Edit: Sweetie
Ánh mắt Lý Thanh Lê nhìn Lý Thành Năng như mẹ già nhìn đứa con trai vô dụng không biết tranh đấu.
“Anh ba, anh đừng có viện cớ, tại sao đội người ta làm được còn đội chúng ta thì không? Chắc chắn là do anh chưa đủ cố gắng!”
Lý Thành Năng sờ sờ mũi, “Con bé này nói thì dễ lắm, giỏi thì em lên làm đại đội trưởng luôn đi?”
“Anh tưởng em không dám à? Nếu là đại đội trưởng, em sẽ động viên các xã viên khi không có việc ngoài ruộng thì lên núi khai khẩn đất hoang trồng nho. Em đọc được trong sách đó, chỗ chúng ta thích hợp trồng nho, nuôi thỏ bồ câu gì đó, đội sản xuất có thêm thu nhập không tốt hơn hay sao. Có tiền rồi còn sợ không kéo được dây điện chắc?”
Làm nghề phụ thôi mà, nghe nói trên huyện còn có công xã chuyên môn trồng bông và các loại trái cây đấy.
Lý Thành Năng có vẻ rất hứng thú, “Chỗ chúng ta hợp trồng nho thật à? Anh thấy vị cũng bình thường mà, có gì đặc biệt đâu?”
“Vấn đề nằm ở giống nho, phải tìm được giống thích hợp với đất ở đây thì mới có hiệu quả chứ.”
Lý Thành Năng suy nghĩ một lát rồi cười nói, “Hai ngày nữa là hết việc rồi, có thể đi khai khẩn đất hoang, năm sau trồng nho thử xem sao.”
Thực tế thì đội sản xuất cũng có trồng hạt dẻ, đào, mơ và các loại tương tự.
Lúc trước Lý Thành Năng chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ trồng thử cũng không phải là ý tồi. Suy cho cùng, mục đích là tạo thêm thu nhập cho toàn bộ đội sản xuất mà.
Lý Thanh Lê thanh chớp chớp mắt:
“Anh ba, ý tưởng này là em đề ra, cũng coi như là có góp công đi, chuyện khai hoang em không tham dự ha?”
Đúng lý hợp tình quá còn gì.
Lý Thành Năng: “= =!” Cứ tưởng con nhóc này thay đổi hoàn toàn, chăm chỉ hơn rồi cơ, hoá ra là do hắn trải chưa đủ sự đời.
Ba ngày nhoáng cái đã qua, bốn anh em Lý lão đại hưởng ứng lời kêu gọi của Lý Thành Năng, vác cuốc lên núi làm việc.
Vì chỉ trồng thử, số lượng cây cũng không nhiều nên sau khi cùng phó đội trưởng thương lượng, Lý Thành Năng quyết định phụ nữ không cần tham gia.
Hôm nay Lý Thanh Lê được ngủ thoải mái cả buổi sáng, đến giữa trưa thì bị Lý Thành Dương lôi đầu dậy.
“Tiểu Lục, đám trộm kia bị bắt rồi đó, sáng nay đã dẫn đến cục cảnh sát trên huyện rồi!” Lý Thành Dương mệt mỏi cũng không giấu được phấn khích.
Trái ngược hoàn toàn với Lý Thành Dương là khuôn mặt mệt mỏi của Lý Thanh Lê, cô vừa ngáp vừa gật đầu.
“À, vậy à, tốt lắm tốt lắm, bắt lại thế nào thế? Đúng là không dễ dàng nha, anh cố lên, anh làm được mà…”
Lý Thành Dương: “…”
“Lý Tiểu Lục, dám có lệ với anh à. Thôi vậy, công xã có khen thưởng anh còn định cho em cơ, giờ em thế này chắc là không cần đâu nhỉ?”
Công lao bắt trộm anh cũng không định báo tên em gái, thứ nhất khó giải thích vì sao em gái anh biết chuyện này, thứ hai anh sợ có cá lọt lưới, lộ ra có khả năng cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe thấy hai chữ “khen thưởng”, Lý Thanh Lê liền tỉnh cả ngủ, “Khen thưởng? Thưởng gì? Đồ ăn hay tiền? Em đương nhiên là cần rồi, ai ngu mới không lấy!”
Nói xong cô lại ủ rũ, xua xua tay, “Thôi, em không lấy đâu, cho anh đó.”
Lý Thành Dương như phát hiện lục địa mới, nhìn trái nhìn phải đánh giá:
“Thật không? Không hối hận chứ?”
