Lý Thanh Lê gật đầu, “Em hiểu rồi. Lần này chắc chỉ có Nhị Bảo trượt thôi. Ôi, tội nghiệp cháu em, chắc em phải chỉnh cho nó một trận trước khi có kết quả, chứ sau khi công bố thì ngại lắm.”
Phó Bạch bật cười, “Tự tin vào mình ghê nhỉ?”
Lý Thanh Lê tỏ ra nguy hiểm: “Ý gì?”
“Không có gì, anh chỉ bày tỏ lòng ngưỡng mộ thôi.”
“Hừ, biết điều đấy.”
Khoảng hơn ba giờ chiều, Lý Thanh Lê thấy cũng đã đến lúc liền giục Phó Bạch thu dọn để về.
Đang thu xếp trong phòng thì Nhị Nha đến gõ cửa.