Edit: Sweetie
Lý tam tẩu nằm liệt dưới đất, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm mặt, trong mắt chất chứa tuyệt vọng, im lặng như người mất hồn.
Bà Điêu nhìn mà gấp muốn chết, trước khi đánh nhau đã dặn kĩ như thế, chớp mắt một cái liền quên hết sạch! Đúng là đồ sao chổi không được tích sự gì, ngày thường thì mồm năm miệng mười, gặp chuyện lại im như thóc!
Bà lo lắng vén tay áo muốn lần nữa ra mặt.
Lúc này Lý lão tam đỡ Lý tam tẩu lên, âm thầm véo eo vợ một cái.
Bị véo đau, ánh mắt tan rã của Lý tam tẩu cuối cùng cũng có chút ánh sáng.
Lý lão tam gần như là hét lên:
“Trương Mỹ Quyên, em nói thật cho ông đây biết, chuyện chị Vương nhảy sông rốt cuộc có liên quan gì đến em không? Nếu có thì chúng ta nhận!”
Với tình hình trước mắt, bọn họ không nói lời nào, cũng không phản bác thì có khác nào thừa nhận không?
Lý lão tam cắn chặt răng:
“Nhận thì đêm nay chúng ta phân gia, không liên lụy cha mẹ anh em! Còn nếu không liên quan, Trương Mỹ Quyên em cho ông đây một câu trả lời chắc chắn đi, nếu không phải em làm thì đánh chết chúng ta cũng không nhận, chậu phân này chúng ta không tiếp! Lý lão tam này ăn gì thì ăn, chứ không bao giờ ăn phân!”
Lý Thanh Lê đứng bên cạnh thầm reo hò trong lòng, anh ba của cô cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính ra dáng đàn ông rồi!
Lý tam tẩu mờ mịt nhìn miệng chồng lúc đóng lúc mở, giật mình một cái, tiếng ồn ào xung quanh như thủy triều ùa vào lỗ tai.
“Mẹ đừng làm con sợ, mẹ nói gì đi!”
“Lần sau con không dám bướng bỉnh nữa…”
“Hu hu hu…”
“Trương Mỹ Quyên, em mau nói đi!”
Lý lão tam nắm chặt làm tay Lý tam tẩu đau nhức.
Trong cơn mơ màng, chị ta nghe thấy tiếng chồng gào lên giận dữ, tiếng các con kinh hoảng khóc thét, một chút lí trí đã quay trở lại, khàn giọng vừa khóc vừa nói:
“Em không có… Sáng nay em ra bờ sông rửa thùng nước tiểu, quả phụ Vương kia vừa nhìn thấy em liền chỉ vào mũi em chửi bới, em không nhịn được mới mắng trả. Tuy có cãi nhau nhưng mắng qua mắng lại cũng chỉ có mấy câu quen thuộc đó, sau em thấy chị ta đi về phía nam cây cầu gỗ...”
“Hai người bọn em cãi nhau không biết bao nhiêu lần rồi, tính tình quả phụ Vương cũng đâu có vừa, lần nào cũng đều là chị ta tìm tới tận nhà mình nói lí, sao có thể chỉ vì mấy câu cãi vã mà nhảy sông? Em có bản lĩnh lớn thế sao? Huống chi chị ta còn hai đứa con nhỏ, thủ tiết bao nhiêu năm cũng chỉ vì hai đứa nó, giờ con còn chưa thành gia, lại còn không có cha, sao chị ta nỡ tự tử? Em dám khẳng định, chị ta hoặc là trượt chân ngã xuống sông, hoặc là bị người khác đẩy xuống, tóm lại không thể nào là tự mình nhảy xuống được.”
Đều nói chỉ có kẻ thù là hiểu mình nhất kẻ thù, quả phụ Vương và Lý tam tẩu có thể nói là kẻ thù số một của nhau, nghe Lý tam tẩu nói như vậy, mọi người sau khi bình tĩnh suy nghĩ cũng cảm thấy lời này có lý.
