Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 55

Edit: Sweetie

 

Lý lão tam nhìn cả nhà vì bảo vệ vợ chồng mình mà đánh nhau với người ta, thậm chí không ai là không bị thương thì cực kì xúc động.

 

Anh cũng có suy tính riêng, nếu chậu phân hại chết quả phụ Vương ụp lên đầu vợ anh, anh cũng không cần phải kéo cả nhà xuống nước. Ít nhất chia nhà sẽ không ảnh hưởng đến tương lai sau này của Thành Dương - người có tiền đồ nhất nhà.

 

Có câu giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, chỉ cần cha mẹ và các anh em đều tốt, tam phòng sau này mới được cứu, còn hơn cả nhà bị liên lụy cùng nhau rơi xuống vực thẳm.

 

Cho nên mới có sự việc đề nghị chia nhà này.

 

Tất nhiên cũng giống như lời Lý Thành Dương nói, việc cấp bách nhất vẫn là tìm hiểu nguyên nhân thật sự khiến quả phụ Vương chết đuối, chuyện vẫn chưa tới mức không thể vãn hồi.

 

Lý Thanh Lê thấy mọi người đều trầm mặc không nói lời nào liền dậm chân một cái: “Từ anh cả đến anh năm đều nói rồi, sao không có ai hỏi em?”

 

Bà Điêu vẫn luôn là người nuông chiều Lý Thanh Lê nhất, trong nháy mắt đã gỡ bỏ khuôn mặt lạnh lùng, “Tiểu Lục của mẹ thông minh nhất, Tiểu Lục muốn nói gì nào?”

 

Lý Thanh Lê ngồi chen vào chỗ Lý Đại Bảo, nắm tay mẹ kể khổ:

 

“Mẹ, hôm nay cái con nhỏ Ngưu Phương kia dám cầm nửa cái kéo định đâm lén con! Nếu không có Phó Bạch ra tay, người con đã bị cô ta chọc thủng một lỗ rồi! Ngưu Phương đúng là đồ độc ác, mẹ phải đòi lại công bằng cho con!”

 

Không chỉ bà Điêu, những người khác cũng bị doạ sợ hết hồn.

 

Mặc dù đêm nay hai nhà đánh nhau đều dùng vũ khí, nhưng dù sao cũng là họ hàng, không ai nói rõ cũng biết sẽ không đánh ra mạng người, càng sẽ không liên lụy đến một cô gái như Lý Thanh Lê, Ngưu Phương thế mà dám ra tay thật?

 

Xem ra người nhà quả phụ Vương hận bọn họ lắm rồi.

 

Chỉ là chuyện này xảy ra khi hai nhà đang đánh nhau, không bị thương nên cũng không tiện truy cứu, vả lại hiện tại quan hệ hai nhà đang căng thẳng, không tiện va chạm, bà Điêu chỉ đành an ủi:

 

“Về sau chúng ta tìm nó tính sổ ha! Hiện tại phải giải quyết chuyện của anh ba con trước đã.”

 

Lý Thanh Lê nhìn qua vợ chồng Lý tam tẩu, “Lúc trước em đã nói với chị dâu ba thế nào, cái miệng thối của chị tự hại mình thì thôi, đừng hại đến cả nhà, kết quả thì sao? Còn anh ba biết rõ tính tình vợ mình nhưng cũng không thèm quản, hai người bị vậy là xứng đáng! Muốn chia nhà thì cứ việc, không có bài học này hai người không biết đau đâu!”

 

Mọi người đã đóng vai người tốt,vậy vai người xấu này để cô nhận đi, bằng không vợ chồng anh ba lại tưởng chuyện họ gây ra không có gì nghiêm trọng!

 

Lý Thanh Lê nói tuy khó nghe nhưng lại không có ai ra mặt nói giúp vợ chồng Lý lão tam, bởi vì trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút oán giận, chỉ là ngại quan hệ anh em nên không nói ra mà thôi, đặc biệt là mấy chị em dâu có thể nói là oán khí sôi trào.

 

Lý lão tam hiểu, Lý tam tẩu cũng hiểu, hai vợ chồng nhanh mồm dẻo miệng biết ăn nói nhất nhà, lần này một chữ cũng không thể phản bác.

 

Bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt, cuối cùng vẫn là ông Lý đưa ra quyết định.

