Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê nghẹn họng, “Anh nghĩ vậy thật à?”
Phó Bạch nhẹ giọng lặp lại một lần nữa, “Nghe cô nói người này không tồi, tôi cảm thấy có thể thử xem sao.”
Lý Thanh Lê cố chấp nhìn vào mắt anh, “Nhưng tôi đã từ chối anh ta rồi, chỉ có thể làm bạn bè thôi, trước mắt tôi không muốn xem mắt nữa.”
Phó Bạch giống như một người anh dịu dàng, ân cần dạy dỗ:
“Nếu cô tạm thời không muốn hẹn hò thì làm bạn cũng tốt, quen nhau lâu dần sẽ biết có hợp hay không, nhiều cặp vợ chồng cũng là bắt đầu từ quan hệ bạn bè mà, đúng không?”
Lý Thanh Lê đứng dậy, nhìn Phó Bạch hai giây, sau đó cười lạnh đá vào chân anh.
“Vợ chồng? Vợ chồng cái đầu anh thì có!”
Nói xong cô xoay người hậm hực bỏ về.
Còn chuyện Phó Bạch có đau không, sắc mặt thế nào, ai thèm để ý chứ? Phụ nữ xinh đẹp sẽ không quay đầu lại nhìn đâu!
Lý Thanh Lê về đến nhà cũng không để ý tới ai, lập tức về phòng sập cửa rầm rầm, đá giày trèo trên giường nằm, nội tâm bị đè nén không có chỗ phát tiết.
Một lúc lâu sau bà Điêu đẩy cửa tiến vào, ngồi xuống bên cạnh đẩy đẩy eo cô, “Tiểu Lục, sao vừa về đã nằm rồi, buổi chiều mệt lắm à? Mẹ đã dặn con rồi, không muốn làm công thì nghỉ thôi, các anh con mà dám nói thì để mẹ đánh chết bọn nó.”
Lý Thanh Lê vùi đầu vào trong chăn, uể oải đáp: “Con biết rồi.”
Bà Điêu vẫn không có ý đi ra ngoài, kéo tay cô nhẹ nhàng xoa bóp, “Này, con thấy cái cậu Tiểu Đỗ kia thế nào? Mẹ thì rất được. Mỹ Hán còn nói thầm cho mẹ biết, trong xưởng cũng có nhiều người vừa ý cậu ta lắm, chẳng qua cha mẹ người ta qua đời đột ngột nên có mấy người nói lời khó nghe, nhưng con người làm gì có ai là hoàn mỹ, đúng không?”
“Con bị cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, không tìm một người tính khí tốt thì sau này sao sống chung lâu dài được? Chẳng lẽ muốn đánh nhau mỗi ngày à? Mẹ nhìn người chuẩn lắm, Tiểu Đỗ kia tính tình tốt, còn trẻ đã làm đến chức cán sự, so ra cũng đâu có kém cái người làm trong xưởng máy móc nông nghiệp nhà bác tư con đâu. Haizz, mẹ đang nói chuyện với con đấy?” Bà Điêu không được đáp lại liền chọc eo Lý Thanh Lê mấy cái.
Lý Thanh Lê thở phì phì lật người ngồi dậy, sắc mặt hồng hồng:
“Anh ta tốt hay không liên quan gì đến con? Con không thèm! Con nghĩ kĩ rồi, con không xem mắt cũng không kết hôn đâu! Đời này con sống độc thân! Đàn ông chó má gì đó cút sang một bên đi!”
Bà Điêu tất nhiên rất hiểu con gái mình, ngồi chờ đến khi cô bình tĩnh lại mới hỏi: “Sao lại không vui rồi, ai trêu chọc con?”
Lý Thanh Lê giống như bị rút hết gân cốt, mặt đầy uất ức: “Con không muốn đâu… Mẹ, mẹ viết thư nói với bác cả đi, giờ con không muốn tìm đối tượng hẹn hò chút nào.”