“Hôm trước lúc giặt đồ ở bờ sông, chị Vương còn nói qua hai năm nữa là Đại Lượng mười tám rồi, chị ấy còn muốn tích cóp tiền cưới vợ cho con trai, về sau ôm cháu trai nữa đấy!”
“Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, mấy năm nay chị Vương sống cũng không dễ dàng, nhưng sắp hết khổ rồi, không thể nào vì cãi nhau với người ta mà nghĩ quẩn được!”
“Ai mà biết, cái mồm thối của Trương Mỹ Quyên thật sự có thể làm người sống tức chết, người chết bật nắp quan tài nhảy ra được ấy chứ, quả phụ Vương có thể nhịn một lần hai lần, không chứng minh có thể nhịn được cả đời, nếu tâm trạng người ta vốn đã không tốt, nhất thời bị cơn giận làm đầu óc hồ đồ rồi nhảy sông thì sao?”
“Cũng có lý…”
“Cô ta cũng thừa nhận đã cãi nhau với quả phụ Vương hồi sáng rồi còn gì, theo tôi thì cô ta là thủ phạm đấy!”
Cũng do cái miệng Lý tam tẩu ngày thường đắc tội với quá nhiều người, lúc này báo ứng tới, rất nhiều người căn bản không quan tâm chân tướng, chỉ muốn xem chị ta bị chê cười!
Đám người Lý Thành Công tất nhiên sẽ không nghe giảo biện, vừa nghe câu thừa nhận cãi nhau liền xông lên xô xát với Lý Thành Dương.
Hai nhà ba bốn mươi người xô xô đẩy đẩy, miệng cũng không nhàn rỗi.
“Lý Thành Dương, mày thấy chưa, Trương Mỹ Quyên chính miệng thừa nhận có cãi nhau với chị dâu tao kìa. Cô ta là người cuối cùng nhìn thấy chị dâu tao, không tìm cô ta thì tìm ai? Mày mau tránh ra!”
“Chẳng lẽ chị dâu tôi đào mồ mả tổ tiên nhà Trương Mỹ Quyên hay sao, đến một quả phụ cô ta cũng không tha! Trương Mỹ Quyên, đồ lòng dạ đen tối! Đồ không có lương tâm!”
“Không phải con người!”
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con chuột lại đào hang, con trai cô ta nuôi cũng có tốt đẹp gì đâu, còn nhỏ đã trộm cắp rồi! Bé trộm kim, lớn trộm vàng, sớm muộn gì cũng bị bắt vào nông trường cải tạo!”
Lý Nhị Bảo tái mặt.
“Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, cả nhà bọn họ được mấy người tốt, tất cả đều thối hoắc! Đúng là làm mất mặt Lý gia chúng ta!”
Nghe đến đây Lý Thành Dương liền cảm thấy không ổn, quả nhiên giây tiếp theo sát khí lan tràn, Lý lão tứ cầm gậy gỗ lên quét qua đám người Lý Thành Công.
“Cho chúng mày độc miệng này! Chúng mày mới thối hoắc! Cũng không lấy gương ra soi cái bản mặt yêu ma quỷ quái của mình đi, còn có gan chó nói nhà tao? Phì!” Nói xong Lý lão tứ hung hăng nhổ nước bọt vào đám Lý Thành Công.
Sắc mặt Lý lão tam cũng ngày càng kém, huyệt thái dương đập thình thịch, “Lý Thành Công, chuyện còn chưa điều tra rõ, ai cho mày ăn nói lung tung? Giờ mày kêu gào thì hung hăng lắm, lúc các cháu mày không có cơm ăn sao không thấy mày cho hai đứa nó miếng cơm đi?”
Lý lão tam và Lý lão tứ châm ngòi phản kháng, rất nhanh đã có người hưởng ứng… Toàn bộ Lý gia đồng loạt cầm vũ khí!