 

“Ngày mai mấy đứa các con nghỉ ở nhà đừng đi làm công nữa, cùng Thành Dương đến từng nhà hỏi thăm thử xem, biết đâu lại có người gặp qua quả phụ Vương thì sao.”

 

Do đêm nay cả gia đình đánh nhau mất sức, lại thảo luận đến tận khuya nên ai cũng ngủ say, ngay cả Lý Thành Dương cũng không ngoại lệ.

 

Khoảng 4-5 giờ sáng, ngoài trời vẫn còn đen thui, cửa nhà họ Lý bị đập kêu rầm rầm.

 

Phòng ở Lý gia từ bắc đến nam lần lượt là phòng Lý lão nhị, Lý lão tứ, Lý Thành Dương. Phòng Lý Thành Dương gần cửa nhất, nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng mặc quần áo, dò dẫm đi ra mở cửa.

 

Cửa vừa hé, mấy ánh đèn pin liền theo khe cửa chiếu vào, con trai Lý Thành Năng - Lý Chính nôn nóng nói:

 

“Chú năm, thanh niên trí thức Ngưu trình báo hai thanh niên trí thức Lương Lỗi và Đường Nhã mất tích rồi! Cha cháu đã đi ra ngoài tìm, dặn chú cũng mau dẫn người đi tìm họ đi! Nếu hai thanh niên trí thức này xảy ra chuyện ở đội sản xuất chúng ta thì phiền toái lớn đó!”

 

Lý Thành Dương vội cài cúc áo, hỏi lại: “Rốt cuộc là chuyện gì? Nhóm thanh niên trí thức kia nói thế nào?”

 

“Là thế này, sáng nay thanh niên trí thức Ngưu dậy đi vệ sinh thì phát hiện đồ đạc của Lương Lỗi đều không thấy đâu, giống như là bỏ trốn vậy, sau đó ở ký túc xá nữ bên cạnh cũng phát hiện chăn của Đường Nhã cả đêm không thấy thay đổi, cẩn thận hỏi lại mới biết từ chiều hôm qua đã không có ai nhìn thấy cô ấy rồi, mà tối hôm qua nhóm thanh niên trí thức đều sang đây xem đánh nhau, lúc quay về trời đã tối nên không ai biết là ký túc xá thiếu người. Cha cháu đã hỏi qua, bọn họ nói Lương Lỗi và Đường Nhã không ưa nhau nhưng cũng không có mâu thuẫn, không biết sao lại cùng biến mất nữa.”

 

Lý Thành Dương đã mặc xong quần áo, dứt khoát nói: “Được, chú lập tức dẫn người đi tìm.”

 

Đưa mắt nhìn bầu trời tối đen, không khí nhiều hơi nước, buổi sáng chắc sẽ có trận mưa to, nếu không tìm thấy người sẽ rất nguy hiểm!

 

Ngày hôm qua là quả phụ Vương gặp bất trắc, sáng sớm hôm nay lại có hai thanh niên trí thức mất tích, thật là chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới.

 

Lý gia ngoại trừ ông Lý, những người khác nghe thấy động tĩnh đều lọ mọ bò dậy, nghe chuyện liên quan đến hai mạng người cũng vội dậy đi tìm người.

 

Lý Thanh Lê đầu óc mơ màng muốn quay về phòng ngủ tiếp, một chân đã bước vào nhà lại bị Lý Thành Dương tóm lấy cổ áo, mạnh mẽ kéo ra ngoài gia nhập đoàn người.

 

Đội sản xuất tuy nhiều người nhưng đèn pin thì có hạn, trời còn chưa sáng, Lý Thanh Lê chỉ có thể đi theo Lý Thành Dương.

 

Lý Thành Dương tài cao gan cũng lớn, anh biết Lý Thanh Lê quen thuộc mấy ngọn núi gần đây như nắm trong lòng bàn tay, cho nên không nói nhiều lời liền dẫn cô đi thẳng lên núi. Cũng chính là lúc này Lý Thanh Lê mới biết được hoá ra mình còn có tác dụng như vậy, không khỏi lầm bầm vài câu.

 

Trên núi không có dã thú, nhưng nhiều mồ nhiều mả, trời còn chưa sáng cứ phải lên núi làm gì? Mỹ nữ cao quý như cô mà phải chịu cảnh này á? Dù gan cô có lớn đi chăng nữa, lỡ tối ngủ gặp ác mộng thì sao? Trời thì tối thui, bản lĩnh nhìn đường thì bị ảnh hưởng, đưa cô lên núi cũng đâu có tác dụng gì?

