Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 61

Edit: Sweetie

 

Lý Thanh Lê nói xong, trong phòng im như tờ, Lý Thành Dương cũng không hỏi gì thêm.

 

Thời gian từ từ trôi qua, đến lúc cô ngồi tê cả chân anh mới mở miệng, nói ba chữ:

 

“Anh không tin!”

 

Lý Thanh Lê: “…” Cũng không bất ngờ lắm.

 

Lý Thành Dương tự có suy tính, theo như lời Tiểu Lục nói, bọn họ là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, anh và Tô Nhân là nam nữ chính, sẽ yêu nhau, nắm tay đi suốt cuộc đời, dựa vào đôi tay mình lập nghiệp, sống một cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn.

 

Nhưng cùng lúc đó, cha mẹ, anh em, cháu trai, cháu gái lại không ai có kết cục tốt, bởi vì bọn họ quá xấu xa, luôn liên lụy đến anh, thậm chí là anh em phản bội, cuối cùng là toàn bộ Lý gia sẽ sụp đổ.

 

Lý Thành Dương suy nghĩ hồi lâu, nếu là trong tiểu thuyết thì chuyện này cũng khá logic, nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở khía cạnh logic mà thôi, trên thực tế thì có cái rắm ấy!

 

Đầu tiên, mọi người là nhân vật trong tiểu thuyết? Vớ vẩn!

 

Tiếp theo, Tô Nhân là người được sống lại, biết hướng đi của tương lai? Vớ vẩn!

 

Cha mẹ, anh em, cháu trai, cháu gái của anh, tất cả đều là nhân vật phản diện… Trước đó còn có thể tin, nhưng hiện tại không phải đều càng ngày càng tốt sao? Cho nên cũng vớ vẩn nốt!

 

Anh em phản bội, thấy chết không cứu?

 

Nếu không phải giết cha cướp vợ, Lý Thành Dương anh cũng thắc mắc, mình phải hận đến mức nào mới có thể trơ mắt nhìn các anh trai nghèo túng thất vọng, em gái bệnh chết không cứu, làm vậy anh còn là con người nữa sao? Chuyện này không chỉ vớ vẩn mà còn làm nhục nhân cách của anh!

 

Cho nên, anh không tin!

 

Anh chẳng những không tin, thậm chí còn hoài nghi, có khi nào em gái bị ảo giác hay không?

 

Lý Thanh Lê thấy anh không nói gì, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn chưa thể tin tưởng câu chuyện này, cô liền chống chân đứng dậy.

 

“Anh, đừng có nhìn e kiểu đấy, đầu óc em vẫn bình thường. Em nói ra cũng chẳng phải muốn anh làm gì, chỉ là muốn nói cho anh sự thật mà thôi. Còn anh có tin hay không đó là chuyện của anh, dù sao qua một thời gian nữa anh sẽ biết thật giả ngay thôi.”

 

Lý Thanh Lê rất hiểu tính cách ông anh trai này nhà mình, càng nói nhiều anh càng không tin.

 

Ban đầu cô cũng không định nhúng tay vào chuyện của anh và Tô Nhân, thế nhưng ai bảo cô nàng Tô Nhân kia dám công khai tính kế, cố ý té ngã giả vờ đáng thương để tiếp xúc với anh ấy cơ?

 

Thân là em gái, cô tuyệt đối không cho phép kẻ khác dùng mưu kế với anh trai mình.

 

Lại nói, người anh ấy thích rõ ràng là Đường Nhã, Tô Nhân chen một chân vào làm cái gì?

 

Đúng là cô ta có ký ức đời trước, nhưng thế giới này ngoại trừ cô ta, tất cả mọi người đều sống cho hiện tại, chẳng ai tồn tại vì ký ức của cô ta cả!

 

Hiện tại cô đã nghĩ thông, chuyện cô nằm mơ thấy nội dung tiểu thuyết cũng chẳng phải chuyện gì xấu hổ không thể kể ra, không bằng trực tiếp nói cho anh năm biết Tô Nhân ký ức đời trước, vậy mới công bằng!

 

Từ nay về sau anh ấy thích ai thì tùy, tất cả đều do chính nội tâm anh lựa chọn, chứ không phải cả cuộc đời đều bị người khác sắp xếp như con rối gỗ.

 

Lý Thanh Lê không hề nhiều lời đi thẳng ra khỏi phòng, cho Lý Thành Dương được ở một mình suy nghĩ.

 

Sáng hôm sau thời tiết sáng sủa, trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang, bên ngoài văn phòng đại đội người đông nghìn nghịt, trong ngoài chật như nêm cối, hiện trường náo nhiệt vô cùng.

 

Vốn Lý Thanh Lê cũng không muốn đến, nhưng nhớ tới Vương Húc Đông còn nợ mình một trăm cân lương thực, cô lại đành phải tham gia.

 

Lúc cô đến nơi, lương thực đã chia được một nửa, trung tâm đám đông là đội trưởng đội sản xuất, phó đội trưởng, kế toán và Phó Bạch đang làm việc, mà lương thực thì vẫn như trước kia: gạo, ngô, đậu nành, khoai lang… Cái gì cũng có, chỉ là lương thực tinh thì không nhiều lắm.

 

Lý Thanh Lê đứng xếp hàng, mắt không khỏi quét qua Phó Bạch, hôm nay anh trông vẫn hơi uể oải, nhưng với thân hình cao lớn cộng thêm diện mạo quá xuất sắc ấy, cô muốn bỏ qua cũng không được.

 

Lý Thanh Lê âm thầm thóa mạ chính mình, Chu Thư Đào nói quả nhiên không sai, hoá ra mình thật sự là kẻ háo sắc.

 

Cô cưỡng ép mắt mình nhìn sang chỗ khác, không được chú ý nhất cử nhất động của Phó Bạch nữa.

 

Đang nghĩ mông lung, đột nhiên phía trước có tiếng ầm ĩ.

 

“Phó Bạch, cậu có ý gì? Để thanh niên trí thức các cậu đến đây chia lương thực thì thôi đi, cậu còn dám trộm trừ lương của xã viên à, có còn thiên lý nữa không? Đại đội trưởng, chúng ta mới là người cùng một đội sản xuất, cậu phải làm chủ cho tôi!”

 

Lý Thanh Lê nhón chân nghe ngóng, chỉ thấy ông bố mặt rỗ của Triệu Nghênh Xuân đang lôi kéo tay Lý Thành Năng, tức giận lên án.

 

Lý Thanh Lê ngoài mặt bình thản, trong lòng lại không khỏi sốt ruột, ngày thường đa số xã viên trong đại đội không có ác ý gì với nhóm thanh niên trí thức, nhưng một khi có xung đột lợi ích, thân phận thanh niên trí thức này sẽ có chút xấu hổ. Hiện tại Triệu mặt rỗ nói Phó Bạch khấu trừ lương thực của nhà ông ta, lương thực lại là thứ mà các xã viên coi trọng nhất, làm lớn chuyện sẽ không dễ giải quyết.

 

Lý Thanh Lê cứ nhìn chằm chằm phía trước, lại bất ngờ mắt chạm mắt với Phó Bạch, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn không ra một chút cảm xúc, lại giống như lốc xoáy cắn nuốt sự chú ý của cô.

 

Tiếng ồn ào xung quanh nhanh chóng kéo suy nghĩ của cô trở lại, Lý Thành Năng cũng ra mặt giải quyết:

 

“Triệu mặt rỗ, bảng biểu phân lương của đại đội tôi đã xem qua, cũng đã ký tên rồi, nhà ông kiếm được bao nhiêu lương thực tôi rất rõ ràng, ông có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ giải thích cho ông, được chưa?”

 

Triệu mặt rỗ dường như chột dạ, không dám tiếp tục kháng cáo, đi sang một bên tiếp tục buộc bao lương thực.

 

Chẳng bao lâu sau, ông ta lại ồn ào:

 

“Đại đội trưởng, hôm nay người của cả đại đội đều có mặt ở đây, tôi có một việc muốn báo cáo.”

 

Lý Thành Năng liếc nhìn một cái, “Chuyện gì?”

 

Triệu mặt rỗ chỉ thẳng vào Phó Bạch, “Chính là Phó Bạch, thành phần gia đình cậu ta đặc biệt không tốt, tôi không muốn người này dạy con trai tôi học, nhỡ dạy hư nó thì sao? Đại đội trưởng, với tư cách là một phụ huynh học sinh, tôi yêu cầu đuổi Phó Bạch đi, đổi một giáo viên khác!”

 

Mặt Lý Thành Năng tối sầm.

 

Lý Thanh Lê nghe đến đây cũng tức giận, vén tay áo xông lên, “Anh họ, Phó Bạch không làm thì để em làm! Em từng học cấp 3, em tự tin mình làm được, phương pháp dạy học em cũng nghĩ xong rồi. Học sinh không nghe lời, đánh! Không nghe giảng, đánh! Học không được, đánh! Không làm bài tập, cũng đánh luôn… Cho ăn đòn thì thể nào cũng nghe lời thôi!”

 

Lần này không đợi Lý Thành Năng trả lời, những người phía sau đã phản đối:

 

“Đại đội trưởng, ngàn vạn lần đừng nghe Triệu mặt rỗ nói lung tung, hắn muốn thì kệ hắn, nhưng nhất định phải là thầy Phó dạy con trai tôi. Nó nói thầy Phó bác học tri thức lắm, nó theo thầy Phó mới có tương lai, đứa nào ngu mới muốn đổi!”

 

“Nhà tôi cũng không đổi, Đại Lệ nhà tôi nói thầy Phó chưa bao giờ tùy tiện đánh học sinh, trước nay đều thông tình đạt lý, dạo này nó cũng chăm học hơn hẳn, chứ ngày xưa có chữ nào chui được vào đầu đâu…”

 

Lý Thanh Lê: Thím à, thím cứ nói là được rồi, còn liếc cháu làm gì?

 

“Nhị Trụ nhà tôi gần đây học hành cũng rất tiến bộ, đều là nhờ thầy Phó đấy, đổi cái quái gì hả? Cả đại đội này làm gì có ai có học vấn cao hơn thầy Phó, đổi để hại đời lũ trẻ à!”

 

Lý Thanh Lê: Lườm lườm cái gì? Bốc phét một tí cũng không được chắc?

 

“Năm kia tôi làm rơi mất năm đồng còn tưởng là không tìm lại được cơ, buồn muốn chết luôn, không ngờ thanh niên trí thức Phó nhặt được còn trả cho tôi! Cho nên tôi tin nhân phẩm của cậu ấy, để cậu ấy làm thầy giáo dạy con tôi, tôi hoàn toàn yên tâm!”

 

“Tôi cũng tin thanh niên trí thức Phó…”

 

Không ngờ tính tình lạnh lùng như Phó Bạch, ở đại đội lại được yêu quý như thế, ban đầu Lý Thanh Lê còn lo lắng anh tứ cố vô thân sẽ bị bắt nạt, hoá ra lại là cô nghĩ nhiều, người ta căn bản đâu cần cô ra mặt thay.

 

Khi mọi người cho rằng việc này đến đây là dừng, ai biết Triệu mặt rỗ lại như chó điên túm lấy Phó Bạch cắn mãi không buông:

 

“Tên Phó Bạch này tốt cái rắm ấy, các người đều bị hắn lừa rồi, hắn, hắn còn lừa Nghênh Xuân nhà…”

 

Chưa nói hết câu, vợ Triệu mặt rỗ đã cho ông ta một cái tát, “Triệu mặt rỗ, ông uống nước đái ngựa đến hỏng đầu rồi à, nói linh tinh cái gì đấy… Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao, cút về nhà mau!”

 

Vợ Triệu mặt rỗ xô xô đẩy đẩy kéo ông ta về nhà, Triệu Nghênh Xuân thì đỏ mắt chạy đến trước mặt Phó Bạch, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi anh…”

 

Nói xong liền chen qua đám người chạy theo cha mẹ.

 

Lý Thanh Lê nhìn hai người kia nói chuyện mà cười lạnh, nhưng thật ra là tức muốn chết.

 

Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, càng không muốn thấy Phó Bạch, liền chen đến chỗ Lý lão đại nói chuyện một trăm cân lương thực, sau đó dứt khoát rời đi.

 

Lý Thanh Lê nổi giận đùng đùng trở về nhà, đến bãi đất trống gần Hứa gia thì bị ai đó túm tay kéo lại.

 

“Lê Tử…”

 

Không cần quay đầu lại cô cũng biết người đang thở hổn hển phía sau là ai.

 

“Buông ra!” Cô quay đầu, căm tức nhìn Phó Bạch.

 

Bàn tay đang nắm lấy tay cô ngược lại siết chặt hơn, “Không phải như cô nghĩ đâu, Triệu Nghênh Xuân… Tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả.”

 

Lý Thanh Lê bỗng bật cười, thái độ thản nhiên: “Tôi tin.”

 

Lông mi Phó Bạch run rẩy, “Cho nên?”

 

Lý Thanh Lê tiến lại gần anh, buồn cười hỏi: “Cho nên chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?”

 

Mặt Phó Bạch nháy mắt trắng bệch.

 

Cô gỡ từng ngón tay anh ra, không lưu tình chút rút tay mình về, cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi thẳng.

 

Tuy rằng cô tận lực không nghĩ về người kia nhưng tâm trạng hiển nhiên vẫn bị ảnh hưởng, dù là lúc Lý lão đại gánh một trăm cân lương thực về hay là buổi tối bà Điêu xới thêm cơm, cô vẫn không vui nổi, lượng cơm ăn cũng ít hẳn.

 

Cũng chính là lúc này, cô nhận ra một điều, hoá ra tình yêu chẳng phải điều gì tốt đẹp, luôn làm cho người ta tâm trang thất thường, miên man suy nghĩ.

 

Tối đến về phòng, Lý Thanh Lê ngồi ngây người nhìn ra ngoài sân, một lát sau Nhị Nha gõ cửa cô mới bừng tỉnh.

 

“Cô út…” Lý Nhị Nha nhỏ giọng gọi một tiếng.

 

Lý Thanh Lê buông tay chống trên trán, tức giận hỏi: “Sao? Cô đang bực mình đây, khuyên cháu không có việc thì tốt nhất nên tránh xa một chút.”

 

Nó lấy hết dũng khí, “Cô út, dạo này cô không vui là vì thầy Phó phải không ạ?”

 

Ánh mắt Lý Thanh Lê trở nên sắc bén, nhìn Lý Nhị Nha không nói lời nào.

 

Lý Nhị Nha nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt né tránh, “Cô út, cháu nghe thầy cô nói vốn dĩ cha thầy Phó có thể được thả ra, nhưng lại có người xấu hãm hại nên tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn trước. Có khi nào vì chuyện của cha mình mà thầy Phó…”

 

Lý Thanh Lê rũ mắt nhìn mặt bàn, thờ ơ đáp: “Cô biết rồi, về ngủ đi.”

 

Chờ Nhị Nha đi ra ngoài, Lý Thanh Lê dứt khoát nằm bò luôn ra bàn, đầu đè lên khuỷu tay, mở to mắt ngây người.

 

Thông qua phản ứng của Phó Bạch hôm nay, cô có thể khẳng định anh cũng thích cô, nhưng đối mặt với ám chỉ của cô, anh lại trước sau thờ ơ, thậm chí đẩy cô ra ngoài.

 

Cộng thêm những lời Nhị Nha vừa nói cô mới biết được chân tướng, hoá ra anh cự tuyệt là bởi vì sợ chuyện cha mẹ sẽ liên lụy đến cô.

 

Chỉ là dù biết được sự thật rồi, nội tâm cô lại không thấy cảm động chút nào, ngược lại chỉ có cảm giác lửa giận phun trào!

 

Phó Bạch rốt cuộc cho rằng cô là loại người gì? Anh xem tình cảm của cô như trò đùa sao?

 

Anh không hỏi đã tự tiện thay cô quyết định, dựa vào đâu chứ? Hơn nữa anh biết cô muốn gì sao? Anh không biết!

 

Chưa bàn đến chuyện sau trận phong ba này tương lai Phó Bạch không bị ảnh hưởng, dù có ảnh hưởng thật, thì hai người về sau tự dựa vào sức mình sống một cuộc đời bình thường cũng được cơ mà. Ở đời đâu phải cứ sống oanh liệt là tốt!

 

Vậy mà anh cái gì cũng không nói.

 

Cô có thể chấp nhận anh không nói ra tình hình gia đình mình, nhưng nếu đến dũng khí thừa nhận tình cảm cũng không có, loại đàn ông này cô cũng không cần!

 

Mấy ngày kế tiếp Lý Thanh Lê thường xuyên tình cờ gặp được Phó Bạch trên đường, nhưng cô đều phớt lờ.

 

Cô chỉ nghĩ, nếu anh lựa chọn không muốn liên lụy, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ luôn đi, khỏi dây dưa thêm phiền não.

 

––––––––––

 

Ngày hôm đó sau khi tan làm, Lý Thanh Lê cố ý đi đường vòng từ cầu đá vòng về nhà, đỡ phải đi qua ký túc xá thanh niên trí thức rồi lại không cẩn thận gặp phải Phó Bạch. Ai biết mới đi đến Hứa gia đã nghe thấy ký túc xá bên kia bờ sông có tiếng cãi vã kịch liệt. Cô dừng chân nghe trong chốc lát, hình như là Đường Nhã và Tô Nhân đang cãi nhau.

 

Có chuyện để hóng, lại còn là chuyện liên quan đến Tô Nhân, Lý Thanh Lê chịu bỏ qua mới là lạ. Cô ngay lập tức chạy thẳng đến cầu gỗ đi vào ký túc xá thanh niên, trùng hợp thế nào mà lại gặp trúng Phó Bạch đang đi ra.

 

Đối với Lý Thanh Lê mà nói, lúc trước gặp mặt là có duyên, hiện tại gặp mặt chính là nghiệt duyên, đen đủi!

 

Cô đi lướt qua người anh như hai người xa lạ, nhanh nhảu bước vào cửa nghe ngóng tình hình.

 

“Tiểu Nhân, Tiểu Nhã, hai người mỗi người bớt nói một câu được không, đừng để người ngoài chê cười!” Vương Tĩnh Vân đứng giữa Tô Nhân và Đường Nhã, khó xử khuyên giải.

 

“Tôi cứ nói đấy, Tô Nhân kia mất mặt thì sao tôi phải sợ!” Đường Nhã nổi giận đùng đùng.

 

Tô Nhân cũng không vừa, “Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng, cũng chẳng sợ người khác nói. Ai như cô, lúc trước nói cái gì mà chết cũng không ở lại nông thôn, có cơ hội tuyệt đối sẽ về thành phố, thế mà giờ lại lừa gạt tình cảm của anh Thành Dương là có ý gì?”

 

“Đây là chuyện riêng giữa tôi và Lý Thành Dương, anh ấy còn chẳng nói, cô xía vào làm gì? Nhà cô ở biển à, sao mà quản rộng thế! Lại còn anh Thành Dương? Cũng thân thiết quá nhỉ?” Đường Nhã ôm tay, châm chọc mỉa mai.

 

Tô Nhân cười lạnh, “Tôi không biết là cô đã dùng cách gì để lừa gạt anh Thành Dương, nhưng có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô thành công đâu, cô căn bản không xứng với anh ấy!”