Lý Thanh Lê tiếc suýt khóc, “Lúc trước anh cho em tiền đi học còn gì, phần thưởng coi như em trả nợ cho anh đi, chỗ còn lại…”
Lý Thành Dương chờ cô nói tiếp.
“… Cứ trừ vào phần ân tình anh thiếu em vậy. Còn nếu anh muốn tiền mặt, em sẽ tích cóp trả lại anh.” Lý Thanh Lê đáng thương nhăn mũi.
Lý Thành Dương vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ chỉ vào cô, “Cái con bé này thật là…”
Anh ngồi xuống ghế đối diện cô, “Cái quyển tiểu thuyết rắm chó mà em nói ấy, anh thừa nhận, có lẽ là nó có thật, nhưng mà anh cũng đâu keo kiệt đến mức ấy. Đã hứa đóng học phí cho em thì sẽ không đòi lại. Còn tiền mua quần áo và đồ ăn vặt ấy à…”
Lý Thanh Lê nhìn anh không chớp mắt.
“Anh mà dám đòi tiền, giây tiếp theo mẹ không cầm chày gỗ đánh anh mới là lạ. Lớn từng này rồi, anh không muốn bị mẹ đánh nữa đâu, mất mặt lắm!”
Lý Thanh Lê rất muốn nói, hôm trước bởi vì 100 đồng tiền thuốc mà anh hai 35 tuổi vẫn bị mẹ đánh đó thôi.
Nhưng cô không ngốc, rất thức thời mà im miệng cười lấy lòng.
“Anh năm tốt với em quá đi, thật không hổ quân nhân, nhìn xa trông rộng, bụng dạ rộng rãi, coi tiền tài như cỏ rác!”
Lý Thành Dương nhịn cười liếc cô, “Khỏi phải nịnh, nếu muốn cảm ơn anh thì đến chơi với Tiểu Nhã đi, chiều nay anh phải lên huyện, mấy ngày nữa mới về.”
Lý Thanh Lê đồng ý ngay, “Đi chứ đi chứ, ăn trưa xong em đi ngay, được chưa?”
Nhìn anh trai vừa lòng rời đi, Lý Thanh Lê cũng thấy hơi hâm mộ, anh năm tốt với vợ tương lai thật, đúng là nam chính tiểu thuyết có khác, bao giờ mới đến lượt cô đây?
Tuy cô đã có Phó Bạch, nhưng làm gì có ai chê nhiều đàn ông tốt? Cũng có ai đánh thuế giấc mơ đâu?
...
Nếu đã hứa sang chơi với Đường Nhã, Lý Thanh Lê cũng không trì hoãn, cơm nước xong liền đi thẳng đến ký túc xá thanh niên trí thức.
Đầu tiên là Vương Húc Đông và Từ Tự Cường bị bắt, sau là Hoàng Quảng Linh và Lương Lỗi bị bắt, hiện tại ký túc xá chẳng còn mấy mống, muốn đánh bài uống rượu cũng gom không đủ người.
Cô đi vào ký túc xá nữ, bên trong chỉ có Đường Nhã và Tô Nhân, mà cả hai lại là tình địch đã xé rách mặt nên hiện tại một câu cũng không muốn nói, hoàn toàn xem đối phương như không khí.
Tiếng đập cửa hấp dẫn sự chú ý của hai người trong phòng, Tô Nhân thấy người đến là Lý Thanh Lê thì sầm mặt, oán khí như sắp hoá thành thực thể.
Nếu Tô Nhân không lườm nguýt, Lý Thanh Lê còn có thể coi như nước sông không phạm nước, nhưng cô ta cứ đỏ mắt mà trông, hỏi làm sao cô có thể chịu được.
Cô giả vờ yểu điệu bước vào phòng, thân thiết gọi: “Chị Tiểu Nhã, chiều nay anh trai em lên huyện thành rồi, trước khi đi còn dặn em đến chơi với chị đó nha. Úi chà, anh ấy chẳng có chỗ nào tốt, chỉ được cái thương người yêu thôi, chị Tiểu Nhã đúng là có phúc!”
Mặt Tô Nhân vốn đã đen nay lại càng đen hơn.
Đường Nhã bắt được tín hiệu của Lý Thanh Lê, vuốt tóc ra sau tai, khẽ cười:
“Nếu anh ấy không tốt thì còn lâu chị mới chịu hẹn hò với anh ấy nhé!”
Đến đây mặt Tô Nhân không phải đen nữa mà thành bảy sắc cầu vồng luôn rồi, đáng giận hơn là trong ký túc xá còn có thêm một kẻ địch khác, làm cô ta cảm thấy bầu không khí ô nhiễm không chịu nổi, cuối cùng chỉ có hậm hực sập cửa bỏ ra ngoài.