 

Để không phải chịu cảnh khổ sở tìm đường, Lý Thanh Lê thử nói lý một phen, Lý Thành Dương nói không lại nên dứt khoát không thèm mở miệng, cô thử chạy trốn, kết quả vẫn bị bắt lại, thậm chí còn bị anh vác lên vai, chân thấp chân cao từng bước trèo lên núi…

 

Lý Thanh Lê có thể làm gì? Cô cũng tuyệt vọng lắm! Đừng hỏi tại sao cô hay nói anh năm Lý Thành Dương đang ghét, bởi vì tính cách anh quá mạnh mẽ, căn bản không cho cô có cơ hội lựa chọn! Anh không biết Lương Lỗi có chết hay không cô cũng không thèm quan tâm à?

 

Bị khiêng trên vai đi cả một đường, Lý Thanh Lê càng nghĩ càng tức.

 

Hai anh em từ chân núi bò đến đỉnh núi, chân trời cũng lộ ra màu trắng bụng cá, lúc đang đứng nghỉ ngơi, cách đó không xa có mấy chùm sáng phóng tới, khoảng cách ngày càng gần.

 

Lúc này còn ở trên núi chỉ có thể là những người đang đi kiếm hai thanh niên trí thức như bọn họ, hai đội người chạm trán mới biết là người quen, bên kia là Phó Bạch, hơn nữa anh chỉ đi có một mình.

 

Lý Thanh Lê cùng Phó Bạch dạo này gặp nhau hơi nhiều, gặp mãi cũng thành quen.

 

Hơn nữa cô thật sự không muốn bị vác đi nữa, cơm đêm qua sắp bị cô nôn ra ngoài rồi, vậy nên nhìn thấy Phó Bạch thì như nhìn thấy người thân, không chút nghĩ ngợi chạy đến núp sau lưng anh, nói thế nào cũng đòi đi theo.

 

Cô đã nghĩ xong cả rồi, một lát cô nữa giả vờ bị đau bụng nói muốn xuống núi, Phó Bạch hẳn là sẽ không phát hiện đâu nhỉ?

 

Lý Thành Dương cực kì bất đắc dĩ, nhưng sự thật chứng minh dù anh khoẻ cũng chẳng thể vác em gái mãi được, bắt ép chỉ thêm tốn thời gian, cộng thêm trời cũng sắp sáng,thế là anh đành phải đồng ý, trước khi tách ra còn nhìn Phó Bạch chằm chằm mới xoay người rời đi.

 

Lý Thanh Lê nhìn bóng dáng anh trai đi xa, quay đầu lại thấy Phó Bạch đang thong thả ung dung cởi cúc áo.

 

Cô ôm ngực lui về phía sau nửa bước, mắt trừng lớn: “Anh c** q**n áo làm gì đó?”

 

Phó Bạch không trả lời, sau khi cởi áo khoác như cười như không nhìn cô, “Cô không lạnh à?”

 

Sáng sớm mùa thu đúng là rất lạnh, sương sớm trên núi càng lạnh thấu da.

 

Sáng Lý Thanh Lê ngủ dậy chỉ tùy tiện mặc hai cái áo, ai ngờ lại bị Lý Thành Dương kéo ra ngoài, dọc theo đường đi lạnh như sắp hoá đá, chỉ là anh trai cô mặc cũng không nhiều, cô muốn cướp cũng không có gì để cướp, hiện tại Phó Bạch tốt bụng cho cô mượn áo, kẻ ngốc mới không cần!

 

Lý Thanh Lê mặc cái áo Phó Bạch đưa, người cô đầy đặn, Phó Bạch cũng cao lớn cho nên tròng áo lên người vẫn thấy khá rộng, bản thân Phó Bạch cũng ưa sạch sẽ nên quần áo còn thoang thoảng mùi xà phòng, cô rất vừa lòng.

 

Cô nhắm mắt đi theo sau Phó Bạch, trên núi bụi cỏ mọc um tùm, mới đi một lát mà ống quần đã ướt đẫm dính sát cẳng chân, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

 

Lúc lên núi Lý Thanh Lê cũng đã biết sẽ gặp loại tình huống này nên cũng không nói gì, Phó Bạch quay đầu nhìn ống quần bị ướt của cô, dừng chân lại hỏi: “Có muốn tôi cõng không?”

