Edit: Sweetie
Có câu trước lạ sau quen, mấy lần đầu xem mắt Lý Thanh Lê còn thấy hơi khẩn trương, hiện tại cô đã gần như chết lặng, đối với cô, xem mắt như uống nước vậy, bình thường vô vị, một chút chờ mong cũng không có, chỉ cần đối phương là người bình thường là cô cảm ơn trời đất lắm rồi.
Lúc hai mẹ con về đến nhà, Điêu Mỹ Hán và Đỗ Văn Thanh đang ngồi ở nhà chính cùng ông Lý. Vừa bước vào, người trẻ tuổi ngồi bên phải liền đứng lên, khẽ liếc Lý Thanh Lê một cái, sau đó khom lưng chào:
“Làm phiền thím chạy một chuyến, còn làm lỡ thời gian làm công của đồng chí Lý Thanh Lê.”
Bà Điêu tươi cười: “Tiểu Đỗ lễ phép quá! Cháu mau ngồi xuống đi, đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà nhé, ha ha…”
Đúng là cạn lời, đám người lần trước đến cũng đâu thấy mẹ cô nói những lời này, chẳng lẽ là vừa ý thanh niên này rồi?
Lý Thanh Lê lập tức có hứng thú đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, muốn biết trên người hắn rốt cuộc có điểm nào khiến mẹ cô thích như vậy. Phải biết rằng mẹ cô đến con trai ruột còn ghét bỏ đấy.
Ừm, cao cao gầy gầy, da trắng, nếp gấp hai mí rất sâu, lúc cười đuôi mắt hơi rũ xuống, trông khá giống chó con. Mắt kính làm hắn càng có vẻ thư sinh, mũi cao, môi không mỏng không dày, khác với vẻ đẹp sắc bén của Phó Bạch, ngũ quan người này thiên về nhu hòa, tổng thể mà nói anh tuấn chưa đủ nhưng thanh tú có thừa, diện mạo này dễ khiến người ta có thiện cảm.
“Tiểu Lục!” Điêu Mỹ Hán ho mạnh một tiếng.
Lý Thanh Lê lấy lại tinh thần, vẻ mặt vô tội: “Hả? Sao vậy ạ?”
“Em nhìn chằm chằm cán sự Đỗ làm gì?”
Mặt Đỗ Văn Thanh đã ửng đỏ, nhưng ngoài khẩn trương thì không có vẻ gì là tức giận, hắn cười rộ lên:
“Chỉ là nhìn thôi mà, không sao cả.”
Lý Thanh Lê thầm đánh giá, giọng cũng hay, trầm hơn giọng nữ, dễ nghe hơn giọng nam, nhưng cô vẫn thích chất giọng trong trẻo, mạnh mẽ, mang theo cảm giác lạnh lùng hơn, ví dụ như giọng Phó Bạch chẳng hạn.
Kế tiếp Lý Thanh Lê không nói lời nào, chỉ xem anh họ Điêu Mỹ Hán tiếp nhận công việc của bà mối, bắt đầu lải nhải nói tình hình hai bên, chỉ khác một chỗ là Điêu Mỹ Hán sẽ nói đúng sự thật, không giống bà mối miệng lưỡi trơn tuột xuýt xoa khen ngợi nam thanh nữ tú như tiên hạ phàm, ở bên nhau chính là nhân duyên thần tiên, sinh con ra chính là tiên đồng thần đồng… Tóm lại, mối lương duyên này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe nha!
Lý Thanh Lê vô cảm nghe anh họ nói chuyện, trong lòng đại khái hiểu vì sao mẹ mình vừa ý Đỗ Văn Thanh rồi. Tóm tắt cũng chỉ có mười mấy chữ, có nhà có xe, cha mẹ không còn, ngoại hình thanh tú, tính tình dễ chịu.
Nói tới nói lui, hiểu con gái không ai bằng mẹ, mẹ cô biết tính tình cô không tốt, cho nên muốn tìm cho cô một người chồng dịu dàng, một cương một nhu, một cứng một mềm mới có thể sống chung lâu dài, làm Lý Thanh Lê vừa cảm động vừa khó chịu.
