Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 56

Edit: Sweetie

 

Trước khi lên núi, đoàn người Lý Thanh Lê ưu sầu đầy mặt, nội tâm lo âu, lúc xuống núi thì tươi tỉnh hẳn, giống như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

 

Đường Nhã bởi vì trẹo chân cho nên cả một đường đều được Lý Thành Dương cõng, vốn Lý lão tứ cũng có tâm thế muốn giúp đỡ anh em, chỉ là nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của vợ, anh muốn mở miệng cũng không dám.

 

Đèn pin đi được nửa đường thì tắt, năm người gian nan đi mất gần hai tiếng mới về đến đội sản xuất.

 

Trở lại đội, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, được Đường Nhã đồng ý, Lý Thành Dương cõng cô ấy đi lên cầu đá, hướng thẳng về nhà Lý Thành Năng.

 

Lý lão tứ tất nhiên là muốn đi theo, đến chỗ ngã rẽ lại bị Lý Thanh Lê kéo lại, hai anh em nhất trí tới nhà Lý Thành Công gọi người.

 

Đêm nay không có trăng, ngoài mấy ánh đèn dầu le lói thì đại đội gần như bị bao phủ bởi bóng tối, trong nhà Lý Thành Công yên tĩnh, có vẻ là đã đi ngủ hết.

 

Trong bóng đêm, Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn anh trai, dù không nói gì nhưng Lý lão tứ vẫn hiểu ý, tiến lên đập cửa nhà Lý Thành Công, bàn tay anh rắn chắc hữu lực khiến cánh cửa kêu uỳnh uỳnh rầm rầm.

 

Lý lão tứ đập cửa, Lý Thanh Lê phụ trách dồn khí gọi người.

 

“Lý Thành Công, không phải anh thề phải đòi lại công bằng cho chị dâu nhà anh hay sao? Hiện tại anh Thành Năng đang tập hợp mọi người, anh muốn công bằng, Lý gia chúng tôi liền cho anh công bằng!”

 

Lúc này Lý Thanh Lê chỉ hận không thể để toàn bộ đội sản xuất, thậm chí toàn bộ công xã đều biết quả phụ Vương chết không liên quan gì đến nhà cô!

 

Đại đội vốn yên tĩnh, nhờ câu của Lý Thanh Lê mà không biết bao nhiêu người vùng dậy, trời tối om om không trăng không sao cũng muốn chạy đến nhà đại đội trưởng nghe ngóng tình hình.

 

Cả bốn phòng nhà Lý Khánh Mậu đều dùng chung một cái sân, Lý Thanh Lê hô một câu như vậy, người trong nhà đều tỉnh, Lý Thành Công cầm đèn pin đi ra.

 

Đêm tối mơ hồ không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói âm lãnh lại rõ ràng rơi vào tai anh em Lý Thanh Lê.

 

“Công bằng cái gì, công bằng chính là Trương Mỹ Quyên ép chị dâu tao nhảy sông! Chúng mày còn dám tới tận đây, có tin tao gọi người đánh gãy chân không!”

 

Lý lão tứ mỉa mai: “Lý Thành Công, mày kiêu ngạo cái gì? Tao không quan tâm là mày muốn đòi công bằng cho chị dâu mày hay là đang tính toán gì trong lòng, tóm lại qua đêm nay, việc này không liên quan gì đến nhà tao nữa, mày thích đánh gãy chân ai thì cứ việc đánh!”

 

Lý Thanh Lê đã sốt ruột muốn xem cả nhà Lý Thành Công cúi đầu xin lỗi gia đình mình lắm rồi, tối hôm qua bọn họ kêu gào to bao nhiêu, đêm nay mặt sẽ sưng bấy nhiêu.

 

Trong lúc cãi cọ, Lý Khánh Mậu cùng vợ cũng đi ra, Lý Thanh Lê mượn ánh sáng từ đèn pin nhìn đám người trước mặt, vẫn không thấy hai đứa nhỏ nhà quả phụ Vương đâu, cô cười lạnh, trước khi đi còn không quên nhắc nhở:

 

“Đến nhà anh Thành Năng thì đừng quên dẫn theo hai anh em Đại Lượng, Tiểu Tuyết, dù sao bọn nó cũng là con chị Vương, không có mặt thì quá kỳ cục.”

 

Lý Thành Công nắm chặt đèn pin, trong lòng phát hoảng.

 

Nửa đêm canh ba, đáng lẽ phải là thời gian mọi người say giấc nồng, nhưng nhà chính nhà Lý Thành Năng lại rất náo nhiệt, thậm chí trong sân còn chen chúc đầy người.