Đám người Lý Thành Công cũng không cam lòng yếu thế cầm vũ khí lên, hai đại gia đình càng đánh càng hăng, nói trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang, cát bay đá chạy, gió mây biến sắc… cũng không quá.
Quần chúng hóng chuyện bị này cảnh tượng này dọa sợ, tức tốc rời khỏi sân Lý gia, xung quanh bờ tường tụ tập kín đầu người, nhìn qua vừa kh*ng b* vừa buồn cười.
Những người khác thì đánh qua đánh lại, chỉ có Lý tam tẩu là đơn phương bị đánh, trong đám Lý Thành Công có ba người trộm chạy về phía chị ta, hai người giữ hai tay Lý tam tẩu, một người khác nhổ nước bọt ra tay, ra sức hạ mười mấy cái bạt tai, trôi chảy vô cùng.
Chỉ lát sau mặt Lý tam tẩu đã to như cái bánh màn thầu, vừa sưng vừa đỏ.
Xui là hiện tại ai cũng đang đánh đấm kịch liệt, Lý lão tam đang đánh đến đỏ mắt, Lý Nhị Bảo bị k*ch th*ch xông ra ngoài đấm đá, Lý Tam Bảo trốn phía sau anh trai, thỉnh thoảng trộm đấm hai cái, trong sân lại tối đen, hoàn toàn không ai chú ý tới tình huống bên này.
Lý Thành Dương thấy ở đây có nhiều vũ khí nguy hiểm, dựa vào thân thủ xông vào đám người cướp hết mấy món rìu, búa có sức sát thương lớn, sau đó ném cho cấp dưới, ý bảo vứt hết ra ngoài đường.
Vũ khí nguy hiểm bị quét sạch, Lý Thành Dương đứng trong đám người, lạnh lùng quát:
“Cấm dùng vũ khí đánh nhau! Ai dùng tôi bắt đến nông trường cải tạo!”
Nhưng mà lúc này hai bên đang tiến vào giai đoạn gay cấn, ai cũng đánh đến đỏ mắt, dù không có vũ khí thì vẫn còn nắm tay, ai thèm nghe Lý Thành Dương nói?
Lý Thành Dương bị xem như không khí cũng tức tới bật cười, nội tâm anh rất rõ ràng, loại nội đấu gia tộc này mang pháp luật ra cũng chẳng giải quyết được gì, thế là cũng dứt khoát gia nhập chiến cuộc, gặp đám Lý Thành Công thì một chân đá văng, gặp người trong nhà thì đẩy sang bên cạnh, tóm lại địch ta phân biệt rất rõ ràng.
Chỉ là song quyền khó địch nổi bốn tay, anh vừa tách được hai người ra, họ lại xông vào đánh tiếp... Thật là bận đến sứt đầu mẻ trán.
Người đánh vui vẻ nhất có lẽ chỉ có mình Lý Thanh Lê, đàn ông không đánh nhau với cô, phụ nữ thấy cô ra tay tàn nhẫn, sức lực lại lớn nên càng ra sức tránh né, cô chỉ dùng mông cũng có thể ép hai người nôn ra cơm trưa, cộng thêm hình thể đầy đặn vóc dáng cao, thực lực địch ta cách nhau quá xa, tất nhiên bọn họ tránh còn không kịp.
Lý Thanh Lê trong khoảng thời gian ngắn mất đi đối thủ.
Sau khi quả cân cũng bị anh trai tịch thu, cô chỉ có thể quay vào nhà bếp lấy một cây gậy đuổi vịt cây ra, chen vào đám người chọc tới chọc lui, chọc cái nửa ngày lại không ai thèm phản ứng, chắc là tưởng cô đang gãi ngứa cho họ.
Lý Thanh Lê chọc đến khi buồn ngủ không mở nổi mắt, ngay lúc cô mơ màng, bỗng nhiên bị người nào đó ôm xoay một vòng, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, quay đầu lại mới thấy một tay Phó Bạch đang đặt trên vai cô, một tay khác đang giữ lấy tay Ngưu Phương, mà trong tay Ngưu Phương kia còn cầm một nửa cái kéo hỏng.