 

Lý Thanh Lê đang chuyên tâm nhìn bụi cỏ trước mặt, nghe thấy thế liền dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Phó Bạch, thấy anh không giống như đang nói đùa mới hỏi lại:

 

“Anh nói thật?” Cô chớp chớp mắt, hai mắt sáng bừng lên.

 

Phó Bạch cũng cười, “Không dám lừa cô.”

 

Lý Thanh Lê cười toe toét lộ rõ hai má lúm đồng tiền.

 

“Được, vậy tôi cho anh cơ hội đó… A!!!”

 

Lý Thanh Lê nói còn chưa hết câu, dưới chân đột nhiên cảm thấy đau nhói, theo phản xạ cô vung vẩy chân, kết quả trong tầm mắt xuất hiện một con rắn.

 

Cơ thể con rắn theo động tác của cô bay lên giữa không trung, ngay sau đó bị quăng ra ngoài, hoàn toàn lẫn vào bụi cỏ, trong chớp mắt biến mất không dấu vết.

 

Cô nhìn phương hướng con rắn biến mất, lại nhìn chân mình, nhũn người ngồi phịch xuống đất, đôi môi trắng bệch run rẩy, trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

 

Phó Bạch gần như là ngay lập tức nắm lấy chân cô, kéo ống quần lên há miệng hút máu.

 

Lý Thanh Lê cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, kết quả lại cảm thấy chân mình tiếp xúc với cái gì đó mềm mềm ấm ấm, cúi đầu nhìn, hoá ra là Phó Bạch đang cầm chân cô hút máu rồi nhổ ra, lặp đi lặp lại cũng không chê phiền, mà môi Phó Bạch vì lây dính máu tươi nên càng đỏ thắm quyến rũ.

 

Lúc mắt Phó Bạch cố ý vô tình liếc qua, tim Lý Thanh Lê như bị cái gì đánh trúng, mặt đỏ tim đập như nổi trống.

 

Nhưng mà…

 

“Phó Bạch… con rắn kia hình như là không có độc.”

 

Vừa nói hết câu, Lý Thanh Lê rõ ràng cảm nhận được cả người Phó Bạch cứng đờ, tuy nhiên anh phản ứng cũng rất nhanh, trong nháy mắt liền buông chân cô xuống, rũ mi nhìn xuống đất.

 

“… Là tôi l* m*ng, xin lỗi.” Giọng Phó Bạch rất trấn định, cũng rất chân thành.

 

Nếu không nhìn thấy đôi tai ửng đỏ kia thì Lý Thanh Lê đã nghĩ là anh cố ý rồi, dù sao thì cô cũng có nhan sắc, trước kia cũng không phải không có người muốn giở trò.

 

Cô hắng giọng, “Tôi cũng không dám chắc một trăm phần trăm. Tôi biết là anh muốn cứu tôi, cảm ơn anh nha, anh đúng là một đồng chí tốt bụng nhiệt tình.”

 

Phó Bạch im lặng mấy giây mới mở miệng, “Tôi không phải.”

 

Không đợi cô hiểu, anh đã đứng dậy, hỏi: “Có tự đi được không?”

 

Lý Thanh Lê vặn vẹo chân, lắc lắc đầu: “Có hơi đau, tôi không muốn đi.”

 

Chỉ một đoạn đường núi, chân cô vốn không sao lại biến thành có sao, cô tới tìm người chứ đâu phải để anh dũng hy sinh.

 

Trước lạ sau quen, lúc này hai người không nói chuyện mà vẫn có thể ăn ý hành động, Phó Bạch kéo Lý Thanh Lê lên, lại cong eo để cô leo lên lưng mình, sau đó từng bước từng bước xuống núi.

 

Ghé vào vai Phó Bạch, Lý Thanh Lê lập tức cảm thấy chân không đau, thân thể không nặng, cả người thoải mái vô cùng.

 

“Phó Bạch, sao trời tối rồi anh còn một mình lên núi, không phải anh nói từng gặp qua lợn rừng sao, không sợ bị lợn rừng húc à?”

 

“Không có lợn rừng, tất nhiên là không sợ.”

