Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 93

Edit: Sweetie

 

Bà Điêu tóm lấy Lý Thanh Lê mắng một hồi, tính ra hồi xưa cô đi học toàn ngủ gật, mẹ cô còn chẳng kiên nhẫn khuyên nhủ thế này. Chỉ vào lúc này, cô mới có thể thấu hiểu nỗi khổ mà năm anh trai từng chịu đựng khi bị mẹ dạy dỗ.

 

Thoắt cái đã qua một tiếng đồng hồ, bà Điêu mắng khô cả cổ, còn Lý Thanh Lê thì bị mắng đến mặt mày tái mét. Cuối cùng bà mới “ban ân” thả cô đi.

 

Lý Thanh Lê giống như chú thỏ may mắn thoát được vuốt sói, chạy vụt ra ngoài.

 

Về tới phòng, Phó Bạch vẫn chưa ngủ mà đang ngồi tựa đầu giường đọc sách. Cô cởi áo ngoài, lao thẳng vào chăn, ôm chặt lấy cái lò sưởi ấm áp của mình, nhất quyết không buông.

 

Phó Bạch vòng tay ôm vai cô, để cô tựa lên vai mình, hàng mi dài rũ xuống, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: “Vất vả cho em rồi.”

 

Lý Thanh Lê bĩu môi, “Trước khi đến, chắc anh cũng đoán được mẹ sẽ giục chuyện sinh con rồi chứ gì?”

 

“Có đoán được một chút. Nhưng không ngờ hồi cấp ba của em lại… phong phú đa dạng thế.” Phó Bạch nhớ lại mấy lời tả của năm ông anh vợ mà không thể nhịn cười.

 

Dù sao cũng đã mất hết thể diện rồi, Lý Thanh Lê dứt khoát mặc kệ, cô ngửa đầu, nhéo một cái vào cằm anh, cười hì hì:

 

“Nếu hồi đó em có thầy giáo là anh, em tuyệt đối không ngủ gật trong lớp.”

 

Phó Bạch cười khẽ “Nếu anh thật sự là thầy của em, e rằng những năm cấp ba của em cũng chẳng còn ‘tự do vui vẻ’ thế đâu.”

 

Kết hôn bao lâu nay, Lý Thanh Lê đã nắm được cách đối phó với “thầy Phó” rồi, chỉ cần cô đủ mặt dày, thì thầy Phó sẽ chẳng làm gì được cô. Thế nên cô cười càng rạng rỡ, giọng thì vô tội lạ thường:

 

“Sao có thể chứ? Thầy đẹp trai thế này, nhìn ba năm vẫn thấy chưa đủ, sao lại không vui được nhỉ?”

 

Phó Bạch đưa tay che trán, mặt đầy bất lực.

 

––––––––––

 

Tin tức khôi phục kỳ thi đại học vừa đưa ra đã lập tức khơi dậy làn sóng ôn thi trên toàn quốc. Thời gian gấp gáp, trong xưởng Dệt may nơi Lý Thanh Lê làm, không ít công nhân xin nghỉ để tập trung ôn thi. Cô thì khác, vì đã chuẩn bị lâu hơn họ, vốn đã có nền tảng nên không sốt ruột, nghĩ bụng cứ đi làm thêm một thời gian nữa rồi xin nghỉ cũng được.

 

Tuần này cô làm ca đêm, sáng thứ bảy hơn 8 giờ mới đạp xe về tới nhà. Lúc này cháo đã nấu xong, Phó Bạch còn mua thêm hai bát sữa đậu nành và bánh gạo chiên.

 

Lý Thanh Lê một hơi làm sạch hai bát cháo, một bát sữa đậu nành, hai cái bánh gạo và một quả trứng. Ăn xong, cô đứng trò chuyện đùa giỡn với Phó Bạch một lúc để tiêu cơm, sau đó mới ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng ngủ.

 

Đến khi cô tỉnh dậy, nhìn ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng thì biết ngay là đã trưa. Trong nhà yên ắng, nên tiếng nói chuyện khe khẽ từ phòng bên càng rõ ràng.

 

Đẩy cửa ra, cô ngạc nhiên thấy phòng khách nhỏ bé đã đầy người, Nhị Nha, Nhị Bảo, Tam Nha, cả Đường Nhã nữa. Ai nấy đều ôm sách, hoặc ngồi ghế dài, hoặc ngồi ghế con, hoặc đứng dựa tường — tất cả đều đang say sưa đọc sách.

 

Phó Bạch thì ngồi nhàn nhã bên bàn, tay cầm bút đỏ, chấm chấm vẽ vẽ như đang sửa bài tập.

 

Lý Thanh Lê chợt để ý, bộ Tự học tổng hợp Toán - Lý - Hóa trên bàn không thấy đâu, cả bộ hơn chục cuốn lận, mất một cái là thấy ngay.