Kéo tuy rằng hỏng rồi nhưng mũi kéo vẫn rất nhọn, nếu dùng sức đâm xuống, lưng cô không bị chọc thủng một lỗ mới là lạ.
Lý Thanh Lê vừa giận vừa sợ, cả người phát run.
“Mẹ cha nhà mày!” Lý Thanh Lê gào lên một tiếng, người cũng như con bò đực dùng hết sức lực chạy về phía tự do, dùng đầu húc vào người Ngưu Phương.
Ngưu Phương vừa gầy vừa lùn, cô húc một cái, cơ thể cô ta như cây non bị tảng đá lớn đập trúng, cả người bay lên rồi ngã mạnh xuống đất, nằm bò che eo r*n r*.
Lý Thanh Lê còn chưa hết giận, hai bước chạy lấy đà, nhảy bật lên rồi rơi xuống theo đường parabol, chỉ là cơ thể cô khá đẫy đà, lúc rơi xuống như viên đạn găm thẳng vào lưng kẻ thù.
“Ựa~” Ngưu Phương giãy đành đạch như con cá, k** r*n thảm thiết.
Lý Thanh Lê ngồi lên lưng cô ta, ngọn lửa báo thù thiêu đỏ hai mắt, cô vung hai tay lên, tiếp theo là một trận mưa đấm rơi xuống.
Lưng Ngưu Phương như bị cả toà núi đè, không xoay được người, chỉ có thể đơn phương chịu đòn.
Lý Thanh Lê dù sao cũng đánh nhau với Chu Thư Đào từ năm 2 tuổi, qua mười mấy năm đã sớm luyện ra miệng lưỡi sắc bén rồi.
“Cho mày chọc! Cho mày chọc! Mày giỏi quá nhỉ! Tay to thì giỏi lắm à? Sao mắt mày không to như thế đi?”
“Mày cầm kéo là muốn làm gì? Muốn đâm mấy lỗ trên người tao, hay là muốn cắt vào mặt tao? Xem tao tốt bụng chưa này, mày muốn đâm tao, còn tao mới đấm mày có mấy cái thôi, mang ơn đội nghĩa tao đi!”
Ngưu • bị Lý Thanh Lê đánh như chó • Phương: Tao cảm tạ tổ tông tám đời nhà mày!
Phó Bạch trước đó còn định lên giúp một tay: Mình thật dư thừa.
Người nhà Ngưu Phương thấy một màn này muốn tiến đến giúp đỡ, tất cả lại bị Phó Bạch cản lại.
Sau một hồi bị "đánh yêu", cả người Ngưu Phương nhũn ra như miếng thịt băm, có thể vo viên rồi thả vào nồi luôn rồi.
Lý Thanh Lê đánh đã tay, lắc lắc cánh tay nhức mỏi lưu luyến đứng lên, Ngưu Phương cuối cùng cũng có thể hít thở thông thuận.
Trời mới biết, cô ta cầm kéo đâm Lý Thanh Lê chỉ là hiểu lầm!
Lý Thanh Lê thỏa thuê đắc ý đi đến chỗ Phó Bạch, đi được một nửa mới chột dạ nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, chau mày dẩu môi tỏ vẻ uất ức, đến chỗ Phó Bạch thì thở dài.
“Ai da, tay đánh đau quá đi. May là có anh kéo tôi ra, nếu không tôi đã bị cô ta chọc chết rồi.”
Phó Bạch: Không, dù cô có bị đâm thành cái sàng thì trước khi nhắm mắt cũng sẽ bò dậy đập cho Ngưu Phương một trận thôi.
Không bao lâu sau, Lý Thành Năng nghe cấp dưới của Lý Thành Dương báo tin liền gọi anh em hàng xóm bạn bè hơn 40 người chạy đến tách hai nhà ra.