Không lẽ tính cô xấu đến vậy sao? Qua hai tháng nữa là cô tròn hai mươi tuổi rồi, cũng đâu có người nào vì tính cách tới đánh cô đâu!
Quá là oan ức!
Đổi lại là trước đây, có lẽ cô sẽ thấy có hứng thú với Đỗ Văn Thanh, chỉ là không biết dạo này bị làm sao mà cô không hứng thú nổi, thậm chí giả vờ ứng phó cho qua cũng thấy phiền.
Đáng tiếc đây là người mà anh họ dụng tâm chọn lựa, Đỗ Văn Thanh còn là đồng nghiệp của anh trong nhà máy phân hóa học, lại có mẹ cô ở bên cạnh nhìn chằm chằm một khắc không rời, cô dám có lệ sao? Cô dám trực tiếp cự tuyệt sao?
Tất nhiên là không dám!
Cho nên cô chỉ có thể một lần nữa thực hiện các thao tác quen thuộc, mẹ cô trừng mắt, cô dẫn Đỗ Văn Thanh đi dạo, phía sau là đám nhóc Lý Đại Nha lén lút đi theo giám thị.
Hai người đi dạo hơn hai mươi phút, trước sau vẫn không có ai mở miệng nói chuyện, hoàng đế không vội, Lý thái giám —— Lý Đại Nha đi đằng sau thì vội muốn chết.
Đi qua nhà Lý Thành Năng, đi tới đi lui liền đi tới trường học đại đội.
Vì quy mô trường rất nhỏ nên chỉ có hai gian phòng, một gian cho lớp tiểu học, một gian cho lớp cấp 2, sân trường cũng không được láng bằng gạch, tường loang lổ gặp trời mưa sẽ biến thành tường đất.
Lại đi qua một cái cây trồng bên hông trường học, Đỗ Văn Thanh đột nhiên mở miệng: “Đồng chí Lý Thanh Lê, cô…”
Lý Thanh Lê xoay người lại, thấy Đỗ Văn Thanh chỉ chỉ lên đầu mình, cô liền s* s**ng mái tóc, “Sao vậy, trên đầu tôi có cái gì à?”
Hắn vươn tay ra, sau đó lại rụt về, “Chắc.. Chắc là lá cây đó.”
Lá cây cắm trong tóc làm Lý Thanh Lê sờ nửa ngày không ra, cô bực mình không tìm nữa, nói với hắn:
“Anh lấy xuống giúp tôi đi, tôi tìm không thấy!”
Đỗ Văn Thanh cười cười: “Để tôi lấy giúp cô, cô đừng giận.”
Lý Thanh Lê đứng bất động, Đỗ Văn Thanh đứng phía sau giúp cô gỡ lá trên đầu xuống, xong việc hắn ngay lập tức lui ra 1 mét, đưa cái lá cho cô Lê xem.
Thấy hắn nghiêm trang như vậy, cô liền phì cười:
“Lấy xuống rồi thì vứt đi, còn trả lại cho tôi làm gì, giữ lại đến tối nhóm lò à? Hay là anh cứ cất đi nhé, coi như tôi tặng quà cho anh, của ít lòng nhiều…”
Lý Thanh Lê dạo này vừa đi làm công vừa nuôi bồ câu, thỉnh thoảng còn phải chừa cơm của mình cho chim ăn nên nét mũm mĩm trên mặt dần biến mất, lúc cười không còn nét ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, ngược lại tăng thêm vài phần thiếu nữ linh động, má lúm đồng tiền càng cuốn hút người nhìn.
Bị cô vừa nhìn vừa cười như vậy, Đỗ Văn Thanh mất tự nhiên cúi đầu, mặt cũng đỏ ửng.
Lý Thanh Lê che miệng cười trộm, “Trời ạ, Đỗ Văn Thanh, sao mà anh thích đỏ mặt thế?”