Lý Thanh Lê và Đường Nhã nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười đắc thắng.
Có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn, cho nên tuy hai người không phải quá quen thuộc nhưng xuất phát điểm tình bạn lại rất cao.
Đường Nhã thầm nghĩ mình nhiều tuổi hơn Lý Thanh Lê, lại đang hẹn hò với Lý Thành Dương, đương nhiên nên chủ động chút, vì thế cô ấy mở miệng bắt chuyện:
“Chị biết chuyện của em và Phó Bạch rồi.”
Đầu Lý Thanh Lê đầy dấu chấm hỏi, “Hả?”
“Buổi trưa mấy hôm trước chị đi đổ thùng nước tiểu... thấy hai người ở rừng trúc...”
Lý Thanh Lê: “… Mỗi lần chị đi đổ nước tiểu đều đúng lúc quá ha!”
Một lần là gặp Lương Lỗi và quả phụ Vương cãi nhau, lần này là gặp cô và Phó Bạch hẹn hò… Không phải, tán gẫu chứ.
“Nhưng mà em yên tâm, nếu hai người không muốn người ngoài biết thì chị sẽ không nói ra, Thành Dương cũng không luôn.” Đường Nhã kéo cô ngồi xuống, ghé sát vào tai cô nói như đang làm chuyện xấu.
Lý Thanh Lê: “Vậy em phải cảm ơn chị rồi!”
Cô rất muốn lướt qua đề tài này, nhưng Đường Nhã vẫn cứ nói tiếp:
“Nhưng mà, hẹn hò với Phó Bạch thì em phải chuẩn bị tinh thần đối phó với mấy cô gái trẻ đó, em không biết chứ, dù biết thành phần gia đình cậu ấy không tốt thì vẫn còn một đống người hỏi han ân cần, đưa này đưa kia đấy! Người ở công xã khác cũng không ít đâu! Em nhớ cẩn thận!”
Dạo này thấy mặt mình gầy đi, Lý Thanh Lê nhất thời nổi hứng buộc tóc đuôi ngựa, nghe vậy hất tóc sau đầu, cười tự tin: “Vừa vặn, người hỏi han ân cần, đưa này đưa kia cho em cũng không ít, xứng đôi vừa lứa ghê.” Chẳng qua đám người đó đều bị cô mắng chạy mà thôi.
Đường Nhã nhìn cô một lượt rồi đánh giá:
“Cũng đúng, em gầy đi rồi này, xinh hơn cả lúc trước. Nhưng chị nghe chị Tĩnh Vân nói, Phó Bạch rất thích đọc sách, có bận làm công thì buổi tối vẫn bật đèn pin đọc một lúc, em rảnh thì cũng đọc ít sách đi, có điểm chung thì tình cảm cũng thăng tiến.”
Lý Thanh Lê : Im lặng lần 1.
Cô chắc chắn, Đường Nhã không có bạn không phải không có nguyên nhân, tâm cô ấy tốt, nhưng nói chuyện thẳng thắn quá.
Cũng may, cô thích người thẳng tính!
Vì thế Lý Thanh Lê cười càng chân thành, “Em hiểu tâm ý của chị Tiểu Nhã rồi! Nhưng chị phải biết, tri thức em có thể không bằng anh ấy, nhưng chuyện trồng trọt anh ấy chưa chắc đã giỏi hơn em, lấy sở đoản của mình so với sở trường của người khác thì thật không công bằng.”
Để tìm thì cô cũng có ưu điểm mà!
Đường Nhã vẫn không nhịn được mà tiếp tục khuyên: “Rồi nhỡ trồng trọt cậu ấy cũng giỏi hơn em thì sao? Chị nghe anh Ngưu kể, lúc làm công Phó Bạch cũng đọc sách đó, thế mà năng suất vẫn cao hơn ối người.”
Lý Thanh Lê: Im lặng lần 2.
Lần này có lẽ vì cô im lặng quá lâu, Đường Nhã cuối cùng cũng nhận ra mình hơi quá, lúng túng hỏi: “Có phải chị nói nói thẳng quá không? Nào nào, chúng ta ăn hạt dưa đi.”
Nói rồi Đường Nhã mang một vại hạt dưa ra, chút không nói lên lời trong lòng Lý Thanh Lê lập tức tan thành mây khói.
“Chị Tiểu Nhã đừng nghĩ nhiều, chị muốn nói gì thì nói, em không để ý đâu.”
Dù sao người sống cùng Đường Nhã cả đời cũng không phải cô, anh trai cô thích là được! Xem đi, người ta còn mang cả vại hạt dưa ra cho cô ăn đây này, chỉ bằng từng này thôi, chị dâu này, cô nhận!
