Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 58

Edit: Sweetie

Buổi sáng Lý Thanh Lê ở đại đội tách ngô đến đau cả tay, vất vả chờ tới giữa trưa, vừa có người nói đến giờ tan tầm là cô vỗ mông bỏ chạy.

Về đến nhà uống một ngụm nước mẹ rót cho, nhấm nháp ra vị ngọt nhè nhẹ quen thuộc, Lý Thanh Lê mỉm cười ngọt ngào.

Bà Điêu cũng chớp chớp mắt, hai mẹ con cực kỳ ăn ý.

Trong lúc hai người tán gẫu, nhóm Lý lão đại cũng tan làm trở về.

Việc họ làm tất nhiên không phải là tách ngô, dù ngoài ruộng đã thu hoạch hết nhưng vẫn còn rất nhiều việc khác, trước khi sương giá phải gieo lúa mì vụ đông, trồng cải dầu, đậu tằm cho năm sau. Sau khi gieo còn phải cấy mạ, làm cỏ, cuốc đất, bón phân...

So ra, công việc tách ngô khá thoải mái, ít nhất là được ngồi ghế mà làm.

Lý lão nhị về nhà muộn nhất, người còn chưa vào đến sân đã nghe thấy giọng từ xa.

“Tiểu Lục, xem anh mang gì về cho em này!”

Lý Thanh Lê chạy như bay ra ngoài, ra đến cửa liền thấy trong tay Lý lão nhị cầm một cái túi lưới, bên trong có hai con chim bồ câu đang vùng vẫy.

Cô lập tức vui vẻ ra mặt, nhận túi lưới ngó trái ngó phải, “Anh hai thật lợi hại, mấy người anh cả một con cũng chưa bắt được, anh một lần lại bắt được hẳn hai con! Đây là một trống một mái sao?”

Lý lão nhị đắc ý đi vào nhà, cười nói:

“Hôm nay may mắn, một lần bắt được hai con, đúng ý em rồi đấy!”

Bà Điêu từ nhà chính đi ra, nghe vậy cười tít mắt, mặt cũng dịu dàng đến bất ngờ: “Đúng là may thật. Giờ Tiểu Lục đã vui chưa?”

Má lúm đồng tiền của Lý Thanh Lê nở rộ, mi mắt cong cong nhìn hai con bồ câu, giống như trong túi lưới không phải bồ câu mà là một bao tải toàn tờ đại đoàn kết.

Lý lão nhị cùng Lý Nhị tẩu đứng ở cửa phòng mình, mặt cười trên mặt càng rạng rỡ, “Mẹ, con lại báo cho mẹ một tin nữa, bảo đảm cha mẹ nghe xong sẽ càng vui hơn!”

Bà Điêu hơi nghiêng đầu, dỏng tai lên nghe, “Chuyện gì?”

Lý lão nhị ngẩng đầu ưỡn ngực, râu ria lộn xộn cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ xuân phong đắc ý của anh, chỉ nghe anh trịnh trọng tuyên bố: “Con trai thứ hai của mẹ, lại sắp làm cha rồi!”

Cả nhà yên lặng trong một giây, ngay sau đó liền sôi trào.

“Thật không? Con không phải đang lừa mẹ đúng không?”

Bà Điêu vui sướng vỗ đùi, chạy từ hiên nhà xuống dưới sân, mở toang cửa phòng nhìn vào bụng Lý Nhị tẩu, miệng lẩm bẩm:

“Nhị Nha cũng sắp 15 tuổi rồi, mẹ còn tưởng đâu sau này vợ chồng con phải nhận một đứa nhà thằng ba để kế thừa hương hoả chứ, tốt lắm, mẹ Nhị Nha lại có thai rồi! Ông trời ơi, đây thật đúng là chuyện đại hỉ mà!”

Ba chị em dâu Lý đại tẩu cũng lại gần trò chuyện, mấy năm nay Lý Nhị tẩu vì muốn có con mà uống không biết bao nhiêu thuốc, cùng là phụ nữ với nhau, dù ngày xưa có chút mâu thuẫn nhưng lúc này họ vẫn thật lòng vui cho Lý Nhị tẩu.

Bốn anh em còn lại sôi nổi tiến lên chúc mừng Lý lão nhị.

“Chúc mừng chúc mừng!”

“Bảo sao hôm nay miệng anh hai cười suýt liệt luôn.”