Bà Điêu nhìn quanh một vòng, sau đó bắt đầu thương tâm gạt lệ, “Người ta nói quả nhiên không sai, con lớn không nghe lời mẹ, Tiểu Lục cũng bắt đầu xa lạ với mẹ rồi, đời này mẹ sống còn ý nghĩa gì nữa? Ông trời ơi…”
Cô cười yếu ớt: “Mẹ, mẹ đừng diễn nữa, khoé mắt mẹ còn chưa ướt nữa kìa.”
Bà đành buông tay, giận dỗi mắng con gái bất hiếu, “Này là mẹ cố nén lại thôi, chứ mẹ mà khóc thật thì con không đỡ nổi đâu!”
Lý Thanh Lê nằm xuống, quay lưng về phía cửa, “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn ở một mình…”
Bà Điêu khẽ giật mình, con gái bà bà biết, từ nhỏ đến lớn chưa từng thất hồn lạc phách như bây giờ, cho dù là lúc phát hiện mình bị thằng súc sinh Vương Húc Đông lừa cũng không thấy khó chịu đến vậy, lần này hẳn là đang thương tâm thật rồi, giờ có khen Đỗ Văn Thanh thế nào cũng là uổng công, thậm chí còn phản tác dụng, cho nên bà không tiếp tục khuyên nữa, an ủi hai câu liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Về phần viết thư cho cho anh trai, bà cũng không để trong lòng, trẻ con không hiểu chuyện, người lớn không thể mặc kệ.
Tâm trạng Lý Thanh Lê không tốt, cơm tối cũng lười ăn, rửa mặt xong liền lên giường nằm, lăn lộn mãi vẫn ngủ không được, chỉ cần nhắm mắt lại là lại nhớ đến Phó Bạch cười như tắm mình trong gió xuân, nói cô có thể thử qua lại với Đỗ Văn Thanh một lần…
Thử cái rắm ấy!
Thật con mẹ nó thèm đòn! Đá một cái đúng là quá nhẹ, đáng lẽ cô nên liên hoàn đá, trực tiếp đá vỡ cái đầu chó của anh luôn!
Hỏi tại sao cô lại giận ư? Đến nước này rồi còn phải nói nữa hay sao? Cô thích cái tên chó Phó Bạch kia chứ sao nữa!
Bằng không cô từ chối Đỗ Văn Thanh điều kiện tốt, tính tình hiền hoà làm gì?
Đã vậy sau buổi gặp mặt cô còn chạy tới nói cho anh biết nữa chứ… Đầu óc cô đúng là bị hỏng rồi!
Hôm nay, Lý Thanh Lê phát hiện ra tâm ý của mình, cũng chính là hôm nay, cô bị người mình thích cự tuyệt…
Rốt cuộc đời trước cô đã làm chuyện thương thiên hại lí gì? Trong tiểu thuyết là vai ác, sống chưa đến 30 đã hẻo, giờ thay đổi trở nên tốt hơn, đường tình cảm vẫn nhấp nhô như cũ, hết tên khốn Vương Húc Đông, lại đến tên chó Phó Bạch…
Aaaaaaaaa… Ngoài gương mặt xinh đẹp khiến mọi người hâm mộ, chẳng lẽ cô không còn chỗ nào cô hơn người nữa sao?
Nếu trời cao cho cô được lựa chọn, cô tình nguyện… Thôi, cô vẫn muốn gương mặt xinh đẹp, đàn ông chó má, không thèm!
Chờ đến khi Nhị Nha ăn xong cơm rửa mặt chuẩn bị lên giường, mắt Lý Thanh Lê vẫn mở thao láo, nó đứng chần chừ mấy giây, cuối cùng lấy ra một thứ đưa cho cô.
“Cô út, cháu... cháu... hôm nay cháu nhặt được tờ phiếu đường này, cháu cho cô nhé?”
Lý Thanh Lê xoay người vào trong, uể oải đáp: “Đưa cho mẹ cháu đi, cô không cần.”
Nhị Nha luống cuống đứng đó, cứng đờ buông thõng tay, “Vâng…”
Lại đợi thêm một lúc nữa, thấy Lý Thanh Lê hoàn toàn không có ý định xoay người lại, nó mới tắt đèn pin chậm rãi bò lên giường, sau khi ngồi xuống lại mím môi, hỏi: “Cô út, ngày mai cháu về phòng ngủ cùng cha mẹ được không? Mẹ cháu mang thai em trai vất vả, cháu quay về có thể giúp mẹ làm mấy việc vặt.”