Thật ra bọn họ vốn không định tới can, bởi vì trận này cũng sắp kết thúc rồi, chỉ bằng bao nhiêu năm kinh nghiệm đánh nhau của anh em Lý lão đại, đánh thắng Lý Thành Công chỉ là chuyện sớm muộn.
Hai bên đánh không nương tay, mặt mũi bầm dập là điều không thể tránh khỏi, nhưng người bị thương nặng hơn đều ở phe Lý Thành Công.
Nhà Lý Thành Công không dùng được vũ lực liền chuyển sang dùng miệng.
“Trương Mỹ Quyên, Lý Thành Cát, ngày mai tao phải lên công xã, lên huyện tố cáo chúng mày, hại chị dâu số khổ của tao, Lý Thành Công tao thề, nhà chúng mày nhất định sẽ phải trả giá!”
“Đó là một mạng người sống sờ sờ đấy! Hai đứa bé khóc sắp chết rồi kia kìa! Trương Mỹ Quyên làm hại trẻ con, cô sẽ không được chết tử tế đâu!”
Lý lão tam cũng chẳng vừa:
“Vợ tao đã nói chuyện này không phải do cô ấy làm rồi còn gì! Đi tố cáo à? Ai sợ người đó làm cháu trai! Tao thấy nhà mày muốn đòi tiền thì có!”
Hai nhà lại rục rịch muốn đánh tiếp.
“Thôi!” Lý Thành Năng gầm lên giận dữ, mắng Lý Thành Công:
“Chuyện còn chưa điều tra rõ, ai cho cậu dẫn người tới đây? Cậu không coi lời tôi nói ra gì đúng không? Lại còn cả rìu liềm này nữa, muốn làm gì? Mạng đền mạng à? Nếu cậu có thể chứng minh vợ Thành Cát hại chị dâu cậu thì hiện tại tôi bắt cô ấy lên huyện luôn!”
Lại mắng Lý lão tam:
“Lườm cái gì? Biết đánh nhau thì ghê gớm lắm à? Có nghe câu 'người chết đuối đều biết bơi' chưa? Người thân nhà người ta xảy ra chuyện, nếu vợ cậu không cãi nhau với chị Vương thì có cơ sự như vậy hay sao? Nhà cậu sai trước, nhịn một tí thì chết ai? Hả? Nếu vợ cậu vô tội, tôi tự mình phạt Thành Công xin lỗi mọi người, vậy đã được chưa?”
“Việc này tạm thời còn chưa điều tra rõ, chỉ dựa vào lời của một mình Tiểu Vượng rồi nói vợ Thành Cát hại chị Vương là không công bằng. Thành Dương là đội trưởng đội trị an, tôi sẽ bảo cậu ấy tự mình canh chừng vợ Thành Cát, người chạy mất thì cậu ấy phải chịu trách nhiệm, mọi người thấy thế có được không? Nhưng mà hai nhà cũng phải phối hợp với tôi, cho tôi chút thời gian điều tra, chờ tôi điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời xác đáng.”
Lý Thành Công như rắn độc nhìn chằm chằm vợ chồng Lý lão tam, chỉ chỉ vào bọn họ:
“Hôm nay xem như nể mặt anh ba nên tao tạm thời tha cho vợ chồng chúng mày, chờ điều tra ra sự thật rồi, dù ông trời tới, Trương Mỹ Quyên cũng phải một mạng đền một mạng!”
“Mày làm hai đứa Đại Lượng Tiểu Tuyết mất mẹ, tao khiến cả nhà mày sống không yên!”
Hắn nói xong cũng không thèm chào hỏi Lý Thành Năng, gọi anh em nhà mình đi về.
Lý Thành Năng đi ra ngoài phất phất tay, “Hóng chuyện đủ rồi, mọi người đều về nhà ăn cơm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm công đấy!”
Phó Bạch lặng yên không một tiếng động đi tới, nhìn qua Lý Thanh Lê rồi lại im lặng rời đi.
Đám người đến nhanh, đi cũng vội, trong chớp mắt sân Lý gia chỉ còn lại bóng tối và sự trầm mặc.