“Anh hai cố lên, ba năm ôm hai, ha ha ha ha……”

“Chúc mừng anh, lát năm anh em mình cùng cha uống rượu chúc mừng đi.”

Lý lão nhị cười vui như tết, nhưng vừa nghe đến “rượu” là sợ xanh mặt, lập tức xua tay:

“Đừng có hại anh em vậy chứ, nói cho mọi người biết nhé, từ giờ trở đi em không uống rượu nữa đâu, ai rủ rê tức là không phải anh em của Lý Thành Dũng này...”

Đám Lý lão đại: Người anh em, uống nhiều rượu giả quá hả, nói chuyện gì buồn cười vậy!

Lý lão nhị trộm kề sát vào tai bốn anh em, thì thầm:

“Em nói cho mọi người biết, trước kia Tiểu Lục nói với em, uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc có con, lúc ấy em không tin đâu, nhưng em vừa cai rượu thì đứa bé liền đến luôn. Trên đời còn có việc trùng hợp như vậy sao? Em nào dám uống rượu nữa? Em đây cũng 35 tuổi rồi, không đẻ bây giờ thì đợi đến khi nào? Rượu con mẹ nó đúng là thứ khốn nạn, suýt chút nữa hại đời ông đây! Từ hôm nay trở đi, rượu chính là kẻ thù không đội trời chung của em!”

Bốn anh em Lý gia trầm mặc, dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Lý lão nhị nghiện rượu đến chết lại có một ngày mắng chửi rượu là kẻ thù.

Thế giới này biến hóa cũng nhanh quá đi!

Vẫn chưa hết, Lý lão nhị nói xong còn đi đến chỗ Lý Thanh Lê, nắm tay cô, biểu cảm vô cùng phong phú, cảm kích, hổ thẹn, chân thành, kinh ngạc cảm thán…

“Tiểu Lục, trước kia là anh hai có lỗi với em! Anh giận em cho nên mới đi lan truyền khắp công xã là nhà mình điều kiện tốt, em vội vã muốn kết hôn. Anh cũng chỉ là muốn kiếm chút việc cho em làm, nếu có thể gả ra ngoài thì càng hay! Anh hai gây phiền phức cho em, vậy mà em vẫn một lòng đối tốt với anh, vì chuyện con cái của vợ chồng anh mà tận tình khuyên bảo, dù đắc tội cũng không cho anh uống rượu. Khi đó anh tức điên lên được, nhưng hiện tại anh mới hiểu, hoá ra Tiểu Lục thật lòng muốn tốt cho anh! Anh hai đúng là không ra gì, lại hiểu lầm em lâu vậy.”

“Tiểu Lục, hôm nay có mặt cả nhà ở đây, anh hai trịnh trọng xin lỗi em, em tha cho anh lần này có được không?”

Lý Thanh Lê cũng không ngốc đến mức đẩy anh trai mình ra ngoài, cô cười hì hì:

“Anh cũng tinh tường đấy, hôm nay chị dâu có tin vui, em có muốn giận cũng giận không nổi! Nhưng mà anh tin lời em nói rồi đúng không, rượu thật sự ảnh hưởng đến con cái, về sau anh đừng uống rượu nữa.”

Lý lão nhị gật đầu, lại lắc đầu, “Anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa, người thông minh nhất nhà chúng ta chính là Tiểu Lục, về sau chuyện gì anh hai cũng nghe em hết, được chưa?”

Lý Thanh Lê cười tít mắt, “Là anh tự nói đấy nhá?”

Lý lão nhị vỗ vỗ ngực, “Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được!”

Bên kia Lý Nhị tẩu nghe xong sắc mặt đột nhiên tối sầm, nhà bình thường nghe mẹ nghe vợ, chứ làm gì có nhà ai nghe em gái? Nói ra người ta không cười chết mới lạ.

Nhưng nghĩ đến hôm nay dù sao cũng là ngày vui, cuối cùng Lý Nhị tẩu không nói gì, chỉ xoa xoa bụng cười thỏa mãn.

Cả nhà đều vui vẻ, Lý Thanh Lê là vui nhất, bởi vì trong tiểu thuyết bụng vợ anh hai cho đến cuối cùng cũng không có động tĩnh, thế mà nay lại có thai, không phải là đang chứng minh mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp hay sao?

Còn vì sao lại mang thai, cô nghĩ, thứ nhất là do dạo này anh hai không uống rượu, ít nhiều có lợi cho sức khỏe, thứ hai là Nhị Nha ngủ cùng cô, vợ chồng anh mỗi tối đều được trải qua thế giới hai người, mang thai không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao?