 

Lý Thành Năng để cha mình cùng bác ba Lý Khánh Sinh, chú tư Lý Khánh Sơn (ông Lý) và chú họ Lý Khánh Mậu làm người phân xử, thấy người tới đủ cũng không dài dòng, trực tiếp đứng lên ra mặt giải quyết.

 

“Thời gian không còn sớm, nhiều đồng chí đi tìm người cả một ngày đều mệt muốn chết rồi. Nói xong sớm về ngủ sớm, không thể chậm trễ việc làm công ngày mai, cho nên mọi người hãy im lặng lắng nghe, được không?”

 

Thấy không ai phản bác, Lý Thành Năng mới mở miệng nói với Đường Nhã:

 

“Thanh niên trí thức Đường Nhã, cô nói sáng hôm qua chứng kiến Lương Lỗi và mẹ Đại Lượng cãi nhau, cụ thể là đã có chuyện gì?”

 

Lý Thành Công ngồi đối diện vừa nghe đến đây, mí mắt liền không ngừng giật giật.

 

Đường Nhã vừa xuống núi đã đến thẳng nhà Lý Thành Năng, quần áo rách nát trên người còn chưa thay, gương mặt tái nhợt tiều tụy, miệng nứt nẻ tróc da, dù vậy vẫn cố lên tinh thần.

 

“Là thế này, sáng hôm qua tôi dậy sớm đổ thùng nước tiểu, lúc về lại nghe thấy tiếng cãi vã, tôi liền thò đầu nhìn nhìn thoáng qua, sau đó mới biết là Lương Lỗi và chị Vương đang cãi nhau. Sáng sớm tinh mơ làm gì có ai thích ai xem người khác cãi vã, cho nên tôi mới quay đầu không nhìn nữa...”

 

Lý Thành Công giống như bắt được lỗ hổng, gấp gáp phân bua:

 

“Cô chỉ nhìn thấy chị dâu tôi với Lương Lỗi cãi nhau, chứ đâu có biết là Lương Lỗi hay Trương Mỹ Quyên ai cãi trước.”

 

Lý tam tẩu trùm khăn kín mít, tức giận cãi lại, “Tôi...”

 

Lý lão tam kéo vợ trở về, “Vợ tao đã nói rất rõ ràng, chị Vương cãi nhau với cô ấy xong thì đi về hướng nam cầu gỗ, vậy là đi tìm Lương Lỗi chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ chị Vương cãi nhau với Lương Lỗi rồi quay về nhà nằm, sau đó lại đi vòng vèo đến bờ sông gặp trúng vợ tao, rồi đi về hướng nam à?"

 

Lý Thành Công gân cổ lên cãi: "Lỡ thế thật thì sao!"

 

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía gã, giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng.

 

Đường Nhã cũng cạn lời, “Tôi vẫn chưa nói xong mà. Trưa hôm qua lúc phát hiện thi thể quả phụ Vương, tôi cũng đến xem, thi thể sưng phù như vậy đâu giống như mới rơi xuống nước? Tôi ngay lập tức nghĩ tới Lương Lỗi, dù sao chúng tôi cũng là thanh niên trí thức cùng khoá, tuy nhân phẩm đạo đức hắn có vấn đề, nhưng lúc ấy tôi không hề nghĩ là hắn giết người, cho nên buổi chiều làm công tôi đi tìm hắn, muốn hỏi sau khi cãi nhau với hắn thì chị Vương đi hướng nào, nếu có thể cung cấp tin tức hữu dụng, vừa cứu vớt được thanh danh của hắn ở đội sản xuất, vừa không làm ảnh hưởng đến các thanh niên trí thức khác...”

 

Nuốt một ngụm nước miếng, Đường Nhã nói tiếp:

 

“Tôi còn chưa nói hết câu hắn đã lật mặt, đáng sợ như ác quỷ vậy! Lúc đó lại chỉ có tôi và hắn, hắn không thèm giải thích đã muốn bắt tôi, tôi chạy không lại nên bị tóm được. Hắn sợ có người nghe được động tĩnh, còn bịt miệng tôi rồi kéo lên núi, sau đó đánh tôi hôn mê. Trên đường tôi tỉnh lại được, nhưng tôi biết sức mình đánh không lại, chỉ có thể tiếp tục giả ngất. Đúng là tên độc ác, hắn kéo tôi đến rìa núi rồi ném xuống, cũng may bên dưới có một khoảng đất bằng, nếu không tôi đã ngã chết rồi!”

 

Đường Nhã ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng, “Hắn muốn giết người diệt khẩu, chuyện này còn chưa rõ ràng hay sao? Nếu hắn không chột dạ, vì sao vừa nghe tôi nói thấy hắn cãi nhau với chị Vương liền thay đổi sắc mặt, ném tôi xuống vực, sau đó trở lại ký túc xá cuốn gói chạy trốn? Tất cả những chuyện này đã chứng minh, hắn đang chột dạ! Chính là hắn hại chị Vương!"

