Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 92

Edit: Sweetie

 

"Được ạ." Phó Bạch trả lời.

 

Cả ba nhà đều không ngờ Phó Bạch sẽ nhận lời sảng khoái như vậy, cả đám ngây ra rồi vui mừng vỗ tay:

 

"Quả nhiên em rể là người sảng khoái, ha ha ha!" Lý lão nhị hài lòng vỗ mạnh vai Phó Bạch, làm ra vẻ anh em chí cốt.

 

Lý lão tam tâng bốc: "Em rể quả nhiên có phong phạm nhà giáo, sư đức cao thượng!"

 

Lý lão đại cũng vui mừng xoa tay liên hồi.

 

Cách một cái bàn, Phó Bạch nhìn Lý Thanh Lê mỉm cười.

 

Dù anh không nói nhưng cô hiểu ngay.

 

Bắt đầu từ năm ngoái khi cô tìm được bộ Tự học Tổ hợp Toán - Lý - Hóa, hễ tan ca về là lại cặm cụi đọc, không chỉ bản thân học mà còn ép anh học chung. Tuy anh thắc mắc, rõ ràng mình là giáo viên toán, tại sao ngoài giờ còn phải ôn lại "Đại số", nhưng mà vợ lớn nhất, nên anh đành ngoan ngoãn nghe theo.

 

Vậy nên tình hình bây giờ là, trong khi thiên hạ vội vã chạy đua từng giây chuẩn bị cho kỳ thi đại học, thì Phó Bạch đã ôn tập suốt cả năm rồi. Lại thêm nền tảng là giáo viên toán, vừa ôn vừa nắm chắc kiến thức, so với người khác đã cao hơn hẳn một bậc. Vì vậy anh mới nhận lời dứt khoát như thế.

 

Nhìn mọi người bàn tán rôm rả về chuyện thi cử, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng yên tâm. Ban đầu cô còn lo người nhà chưa chắc đã ủng hộ Nhị Nha đi thi, nhất là vợ chồng anh hai, nay thấy anh chủ động tỏ rõ thái độ thì càng thích chí, rung rung chân với vẻ đắc ý:

 

"Anh hai, giờ anh biết chỗ tốt của học sinh cấp ba rồi chứ? Nếu không có em kiên quyết thì Nhị Nha làm gì có cơ hội này."

 

Lý lão nhị cười tươi rói, "Vẫn là Tiểu Lục nhìn xa trông rộng, anh hai chỉ biết cắm cúi làm ruộng, sao sánh được với em! Thế này đi, anh em ruột rà thì chẳng nói chuyện khách sáo, nếu Nhị Nha đỗ đại học, anh có phải bán nồi bán chõ cũng nuôi con bé học thành tài. Sau này con bé có tương lai, anh nhất định dặn nó hiếu thuận với em! Được không?"

 

Dưới ánh đèn dầu mờ vàng, mắt Lý lão nhị sáng rực, bao năm qua, hiếm khi nào anh phấn chấn thế này.

 

Trước kia anh chưa từng nghĩ Nhị Nha khác gì con gái nhà người khác, cùng lắm là nhờ học hành mà được coi trọng hơn khi gả đi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, thành tích của Nhị Nha hoàn toàn có thể đỗ đại học!

 

Nếu nó đỗ thật, thì nhị phòng Lý gia sẽ có một sinh viên đại học! Trong khi ở mấy đội sản xuất quanh đây, trẻ con tiểu học còn bỏ dở đầy rẫy, quý hiếm chẳng khác gì phượng hoàng giáng trần đâu.

 

Đến lúc đó, con gái lấy được chồng thành phố, tốt nghiệp lại có nhà nước phân công việc làm. Tuy anh không có con trai, nhưng có một đứa con gái thành đạt thì hưởng phúc đâu thua gì. Nghĩ đến mà cả người sảng khoái, sống lưng vốn còng cũng tự dưng thẳng lên.

 

Lý Nhị Nha hiếm khi thấy cha mình vui như vậy, mắt cũng sáng lấp lánh.

 

Lý Thanh Lê liếc qua chị dâu hai, thấy trong mắt chị ta cũng ánh lên niềm vui, liền cười khẽ:

 

"Nhị Nha có hiếu với em chẳng phải là điều đương nhiên sao? Em cũng coi như thay đổi vận mệnh của con bé còn gì."