 

“A? Vậy là lần trước anh lừa tôi à? Tôi đã nói rồi mà, tôi lớn đến từng này còn chưa được ăn thịt lợn rừng bao giờ! Nhưng mà sao Đường Nhã và Lương Lỗi lại cùng mất tích nhỉ?”

 

“Hôm qua quả phụ Vương xảy ra chuyện, buổi tối Lương Lỗi và Đường Nhã cùng mất tích, hai chuyện này lẽ nào có liên quan?”

 

Lý Thanh Lê không hiểu ra sao, quả phụ Vương, Lương Lỗi, Đường Nhã… Ba người này thì có quan hệ gì được?

 

Phó Bạch cõng Lý Thanh Lê trở về thôn, ban đầu cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đến khi càng ngày càng nhiều ánh mắt thăm dò phóng tới, cô mới nhận ra tình hình có vẻ không ổn lắm, cảm giác giống như tân nương lên kiệu hoa lần đầu tiên vậy, thật sự quá là mới mẻ.

 

Chỉ là thấy Phó Bạch thần thái tự nhiên, không thèm để ý ánh mắt mọi người, cô cũng học anh không để trong lòng.

 

Phó Bạch cõng Lý Thanh Lê tới cửa lớn Lý gia, không trung tí tách bắt đầu có mưa, xu thế ngày càng lớn, cỏ cây xung quanh bị rơi trúng kêu bộp bộp.

 

Anh chỉ đưa cô tới cửa, thả cô xuống, sau đó xoay người xông vào màn mưa trắng xoá.

 

Lý Thanh Lê hô to với bóng người mơ hồ: “Chú ý an toàn!”

 

Bà Điêu ngồi ở nhà chính nghe thấy giọng con gái liền vội vã lấy ô ra đón, thấy cô đi cà nhắc bèn hỏi có chuyện gì.

 

Lý Thanh Lê trả lời ứng phó hai câu, vào nhà chính lại phát hiện trên bàn có mấy ly trà tráng men, nước bên trong còn chưa uống hết, cô tò mò hỏi:

 

“Mẹ, có ai tới nhà mình ạ?”

 

Mặt bà Điêu lập tức xụ xuống, đầy vẻ châm chọc:

 

“Làm gì có người nào tới, là quỷ thì có! Cái lão bác ba của con không đỡ đần anh em ruột nhà mình thì thôi, lại còn quay sang giúp nhà Lý Khánh Mậu. Mới sáng sớm đã dẫn người đến, ám chỉ nhà mình hại chết quả phụ Vương, hại hai đứa nhỏ không có mẹ, bắt nhà mình bồi thường tiền, còn nói về sau hai đứa bé nhà quả phụ Vương cưới vợ gả con gái nuôi cháu trai đều do chúng ta lo, mẹ nhổ vào!”

 

Giọng bà Điêu ngày càng lớn: “Ông ta là cái thá gì! Đừng nói là quả phụ Vương chết không liên quan đến nhà chúng ta, dù có liên quan đi nữa, sao chúng ta phải nuôi con cô ta cả đời? Dựa vào đâu? Mẹ thà để vợ thằng ba bị bắt đến nông trường cải tạo còn hơn! Tức chết đi được!”

 

Ông Lý đang ngồi đan lẵng hoa, nghe vậy ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Nói thế nào ông ấy cũng là anh trai ruột của tôi mà…”

 

“Ruột gì? Ruột thừa à? Ông xem người ta là anh em, người ta có xem ông là người không? Lúc trước phân gia, thứ tốt bọn họ chiếm hết, nhà chúng ta được chia cái gì, cái rắm! Đúng là làm tôi được mở mang tầm mắt mà, hoá ra rắm cũng có thể chia cơ đấy?”

 

Ông Lý xua tay: “Được được, bà thích thì cứ mắng đi, bà vui là được, sáu anh chị em nhà tôi, bà cứ thay phiên nhau mà mắng.”

 

Lý Thanh Lê: Thật không ngờ cha lại là người như vậy đó nha!

 

Để ngăn cản mẹ mình mắng ngày càng hưng phấn, Lý Thanh Lê liền hỏi:

 

“Mẹ, chuyện bác ba đến đây khuyên giải, nhà chú Khánh Mậu có biết không?”