Lúc này Lý tam tẩu nằm trong góc bỗng kêu lên, Lý lão tam cùng Lý Nhị Bảo, Lý Tam Bảo vội chạy qua đỡ.
Lý lão tam đỡ vợ vào nhà chính ngồi, nương ánh đèn mới thấy rõ vết thương trên người Lý tam tẩu.
Không nhìn không biết, nhìn rồi ai cũng bị dọa nhảy dựng, nếu không phải người này mặc quần áo quen mắt, Lý lão tam suýt chút nữa cho rằng vợ mình bị ai đó mạo danh, cả khuôn mặt đã sưng thành cái đầu heo, xanh xanh tím tím khắp nơi, không một chỗ nào là bình thường.
Lý Nhị Bảo cùng Lý Tam Bảo thấy mẹ mình bị người đánh thành như vậy thì lập tức mắt đỏ, Lý Nhị Bảo nắm chặt tay muốn chạy ra ngoài, Lý Tam Bảo cũng bắt chước đi theo, cũng may có Lý Thanh Lê đóng cửa lại chặn hai đứa.
“Hai đứa trẻ con đi thì giải quyết được việc gì? Tự vác xác tới cho người ta đánh à? Hay là chê cha mẹ mình gặp ít phiền toái quá?”
Lý lão tam tiến lên kéo hai đứa con trai lại, lạnh lùng quát:
“Muốn đi cũng phải là cha mày đi! Đi vào ngay, không vào cha đánh gãy chân hai đứa!”
Mặt Lý lão tam đầy vết bầm, lúc quát con mặt đanh lại làm hai anh em Lý Nhị Bảo bị dọa sợ run bắn, rắm cũng không dám thả.
Lý Ngũ Bảo nhỏ nhất nhà không biết được bà Điêu dắt ra ngoài từ lúc nào, nhìn thấy mẹ bị thương thì òa khóc.
“Mẹ! Con sợ quá! Mẹ đừng bị làm sao nha, con muốn mẹ khoẻ mạnh! Huhuhu…” Lý Ngũ Bảo vùi mặt vào cổ Lý tam tẩu khóc đến mức co giật, hẳn là bị chuyện đêm nay dọa sợ.
Lý tam tẩu đang đau đến mơ hồ, nghe tiếng con trai khóc nức nở, lại thấy chồng và hai con đều bị thương, nước mắt ào ạt chảy xuống.
“Mẹ... sai... rồi.” Vết thương trên mặt làm Lý tam tẩu nói chuyện khó khăn, chỉ có thể nhả từng chữ, mắt đối mắt với Lý Thanh Lê, nước mắt càng chảy dữ dội hơn.
Người ta đã bị đánh đến mức này rồi, mọi người nào còn ai nhẫn tâm nói gì thêm?
Cả nhà cũng chỉ có vợ chồng bà Điêu cùng mấy đứa nhỏ Lý Tam Nha là lông tóc vô thương, những người còn lại ít nhiều đều bị xây xát, trong đó hai anh em Lý lão tam và Lý lão tứ là bị thương nặng nhất.
Mỗi một đấm của Lý lão tam đều là do bị cảm xúc ảnh hưởng, còn Lý lão tứ là trời sinh hiếu chiến, đánh đấm không biết đau, cứ như được tiêm máu gà vậy.
Bà Điêu đảo mắt quanh nhà, nhìn Lý tam tẩu một lúc lâu mới vung tay lên sai Lý Tam Nha:
“Tam Nha, vào phòng bà nội lấy một quả trứng gà rồi luộc đi. Nhìn cái mặt này thì tối nay sao mà ngủ được.”
Cả gia đình đi rửa mặt mũi chân tay, bôi thuốc dọn dẹp đồ đạc rồi lại tụ tập ở nhà chính.