Tất nhiên, mặc kệ vợ chồng anh có thừa nhận hay không, cô vẫn thấy mình là ngôi sao may mắn nha!

Cũng không biết đời trước hai người họ tu phúc gì mới có được cô em gái như cô, làm cho cô cũng thấy thèm chết đi được.

......

 

Bởi vì trong nhà sắp có thêm thành viên mới, toàn bộ Lý gia đều lên tinh thần, buổi chiều làm công Lý lão nhị gặp ai cũng khoe vợ mình mang thai, thế là chỉ trong nửa buổi chiều, cả đội sản xuất đều biết tin này.

Lần này khó khăn lắm mới có thai, bà Điêu cũng không cho con dâu hai đi làm công nữa, chỉ cần ở nhà nấu cơm làm mấy việc nhẹ nhàng, mẹ chồng nàng dâu thậm chí còn bắt đầu nói chuyện chăm con, quả là cảnh tượng hài hòa mười năm khó gặp.

Tảng đè nặng trong lòng bà Điêu mười mấy năm cuối cùng cũng rơi xuống, tâm trạng như chưa bao giờ vui đến vậy, buổi tối còn rang thêm đĩa đậu phộng, thịt khô xào hành tây, bánh trứng rau hẹ, hàm vịt mề gà để chúc mừng.

Lý Thanh Lê đang ăn bánh trứng rau hẹ vui vẻ, bỗng có hai người trên bàn cơm đồng thời mở miệng:

“Mẹ…”

“Mẹ…”

Lý lão tam cùng Lý lão tứ liếc nhau, “Lão tứ nói trước đi.”

Lý lão tứ không khách khí, gương mặt tươi cười, mắt cá chết lúc này lại rất có thần, “Mẹ, cha, con muốn báo cho cha mẹ một tin vui đây.”

Bà Điêu lau miệng, liếc nhìn con dâu tư, ôn hoà hỏi con trai: “Chuyện vui gì vậy?”

Lý lão tứ cười ha ha: “Con muốn nói từ trưa rồi, nhưng thấy anh hai đang vui mừng như vậy, con cũng không muốn cướp nổi bật. Thật ra thì, hai anh em bọn con trùng hợp ghê, Xảo Lệ cũng có thai rồi!”

“Hả?” Ông Lý há to miệng, quay sang nhìn bà Điêu, “Bà nó, nhà chúng ta song hỷ lâm môn kìa!”

Tuy bà Điêu cảm thấy cả hai con dâu ở cữ cùng một lúc có hơi phiền toái, nhưng dù sao cũng là chuyện vui, bà vỗ vỗ tay:

“Tốt lắm, song hỷ lâm môn, rất tốt! Lý gia chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng rực rỡ, ngày càng giàu có!”

Bà quay đầu thân thiết dặn dò Lý Tứ tẩu: “Xảo Lệ này, làm việc thì cứ làm từ từ thôi, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói với mẹ, để mẹ đi cắt thêm ít thịt cho con, con và Tiểu Yến đều phải bồi bổ, ha ha…”

Nét vui mừng trên mặt Lý lão tứ còn chưa tan hết, anh nhìn sang bên cạnh:

“Anh ba, nãy anh cũng có chuyện muốn nói với mẹ đúng không?”

Vợ chồng Lý lão tam nhìn nhau, vẻ mặt có chút quái dị.

Lý lão tam hít sâu, cười tươi: “Mẹ, thật ra con cũng có một tin vui muốn nói cho mẹ biết…”

Khoé miệng bà Điêu khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ, bà đây trong vòng một năm không muốn nghe thấy hai chữ ‘tin vui’ thêm một lần nào nữa!

Lý Thanh Lê hỏi: “Anh ba, chuyện vui gì vậy, chẳng lẽ chị dâu ba cũng có rồi?”

Lý lão tam búng tay, “Tiểu Lục thật là thông minh, bị em đoán trúng rồi!”

Nói xong anh nhìn sang mẹ, hớn hở hỏi: “Mẹ, kinh ngạc không, bất ngờ không?”

Bà Điêu trợn trắng mắt suýt ngất, may là có Lý Thanh Lê đỡ lấy.

“Mẹ, mẹ phải kiên cường lên!”