Trong bóng đêm vang lên câu trả lời không cảm xúc , “Ừm”.
Lý Nhị Nha thở phào, kéo chăn nằm xuống.
Lý Thanh Lê cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, sáng dậy chỉ cảm thấy bụng đói meo, bữa sáng cô ăn liền hai bát cơm, một bát cháo bí đỏ, ăn xong nằm trên ghế tre sờ bụng, vẻ mặt thoả mãn.
Đủ loại chuyện không vui ngày hôm qua cô không thèm nghĩ nữa, đời người ngắn ngủi, hà tất tự tìm phiền não? Tiền, quyền, nhà, phiếu, chức vị, ngoại hình… Con người có đủ loại d*c v*ng nhu cầu, có mấy được như ước nguyện?
Cô còn chưa biết mình sẽ sống được bao lâu, vui vẻ một ngày là lời một ngày, khổ sở một ngày là mệt một ngày, không cần phải lãng phí, vui vẻ là đượ
c.
Cẩu nam nhân Phó Bạch mắt mù, cút sang một bên đi!
Vì thế mọi người kinh ngạc phát hiện ra, con gái/em gái/cô út nhà mình tối qua còn giận dỗi, sang ngày hôm sau lại như không có việc gì, tinh thần phấn chấn, một hơi ăn hai bát cơm một bát cháo, cho hỏi giống tâm trạng không vui ở chỗ nào?
Quả là rộng lượng, quá rộng lượng, người bình thường không đạt được đến cảnh giới này đâu.
Lý Thanh Lê nói không giận liền không giận, buổi sáng lúc làm công nghe nói ngày mai chia lương thực thì tâm tình càng tốt hơn tốt. Đến chiều nghe mẹ nói lá thông trên núi rụng rồi, cô liền không chút do dự xin nghỉ nửa ngày, gánh đòn gánh lên núi nhặt lá thông mang về.
Thời tiết không có mưa, lá thông trên núi đều đã rụng xuống đất, gom lại mang về nhà nhóm bếp còn tốt hơn cả rơm rạ, khoảng thời gian này Lý Thanh Lê chuyên trách nhóm lò, đống lá thông khô này cô tất nhiên sẽ không từ chối.
Không ít người có suy nghĩ giống bà Điêu, cho nên những khu vực nhiều người qua lại đã chẳng còn gì để sơ múi, Lý Thanh Lê không muốn ra về tay không, dứt khoát đi xa hơn, thuận tiện hái nấm mang về nấu canh nấm trứng gà, rắc thêm ít hành lá, xới thêm bát cơm, chẹp chẹp…
Nghĩ đến đồ ăn, hình như làm việc cũng không còn mệt nữa.
Lý Thanh Lê đi từ đầu này sang đầu bên kia của ngọn núi, chẳng mấy chốc mà hai sọt tre đã đầy. Thấy thời gian còn sớm, cô cầm cái cào đất định đi hái nấm, đang tìm chăm chú, bỗng có một đôi bàn tay to tiến lại gần, lặng lẽ bịt miệng cô lại.
Ở nơi rừng sâu núi thẳm này, ngoài tiếng lá kêu xào xạc thì không còn âm thanh nào, bất thình lình bị người ta bịt miệng, Lý Thanh Lê hoảng loạn vô cùng, không chút nghĩ ngợi liền điên cuồng giãy giụa.
“Mmm... Mmm…”
“Đừng kêu, là anh đây!” Một giọng nói quen thuộc khẽ vang bên tai.
Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn, vừa lúc mắt đối mắt với Lý Thành Dương.
Lý Thành Dương buông tay, đồng thời đặt ngón trỏ đặt lên miệng, khẽ nhắc: “Nói bé thôi, Lương Lỗi đang trốn ở gần đây, dọa hắn chạy mất thì biết tay anh!”
Lý Thanh Lê mỉm môi xua tay, ý bảo mình đã biết.
Lý Thành Dương không có thời gian để ý tới cô, phất tay, bụi cỏ xung quanh thế mà có 7 - 8 người ra hiệu đã rõ, tiếp tục tiến về phía trước.