 

Chỉ cần là người có đầu óc thì đều hiểu, Lý tam tẩu và quả phụ Vương đúng là có cãi nhau, nhưng mạng của quả phụ Vương chắc chắn là Lương Lỗi hại!

 

Lý Thanh Lê chưa kịp thưởng thức sắc mặt Lý Thành Công, lại bị tiếng khóc bi ai tựa như thú non r*n r* hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

 

"Là con hại mẹ! Huhuhu~ mẹ, con có lỗi với mẹ!"

 

Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lý Chính Lượng đang ôm mặt quỳ gối gào khóc.

 

Cô bé Lý Chính Tuyết thấy anh trai khóc cũng ôm an ủi, đôi mắt sưng đỏ lại lần nữa chảy ra nước mắt thương tâm, tiếng khóc cuồng loạn tuyệt vọng giống như muốn phát tiết tất cả đau đớn, bi thống, tuyệt vọng, uất ức, sợ hãi....

 

Nhà chính không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng khóc trong vô vọng của hai đứa trẻ mất mẹ...

 

Chờ anh em Lý Chính Lượng bình tĩnh lại, Lý Thanh Lê mới thấy trên mặt nó có vết xanh tím, dường như là bị ai đó đánh.

 

Lý Thành Năng kéo Lý Chính Lượng lại, hỏi: "Đại Lượng, sao hôm qua mẹ cháu lại đi tìm Lương Lỗi? Chuyện này có liên quan đến cháu sao?"

 

Lý Chính Lượng cúi thấp đầu, ngập ngừng mở miệng, "Cháu vô tình thấy Lương Lỗi giấu một quyển sách trên núi, cháu nghĩ chắc không phải chuyện gì tốt nên muốn đem sách lên công xã tố cáo, ai bảo hắn dám lừa cô giáo Lưu? Sau cháu mở ra xem mới biết là một quyển sổ viết tay, tên là «Trái tim thiếu nữ» gì đó, bên trong toàn viết về mấy chuyện nam nữ... Lương Lỗi thật sự quá kinh tởm! Hôm cháu lấy sách lại đen đủi đụng trúng hắn, hắn chẳng những cướp sách còn đánh cháu nữa."

 

"Cháu sợ mất mặt, cũng sợ bị người khác nhìn thấy nên trời tối mới dám về, mẹ biết cháu bị đánh thì tức cả một đêm, sáng hôm sau cơm cũng chưa làm đã đi tìm Lương Lỗi nói chuyện. Cháu cùng Tiểu Tuyết buổi sáng đi làm công, đến trưa không thấy mẹ về mới đi tìm, không ngờ lại nhận được tin... Mẹ cháu gặp chuyện rồi..."

 

Nói đến đây, thiếu niên nghẹn ngào bật khóc thành tiếng.

 

Mọi người nghe xong tiền căn hậu quả cũng vô cùng thổn thức, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, kết quả là lại thành hại mạng người, đúng là vận mệnh trêu ngươi mà!

 

Trên đường xuống núi Lý Thanh Lê cũng đã biết toàn bộ mọi chuyện, lúc đó cô còn nghĩ, nếu hai anh em Lý Chính Lượng đã biết mẹ mình sáng sớm tinh mơ đi ra ngoài tìm Lương Lỗi, vậy tại sao lại không chủ động kể ra. Nếu bọn nó kể ra, chị dâu cô sẽ không phải nghi phạm duy nhất, không bị oan uổng trở thành hung thủ, hai nhà cũng sẽ không trở mặt đánh nhau đến mức độ này.

 

Sau đó cô cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao tối hôm qua đánh nhau nhưng không thấy anh em Lý Chính Lượng?

 

Bọn nó không muốn báo thù cho mẹ sao?

 

Không phải không muốn, nhưng hai đứa bé không cha không mẹ, vận mệnh nằm trong tay người khác, Lý Thành Công không cho bọn nó xuất hiện, bọn nó tất nhiên không dám đến.

 

Mà lúc này vợ chồng anh ba không chất vấn, cô càng không làm hai đứa bé này khó xử.

 

Trẻ con có thể được miễn, nhưng người lớn thì tuyệt đối không tha, Lý Thanh Lê cô cũng chẳng phải người tốt tính.

 

Cô cố ý hỏi Lý Thành Năng: "Anh Thành Năng, đêm qua anh đã nói, nếu chứng minh được chị dâu em vô tội thì giải quyết thế nào nhỉ?"

 

Lý Thành Năng chắp tay sau lưng, "Làm sai đương nhiên phải xin lỗi!"

Bình Luận (0)
Comment