Đỗ Văn Thanh hoảng hốt đi thẳng, cố gắng giải thích: “Là do di truyền, bà nội tôi cũng rất dễ đỏ mặt…”
“Ha ha… Anh thú vị ghê, tôi là con gái mà da mặt còn dày hơn anh nữa, làm sao mà anh lên được chức cán sự thế?”
Cô bước đi nhẹ nhàng theo sau hắn, trong trường học Phó Bạch từ phòng học đi ra uống nước, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trên mặt không chút cảm xúc.
Hai người đi qua cầu đá và sân đập lúa, vòng qua rừng trúc bên cạnh ký túc xá thanh niên trí thức, lại bước lên cầu gỗ, phóng tầm mắt là có thể thấy Phan gia phía sau Lý gia.
Đỗ Văn Thanh thả chậm bước chân, xoay người lại đối diện Lý Thanh Lê.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, nếu cô cảm thấy tôi và cô không hợp, nói thẳng cũng không sao cả, tôi sẽ không để ý đâu.”
Lý Thanh Lê nhăn mày, vẻ mặt quái dị đánh giá hắn, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Anh chê tôi?”
Đỗ Văn Thanh xua xua tay, vội giải thích:
“Không phải, cô hiểu lầm rồi, cô vừa xinh đẹp lại hoạt bát, không biết có bao nhiêu người thích, sao tôi lại chê cô được? Tôi chỉ là cảm thấy từ lúc gặp mặt đến giờ cô có hơi thất thần, tôi nghĩ có lẽ cô cũng không phải thật sự chờ mong lần gặp mặt này. Cô là con gái khó mở miệng, tôi nói ra thì cô sẽ đỡ bối rối hơn chăng?”
Lý Thanh Lê chớp chớp mắt, môi đỏ khẽ nhếch, không nhịn được mà ghé sát vào hỏi: “Anh thấy tôi xinh đẹp thật à?”
Đỗ Văn Thanh không biết nên nhìn nơi nào, cả người căng cứng, “Đương... đương nhiên.”
Cô tiến lại gần hơn, mắt híp lại, chờ mong hỏi:
“Vậy ở huyện thành hay ở nhà xưởng các anh, có ai đẹp hơn tôi không?”
Đỗ Văn Thanh lui về sau một bước, không dám nhìn thẳng, “Chắc là có, hoặc cũng có thể là không? Bình thường tôi cũng không để ý lắm.”
Lý Thanh Lê bỗng đứng thẳng người, tay chắp ở sau người, cười hì hì:
“Được rồi, tha cho anh đó, chỉ cần anh cảm thấy tôi xinh đẹp thì chúng ta chính là bạn bè! Nhưng mà thời gian này tôi thật sự không muốn đi xem mắt chút nào…”
Đỗ Văn Thanh cuối cùng chỉ nhận được đáp án “bạn bè”, nhiều hơn nữa thì hắn cũng không dám hỏi lại, bởi vì hắn phát hiện Lý Thanh Lê quá hoạt bát, mà hắn chắc chắn không ứng phó nổi một cô gái hoạt bát như vậy.
Cuối cùng hai người cùng quay về Lý gia, lúc này đứng chung một chỗ trông tự nhiên hơn hẳn, bà Điêu thấy con gái chủ động cùng Đỗ Văn Thanh nói chuyện, vui như trẻ ra 10 tuổi, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị nấu cơm trưa.
Từ khi Lý gia tam hỉ lâm môn, ba chị em dâu cũng lục tục có phản ứng khi mang thai, đối với phòng bếp ám mùi dầu muối thì né xa ba thước, vậy nên trọng trách nấu cơm liền rơi xuống đầu Lý đại tẩu và bà Điêu, Lý Đại Nha cũng có hỗ trợ, nhưng Lý đại tẩu thương con nên thường làm hết, cuối cùng chỉ có mẹ chồng nàng dâu hai người làm.
Thời buổi này thông tin không thông, thân thích tới nhà không có cách nào báo trước.
Hôm nay Điêu Mỹ Hán đột nhiên đến, mà nhóm Lý lão đại đều đi làm công nên không nhờ được ai lên trấn trên mua thịt. Tuy nhiên, Điêu Mỹ Hán lại là đứa cháu trai mà bà Điêu coi trọng, bà cũng rất vừa lòng Đỗ Văn Thanh, cho nên cuối cùng bà vẫn cắn răng, đằng đằng sát khí bước về phía chuồng gà.
Lý Thanh Lê nhìn mẹ mình đi bắt gà mà hoảng sợ, để đãi khách, ngay cả “con trai ruột” gà trống cũng bị làm thịt, nếu cô và Đỗ Văn Thanh không thành đôi, không phải là tiếc của chết hay sao?
Cô lập tức chạy tới can ngăn, nhưng bà Điêu nào chịu nghe, lôi lôi kéo kéo mãi không được, bà liền dùng một chiêu kết thúc - bẻ cổ con gà.
Lúc này Lý Thanh Lê quả thực không biết nên lo lắng sau này bị mẹ tính sổ, hay là nên vui vì có thịt gà ăn.
Thời gian còn sớm, Lý đại tẩu làm công còn chưa trở về, chỉ có hai mẹ con trong bếp, đun nước nóng, cắt tiết gà, hái rau, đun nấu… bận không ngơi tay.
Đồ ăn chuẩn bị gần xong, bà Điêu liền bảo Lý Thanh Lê đi nấu cơm, dù sao cô cũng không biết xào rau.
Lý Thanh Lê nhét rơm vào bếp lò, lúc này Lý Nhị tẩu từ trong phòng đi ra, lập tức đi vào nhà bếp, chị ta chỉ đứng ở cửa, nhìn quanh nhà bếp một vòng, cười hỏi:
“Mẹ, hôm nay nhà ta làm thịt gà trống ạ?”
Bà Điêu đang xử lý lòng gà, nghe vậy liền đứng thẳng dậy, dùng mu bàn tay đấm đấm lưng, ôn hoà hỏi:
“Mẹ Nhị Nha có muốn ăn gì không, mẹ để phần cho con?”
Miệng Lý Nhị tẩu tứa nước miếng, nhanh nhảu trả lời:
“Đùi gà đi, đùi gà nhiều thịt nhiều dinh dưỡng, con trai con cũng được bồi bổ.”
Bà Điêu cười tủm tỉm trả lời: “Mẹ biết rồi, sáng nay con nói không khỏe còn gì, mau về phòng nằm nghỉ đi, làm xong cơm mẹ gọi con nhé?”
Thấy chị dâu hai về phòng, Lý Thanh Lê hiếu kỳ hỏi: “Sao chị ấy biết là con trai? Chua trai cay gái hả mẹ?”
Bà Điêu lại ngồi xuống làm tiếp, “Vợ của em trai nó, cái cô Khương Thúy Linh kia ấy, không phải liên tục sinh hai đứa con trai hay sao? Nghe nói giờ lại mang thai nữa rồi. Chị dâu hai của con muốn dính chút may mắn của cô ta cho nên hai ngày trước mới về nhà mẹ đẻ một chuyến đấy, chứ bình thường con thấy bảo nó ra ngoài nó có ra không, cứ làm như là ai cũng muốn hại nó không bằng! Vợ thằng ba sinh hẳn ba đứa con trai kia kìa, sao nó không sờ đi, cứ phải sờ người nhà mẹ đẻ cơ? Thôi, kệ đi, chỉ cần bình an sinh con, thằng hai có hậu thì muốn thế nào cũng được!”
Lý Thanh Lê chu miệng, “Mẹ, lời này con không thích nghe đâu, àaa... chỉ có con trai mới là hậu, còn con gái là cái rắm chứ gì! Vậy mẹ còn sinh con ra làm chi?”
“Thôi thôi, con gái là vàng là bạc, con trai chỉ là cỏ dại, được chưa?”
“Điêu Nghi Tú, mẹ qua loa có lệ quá, vốn con còn định rửa lòng gà cho mẹ cơ, giờ thì con không vui nữa rồi!” Lý Thanh Lê hất mặt lên trời.
Bà Điêu lại cười, “Cái con bé ngốc này…”
Đang nói chuyện, Lý Tứ tẩu từ đại đội cho dê bò ăn đã trở lại, thấy trong sân có một đống lông gà, chị ta cũng đứng ở cửa, hỏi: “Mẹ thịt gà trống ạ, nhớ giữ lại một cái đùi gà cho con nhé, dạo này con thấy hơi thèm ăn.”
Bà Điêu hít một hơi, nụ cười cũng hơi méo mó, “Xảo Lệ à, chị dâu hai của con vừa nãy cũng nói muốn ăn đùi gà, trong nhà lại có khách tới, dù sao cũng phải để lại một cái đúng không? Con đổi sang phần khác đi, đều là thịt gà, giống nhau cả mà!”
Lý Tứ tẩu nhìn tây phòng bĩu môi, “Vậy ức gà và mề gà đi mẹ.”
“Ừ, con mệt mỏi cả một buổi sáng rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, cơm nấu xong mẹ sẽ gọi con.”
Lý Tứ tẩu cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi.
Bà Điêu vừa quay vào bếp liền thấy con gái che miệng nghẹn cười, bà tức giận mắng:
“Mẹ đây đất chôn đến cẳng chân rồi, đã không được hưởng phúc thì thôi, lại còn phải hầu hạ con dâu, giặt quần áo nấu cơm, mệt chết đi được con còn đứng đấy mà cười? Đồ không có lương tâm, không biết thương mẹ!”
Lý Thanh Lê tỏ vẻ vô tội:
“Mẹ, thà mẹ nói con xấu xí còn hơn nói con không có lương tâm nha! Mẹ xem dạo này con chăm chỉ biết bao, cùng chị dâu cả giặt quần áo nấu cơm, quét rác cho heo ăn, ngoại trừ xào rau con thật sự không xào nổi, những chuyện khác có chuyện nào con không làm giúp mẹ không? Trước kia có đánh chết con cũng không ngờ sẽ có ngày mình chăm chỉ như vậy đâu! Mẹ nhìn kĩ đi, giờ trên người con còn khuyết điểm nào không?”
“Mẹ không bị con lừa đâu nhé, nếu có lương tâm thì vừa rồi là ai cười mẹ?”
“Thì tại ngày xưa mẹ la lên hét xuống, chỉ chỉ trỏ trỏ với các chị dâu, ai ngờ lại có một ngày vị trí đảo lộn như vậy, con nhất thời không nhịn được, không cẩn thận lộ ra chân tình. Con thề, lần sau con nhất định cố gắng khống chế tốt biểu cảm…”
“Con nhóc này, chê cười mẹ có phải không?”
Mẹ con hai một bên đấu võ mồm một bên chuẩn bị cơm trưa, tới giữa trưa anh em Lý lão đại rốt cuộc cũng trở về, Lý tam tẩu là người không chịu ngồi yên, sau khi miệng bị phong ấn thì càng không chịu được, chỉ có thể chuyển toàn bộ sức mạnh miệng rộng ba hoa thành sức mạnh làm việc—— trong chị em dâu mang thai, Lý tam tẩu là người duy nhất tranh đi làm công.
Tuy thai phụ nhà khác cũng đi làm, nhưng tranh làm thế này thật sự quá ít, lần đầu tiên Lý Thanh Lê tìm thấy một điểm sáng trên người Lý tam tẩu—— chăm chỉ!
Lý tam tẩu còn chưa bước vào sân, mũi đã không ngừng hít hít như chó ngửi thấy mùi thịt, một đường lần theo mùi hương đi thẳng vào bếp, nhìn thấy mẹ chồng múc khoai tây và thịt gà ra bát, mắt chị ta loé sáng.
Bà Điêu múc được một bát to gà nấu khoai tây, quay đầu lại liền thấy con dâu ba si mê nhìn thịt gà, vươn một tay mất hồn đi thẳng đến mâm, giống như cả thế giới chỉ còn lại một bát thịt gà trước mặt.
Ngay khi tay Lý tam tẩu sắp chạm vào thịt gà, bà Điêu liền tát lên mu bàn tay ngăn chị ta lại.
“Trương Mỹ Quyên, trông con kìa, trong nhà còn có khách đấy, đừng có để nước bọt chảy ngập nhà chính!”
Lý tam tẩu nuốt ực một cái, uất ức sờ sờ bụng, sáp lại gần: “Mẹ, con làm việc cả một buổi sáng, đói không chịu được nữa rồi, con muốn ăn đùi gà.”
Bà Điêu và Lý Thanh Lê liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Mẹ Nhị Bảo à, gà trống là để đãi khách, vợ thằng hai muốn một cái đùi gà, vợ thằng tư muốn ức gà với mề gà, trừ đùi gà ra, con cứ chọn đi.”
Lý tam tẩu tuy thất vọng nhưng mãi mới được ăn thịt gà một lần, cuối cùng vẫn xoay người cầm chén lấy đũa bắt đầu gắp thịt, chỉ là chị ta đã đói đến sốt ruột, một khi đã gắp là không ngừng tay.
Bà Điêu dọn bát đũa xong nhanh chóng quay trở lại, trong phòng bếp không một bóng người, chỉ còn lại bát thịt gà nấu khoai tây bị gắp phân nửa, một cái đùi gà còn lại cũng không thấy đâu.
Bà giận run người, gào lên: “Trương! Mỹ! Quyên!”
Trong phòng, Lý tam tẩu bị tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc này dọa sợ run lên, đũa cũng suýt rơi, giây tiếp theo chị ta lại tiếp tục ăn ngấu nghiến, tướng ăn không khác gì quỷ đói đầu thai, vừa rơi lệ vừa ăn thịt gà, nghĩ thầm: Mẹ, mẹ đừng trách con, con đói lắm rồi! Con cũng không biết sao mình lại đói như vậy nữa!
Ngại trong nhà có khách, bà Điêu không tiện phát giận, chỉ đành đổ gà nấu khoai tây sang một cái bát khác nhỏ hơn, nhìn cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Buổi chiều khi Đỗ Văn Thanh và Điêu Mỹ Hán rời đi, bà liền kéo Lý Thanh Lê lại nhổ nước miếng.
“Đời trước mẹ tạo nghiệt gì thế này! Ông trời phái ba đứa con dâu kia xuống để khắc mẹ đúng không? Ba đứa cùng lúc có thai? Một đứa xem mình như vàng bạc, chẳng làm được tích sự gì, đến giặt quần áo nấu cơm cũng phải chờ người khác làm cho, hôm nay váng đầu ngày mai chân mỏi, không ngày nào chịu yên! Một đứa ăn như chết đói, ăn còn nhiều hơn cả đàn ông, lúc nào cũng thấy ăn mà vẫn kêu đói, người ngoài không biết lại tưởng mẹ khắt khe nó! Một đứa thì xấu tính kén chọn, muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, không thích sẽ không ăn... Nó không nghĩ cho đứa con trong bụng hay sao? Đứa nào cũng thích gây khó dễ, chê mẹ sống lâu quá, muốn hành mẹ đến chết chứ gì!”
Lý Thanh Lê không biết mẹ mình khổ sao? Cô biết chứ, bởi vì cô cũng chính là người bị hại sau khi ba chị dâu mang thai. Nhớ lại trước kia cô thảnh thơi biết bao nhiêu, không muốn làm công thì không làm nữa, ở nhà cũng không cần động tay vào việc gì, giờ thì sao, ngoài trừ nấu ăn, mỗi việc nhà cô đều có thể làm thuần thục, nghiễm nhiên bước trên con đường làm hiền thê lương mẫu…
So với cuộc sống tốt đẹp mà cô tưởng tượng thì khác hoàn toàn rồi còn gì!
Thế nhưng có thể làm gì được đâu, 6 năm trước cô vẫn còn là trẻ con, hiện tại cô đã lớn, cô phải giúp mẹ mình vượt qua cửa ải các chị dâu sinh con này thôi!
Bà Điêu than thở một hồi, cuối cùng trong lòng mới dễ chịu hơn một chút, sau đó quay về phòng ngủ.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chạng vạng, Lý Thanh Lê tan làm trở về, không biết sao lại đi tới ký túc xá thanh niên trí thức.
Cô đi dạo trong rừng trúc trong chốc lát rồi ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, tới giờ tan học thấy Phó Bạch cầm sách trở về, cô lập tức phất tay gọi anh:
“Phó Bạch, bên này!”
Phó Bạch yên lặng nhìn về phía cô, dừng lại một lúc mới đi đến.
“Tan làm rồi à?” Anh ngồi ở phía còn lại của tảng đá, tùy ý hỏi một câu.
Lý Thanh Lê nhíu mày, “Vừa nãy anh dùng ánh mắt xa lạ đó nhìn tôi, tôi còn tưởng mình đắc tội gì với anh cơ, không được làm lơ tôi đâu đó.”
Phó Bạch cong môi mỉm cười, “Sao có thể, đồng chí Lý Thanh Lê đã cứu vớt vận mệnh của tôi, lại còn giúp tôi trở thành giáo viên của đại đội, sao tôi có thể ngó lơ cô được?”
Không hiểu sao Lý Thanh Lê cứ cảm thấy lời này của anh như đang tự giễu.
Cô vỗ vỗ vai anh, “Haizz, anh biết tôi là ân nhân của anh, về sau giàu có nhớ báo đáp tôi là được.”
Phó Bạch nhìn xuống đất, “Tất nhiên.”
Từ góc nhìn của Lý Thanh Lê, ngoại trừ nhìn thấy hai hàng lông mi dài đến khoa trương của Phó Bạch thì còn thấy hai quầng mắt xanh đen của anh. Cô chống cằm thưởng thức một lát, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa:
“Hóa ra làm giáo viên vất vả như vậy à, mắt đều đen cả rồi. Tôi nghe Nhị Nha nói hiện tại anh còn dạy cả lớp cấp 2, giáo viên còn lại cũng phải nhờ anh chỉ thêm phải không? Thất kính rồi thất kính rồi, thầy Phó!”
Phó Bạch cười một cái, nhưng cô lại cảm thấy hình như anh đang thất thần.
“Phó Bạch, sao trông anh mất tinh thần thế, xảy ra chuyện gì sao?”
Anh lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Cô nhóc này nghĩ gì vậy? Tối hôm qua tôi chữa bài tập, soạn giáo án, ra đề thi, thức cả đêm cho nên tinh thần mới không tốt lắm thôi.”
Lý Thanh Lê nhướng nhướng mày, nhìn Phó Bạch từ trên xuống dưới, đánh giá, “Vậy thể lực của anh quả là không ổn rồi đó thầy Phó, tôi thức liền hai đêm vẫn khoẻ re, anh mới một đêm đã không được rồi à? Xì…”
Lần này nụ cười của Phó Bạch đã có thêm vài phần nguy hiểm.
“Lý Thanh Lê, cô kiêu ngạo quá nhỉ?”
Cô hất cằm khiêu khích, “Không phải hôm nay mới kiêu ngạo, tôi vẫn luôn kiêu ngạo như vậy mà, sao, sao, sao?”
Anh đón nhận ánh mắt khiêu khích kia của cô, ban đầu còn hung dữ đáp trả, nhưng dần dần chuyển sangxuất thần, tan rã, cuối cùng là bình tĩnh như nước.
Lý Thanh Lê quay đầu cho nên vẫn chưa phát hiện điều này, ghét bỏ kể:
“Phó Bạch, hôm nay anh họ tôi dẫn người tới cho tôi xem mắt đó.”
“... À? Người đó thế nào?”
“Mới gặp lần đầu tiên, không hiểu rõ lắm, trước mắt xem ra anh ta cũng ổn đi, so với đám người Vương Vệ An trước đó thì tốt hơn nhiều. Anh thấy tôi nên làm gì đây?” Mắt Lý Thanh Lê sáng lấp lánh, nhìn anh không chớp mắt.
Phó Bạch lại lần nữa nhìn cô, cười nhạt: “Cô cảm thấy không tồi thì cứ tiếp tục gặp gỡ xem sao.”