 

Bà Điêu vỗ đùi, “Biết chứ sao không? Hôm nay nhà Lý Thành Công kéo cả đống người sang cơ mà! Tối hôm qua còn đòi chết đòi sống, kết quả là vẫn là đòi tiền thôi! Mẹ đã nói mà, hồi quả phụ Vương còn sống bọn họ có thèm quan tâm đâu, người vừa chết là đám đầu trâu mặt ngựa đều nhảy ra! Dù nhà mình bồi thường tiền thì hai đứa bé kia cũng không cầm được đồng nào đâu, bảo đảm bị mấy bác mấy chú nó cướp hết!”

 

Lý Thanh Lê nghe mà cũng muốn chửi thề, nếu gia đình kia muốn dựa vào cái chết của quả phụ Vương mà kiếm chác thì đúng là quá kinh tởm.

 

Kết quả cuối cùng, ngoài hai đứa trẻ số khổ kia thì không còn ai thiệt tình quan tâm rốt cuộc quả phụ Vương chết thế nào.

 

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, nhóm Lý lão đại cũng lục tục trở về, cả đám bị xối mưa như gà rơi vào nồi canh, nghe bà Điêu kể chuyện Lý Khánh Sinh tới cửa khuyên giải thì tức xù lông.

 

Toàn thể Lý gia trên dưới một lòng, cả nhà Lý Khánh Mậu mau cút đi! Muốn bồi thường tiền? Cho ăn cái búa bây giờ!

 

Thời gian dần trôi qua, mọi người lại bắt đầu sốt ruột, sắp qua giữa trưa rồi, sao Thành Dương vẫn chưa thấy về?

 

Cả nhà thấp thỏm đến tận buổi chiều, cuối cùng mưa cũng ngớt, Lý lão đại và Lý Thành Năng xác định Lý Thành Dương chưa quay về lần nào, chỉ có thể đội nón phủ thêm áo tơi lên núi tìm người.

 

Đường Nhã và Lương Lỗi còn chưa tìm được, giờ lại thêm Lý Thành Dương, thêm một người nữa là có thể ghép thành một bàn đánh bài rồi đấy.

 

Cũng may trên núi không có dã thú nguy hiểm, Lý Thành Dương lại từng trong quân đội, hẳn là có thể tự bảo vệ mình an toàn.

 

Chỉ là xảy ra chuyện mất tích người như vậy, việc điều tra cái chết của quả phụ Vương đành phải gác lại.

 

Ban đầu Lý Thanh Lê cũng không vội, nhưng hiện tại anh trai đi mãi không về, lúc này cô ở nhà ngồi cũng không yên tâm, sau khi xác định chân cẳng vẫn đi được, cô cũng cùng cả nhà lên núi tìm người.

 

Lý Thanh Lê không đi tìm khắp núi, mà đi lục soát ở những nơi địa thế hiểm trở, hoặc là nơi cỏ cây tươi tốt dễ xảy ra chuyện…

 

...

 

Thời gian chớp mắt đã tới chạng vạng.

 

Thời điểm Lý Thanh Lê cùng vợ chồng Lý lão tứ đi tới một vách đá thì cũng sắp kiệt sức. Vách đá này bề ngoài nhìn không có gì kì lạ, nhưng khi hái quả mọng cô ngoài ý muốn phát hiện khoảng 3 mét bên dưới vực có một cái động nhỏ.

 

Lúc ba người đi đến gần, Lý Thành Dương ở bên dưới cũng đã nghe được động tĩnh, lớn tiếng gọi người.

 

Lý Thanh Lê cùng vợ chồng Lý lão tứ dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo Lý Thành Dương lên, trên lưng anh còn đang cõng Đường Nhã.

 

Cô mở đèn pin, Lý Thành Dương quần áo hoàn hảo, lại nhìn nhìn Đường Nhã một thân dơ bẩn, quần áo rách nát, hỏi: “Anh, sao anh cũng rơi xuống đó vậy? Ai suốt ngày khoe khoang mình thân thủ mạnh mẽ, tay không leo núi ấy nhỉ?”

 

Mặt Đường Nhã lộ vẻ xấu hổ.

 

Lý Thành Dương có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhiều lời:

 

“Chuyện này không quan trọng. Thanh niên trí thức Đường Nhã nói sáng hôm qua cô ấy thấy chị Vương và Lương Lỗi cãi nhau trong rừng trúc, cho nên chị Vương xảy ra chuyện không liên quan gì đến chị dâu ba nhà chúng ta.”

 

Quá chấn động, niềm vui bất ngờ đây sao?

Bình Luận (0)
Comment