Đường Nhã cũng đã nhìn ra, tuy bên ngoài đồn em gái Lý Thành Dương vô cùng lợi hại, nhưng thực tế thì không khó ở chung chút nào, chỉ cần cho cô ăn no thì muốn gì cũng dễ, may thay, cô ấy không thiếu tiền.
Hai cô gái tuy tâm tư khác nhau, nhưng lại kỳ quái mà đạt được đồng thuận.
Ăn xong hạt dưa, Lý Thanh Lê mỉm cười tạm biệt Đường Nhã, hai người thoạt nhìn thân mật như bạn bè đã quen nhau mười mấy năm.
Đang vui vẻ trở về nhà, lúc đi ngang qua rừng trúc Lý Thanh Lê lại bị ai đó kéo vào trong.
Lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ, chẳng trách người ta đều hay bắt gian trong rừng trúc, cô cũng coi như thử rồi mới biết đi?
Thấy cô ngây người, người đàn ông đối diện không khỏi nhắc nhở:
“Có thời gian tới chơi với Đường Nhã, lại không có thời gian tới gặp anh?”
Lý Thanh Lê thành thật trả lời: “Còn không phải do chúng ta qua lại vụng trộm, không thể để người khác biết hay sao?”
Thái dương Phó Bạch đập thình thịch, thân hình cao lớn tiến lại gần, “Cái gì mà vụng trộm? Anh khiến em xấu hổ đến vậy à?”
Lý Thanh Lê đưa hai tay ra trước ngực ngăn anh lại, lùi lại một bước, “Không phải, ý em không phải thế…”
Hai người lén lút gặp nhau có thể nói là trước lạ sau quen, cho nên tiếng nói chuyện cũng không lớn, trong rừng trúc lúc này ngoài tiếng thầm thì khe khẽ, tiếng gió thu hiu quạnh, thì còn có tiếng kêu trầm trầm kìm nén, tựa như rất thống khổ.
Lý Thanh Lê và Phó Bạch liếc nhau, nín thở lần theo âm thanh, đi được khoảng hai ba mươi mét liền nhìn thấy một cô gái tóc thắt bím đưa lưng về phía họ, tay ôm chặt bụng, mặt chôn vào đầu gối kêu đau đớn.
“Nhị Nha!”
“Chính Bình!”
Hai người vội tiến lên đỡ Lý Nhị Nha dậy.
Lý Nhị Nha dựa lòng Lý Thanh Lê, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mê mang, đau đến mức biểu cảm vặn vẹo, trán cũng toát mồ hôi hột.
“Mấy hôm trước đã thấy cháu nói bị đau bụng, sao đến giờ còn chưa khỏi?”
Dù là đau bụng kinh nguyệt đi nữa, không lý nào đã qua mấy ngày rồi mà vẫn đau đến mức này.
Lý Nhị Nha không còn sức nói chuyện, chỉ có thể yếu ớt lắc lắc đầu.
Phó Bạch nhanh chóng quyết định, “Hôm nay không có tiết, để anh cõng cô bé lên trấn trên chữa bệnh.”
Lý Thanh Lê nghĩ đến Lý lão nhị còn đang ở trên núi khai khẩn đất hoang, quay về gọi lại mất thời gian, quyết đoán gật đầu, “Anh đi trước đi, em về nhà lấy tiền.”
“Ừ!”
Lý Thanh Lê chạy vội về nhà, đến gần cửa thì bắt gặp Lý Đại Nha đang đứng ở bờ tường, trong tay cầm một tờ giấy đọc chăm chú, thấp thoáng thấy bóng cô thì hoảng loạn giấu ra sau lưng.
“Cô út, có chuyện gì mà gấp thế?” Lý Đại Nha cười gượng.
Lý Thanh Lê đang bận suy nghĩ chuyện khác không để ý tới nó, nghe câu hỏi mới chạy chậm lại.
“Nhị Nha đau bụng quá, cô về lấy tiền đưa nó lên trấn trên chữa bệnh, khi nào bà nội về thì nói với bà một tiếng là cô đi ra ngoài.”
“À, vâng.” Lý Đại Nha gật đầu thuận theo.
Lý Thanh Lê vốn cũng định đến chỗ Lý Nhị tẩu lấy tiền, nhưng sợ chị ta lại nói chỗ này không thoải mái chỗ kia khó chịu nên thôi, lấy tiền của mình trả trước rồi quay về đòi anh hai sau cũng được.
Cô cầm tiền chạy liền một mạch, cuối cùng cũng đuổi kịp Phó Bạch và Lý Nhị Nha.