 

Đường Nhã giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Tôi không xứng, còn cô thì xứng à? Cũng không tự xem lại gia đình mình là loại người gì đi, một đám đỉa hút máu! Lý Thành Dương cưới cô mới là xui xẻo tột cùng đấy!”

 

“Cô!”

 

Mấy ngày nay Lý Thành Dương ra ngoài làm việc, hôm nay mới quay về đội sản xuất, mới đến đầu thôn đã nghe nói ký túc xá thanh niên trí thức có người cãi nhau, anh liền vội vã chạy đến.

 

Vừa bước vào sân, còn chưa chen vào thì Đường Nhã đã nhìn thấy anh, cô ấy buông cánh tay chất vấn:

 

“Lý Thành Dương, không phải anh nói muốn hẹn hò với em sao, Tô Nhân này cả ngày anh Thành Dương anh Thành Dương là có ý gì? Anh muốn ăn trong chén nhìn trong nồi đúng không?”

 

Lý Thanh Lê đứng hóng hớt nghe vậy liền né xa ba thước, tuy đuổi được một Tô Nhân, nhưng chị dâu tương lai này của cô hình như không dễ chọc đâu, cũng không biết có đủ thủ đoạn để khống chế anh năm không nữa.

 

Chỉ thấy Lý Thành Dương sờ sờ mũi, đi đến đứng cạnh Đường Nhã, đối diện với Tô Nhân:

 

“Đồng chí Tô Nhân, Đường Nhã là vợ tương lai của tôi, tôi sợ cô ấy hiểu lầm, sau này cô cứ gọi tôi là đồng chí Lý Thành Dương là được, cảm ơn.”

 

Từ góc độ của Lý Thanh Lê, có thể thấy rõ ràng đáy mắt Tô Nhân ngân ngấn lệ, mà những lời Lý Thành Dương nói rất có lực sát thương, đặc biệt là câu “vợ” kia, quả thực không khác gì đâm xuyên tim.

 

Cô còn tưởng Tô Nhân sẽ khổ sở lắm, đáng tiếc sau khi đối phương chảy hai hàng nước mắt thì không khóc nữa, ánh mắt càng thêm kiên định, chỉ vào Đường Nhã từng câu từng chữ chất vấn:

 

“Đường Nhã, anh Thành… Lý Thành Dương tốt với cô như vậy, cô đã kể hết chuyện của mình cho anh ấy nghe chưa?”

 

Mặt Đường Nhã cứng đơ.

 

Lý Thành Dương lại cười, “Đồng chí Tô Nhân, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng chuyện giữa tôi và Tiểu Nhã, tôi không hy vọng có người ngoài nhúng tay, cho nên mong cô sau này đừng xen vào nữa, được chứ?”

 

Trên mặt anh cười, nhưng lại chẳng phải cười thật lòng, hiển nhiên là có chút không vui.

 

Ngay sau đó, Tô Nhân lại cao giọng tố cáo:

 

“Đường Nhã có vị hôn phu rồi! Chuyện này cô ta đã nói cho anh biết chưa, Lý Thành Dương?!”

 

Bầu không khí như bị đóng băng.

 

Đúng lúc Lý Thanh Lê đang xem hăng hái thì bên cạnh có người đưa cho cô một bức thư, nhìn sang mới thấy đó là Lý Đại Nha.

 

Lý Thanh Lê: “??? Cho cô?”

 

Lý Đại Nha thấy cô không có ý cầm thì nhét thẳng vào tay cô, vui sướng hỏi:

 

“Cô út, thư của cô đấy, cháu thấy bên ngoài ghi Đỗ Văn Thanh nên mang đến cho cô luôn. Cô mau mở ra xem đi, có phải cán sự Đỗ hẹn gặp cô lần trước không?”

 

Lý Thanh Lê cầm bức thư, lúc này cô có thể khẳng định, có một ánh mắt nóng bỏng đang rơi trên mu bàn tay mình.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Phó Bạch: À…

Bình Luận (0)
Comment