Trò hay thế này sao Lý Thanh Lê có thể bỏ lỡ?
Cô rón rén đi theo phía sau, Lý Thành Dương thấy vậy chỉ có thể cho cô một cái nhìn cảnh cáo.
Đám người vẽ ký hiệu xuống đất, đến giữa sườn núi có một cái mương, Lý Thành Dương bảo Lý Thanh Lê dừng chân chờ ở đây, còn những người khác thì nhẹ chân chậm rãi trèo xuống.
Cô trốn phía sau bụi cỏ rậm rạp, xuyên qua khe hở, tiếng nói chuyện giữa một nam một nữ cũng truyền đến.
“Trời ơi! Lương Lỗi, mấy ngày nay anh sống trong cái động nhỏ bé chật hẹp này sao? Không có đồ ăn, không có nước sạch, hoàn cảnh lại nguy hiểm, làm sao mà anh chịu được vậy?”
Gã đàn ông nghẹn ngào, “Tiểu Nhân… Bọn họ đều cho rằng anh là người xấu, chỉ có em… Lúc này vẫn còn nguyện ý tin tưởng anh, nguyện ý giúp anh. Anh biết, chỉ có em là luôn luôn lương thiện như thế, chỉ có em kêu oan thay người khác, đứng ở góc độ khác mà suy xét. Trong lòng anh, em chính là cô gái tốt bụng nhất, cảm ơn em… Thật sự cảm ơn em.”
“Haizzz, quả phụ Vương tự mình trượt chân ngã xuống sông, Đường Nhã không nghe anh giải thích, anh lại chạy lên núi trốn, chuyện này có thể trách ai được đây? Vận mệnh trêu người thôi, anh cũng đừng nghĩ nữa. Nhưng mà anh đã bị liên lụy đến mức này rồi, không có thư giới thiệu thì đi đâu được, về sau phải làm sao đây?”
“Tiểu Nhân, cảm ơn em đã nghĩ cho anh, hiện tại anh không thể lộ diện, có lẽ chỉ còn cách dùng thư giới thiệu của người khác, quay về thành phố tìm cha mẹ anh trước đã. Nếu cứ ở đây, anh không chết đói thì cũng chết bệnh mất thôi, sống ở đây thật sự quá khổ rồi… Ai đó?!”
“Đừng nhúc nhích! Anh đã bị bao vây, hôm nay anh trốn không thoát đâu!” Lý Thành Dương đột ngột xông ra.
Lý Thanh Lê kích động đứng dậy, cô ở trên cao nên tình hình bên dưới tình nhìn không sót thứ gì, chỉ thấy nhóm Lý Thành Dương nhanh chóng vây quanh Lương Lỗi, còn Lương Lỗi thì giữ chặt Tô Nhân chắn trước người mình, trong tay gã nắm một mảnh sứ vỡ kề lên cổ cô ta, oán độc không cam lòng:
“Tô Nhân, con khốn này, uổng công tao tin tưởng mày như vậy, mày dám bán đứng tao à?”
Tô Nhân hẳn là bị dọa sợ ngây người, một câu cũng không nói nổi.
Ánh mắt Lý Thành Dương lóe lên vẻ kiên nghị, khí thế bức người, “Lương Lỗi, đừng trút giận lên đồng chí Tô Nhân, chỉ sợ cô ấy cũng giống như anh, giờ mới biết bản thân bị theo dõi, là tôi xem cô ấy như mồi nhử. Xin lỗi cô, đồng chí Tô Nhân.”
“Lương Lỗi, khoanh tay chịu trói đi, thả đồng chí Tô Nhân ra anh còn có cơ hội để sửa sai, anh định ở trước mặt mọi người làm tổn thương người thật lòng muốn giúp đỡ, cũng là người duy nhất quan tâm anh hay sao? Tội của anh là ván đã đóng thuyền rồi!”