Nhưng khi ba người tới được bệnh viện, bụng Lý Nhị Nha lại không còn đau nữa, nó sống chết chịu vào khám, Lý Thanh Lê không còn cách nào chỉ đành quay về.
Sau khi Lý Nhị Nha tự đi được, Lý Thanh Lê mới hỏi:
“Bụng cháu làm sao mà đau thế, sao không nói với mọi người? Hay cháu muốn bị đau chết?”
Mặt Lý Nhị Nha trắng bệch nhưng vẫn cố cười, “Cô út, cháu đau một lát là hết rồi, cho nên cháu mới không nói.”
Lý Thanh Lê líu lưỡi, “Từ đại đội đến trấn mất cả tiếng, một lát đấy à? Cháu nhịn cũng giỏi quá nhỉ!”
Lý Nhị Nha gục đầu cười khổ.
Trở lại đội sản xuất ba người liền người tách ra.
Lý Thanh Lê cùng Lý Nhị Nha mới về đến cổng, bà Điêu đã “cộp cộp cộp” chạy ra đón, lôi kéo Lý Nhị Nha trên dưới đánh giá, một sợi tóc cũng không tha.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Nhị Nha đang không khoẻ, để cho con bé về phòng nghỉ ngơi đi.”
Bà Điêu cũng không khách khí:
“Chiều nay bà hỏi thì mẹ cháu nói mấy ngày nay cháu bị đau bụng tiêu chảy, mỗi lần đau là chết đi sống lại, không muốn tốn tiền nên mới không nói, có đúng là như vậy không?”
Nhị Nha mím môi, cúi đầu vặn vặn ngón tay.
Lý Thanh Lê dứt khoát nói thay:
“Thật đó mẹ, con nhìn thấy hai lần rồi, mẹ không thấy đâu, nó đau suýt ngất luôn, mặt trắng như quỷ ấy, trông khiếp chết đi được.”
“Đại Nha bảo con đưa Nhị Nha lên trấn khám cơ mà, bác sĩ nói sao?”
“Đi tới nơi thì bụng Nhị Nha lại không đau nữa, nói thế nào nó cũng không chịu vào, thế là bọn con đành đi về.”
Bà Điêu không nỡ phát giận với con gái, chỉ có thể quay sang mắng cháu gái:
“Lý Nhị Nha cháu giỏi quá nhỉ? Bụng đau sao không chịu nói sớm, chút tiền ấy nhà ta vẫn trả được, cháu nhất quyết muốn bệnh nặng hơn, tốn nhiều tiền hơn mới thấy vui vẻ đúng không? Bà nói cho cháu biết, có chuyện xảy ra thật thì tự đi mà lo! Thật đúng là một nhà quỷ đòi nợ mà!”
Lý Thanh Lê phụ hoạ:
“Mẹ nói không sai. Nhị Nha, cháu được đi học mà sao thiếu hiểu biết thế hả?”
Lý Nhị Nha cúi đầu càng thấp, mím môi như sắp khóc.
Bà Điêu không mắng nữa, chuyển sang phàn nàn với Lý Thanh Lê:
“Tiểu Lục, con nói xem nhà mình dạo này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Đầu tiên là chị dâu con có dấu hiệu sinh non tốn một đống tiền, giờ lại đến Nhị Nha mỗi ngày đau bụng, mẹ còn lại tiêu tiền chữa bệnh cho nó nữa? Thật là… Quỷ đòi nợ lớn sinh ra quỷ đòi nợ nhỏ, phiền chết đi được!”
Nói xong bà móc ra 5 đồng, nghĩ nghĩ một lát, như bị cắt thịt lại móc thêm 5 đồng nữa đưa hết cho Lý Nhị Nha, đưa xong liền quay người đi luôn.
“Mẹ cháu nói bên nhà bà ngoại cháu có người biết chữa bệnh này, buổi tối nhớ bảo cha cháu đưa đi khám đấy! Thừa thì mang về trả cho bà, dám giấu xem bà có đánh cháu không!”
Bà Điêu biết rõ, bệnh viện trên trấn không có thiết bị, có cũng chỉ khám được mấy bệnh như đau đầu.
Bệnh của Nhị Nha nhìn không ra nguyên nhân, muốn chữa khỏi cũng chỉ có thể đến bệnh viện huyện thành, mà vào đó ít cũng mất mười mấy hai mươi đồng, cho nên vẫn là nghe mẹ Nhị Nha đi, thử mấy phương thuốc dân gian xem sao, nghe nói cũng rất hữu dụng.
Lý Nhị Nha nhìn mấy tờ tiền giấy trong tay, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống như mưa.