Bà Điêu dựa vào vai Lý Thanh Lê, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Một lần mất ba sức lao động, một lần hầu hạ ba đứa con dâu ở cữ, tăng thêm ba miệng ăn, tiền tiêu xoẹt xoẹt…

“Mẹ làm không nổi!”

Thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của bà, anh em Lý lão đại liền xúm lại.

“Mẹ không thoải mái ở đâu?” Lý lão đại vươn tay ra muốn đỡ.

Bị một gương mặt đột ngột xuất hiện làm giật mình, trong cơn choáng váng bà Điêu hung hăng đập tay Lý lão đại, ngồi thẳng dậy như gặp kẻ thù.

“Lý Thành Phát, con muốn làm gì? Chẳng lẽ con cũng có tin vui?” Bà nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lý lão đại bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẹ, con và Huệ Lan có bốn đứa là đủ rồi, không có tin vui gì đâu.”

Nghe đến đây bà mới dám thở phào.

Ít nhất không phải cả bốn đứa con dâu đều mang thai!

Mấy anh em đều đã nhìn ra mình là bị “tin vui” liên tiếp kéo đến dọa sợ.

 

6 năm trước Lý Tứ tẩu sinh đôi một trai một gái, lúc đó bà Điêu vừa mới 50 tuổi, ở tuổi ấy chăm con dâu ở cữ, chăm sóc cháu trai cháu gái đã là quá sức, huống chi sang năm bà 57 tuổi, một lần chăm tận ba cô con dâu. Lỡ có sinh đôi sinh ba gì đó thì không phải là muốn cái mạng già của bà hay sao?

Trái với bà Điêu đang hoảng sợ, Lý Thanh Lê lại rất kinh ngạc.

Dù trong tiểu thuyết viết anh ba và anh tư vẫn có thêm con, nhưng mà đâu thể trùng hợp mang thai cùng một lúc như vậy, hơn thế nữa vợ chồng anh hai rõ ràng không có thêm đứa con nào.

Xem ra vận mệnh gia đình cô đã thay đổi, tương lai sau này cũng không có thể nói trước.

Chờ người một nhà lại lần nữa ngồi xuống ăn cơm, tâm trạng bà Điêu đã bình thường trở lại, thậm chí vẫn còn tâm tình hỏi Lý Thành Dương: “Thằng năm, con có tin vui gì chưa, có thì nhà chúng ta tứ hỉ lâm môn đấy.”

Tay phải Lý Thành Dương nắm lại che miệng, khoé môi cong lên: “Khụ khụ… Nếu thuận lợi, chắc là đầu năm sau ạ.”

Nhà chính lại rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ.

“Thật không? Ông nó, tôi đang nằm mơ à? Ngày trước bảo thằng năm đi xem mắt, một lần thành công cũng không có, sao chỉ chớp mắt đã thích con gái nhà người ta rồi?”

“Ghê nha! Thế là Thành Dương sắp lấy được vợ rồi á?”

“Là ai thế? Người của đội sản xuất bên cạnh à? Hay là giáo viên trung học của công xã?”

Lúc này miệng Lý Thành Dương lại kín như bưng, “Mẹ, bát tự còn chưa xem nữa mà! Cô ấy là một người rất ưu tú, vậy nên người thích cô ấy cũng nhiều lắm, con còn đang cố gắng đây!”

Bà Điêu không đồng ý, “Cả cái công xã này làm gì có ai hơn được Thành Dương của mẹ? Trẻ tuổi, đẹp trai, dáng chuẩn, từng đi lính, tốt bụng, lại còn có bản lĩnh… Nói thử xem có cô gái nào không thích không? Úi giời, chắc mẹ cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho việc hôn nhân của Thành Dương thôi! Ha ha ha…”

Bà Điêu vui vẻ che miệng cười.

Ông Lý hếch mặt trời, nhìn lướt qua sáu đứa con: “Các con đẹp là nhờ cha đấy nhé!”

Sáu anh em đồng loạt dời ánh mắt sang hướng khác.

Quả nhiên, giây tiếp theo tai ông đã nằm trong tay bà Điêu.

“Lý Khánh Sơn, cái gì mà các con đẹp đều nhờ ông, vậy tôi thì sao? Ông giải thích cho rõ ràng, không giải thích được hôm nay đừng hòng tôi để yên!”

“Tôi sai rồi! Bọn nhỏ đang nhìn mà, cho tôi chút mặt mũi đi!”

……

Qua bữa cơm chiều, Lý Thành Dương đang chuẩn bị về phòng thì bị Lý Thanh Lê chặn lại.