 

Lý lão Nhị cười ngờ nghệch thuận theo: "Em cứ yên tâm, tính con bé Nhị Nha em còn không biết sao, nó ngoan ngoãn hiếu thuận nhất đấy."

 

Lý Thanh Lê lại liếc sang Phó Bạch, dặn dò ba đứa cháu:

 

"Dượng chịu dạy các cháu, nhưng đừng chuyện gì cũng hỏi. Dượng còn phải đi dạy, tự mình cũng ôn thi nữa. Ba đứa phải tự học, tự nghĩ, cùng nhau trao đổi. Thật sự không hiểu thì mới được hỏi, nghe rõ chưa?"

 

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

 

Đường Nhã bỗng giơ tay, nói to:

 

"Em rể à, dạy ba người cũng là dạy, dạy bốn người cũng thế. Dạy tụi nó thì tiện thể kèm luôn chị chứ?"

 

Mọi người quay sang nhìn, phải rồi, Đường Nhã từng học cấp ba, lại là thanh niên trí thức, tất nhiên cũng muốn nắm cơ hội.

 

Phó Bạch và Đường Nhã vốn từng sống trong cùng một khu ký túc xá thanh niên trí thức, nay còn trở thành thân thích, quan hệ gần hơn, tất nhiên anh chẳng từ chối.

 

Lúc này Lý Thanh Lê vỗ tay "bốp" một cái, cười vui vẻ:

 

"Thêm chị năm nữa, tính ra nhà ta có tận sáu người thi đại học rồi. Người ta một nhà muốn có một đứa còn khó, nhà ta thì sáu luôn, oai chưa?"

 

"Khoan, sáu là ai nữa?" Đại Bảo băn khoăn nhìn quanh nhà.

 

Lý Thanh Lê bất mãn lườm đứa cháu cao lớn nhà mình:

 

"Quên rồi à, cô đây cũng học cấp ba đấy nhé?"

 

Lý lão Đại ngây ngô hỏi: "Tiểu Lục, lúc trước em nói, ai đi thi là chó còn gì?"

 

Khóe môi Lý Thanh Lê giật giật.

 

Để vớt lại thể diện, cô hắng giọng, "Tuổi trẻ chưa trải sự đời, ai chẳng lúc nói bậy dăm câu."

 

Lý lão tứ vẫn thấy hơi lo lắng: "Nhưng hồi thi lên cấp ba, điểm của em chỉ vừa đạt điểm chuẩn thôi, lên cấp ba thì ngày nào cũng ngủ gật, thành tích ổn định giữ hạng bét cả lớp, em chắc chắn muốn đi thi chứ?"

 

Bắt gặp vẻ mặt như muốn phì cười của Phó Bạch, Lý Thanh Lê hơi chột dạ, nhưng quay sang Lý lão tứ thì lạnh lùng như gió thu quét lá:

 

"Anh nhắc mấy chuyện cũ rích đó làm gì? Em không cần mặt mũi chắc?"

 

Lý lão tứ sực nhớ ra em rể là giáo viên trung học, phần lớn giáo viên đều ghét kiểu học sinh dốt lười học, ngủ gật trên bàn, chẳng coi thầy cô ra gì, lại nghịch ngợm gây chuyện...

 

Mà mấy cái đó em gái anh có đủ cả!

 

Anh ngậm miệng đây, cứ coi như anh không tồn tại nhé.

 

Lý lão tam chống cằm nhớ lại, "Hình như sách cấp ba của Tiểu Lục đều thành giấy kê chân bàn bị chuột gặm rồi đúng không?"

 

Lão nhị cũng chen vào, "Chú ba nhớ nhầm rồi, đó là sách cấp hai. Sách cấp ba bị đem ra nhà xí mới đúng."

 

"À à..."

 

Miệng lão ngũ Lý Thành Dương cũng mấp máy như cũng muốn tham gia.

 

Gân xanh trên trán Lý Thanh Lê nổi lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

 

"Các anh có ý gì? Cho rằng em đi thi chỉ tổ phí công, phí tiền, chắc chắn thi không nổi đúng không?"

 

Mấy anh em vội vàng lắc đầu lia lịa:

 

"Đâu có đâu!"

 

"Sao lại thế được?"

 

"Em nghĩ đi đâu vậy?"