 

Cô liếc sang tay bọn nhỏ, thấy sách mấy đứa nó đọc cũng không phải bộ ấy, dụi dụi mắt, hỏi:

 

“Phó Bạch, bộ Tự học tổng hợp Toán - Lý - Hóa trên bàn đâu rồi? Đưa cho đám Nhị Nha và chị dâu xem thì vừa hay đó.”

 

Ánh mắt Đường Nhã và bọn nhỏ đồng loạt hướng về Phó Bạch.

 

Anh đặt bút xuống, chậm rãi đáp:

 

“Tối qua sau giờ dạy, chị họ Thư Đào bên nhà bác tư cùng chồng qua nhà mình hỏi chuyện thi đại học năm nay. Bộ Toán Lý Hóa đó họ mượn về đọc mấy hôm, đợi trả lại rồi đưa Nhị Nha xem cũng chưa muộn.”

 

Ba đứa nhỏ Nhị Bảo, Tam Nha, Nhị Nha lập tức há hốc mồm như có thể nhét vừa cả quả trứng, hết nhìn dượng út rồi lại nhìn sang cô út, ánh mắt dâng đầy thương cảm.

 

Cho kẻ thù truyền kiếp của cô út mượn sách á? Chuyến này dượng út tiêu đời rồi!

 

Trong đầu ba đứa nhỏ đã hiện ra cảnh tượng cô út vớ ngay vũ khí lợi hại nhất — cái chày gỗ, sau đó bước tới nắm lấy tay dượng út, vung chày như gió, không chút nể tình mà quật xuống…

 

Nửa tiếng sau, dượng út sẽ thê thảm nằm dưới đất, ôm cái đầu đầy cục u, mắt rưng rưng ngước nhìn trần nhà ở góc 45°, nước mắt tuôn thành sông.

 

Hiện tại trong mắt ba đứa nó, dượng út Phó Bạch đã thành “phế nhân” mất rồi.

 

Kịch bản đã viết sẵn, chúng nó nào dám trái ý cô út đây? Cả ba cùng nhau thu dọn sách vở, nhường “chiến trường”, rồi rút vào góc chuẩn bị… hóng chuyện, à không, thầm cầu nguyện cho dượng chuyến này rai qua nạn khỏi.

 

Tam Nha còn lén nháy mắt với Lý Thanh Lê như ám hiệu: Cô út cứ đánh đi, đừng ngại, còn có bọn cháu chống lưng mà!

 

Phó Bạch và Đường Nhã thấy màn “giao chiến bằng mắt” giữa mấy cô cháu thì đầy thắc mắc, chỉ có Lý Thanh Lê nhìn một cái là hiểu ngay Tam Nha đang nghĩ gì.

 

Thật cạn lời.

 

Tiếp đó, cảnh tượng khiến ba đứa nhóc kinh ngạc trợn tròn mắt xuất hiện: Bình thường cứ nhắc đến Chu Thư Đào là mặt cô út sẽ tối sầm, thế mà lần này chẳng những không nổi giận đùng đùng, không cầm chày xông tới, ngược lại còn nhoẻn miệng cười dịu dàng:

 

“Mượn thì mượn đi, sau này sẽ có sách mới mà.”

 

Ba đứa nó sốc đến rụng rời, đặc biệt là Nhị Bảo, trong đầu vẫn còn ám ảnh lần đầu bị cha đánh đòn, đau đến mấy hôm không ngồi được.

 

Vẫn là cô út, nhưng sao đối xử với chồng thì dịu dàng, còn với cháu thì nghiêm khắc thế?

 

Nhị Bảo không phục, “Cô út thiên vị!”

 

Lý Thanh Lê hờ hững liếc mắt: “Ồ, cô thiên vị thì sao?”

 

Tam Nha vội nháy mắt như điên, ra hiệu “im ngay kẻo chết”, nhưng Nhị Bảo chẳng sợ, ưỡn ngực lớn tiếng:

 

“Cô dịu dàng với dượng, còn với bọn cháu thì lúc nào cũng hung dữ! Hứ!”

 

Nói xong, Nhị Nha và Tam Nha nhìn nó vừa thương hại vừa bội phục. Đúng là lấy mạng ra để minh họa cho câu tự tìm đường chết, máu liều nhiều hơn máu não!

 

Lý Thanh Lê bước tới, khoác vai Nhị Bảo, nhìn Phó Bạch, cười tươi rói:

 

“Thầy Phó, giờ anh biết em đối xử tốt với anh cỡ nào chưa? Đến cháu ruột còn phải ghen tỵ kia kìa.”

 

Rồi cô lại cúi sát vào tai Nhị Bảo, hạ giọng đe doạ: “Nhị Bảo, lâu rồi cô chưa ‘chăm sóc’ cháu, cháu quên mất cô là ai rồi phải không? Ráng mà quý trọng thời gian ôn thi này đi. Đợi thi xong, cô sẽ từ từ nói chuyện tử tế với cháu, cho cháu biết thế nào mới là tình thương của cô!”

 

Nhị Bảo run bắn, da đầu tê dại, ký ức bị cô út vác chày đuổi mấy dặm bỗng ùa về, ánh mắt nhìn cô cũng lập tức trở nên kính sợ.

 

Lý Thanh Lê rất hài lòng với phản ứng này, vỗ vỗ vai Nhị Bảo hai cái, rồi ung dung đi vào bếp.

 

Bầu không khí lúc này mới dễ thở hơn hẳn, Tam Nha lườm anh trai:

 

“Tự dưng anh hai gây sự với cô út làm gì?”

 

Nhị Bảo cũng suýt khóc, “Tại lâu quá cô út không ‘ra tay’ nên anh quên mất…”

 

Nhị Nha và Tam Nha đồng loạt thở dài, con trai đúng là mau quên, mới cho chút thể diện đã dám lòe rồi. Đáng đời!

 

Phó Bạch nhìn hết mấy màn kịch mà buồn cười, hình tượng vợ anh trong mắt các cháu thật sự chẳng mấy tốt đẹp, nhưng nghĩ lại cảnh năm đó chính anh từng chịu mấy “cú đá liên hoàn” của cô thì cũng cười không nổi.

 

Anh phải tự nhắc bản thân nhiều lần: đọc sách để ôn lại kiến thức, còn ký ức cũng phải ôn lại, kẻo thành “ông chồng sợ vợ số một” trong trường thì mất mặt lắm.

 

Ăn cơm trưa xong, Lý Thanh Lê lôi cái chậu gỗ lật ngược làm ghế ngồi, cũng tham gia học cùng bọn nhỏ.

 

Nói thật, đã bao năm trôi qua kể từ ngày tốt nghiệp cấp ba, nay cô lại ngoan ngoãn ngồi dưới nghe thầy giảng, cảm giác cũng khá mới mẻ. Nhất là thầy giáo kia lại chính là chồng cô, kiểu vừa xa lạ vừa quen thuộc này, thật… k*ch th*ch.

 

Càng nghe, Lý Thanh Lê càng chìm đắm, rồi nhận ra, khi nghiêm túc giảng bài, thầy Phó thật sự cuốn hút chết người. Đến mức cô bỗng dưng có chút không muốn để anh tiếp tục làm giáo viên nữa…

 

Nhưng suy nghĩ đang bay xa của cô lập tức bị kéo về thực tại bởi giọng nói nghiêm khắc, vô tình:

 

“Lý Thanh Lê, không tập trung nghe giảng, ra ngoài đứng mười phút!”

 

Lý Thanh Lê: Xí, may mà chúng ta không phải quan hệ thầy trò, chứ không thì em chỉ muốn đập nát cái đầu chó của anh thôi, cưới xin gì nữa!

 

Đối diện với ánh mắt hóng chuyện sáng rực của mấy đứa cháu, cô hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, “Thầy Phó đừng hiểu lầm. Tôi chỉ tùy tiện tìm chỗ ngồi, chứ không phải để nghe anh dạy đâu.”

 

Phó Bạch bất lực, mỉm cười lắc đầu.

 

Cả bốn người, kể cả Đường Nhã, đồng loạt khoanh tay, ánh mắt ai oán, hai người khoe khoang thì cũng nghĩ cho người khác chút chứ!

 

Một ngày học bù kết thúc, Đường Nhã dẫn đám Nhị Nha đạp xe về nhà, vừa khéo có hai chiếc xe, một chiếc của Đường Nhã và Lý Thành Dương, một chiếc đi mượn.

 

Thoáng cái một tuần lại trôi qua, nhưng Chu Thư Đào vẫn chưa đem sách trả. Tối thứ sáu, Lý Thanh Lê quyết định đích thân qua đòi, nếu không phải cô còn bận đi làm, tối về còn phải đọc sách thì đã đi từ lâu rồi!

 

Nghĩ là làm, cô uống một ngụm nước, rồi đạp xe hướng về ký túc xá công nhân xưởng máy móc nông nghiệp.

 

Thực ra, từ nhà tập thể giáo viên trường trung học huyện đến ký túc xá xưởng máy móc cũng chẳng xa, đi xe đạp khoảng nửa tiếng là đến, nhưng vì cô và Chu Thư Đào vốn chẳng ưa nhau, nên dù gần hai người cũng chẳng mấy khi qua lại.

Bình Luận (0)
Comment