Lương Lỗi nghi hoặc nhìn Tô Nhân sắp không thở nổi trong lòng mình, “Tiểu Nhân, anh…”
Tô Nhân run rẩy, “Đừng gọi tôi là Tiểu Nhân, tôi mắt mù mới cho rằng… Hu hu hu…”
Hai bên giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lương Lỗi gục đầu buông mảnh sứ trong tay xuống, mọi người liền xông lên áp chế gã.
Cùng lúc đó, Tô Nhân lảo đảo đi về phía trước, đi được nửa đường đột nhiên lại tăng tốc như muốn chạy trốn, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất kêu đau đớn.
Đợi đến khi Lý Thanh Lê chạy xuống tới nơi, Lương Lỗi đã bị mọi người trói lại, mà Tô Nhân cũng đang được Lý Thành Dương cõng trên lưng.
Cô và Tô Nhân nhìn nhau, thái độ hai bên rất rõ, một bên là đánh giá, hiểu rõ, châm chọc, bên kia là kinh ngạc, lát sau chuyển sang trốn tránh.
Lý Thanh Lê cười nhạt: “Đồng chí Tô Nhân, sao lại cúi đầu không dám nhìn tôi thế? Chột dạ à?”
Tô Nhân tức giận giương mắt, chỉ chốc lát sau khoé mắt đã ửng đỏ, uất ức giải thích:
“Cô không thấy là chân tôi bị đau à? Tôi và cô cũng không thân, tại sao cô cứ luôn có ác ý với tôi như vậy chứ?”
Lý Thành Dương liếc Lý Thanh Lê một cái nhằm cảnh cáo, thấy Lương Lỗi bị giải đi xa liền lạnh mặt dạy dỗ:
“Lần này thành công ít nhiều đều nhờ đồng chí Tô Nhân. Cô ấy phát hiện ra tung tích Lương Lỗi, lại không màng an nguy lấy thân mạo hiểm, lấy được tín nhiệm của hắn nên chúng ta mới có thể bắt được hắn ngay trong lần đầu tiên, giúp nhân dân diệt trừ một kẻ xấu. Người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm, là anh hùng của cả đại đội, em còn ở đây nói mát? Thật là không hiểu chuyện!”
Nói xong, anh liền cõng Tô Nhân rời đi.
Lý Thanh Lê quay đầu nhìn bóng dáng hai người đi xa, hừ lạnh một tiếng.
Bảo sao lúc trước anh năm rõ ràng có ấn tượng xấu về Tô Nhân, mới chớp mắt đã khen cô ta là đồng chí tốt rồi. Hoá ra là do Tô Nhân này không màng an nguy, thấy việc nghĩa hăng hái làm, khiến anh trai cô thay đổi cách nhìn.
Anh ấy từng là lính, rất có tinh thần trượng nghĩa, chẳng lẽ hành vi này của cô ta vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa?
Thử nghĩ xem, eo nhỏ một tay là có thể ôm hết, dù nhu nhược yếu đuối nhưng vẫn dám xông vào nguy hiểm dụ bắt kẻ xấu, hành động không khác gì bảo hổ lột da, rất đáng khen.
Can đảm đúng là có đấy, hành vi cũng rất đáng khâm phục, anh năm phải lau mắt mà nhìn cũng là chuyện thường tình thôi.
Nhưng mà, chân cô ta bị đau sao mà đúng lúc thế?
Lý Thành Dương vốn cho rằng với tính tình em gái, bị anh mắng như vậy nhất định sẽ cáu kỉnh giận dỗi một phen, ai ngờ đi được nửa đường lại chỉ thấy cô gánh lá thông đi theo, chỉ là cô không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào anh và Tô Nhân, cười như không cười, ra điều thấy hứng thú lắm.
Không chỉ Tô Nhân mà ngay cả Lý Thành Dương chưa từng thua em gái lần nào cũng phải nổi hết gai ốc, bởi vì trước kia tâm tư Lý Thanh Lê rất đơn giản, nghĩ gì đều viết hết lên mặt, lần này anh thật sự nhìn không thấu em gái mình đang nghĩ gì.
Nhưng dù sao Lý Thành Dương cũng là người nhìn quen sóng gió, trong lòng dù nghi ngờ, mặt ngoài vẫn bình tĩnh như cũ, mặc kệ em gái đánh giá mình thế nào, anh vẫn nhìn thẳng đi về phía trước.
Dọc đường đi ba người duy trì bầu không khí im lặng quỷ dị, từ trên núi đi thẳng đến cửa ký túc xá thanh niên mà không nói một lời.
Lý Thanh Lê thấy anh trai cõng Tô Nhân vào sân, không chút nghĩ ngợi thả gánh nặng trên vai xuống đi theo.
Cô mới đi được nửa đường đã nghe thấy anh đang hỏi ai đó, còn có vẻ rất vui mừng:
“Buổi chiều em không đi làm công à?”
Lý Thanh Lê đi vào liền thấy Đường Nhã lưng dựa vách tường ngồi trên giường, trên đùi đặt một quyển sách, cô ấy đáp:
“Một thanh niên trí thức nhỏ như tôi nào có trăm công ngàn việc như đội trưởng Lý?”
Lý Thanh Lê thấy rất rõ ràng, lúc anh trai cô đặt Tô Nhân ngồi xuống ghế, Đường Nhã thế mà nhìn chằm chằm.
Cô lập tức ngửi ra chuyện khác thường, dứt khoát chắp tay sau lưng dựa vào cửa, hứng thú nhìn ba người trong phòng mắt đi mày lại.
Tô Nhân đưa lưng về phía cửa, Lý Thanh Lê không nhìn thấy mặt cô ta, chỉ nghe thấy người này hoảng hốt “Ai da” một tiếng.
Lý Thành Dương lập tức nhìn sang, hỏi:
“Chân đau sao? Hay để tôi gọi người đưa cô lên trấn trên khám bệnh?”
“Chút đau này em vẫn chịu được, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn thôi, chỉ là mấy ngày này e là hành động không tiện, sợ là phải làm phiền anh…”
Lý Thành Dương lại quay đầu nói với Đường Nhã:
“Tiểu Nhã, hôm nay vì bắt Lương Lỗi nên Tô Nhân mới bị đau chân. Dù sao anh cũng là đồng chí nam, làm gì cũng không tiện, em có thể thay anh chăm sóc cô ấy mấy ngày không?”
Một bên là Tiểu Nhã, một bên là Tô Nhân, ai thân quen ai xa lạ, vừa nghe là biết!
Lý Thanh Lê phấn khởi nghĩ, chẳng lẽ cô đoán sai rồi, Đường Nhã mới là người anh năm thích? Đêm đó anh ấy nói toàn lời hay về Tô Nhân, thật ra là vì muốn cô ta lấy thân dụ địch?
Nếu thật là như vậy thì quá tốt rồi, cô bắt đầu không nhịn được mà muốn hân hoan nhảy nhót rồi đây!
Chỉ cần là người anh trai cô thích, trừ Tô Nhân ra, chị dâu cô là ai cũng được.
Đường Nhã miễn cưỡng đồng ý:
“Thôi được rồi, nể mặt anh đó. Nhớ là anh nợ tôi lần này nha.”
Chỉ nghe thấy giọng Lý Thành Dương dịu dàng đến mức chính anh cũng không phát hiện ra:
“Anh nhớ rồi, bảo đảm trả cho em cả vốn lẫn lời luôn.”
Lý Thanh Ly nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng biết vì sao anh trai mình lại bảo Đường Nhã chăm sóc Tô Nhân.
Anh nói như vậy là muốn tỏ rõ thái độ với Đường Nhã, chứng minh thứ nhất anh không có tình cảm với Tô Nhân, lần này nợ cô ấy một ân tình, chẳng phải lần sau sẽ có cớ tìm gặp hay sao? Thứ hai, anh cũng gián tiếp nói với Tô Nhân rằng giữa hai người không hề có tình cảm đặc biệt nào, chỉ có tình đồng chí thôi, một mũi tên trúng hai đích.
Anh năm quả nhiên là ranh mãnh!
“Anh Thành Dương, không cần phiền toái vậy đâu, nếu có việc thì chị Tĩnh Vân sẽ giúp em.”
Lý Thành Dương giống như không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt trong phòng, bày tỏ tình đồng chí thân thiết:
“Vậy cũng được, có việc gì thì cứ tìm anh họ tôi nhé, lần này cô giúp đại đội giải quyết việc lớn mà.”
Tô Nhân trầm mặc.
Còn Lý Thanh Lê suýt nữa cười thành tiếng.
Nếu anh năm dùng cái tình xấu này để đối phó với cô, cô chắc chắn sẽ tức muốn chết, nhưng đổi sang đối phó với Tô Nhân thì cô lại thấy sảng khoái vô cùng, còn đã hơn cả lúc tự mình ra trận nữa.
Nguyên nhân không cần phải nói thêm, bởi vì anh năm là người Tô Nhân thích, tổn thương gấp bội không phải sao?
Trò hay xem xong rồi, Lý Thanh Lê ngâm nga một giai điệu rồi nhanh chóng bước ra khỏi ký túc xá, ngoài cổng, Phó Bạch đang đứng bên cạnh sọt tre.
Anh hẳn là mới tan học trở về, sách giáo khoa kẹp ở giữa eo và cánh tay, tay còn dính mấy vết phấn, môi hơi nứt nẻ, ánh mắt tối tăm, nhìn qua có vẻ mất tinh thần.
Nhưng khi nhìn về phía Lý Thanh Lê, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy không hề có chút sức công kích nào, chỉ có nụ cười rạng rỡ.
“Tan học rồi không bận việc gì, để tôi gánh sọt lá này về giúp cô nhé? Chờ tôi vào cất sách cái đã.” Có vẻ như anh bị mất tiếng.
“Cổ họng anh…” Lý Thanh Lê dừng lại không nói tiếp, ảo não lầu bầu vài câu, sau đó ngẩng đầu lên, mắt đầy sát khí.
“Tự lo chuyện của mình đi!” Cô đi lướt qua anh, cầm lấy đòn gánh khom lưng xuống chuẩn bị gánh đồ, một đôi bàn tay to, không thanh tú cũng không xinh đẹp bỗng chạm vào tay cô.
“Lê Tử?” Phó Bạch thấy Lý Thanh Lê nhìn sang, lông mày nhíu chặt liền giãn ra, khó hiểu hỏi, “Tôi đắc tội cô ở chỗ nào sao? Hôm qua bị cô đá tôi còn chưa thèm giận đây này.”
Lý Thanh Lê giả vờ cười, “Vậy thì cảm ơn anh nha, đồng chí Phó Bạch.”
Sắc mặt Phó Bạch hơi trầm xuống, rủ mi, hỏi:
“Chúng ta còn là bạn nữa không?”
Lý Thanh Lê hừ lạnh, “Nhìn tôi giống thiếu bạn lắm hay sao? Giữa chúng ta chỉ có thể là một loại quan hệ thôi, anh tự quyết định đi!”
Đã từ chối tôi rồi còn muốn tiếp tục làm bạn? Làm người ai làm thế?
Lý Thanh Lê không nói thêm gì, hùng hục hùng hục gánh lá thông về nhà!
Buổi tối cả gia đình vây quanh bàn vuông ăn cơm, chủ đề chỉ có một, ngày mai đại đội sẽ chia lương thực!
Năm nay Lý Đại Bảo cùng Lý Đại Nha chính thức làm công, hai tháng gần đây Lý Thanh Lê cũng chăm chỉ làm việc, hoa màu thu hoạch cũng không tệ, xem ra Lý gia sẽ được chia không ít đâu!
Không vui mới là lạ!
Cả nhà náo nhiệt ăn xong cơm chiều, Lý Thành Dương đang chuẩn bị ra ngoài tìm Lý Thành Năng thương lượng thì bị Lý Thanh Lê ngăn cản.
“Anh năm, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Lý Thành Dương thấy em gái hiếm khi nghiêm túc như vậy, cũng biết cô nhóc này khó chơi, chỉ có thể đồng ý mở cửa phòng cho cô vào, đốt đèn dầu, ngồi xuống ghế, đặt khuỷu tay lên bàn.
“Em nói đi.”
Cứ thế, Lý Thành Dương được em gái từ từ kể cho nghe một câu chuyện còn quỷ quái hoang đường hơn gấp trăm lần chuyện xưa.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thành Năng: Xì…