 

"Bọn anh nói đùa thôi mà, nếu em muốn nghĩ như thế thì bọn anh cũng..."

 

Bị em gái lườm, Lý lão tứ chỉ đành rụt cổ im thin thít.

 

Phó Bạch phì cười.

 

Cảnh tượng kiểu này anh đã nhìn ba năm nhưng vẫn thấy rất thú vị. Vị trí của vợ trong Lý gia đúng là mười năm như một, bền chắc không đổi. Nhưng nói đến cùng vẫn là do năm ông anh trai đều chịu nhường cô.

 

Ánh mắt Lý Thanh Lê lần lượt quét qua năm người , cuối cùng hừ mạnh một tiếng:

 

"Cứ chờ đó, em nhất định thi đỗ, cho các anh sáng mắt ra!"

 

Đỗ hay không chưa biết, nhưng mất mặt thì tuyệt đối không cho phép!

 

Đêm đã khuya, hai vợ chồng Lý Thanh Lê tất nhiên là ở lại. Cô dính lấy Phó Bạch như cái đuôi, sau khi rửa mặt thì cùng nhau chuẩn bị vào phòng. Ai ngờ vừa đến cửa, từ góc tối bỗng có bóng người nhảy ra làm cô giật nảy mình.

 

"Trời ạ, mẹ của con ơi, nửa đêm nửa hôm mẹ định hù con chết khiếp à?"

 

"Tiểu Phó, con vào ngủ trước đi, ha ha, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Lục."

 

Trong bóng tối, Phó Bạch khẽ vỗ hai cái lên lưng vợ, ý nhắc: Tự lo đi nhé.

 

Lý Thanh Lê tiu nghỉu theo mẹ vào phòng, không ngoài dự đoán, cha cô đã chỉnh xong dáng nằm, mỉm cười nhắm mắt ngủ ngon lành.

 

Cô len lén kéo thử mái tóc đen rậm khiến mấy anh trai ghen tỵ không thôi của ông, mẹ cô ngồi xuống ghế, nhìn vậy liền cau mày:

 

"Cha con ngủ rồi, đừng nghịch nữa. Nói mẹ nghe, dạo này bụng con có động tĩnh gì chưa?"

 

"Con biết ngay là mẹ gọi con vào vì chuyện này mà!" Lý Thanh Lê xoay người, bực bội đáp:

 

"Con với Phó Bạch chưa vội, sao mẹ cứ sốt ruột thế?"

 

Bà Điêu tuôn ra một tràng như pháo nổ:

 

"Nếu các con sớm sinh cho mẹ đứa cháu ngoại thì mẹ có cần giục không? Cưới ba năm rồi, con thì 23, Tiểu Phó thì 25, không mau có con thì còn đợi đến bao giờ? Đừng nói là mẹ, bên nhà họ Phó chắc cũng sốt ruột lắm rồi, cũng không biết họ nghĩ gì về con đâu đấy!"

 

Lý Thanh Lê thầm nhủ, bên nhà họ Phó còn có thầy Phó lo, cô chẳng việc gì phải bận tâm.

 

Cô kéo ghế ngồi xuống, giơ ngón tay đếm:

 

"Mẹ nghe xem con nói có lý không nhé. Thứ nhất, năm ngoái Phó Bạch mới vào dạy ở trường huyện, trước đó bọn con mỗi người một nơi, ít gặp thì làm sao mà có con được? Thứ hai, mấy năm đầu anh ấy mải phấn đấu để được về trường huyện, con cũng lo làm cho tốt ở xưởng Dệt, cả hai đều bận rộn, chưa thích hợp sinh con. Nay thì công việc ổn định, lại có nhà rồi, nhưng năm nay thi lại đại học, nên đợi sau kỳ thi rồi bàn cũng chưa muộn mà."

 

Điều cô không dám nói là thật ra cả hai vợ chồng đều không muốn có con vội. Lúc đầu vì xa cách, sau thì thấy cuộc sống đôi lứa như vậy cũng thoải mái, nên ba năm rồi trong nhà vẫn chưa có bóng dáng trẻ con nào.

 

Vả lại nếu thi đỗ thật, lẽ nào cô lại mang bầu đi học? Nghĩ đến đó, Lý Thanh Lê không khỏi thấy hơi lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment