Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 62

Edit: Sweetie

 

Lý Thanh Lê lặng lẽ bước ra khỏi ký túc xá, men theo con đường dẫn đến rừng trúc. Thoáng liếc mắt lườm Lý Đại Nha đang lén lút theo sau, cô mới chậm rãi mở thư ra.

 

Thư cũng không viết gì nhiều, chủ yếu là Đỗ Văn Thanh chia sẻ tình hình và mấy chuyện thú vị hắn gặp gần đây, cuối cùng dò hỏi cô dạo này thế nào, vì là thư từ giữa bạn bè nên nội dung khá quy củ, không có chỗ nào là vượt quá mức.

 

Nhưng mà cô đã dặn mẹ viết thư cho bác cả, nói không xem mắt nữa rồi mà, sao Đỗ Văn Thanh vẫn còn gửi thư đến? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm bạn với cô? Hoặc nói đúng hơn… mẹ cô căn bản không viết thư cho bác cả?

 

Lý Thanh Lê cạn lời, lấy hiểu biết của cô về mẹ mình thì việc này cũng không phải không có khả năng. Vừa nhét thư trở lại bao, bên cạnh đột nhiên vụt qua một bóng người, nắm cổ tay cô kéo vào rừng trúc.

 

Lý Thanh Lê muốn hất ra, nhưng sức người đàn ông quá lớn, lại nắm rất chặt, dù cô giãy giụa nửa ngày cũng phí công, cuối cùng chỉ đành tùy ý đối phương kéo mình đi.

 

Đến một chỗ yên tĩnh, không chờ Lý Thanh Lê mở miệng, Phó Bạch đã buông cổ tay cô ra.

 

Hai người đứng mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau không nói gì, chỉ còn tiếng gió thổi qua lá kêu xào xạc.

 

Lý Thanh Lê xoay người muốn đi, Phó Bạch liền tiến lên hai bước giữ cô lại.

 

“Lý Thanh Lê, em một hai phải như vậy à?” Hai mắt Phó Bạch tối sầm, giọng khàn khàn mất tiếng, hoàn toàn không còn trong trẻo dễ nghe như ngày xưa.

 

Cô không muốn quay đầu lại, cứ giữ tư thế này giằng co, đồng thời dùng sức rút tay mình ra.

 

“Em có kéo đến sang năm anh cũng không buông tay đâu.”

 

Trong giọng Phó Bạch còn vương ý cười, khiến Lý Thanh Lê nghe mà tức nghiến răng. Cô xoay người đá lên chân anh một cái, thấy chưa hả giận còn muốn đá cái thứ hai, thứ ba, làm anh chỉ có thể liên tục lui về sau tránh né.

 

Hai người ai không chú ý đến sau có một đoạn cọc trúc, gót chân Phó Bạch vướng phải liền lảo đảo ngã ra sau, anh ngay lập tức buông tay cô ra nhưng đã muộn, cô theo quán tính cũng ngã nhào, nhắm mắt để mặc cơ thể lao xuống đất.

 

Ngay giây phút ngã vào lòng Phó Bạch, Lý Thanh Lê nghe thấy một tiếng rên khe khẽ.

 

Cô cũng không đau lòng, xác nhận mình không bị thương mới chống tay đứng lên, ai ngờ lại bị anh giữ chặt vai.

 

“Anh làm gì vậy? Mau buông ra!”

 

Không đứng dậy được, Lý Thanh Lê đành chống tay ra để nới rộng khoảng cách, song vẫn chẳng tránh khỏi khoảnh khắc mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau với anh.

 

Mặt Phó Bạch lúc này hơi tái nhợt, môi không còn chút máu, trông cực kỳ hung dữ.

 

Hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo:

 

“Em nói giữa hai chúng ta chỉ có thể là một loại quan hệ? Còn hiệu lực không?”

 

Lý Thanh Lê bị hỏi trở tay không kịp, quên cả giãy giụa, “Cái... cái gì cơ?”

 

Anh nhìn cô không chớp mắt, im lặng một lát mới nói tiếp: “Lý Thanh Lê, anh thích em, em có thích anh không?”

 

Mắt Lý Thanh Lê trợn tròn, hai tay căng lâu đến nỗi cứng đờ, nhất thời không chống đỡ được lại lần nữa ngã lên người ai kia, lần này cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch rất rõ ràng.

 

Đến khi hoàn hồn lại thì Phó Bạch đã đỡ cô ngồi dậy, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một đôi mắt phượng sáng ngời, lạnh lẽo đã rút đi, chỉ còn lại làn nước ấm áp như mùa xuân.

 

Mà trong đầu cô lúc này chỉ còn vương vấn ánh mắt đầy tính công kích ban nãy.

 

Đầu óc cô rối loạn, hơi thở dồn dập, “Không phải anh… Sao lại……”

 

Phó Bạch nắm lấy một tay cô, thoáng ngừng lại rồi hỏi: “Lê Tử, chuyện của cha mẹ anh, em biết rồi đúng không?”

 

Lý Thanh Lê không thoát ra được đành từ bỏ giãy giụa, “Ừm…”

 

Phó Bạch cười khẽ, “Nếu em không ngại chuyện đó, anh nghĩ mình cũng không có lý do gì để từ bỏ người anh thích cả. Em thấy sao?”

 

Trong thời gian ngắn ngủi được nghe Phó Bạch nói "thích" hai lần, dù Lý Thanh Lê tự nhận mình không phải người dễ dàng xấu hổ cũng cảm thấy mặt hơi nong nóng.

 

Tuy nhiên cảm xúc ngại ngùng này không thể ảnh hưởng đến quyết tâm tính sổ của cô, cô hừ lạnh:

 

“Tôi thấy sao? Tôi thấy người không có can đảm không xứng có được tình yêu! Lúc trước anh giả ngu với tôi, cự tuyệt tôi, còn đẩy tôi cho người khác, giờ anh nghĩ thông suốt lại thay đổi ý kiến, tôi còn phải phối hợp với anh sao? Anh cho tôi là gì, muốn thì gọi đến, chán thì đuổi đi? Hửm?”

 

Mặt Phó Bạch nghiêm túc, “Không phải như vậy, anh chỉ nghĩ, nếu em ở bên anh tương lai sẽ chịu khổ, con cũng bị liên lụy, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến người thân của em… Thật ra anh cũng không để ý những chuyện này đâu, anh chỉ sợ em hận anh...”

 

Trái tim Lý Thanh Lê run rẩy, cô biết mỗi một câu Phó Bạch nói đều là thật lòng, dù vậy cô vẫn chưa hết giận.

 

“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì hiện tại còn hối hận làm gì? Anh cứ sống cô độc cả đời đi, dù sao tôi cũng đâu…”

 

Chưa hết câu, Phó Bạch đã kéo vai cô, hai cơ thể nháy mắt dán sát lại, hai đôi môi cũng chạm vào nhau.

 

Lý Thanh Lê nắm chặt tay, toàn thân căng cứng như cây trúc, máu cả người như vọt hết lên mặt, cảm nhận có một hơi thở nóng bỏng và đôi môi đang tùy ý làm bậy trên môi mình.

 

Phó Bạch cũng không làm gì nhiều, chỉ đơn giản chạm môi, cọ xát,… Cánh tay ôm lấy cô cũng ngày càng siết chặt, hôn mà như muốn nuốt cô vào bụng vậy…

 

Hơi thở Lý Thanh Lê dần nặng nề, nhiệt độ trên mặt không hề giảm bớt, nhịp tim hoàn toàn mất kiểm soát...

 

Qua hồi lâu, Phó Bạch cuối cùng cũng hôn đủ, ôm eo tựa cằm lên vai cô thở hổn hển, tiếng thở truyền vào tai cực kỳ quyến rũ.

 

“Không muốn em gần gũi với người đàn ông khác, cười hay nhìn cũng không cho phép, càng không muốn em kết hôn với hắn… Lý Thanh Lê, anh muốn từ bỏ em, nhưng anh làm không được.”

 

“Đời này, em chỉ có thể thuộc về một mình anh…”

 

Lý Thanh Lê mất hết sức lực, dựa vào vai Phó Bạch như người không xương, đôi tay không biết đã đặt lên lưng anh từ bao giờ.

 

“Nếu để người khác nhìn thấy anh như vậy... sẽ bị bắt vì tội lưu manh đó…”

 

Phó Bạch lại cười, “Thì em nói giữa chúng ta chỉ có thể là một loại quan hệ còn gì, anh coi như em đồng ý nhé.”

 

Cô lại dựa vào vai anh thêm một lúc nữa, rồi đột nhiên ôm chặt anh cười rạng rỡ.

 

Ai quan tâm chứ! Anh đẹp trai này giờ là của cô rồi!

 

Vả lại trong tiểu thuyết về sau anh cũng đâu quá thảm đâu.

 

...

 

Lý Thanh Lê tươi cười về nhà, vừa định vào phòng bếp xem cơm chiều đã nấu chưa, mẹ cô đã chạy đến kéo cô vào phòng.

 

“Tiểu Lục, Tiểu Đỗ viết thư cho con hả? Viết gì thế?” Đóng cửa xong bà vội vàng hỏi.

 

Lý Thanh Lê ôm cánh tay hừ lạnh:

 

“Mẹ, mẹ chưa viết thư cho bác cả chứ gì? Con đã nói là con không muốn tiếp tục xem mắt nữa cơ mà?”

 

Bà Điêu cũng không để bụng: “Trai chưa vợ gái chưa chồng, thích thì đến với nhau, không thích thì dừng, còn bày đặt viết thư làm gì, có gì hay đâu mà viết? Hửm…”

 

Bà bất ngờ kéo tay con gái, ghé sát lại nhìn, mắt sắc như dao: “Miệng con sao thế này? Sao mà đỏ thế?”

 

Lý Thanh Lê vô thức sờ môi, rồi lại nhanh chóng buông xuống, tự tin giải thích: “Mồm miệng nhạt nhẽo quá nên con ăn tạm hai miếng ớt khô thôi, đỏ lắm hả mẹ?”

 

Nếu là Lý Thanh Ly thì ăn ớt cũng không khó hiểu lắm, bà Điêu cứ thế mà cho qua việc này.

 

“Tiểu Đỗ rốt cuộc không tốt ở chỗ nào? Thanh niên tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm đấy, không thành đôi thì sau này chỉ có nước hối hận thôi con! Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo nữa kìa, nghe mẹ không sai đâu!” Bà lại kéo cô ngồi xuống tận tình khuyên bảo.

 

“Con…” Lý Thanh Lê muốn nói mình đã có người yêu rồi, nhưng cuối cùng lại thôi.

 

Phó Bạch bảo cô cho anh thời gian hai tháng, chờ chuyện cha mẹ anh giải quyết xong, bất luận kết quả tốt hay xấu, anh cũng sẽ tự mình tới cửa nói chuyện với cha mẹ cô.

 

Mà hiện tại để cha mẹ biết sớm quá cũng không hay, cứ từ từ mưu tính sẽ tốt hơn.

 

Bên cha cô thì không cần phải lo, còn mẹ cô thì luôn muốn vượt mặt mẹ con Chu Thư Đào, nếu Chu Thư Đào gả cho công nhân xưởng máy móc nông nghiệp, mà cô lại yêu một thanh niên trí thức thành phần gia đình không tốt, mẹ thế nào cũng tức chết cho xem!

 

Không chỉ thế, cô còn có dự cảm, mẹ chưa chắc sẽ đồng ý hôn sự giữa anh năm và Đường Nhã, chỉ sợ đêm nay sẽ cực kỳ bùng nổ, thời điểm này vẫn là đừng chọc giận bà thì hơn.

 

Tóm lại, cô chỉ còn cách càn quấy gây sự:

 

“Nói chung là con không muốn yêu đương gì hết, không thì mẹ đánh chết con luôn đi! Không chỉ hiện tại không yêu, sau này mẹ cũng đừng sắp xếp cho con xem mắt nữa, để con giận dỗi rồi đắc tội người ta, đến lúc đó mẹ đừng có trách con!”

 

“Cái con bé này!”

 

Lý Thanh Lê nằm vật ra giường lăn lộn, “Con không hẹn hò, không yêu đương đâu!” Con đã có anh người yêu đẹp trai rồi!

 

“Mẹ cứ ép con thôi, mẹ chê con chướng mắt, muốn nhanh chóng gả con ra ngoài chứ gì? Huhu…… Con đau lòng quá, mẹ không cần con nữa rồi, con là đứa trẻ không ai thèm! Con còn sống làm gì nữa?”

 

Mặt bà Điêu chất chứa sầu não, kịch bản quen thuộc không? Đều là mấy vở bà từng dùng đấy.

 

Vật đổi sao dời, quả thật không sai!

 

Chỉ là, dù biết con gái đang giả vờ khóc, bà vẫn không nhịn được mà thấy đau lòng.

 

“Thôi thôi thôi, đời trước mẹ đúng là mắc nợ con mà! Xấu tính chết đi được, con tự viết thư cho người ta đi, mẹ mặc kệ đấy!”

 

Bà Điêu nổi giận đùng đùng đẩy cửa bỏ đi.

 

Lý Thanh Lê ngồi dậy, mới vừa hạ tay xuống thì cửa lại bị mở ra, cô theo phản xạ che mặt tiếp tục giả khóc:

 

“Mẹ ghét bỏ con…”

 

“Được rồi đó, mẹ đi lâu rồi.” Lý Thành Dương nhấc ghế lên, ngồi đối diện Lý Thanh Lê.

 

Cô buông tay, hạ giọng hỏi: “Anh năm, có việc gì à?”

 

Tầm mắt Lý Thành Dương cũng lại rơi xuống môi cô, chỉ chỉ, “Miệng làm sao thế kia?”

 

“Ăn ớt cay đó, được chưa? Có rắm mau thả!” Lý Thanh Lê như bị người dẫm trúng đuôi.

 

Lý Thành Dương tỏ vẻ khó hiểu, cuối cùng vẫn nhíu mày, hỏi:

 

“Chuyện vị hôn phu của Tiểu Nhã em cũng biết à?”

 

“Em tưởng anh không tin em cơ mà, giờ còn hỏi em làm gì?”

 

“Hiện tại anh vẫn không tin, nhưng nếu lời em nói phù hợp với tình hình thực tế của Tiểu Nhã, anh sẽ miễn cưỡng tin một chút, bởi vì Tiểu Nhã trước nay chưa từng kể cho ai nghe chuyện nhà cô ấy.”

 

Từ ký túc xá nữ thanh niên trí thức đi ra, lần đầu tiên Lý Thành Dương và Đường Nhã cãi nhau.

 

Anh hỏi chuyện vị hôn phu, Đường Nhã lại im lặng không chịu nói, hơn nữa còn giải thích cô ấy chưa bao giờ nói chuyện gia đình cho người khác biết, hiện tại không muốn nói, sau này càng không, nếu anh không tin thì chia tay. Vậy nên lúc này anh mới phải tìm đến Lý Thanh Lê.

 

Trong suy nghĩ của Lý Thành Dương, anh và Đường Nhã yêu đương là để tiến tới hôn nhân, giữa vợ chồng có thể tồn tại bí mật, nhưng liên quan đến gia đình cô ấy thì sớm muộn cũng phải đối mặt, giấu giếm làm gì chứ?

 

Hơn nữa, anh cũng không thích cảm giác này, rõ ràng người ở ngay trước mắt, nhưng lại thấy xa xôi vời vợi. Cô luôn né tránh sự gần gũi của anh, cũng không chịu nói với anh bất cứ điều gì, như thể không tin tưởng, cũng chẳng hề muốn cùng anh nghĩ đến tương lai vậy.

 

Loại cảm giác thất bại này khiến anh càng muốn hiểu cô và bảo vệ tình yêu của hai người. Chính vì vậy, khi nghe Tô Nhân nhắc đến vị hôn phu, anh mới để tâm và tìm đến em gái để nhờ giúp đỡ.

 

Lý Thanh Lê thu hết biểu tình của anh trai vào mắt, khoanh tay cười hờ hững:

 

“Anh năm, anh lừa em chứ gì, lấy hiểu biết của em về chị Đường Nhã, chị ấy tuyệt đối không nói cho anh biết đâu. Nếu anh thật muốn biết thì cũng được thôi, cũng chỉ là mấy câu nói. Nhưng cùng là con gái, em cảm thấy anh làm như vậy ngược lại sẽ đẩy chị ấy càng xa hơn đó.”

 

Lý Thành Dương bán tín bán nghi, “Thật sao? Vì sao?”

 

Lý Thanh Lê cũng không ngờ lại có ngày đến phiên mình dạy dỗ anh trai, phải biết rằng từ nhỏ anh đã thông minh hơn cô, làm gì đến lượt cô dạy dỗ chứ?

 

“Nói ngắn gọn, tình huống gia đình phức tạp đã khiến chị ấy trở nên nhạy cảm, tâm lý phòng bị cũng nặng, anh theo đuổi chị ấy khó lắm đúng không?”

 

Thấy anh trai gật đầu, cô mới nói tiếp:

 

“Anh chưa được cho phép đã tự tiện điều tra gia đình chị ấy, hành vi này là cực kì thiếu tôn trọng, chị ấy phản cảm hay tức giận cũng không lạ. Em thấy anh cũng không cần gấp gáp cưới vợ vậy đâu, có câu dục tốc bất đạt, anh cứ từ từ thôi, dùng thời gian và hành động chứng minh tình yêu và sự tôn trọng của anh.”

 

Anh nhìn xuống đất tự hỏi hồi lâu.

 

“Anh hơi hiểu rồi.” Nói xong anh liền đứng dậy, mặt mày giãn ra, “Nếu thành công, anh năm nợ em một ân tình.”

 

Lý Thanh Lê chống cằm cười hì hì:

 

“Ân tình thì chắc chắn là anh thiếu em rồi, nhưng mà anh tự lo cho bản thân trước đi đã, mẹ biết chuyện rồi đấy, chắc là sẽ không đồng ý cho anh và chị Đường Nhã ở bên nhau đâu.”

 

Lý Thành Dương không để bụng, “Tiểu Nhã tốt như vậy cơ mà, sao mẹ lại không đồng ý.”

 

“Anh cứ chờ mà xem.” Lý Thanh Lê cười toe toét.

 

Lại có trò hay để xem rồi.

 

––––––––––

 

Buổi tối trên bàn cơm, bà Điêu mắng Lý Thành Dương như tát nước.

 

“Lý Thành Dương, mẹ nói cho con biết, con dám cưới cô nữ thanh niên trí thức kia thì mẹ không cần đứa con trai này nữa!”

 

Lý Thành Dương nhìn sang em gái đang ăn cơm, sau đó bất đắc dĩ hỏi:

 

“Mẹ ơi, trong đại đội có biết bao nhiêu người thích Tiểu Nhã, con trai mẹ vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy đó, mẹ không thích cô ấy ở điểm nào?”

 

“Chỉ nội việc con bé ấy là thanh niên trí thức thôi là mẹ đã không thích rồi! Công xã chúng ta còn ít người cưới gả thanh niên trí thức sao? Cuối cùng có mấy người được hạnh phúc? Lần lượt từng người, vừa có cơ hội trở về thành phố là đi luôn, bỏ nhà bỏ cửa, bỏ vợ, bỏ chồng, con cái cũng không tiếc! Làm vậy có còn là con người nữa không? Nếu muốn về thành phố như thế, xem thường nông thôn như thế, sao còn kết hôn với người nông thôn làm gì? Hủy hoại cả đời người khác! Mẹ không đồng ý con với Đường Nhã là muốn tốt cho con, con hiểu không?”

 

Cũng có người yêu là thanh niên trí thức - Lý Thanh Lê - đột nhiên thấy hơi nhột.

 

Dù tính tình tốt như Lý lão đại cũng không khỏi can ngăn:

 

“Em năm, mẹ cũng là vì muốn tốt cho em thôi, nhóm thanh niên trí thức vốn không phải người ở đây, dù kết hôn sinh con cũng không giữ được bọn họ đâu, chỉ cần có cơ hội là bọn họ đều sẽ đi. Nếu đã vậy, thà rằng ngay từ đầu kết hôn với người cùng công xã, thanh thản ổn định mà sống còn hơn. Em thấy đúng không?”