“Anh, người anh thích không phải là Tô Nhân đấy chứ?”

Trong sân tối thui, mặt Lý Thành Dương cũng rất mơ hồ.

“Nghe có vẻ không thích Tô Nhân lắm nhỉ?”

Lý Thanh Lê nhíu mày, miễn cưỡng đáp lại:

“Cô ta vừa không phải đồ ăn ngon, vừa không phải tờ đại đoàn kết, có cái gì để thích? Anh còn chưa trả lời em đâu, rốt cuộc có phải cô ta hay không?”

Nếu thật sự vẫn là Tô Nhân, cho cô chút thời gian chuẩn bị tâm lý không được sao?

Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy Tô Nhân là trong lòng cô lại thấy khó chịu, lỡ phải sống chung một nhà, cô chỉ sợ mình sẽ xúc động mà châm chọc, sau đó làm ảnh hưởng xấu đến quan hệ giữa mình và anh trai…

Cô không muốn như vậy chút nào, cùng là một mẹ đẻ ra, làm gì có ai muốn coi nhau như kẻ thù?

Lý Thành Dương đột nhiên trịnh trọng nói:

“Tiểu Lục, Tô Nhân là người thiện lương, giàu tinh thần trượng nghĩa, em không thể bởi vì không thích mà cứ nhắm vào người ta được, có biết không?”

Lý Thanh Lê biết mỗi lần anh nói như vậy tức là anh đang nghiêm túc, không tình nguyện “Ồ” một tiếng.

“Em với cô ta cũng đâu có thân, mà em nhắm vào cô ta lúc nào? Em chỉ là cảm thấy…”

Cắn chặt răng, cô tiếp tục nói: “Em chỉ là cảm thấy Tô Nhân và anh không hợp nhau, hơn nữa cô ta hình như trời sinh đã không thích cả nhà chúng ta rồi, à, trừ anh ra… Người ta đã không thích em, tại sao em phải thích lại. Thiện ý lớn nhất em dành cho cô ta chính là chết già cũng không muốn gặp mặt.”

Lý Thành Dương lắc lắc đầu, giống như đang phải dỗ dành một đứa bé cáu kỉnh.

Hai anh em tan rã trong không vui.

Đêm nay Lý Thanh Lê ngủ không ngon, bởi vì trong mộng đều là cảnh Tô Nhân gả cho anh trai cô, gió lớn thiếu chút nữa thổi anh thành người hói đầu, sau đó cả nhà cô giống như nội dung tiểu thuyết - phản bội, sụp đổ, chia năm xẻ bảy.

Cũng may cô đã sớm quyết định không nhúng tay vào chuyện của hai người họ nên ngoại trừ hỏi vài câu cô cũng không làm gì khác.

Trước mắt cứ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất, gia đình cô hiện tại rất an phận, cũng không có lục đục tranh đoạt gia sản, Tô Nhân chán ghét cũng không tìm thấy điểm công kích.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lý Thanh Lê cảm thấy như đầu óc đã thông suốt, bụng dạ trống trơn, ẩn ẩn cảm giác giác ngộ cuộc đời, so với việc quan tâm ân oán gút mắt của người khác, thà đặt tâm tư vào chuyện nuôi bồ câu còn hơn.

Trong sách viết một đôi bồ câu trong một năm có thể đẻ khoảng tám lứa, nuôi tốt còn đẻ được nhiều hơn, mà một đôi chim con nuôi bốn tháng là có thể đẻ trứng, hôm qua anh hai bắt được đôi chim trưởng thành, chờ bọn nó đẻ trứng ấp ra bồ câu non, bốn tháng sau cô sẽ có thêm một lứa chim bố mẹ, sau đó… Sau đó cô vẫn chưa tính ra, nhưng tóm lại vừa có trứng vừa có chim con.

Giả sử có một đống bồ câu và trứng chim, cô cũng sẽ giữ lại cho mình ăn, thịt bồ câu cũng không kém gì thịt gà đâu, tương lai cô có lộc ăn rồi!

Nuôi bồ câu khá dễ, cho bọn nó ăn đậu, ngô, cao lương, rau xanh, mỗi ngày hai bữa, thả ra bờ ruộng hay bờ sông cũng có thể tự kiếm ăn.

Hai con chim bồ câu đã lớn rồi, nên học được tự lực cánh sinh, tự lập tự cường đi!