Lý lão tam cúi đầu, phá vỡ bầu không khí im lặng:
“Việc ngày hôm nay là Mỹ Quyên sai, cô ấy không nên nói dối, không nên giấu giếm chuyện cãi nhau với quả phụ Vương. Con và Mỹ Quyên xin lỗi mọi người.”
“Con... xin... lỗi...”
Bà Điêu vội xua tay, quay đầu trốn tránh gương mặt với hình thù kì quái của con dâu.
“Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, xin lỗi thì có tác dụng quái gì? Nếu vợ con có thể nhớ lâu một chút thì cũng coi như không uổng công cả nhà, còn nếu vẫn cứ tính xấu không đổi, các con có nói lên tận trời cũng vô dụng thôi!”
Lý lão tam cười khổ, mắt theo thứ tự nhìn từ Lý lão đại đến Lý Thanh Lê, “Cũng về chuyện đêm nay, cha mẹ, vợ chồng anh cả, anh hai, em tư, em năm và cả Tiểu Lục nữa, Lý Thành Cát con tại đây trịnh trọng nói một câu ‘Cảm ơn’ với mọi người !”
“Con biết chuyện Mỹ Quyên làm thật sự rất quá đáng, trong lòng mọi người hẳn là rất oán trách, vậy mà mọi người vẫn kiên định đứng về phía bọn con, phần tình cảm này lòng con sẽ nhớ kỹ không bao giờ quên.”
Dừng lại một chút, Lý lão tam gian nan nói tiếp:
“Vừa rồi con và Mỹ Quyên đã thương lượng xong, chúng con quyết định dẫn theo mấy đứa nhỏ chia nhà…”
Lời này giống như ném đá xuống mặt nước tĩnh lặng, khơi dậy từng đợt bọt sóng.
“Em ba, chuyện còn chưa tới nông nỗi ấy, sao lại muốn chia nhà?” Lý lão đại là người đầu tiên không đồng ý.
Lý lão nhị gấp đến độ vò đầu bứt tai, chờ anh cả nói xong cũng vội cướp lời:
“Đúng đấy! Em dâu đã nói là không liên quan rồi, còn chia nhà cái gì? Nếu chia thật, người ta không nói nhà chúng ta trong lòng có quỷ mới là lạ đấy!”
Lý lão tứ mắt cá chết mở miệng cuối cùng, cà lơ phất phơ hỏi:
“Chia nhà thì người ngoài vẫn xem chúng ta là một gia đình thôi, chia hay không có gì khác nhau?”
Thấy các anh trai đều hướng mắt về phía mình, Lý Thành Dương gõ gõ bàn, trầm giọng khuyên nhủ:
“Trước tiên đừng nói tới chuyện chia nhà, mấu chốt là phải điều tra rõ ràng, trước khi chị Vương xảy ra chuyện có gặp ai hay không, hay là do trượt chân ngã xuống sông. Có chuyện phải nghĩ cách mà giải quyết, chia nhà cũng không giải quyết được gì, đúng không anh ba?”
Lý lão tam trầm mặc, trước ngày hôm nay hai vợ chồng anh căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện chia nhà, chưa nói đến cha mẹ đang giữ tiền, trong 5 anh em thì nhà anh có tận ba đứa con trai, về sau cưới vợ sẽ khá đau đầu, huống chi vợ chồng anh còn trẻ, sau này có thể sẽ sinh thêm…
Thậm chí sau khi biết vợ mình không thành thật, anh cũng không có suy nghĩ ấy, chỉ là tình hình càng ngày càng xấu, anh càng thêm rõ ràng cái chết của quả phụ Vương hẳn là không dễ bỏ qua.
Giả như không có nhân chứng hay chứng cứ ngoại phạm, dù đám Lý Thành Công không có bằng chứng thì cái chết của quả phụ Vương vẫn sẽ đổ lên đầu nhà anh, trở thành chuyện xấu cả đời khó mà xoá sạch.
Không chia nhà, cả nhà sẽ bị liên lụy nhận hết xem thường nhục mạ.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Nói vô nghĩa xong chưa? Tui còn chưa nói đây nè!