 

Lý Tứ tẩu cũng kể:

 

“Chú Tứ Bảo này, anh ba của chị cũng kết hôn với thanh niên trí thức đấy, sinh hai đứa con rồi. Năm ngoái người nhà cô gái ấy làm bệnh hưu xin cho con gái trở về thành, trước khi đi cô ta một câu cũng không thèm nói, hai đứa con cũng không cần, cứ thế bỏ đi luôn rồi, về thành cũng cắt đứt liên lạc luôn. Điều kiện nhà chị ở công xã cũng đâu có kém, thế mà vẫn chẳng giữ được cô ta. Anh trai chị chính là ví dụ sống sờ sờ đấy, cho nên chú hãy suy nghĩ cho kỹ!”

 

Nghe con dâu kể, bà Điêu càng kiên định:

 

“Thằng năm, con nghe rồi chứ? Không phải mẹ nói bừa đâu, Đường Nhã nên học theo thanh niên Phó Bạch kia kìa. Thanh niên Phó người ta ngoại hình xuất sắc, được biết bao cô gái trong đại đội yêu thích, thậm các công xã xung quanh cũng không ít đâu, nhưng đến bây giờ cậu ta vẫn chỉ có một mình đấy thôi?”

 

“Thanh niên trí thức muốn quay về thành phố không đáng trách, dù sao nhà bọn họ cũng không phải ở đây, nhưng vừa muốn trở về thành phố, vừa lập gia đình ở nông thôn, sau đó lại bỏ gia đình để trở về thành phố? Làm vậy có nên không?”

 

Lý Thành Dương phản bác, “Mẹ, mỗi ngày con đều chạy qua lại giữa đội sản xuất và công xã, cho nên những việc này con đều biết mà. Nhưng đâu thể vơ đũa cả nắm được! Tiểu Nhã là người thế nào con hiểu rất rõ, con tin vào mắt nhìn người của mình, con cũng tin bản thân có thể cho Tiểu Nhã một cuộc sống mà cô ấy muốn. Hơn nữa cô ấy và gia đình đã bất hòa từ lâu, đâu còn lý do nào để trở về thành nữa đâu?”

 

“Cái thằng này, từ nhỏ đã cứng đầu rồi, sao lại không nghe lời mẹ vậy hả? Chẳng lẽ mẹ lại đi hại con hay sao?” Lần này bà Điêu đã giận đến tái mặt.

 

Thấy thế Lý Thanh Lê không dám đứng ngoài cuộc nữa, vội buông chén đũa vuốt ngực cho mẹ mình, đồng thời ghé vào tai bà thì thầm vài câu.

 

Bà Điêu nghe xong, sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn có hơi vui mừng, hỏi: “Tiểu Lục, con nói thật chứ?”

 

Lý Thanh Lê thần bí gật gật đầu, “Con lừa trời lừa đất cũng không bao giờ lừa mẹ đâu!”

 

Thái độ bà Điêu quay ngoắt 180°, cười tủm tỉm nói với Lý Thành Dương:

 

“Thành Dương này, Đường Nhã là cô gái tốt, con nhất định phải đối đãi tốt với người ta đấy, biết chưa?”

 

“Phụt…” Lý lão tứ nhất thời không nhịn được, trực tiếp phun hết cháo trong miệng ra ngoài.

 

Bà Điêu ném cho con trai một ánh mắt chết chóc, Lý lão tứ sợ run người, chỉ dám cúi đầu ăn cháo, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại.

 

Lý Thành Dương nhìn em gái, mặt đầy thắc mắc: Nhóc kia, em rốt cuộc nói gì vậy?

 

Lý Thanh Lê: Cứu anh một mạng còn không cảm động đến rớt nước mắt đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Người biết quá nhiều sẽ sớm chết đó!

 

Lý Thành Dương: “…”

 

––––––––––

 

Ăn xong cơm chiều, Lý Thanh Lê đang phụ thu dọn chén đũa thì Lý Đại Nha thò người qua hỏi, “Cô út, bao giờ cô mới gửi thư hồi âm cho cán sự Đỗ vậy?”

 

“Cháu hỏi cái này làm gì?”

 

“À, ngày mai chị Nghênh Xuân sẽ lên huyện thành, nếu cô viết xong rồi thì có thể nhờ chị ấy gửi giúp cô đó.”

 

Nhắc tới Triệu nghênh xuân, Lý Thanh Lê liền nghĩ ngay đến việc cô ta thèm muốn Phó Bạch, tự nhiên lại cảm thấy hơi chán ghét.