Còn chuồng bồ câu, cô nhờ cha đan cho một cái lồng chim thật lớn, treo dưới mái hiên không phải là xong rồi sao?

Lý Thanh Lê dựa theo nội dung trong sách nuôi bồ câu một thời gian, khi đã quen thì nhàn rỗi hẳn, nuôi chim không giống như nuôi trẻ con lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm, chỉ cần cho chúng nó ăn no, có chỗ ở, thường xuyên dọn dẹp chuồng là được.

Tất cả mọi người, bao gồm cả bà Điêu, vốn đều cho rằng Lý Thanh Lê nói nuôi bồ câu chỉ là nhất thời nổi hứng, qua ba phút là chán ngay, họ còn đang nhón chân mong chờ bồ câu vào nồi thành canh, ai mà biết Lý Thanh Lê cứ nuôi một ngày lại một ngày, bồ câu càng nuôi càng béo, canh chim không thấy đâu, chỉ thấy... vỏ trứng.

Thật đáng giận!

Khoảng thời gian này Lý gia rất yên bình, Lý Thanh Lê trầm mê nuôi chim, Lý Đại Bảo vẫn chưa vượt qua được vết thương lòng, ba anh em Lý Nhị Bảo bị cha mẹ đánh không dám trái lời, hai đứa Lý Đại Nha và Lý Tam Nha hiếm khi gây chuyện, ba chị em dâu khác của Lý gia cũng bận tĩnh tâm dưỡng thai, Lý đại tẩu lại là người hiếu thuận, vậy nên bà Điêu có muốn chèn ép cũng không có chỗ để thể thi triển!

––––––––––

Buổi sáng, Lý Thanh Lê mới làm công chưa được bao lâu thì mẹ cô tìm đến:

“Tiểu Lục, mẹ có việc tìm con đây, mau về nhà với mẹ!”

Cô thấy chuyện có vẻ gấp liền nói với người bên cạnh một tiếng, sau đó mới vội vã về cùng bà.

“Mẹ, chuyện gấp gì ạ?”

Bà Điêu không nói gì, chỉ véo eo cô một cái.

Thấy vẻ mặt quái dị của mẹ, Lý Thanh Lê cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau.

Đợi đi đến chỗ không có người, mặt bà Điêu nháy mắt chuyển sang tươi cười, vui vẻ như nhặt được tiền.

“Mẹ, nút đổi mặt mẹ giấu ở đâu vậy?” Mẹ thay đổi sắc mặt thật sự quá nhanh.

Mắt bà lóe sáng, vỗ vỗ mu bàn tay cô:

“Mẹ biết ngay là con gái mẹ tốt số mà, Tiểu Lục, gõ bao nhiêu lần cuối cùng cũng lựa được quả dưa ngon nhất rồi nhé!”

Lý Thanh Lê không hiểu: “Dạ? Nhà mình trồng dưa à? Sao con không biết?”

“Xì!” Bà Điêu dí ngón tay vào trán cô, “Cái con bé ngốc này, không phải dưa thật, ý là người! Mấy tháng trước mẹ nhờ bác con kiếm đối tượng cho con đó, tìm được rồi, anh họ con cũng dẫn người đến rồi kìa!”

Lý Thanh Lê nhìn thái độ mẹ mình khác hẳn lúc mấy bà mối đến nhà, trong lòng biết ngay là bà rất ưng ý người lần này, chẳng qua dạo này cô không muốn lấy chồng cho nên chỉ nghe mà không hỏi gì thêm.

Bà Điêu lại không cần cô hỏi, tự kể lại tình huống đàng trai.

“Bác con tỉ mỉ chọn mà còn phải lo hay sao? Người kia tên Đỗ Văn Thanh, năm nay 21 tuổi, cũng là công nhân trong nhà máy phân hóa học nhưng cấp bậc cao hơn anh họ con, còn trẻ đã lên đến chức cán sự rồi, còn được chia nhà ở cho công nhân viên chức nữa đó! Mà Tiểu Đỗ cũng đáng thương, cha mẹ mất từ nhỏ, nhà không có anh chị em, được ông bà nuôi nấng. Nhìn theo một hướng khác thì nhân khẩu khá đơn giản, con gả qua đó không sợ bị bắt chẹt, ông bà người ta đã lớn tuổi, không có mẹ chồng làm con khó chịu, không có chị em dâu tranh tài sản, tiền lương mỗi tháng đều giao cho con, được làm chủ gia đình sướng quá còn gì!”

Bình Luận (0)
Comment