 

“Cô còn lâu mới thèm nhờ Triệu gia giúp đỡ, hừ!” Lý Thanh Lê hất mặt đi ra ngoài.

 

Lý Đại Nha: “…” Đúng là cô út, vẫn khó đối phó mười năm như một.

 

––––––––––

 

Đêm nay, ký túc xá nam thanh niên trí thức tối om, chỉ có giường Phó Bạch là có ánh đèn pin hắt ra.

 

Ngưu Kiến Quốc trở mình, híp mắt nhìn một lúc, hỏi:

 

“Lão Phó này, cậu cầm sách nãy giờ mà sao chưa lật trang nào thế, không có tiếng lật sách của cậu làm tôi không ngủ được.”

 

Ánh đèn pin le lói phác hoạ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Bạch, đồng thời cũng phác họa nụ cười dịu dàng trên môi anh.

 

“Chưa đọc xong thì sao mà lật?”

 

“Ồ, trang này khó hiểu lắm hả?”

 

Phó Bạch gấp sách để sang một bên, “Không phải, chỉ là trong đầu nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ, đọc sách thấy hơi nhạt nhẽo thôi.”

 

Ngưu Kiến Quốc nghển cổ hóng hớt: “Chuyện gì mà vui vẻ thế.”

 

“Ngủ đi.”

 

Ngưu Kiến Quốc: “…” Cậu ngủ được, còn tôi thì không, anh chàng này cũng thật là thiếu đạo đức!

 

––––––––––

 

Sáng hôm sau, lúc Lý gia đang ăn cơm sáng, mẹ ruột Lý Nhị tẩu - bà Phùng - đột nhiên đến thăm. Bà ta vào nhà chính chào hỏi bà Điêu và ông Lý, sau đó nắm tay Lý Nhị tẩu kéo ra ngoài.

 

“Tiểu Yến, con mau cùng mẹ về nhà một chuyến đi!”

 

Lý lão nhị vội buông chén xuống chạy ra, “Mẹ, có chuyện gì sao? Tiểu Yến đang mang thai mà, phải cẩn thận mới được.”

 

“Thành Dũng, con đi mượn giúp mẹ một con lừa, chân mẹ đi không nổi nữa rồi.”

 

Lý Nhị tẩu vừa xoa bụng vừa hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là làm sao?”

 

Bà Phùng thở dài một hơi, vỗ đùi:

 

“Trời ạ, em dâu mất đứa bé rồi, đau lòng quá nên đang làm ầm ĩ ở nhà kia kìa! Con thân với Thúy Linh nhất, mau về nhà giúp mẹ khuyên con bé với, chứ cứ hành hạ mình như thế thì biết làm sao!”

 

Xảy ra chuyện lớn thế này, Lý Nhị tẩu liền bảo chồng đến đại đội mượn xe lừa, còn mình thì cùng bà Phùng đi ra ngoài chờ, mặc kệ cơm vẫn chưa ăn xong.

 

Lý lão nhị đưa vợ và mẹ vợ trở về nhà xong mới quay về làm công.

 

...

 

Hai ngày nháy mắt trôi qua.

 

Hôm nay em trai duy nhất của Lý Nhị tẩu - Phùng Tuấn cùng một người anh em họ khác đưa chị ta về nhà, chỉ có điều, lần này chị ta lại được khiêng về bằng ván cửa.

 

Cả nhà thấy Lý Nhị tẩu mặt mũi trắng bệch nằm trên tấm ván thì giật nảy mình, đặc biệt là Lý lão nhị, bình thường rắn rỏi là thế, giờ lại lảo đảo như sắp ngã, cũng may có Lý lão tam bên cạnh để dựa vào.

 

“Mẹ Nhị Nha, con mới về nhà mẹ đẻ có hai ngày thôi mà, sao lại thành ra thế này rồi?” Bà Điêu như có như không mà nhìn qua hai anh em Phùng Tuấn.

 

Mặt Phùng Tuấn lộ ra vẻ xấu hổ.

 

Từ dưới chăn, Lý Nhị tẩu moi ra một tờ giấy, Lý lão nhị nhận lấy, đọc xong liền bủn rủn cả người, cả nhà phải xúm lại mới đỡ được.
Bình Luận (0)
Comment