Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 65

Edit: Sweetie

 

Bà Điêu dạo này phải tiêu nhiều tiền, thấy Lý Nhị Nha cầm tiền rồi mà vẫn còn khóc, mặt bà lập tức méo xệch:

 

“Khóc cái gì! Không muốn khám bệnh thì trả tiền cho bà!”

 

Mắt Lý Nhị Nha rưng rưng nhưng vẫn lén nhìn vào phòng cha mẹ mình, Lý Thanh Lê thấy vậy liền ôm bả vai nó, nói:

 

“Thôi mà mẹ, mẹ đừng mắng Nhị Nha nữa, mặt con bé trắng bệch rồi đây này. Chắc là bụng lại đau rồi đây, chúng ta vào nhà chính rót cho Nhị Nha chén nước ấm uống đi.”

 

Cô kéo vai lôi Lý Nhị Nha vào nhà, ấn nó ngồi trên ghế sau đó xoay người đóng cửa lại. Xong xuôi mới rót cho Lý Nhị Nha một chén nước ấm, còn bản thân thì ngồi xuống phía đối diện, mười ngón tay giao nhau, lẳng lặng mà nhìn.

 

Trước ánh mắt dò hỏi của bà Điêu, Lý Thanh Lê im lặng lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn Nhị Nha chằm chằm.

 

Nhà chính im ắng đến quỷ dị.

 

Lý Nhị Nha dù sao vẫn là trẻ con, bị nhìn như vậy đầu cúi ngày càng thấp, tứ chi cũng cứng đờ không biết nên đặt vào đâu.

 

Lý Thanh Lê thấy đã đến lúc, thình lình quát một tiếng: “Lý Nhị Nha! Cháu còn đang giấu giếm chuyện gì, còn không mau khai thật ra!”

 

Lý Nhị Nha bị doạ sợ run lên, vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt hoảng loạn bối rối.

 

Bà Điêu giật mình vỗ ngực, tức giận lườm Lý Thanh Lê một cái.

 

Lý Thanh Lê tựa như không nhận ra, đập lên bàn, tức giận quát lớn, “Có phải mẹ cháu lại đánh cháu không? Để cô đi tìm chị ta! Cũng chỉ mang thai thôi mà, tưởng cô không dám làm gì đúng không?”

 

Lý Nhị Nha thấy cô nói xong định đi ra cửa, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, vội vàng tiến lên giữ chặt tay cô, lắc đầu cầu xin, “Không phải đâu cô út, mẹ cháu không đánh cháu, thật sự không có đánh cháu đâu!”

 

Lý Thanh Lê quay đầu, “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, ấp a ấp úng, không có chuyện gì mới là lạ!”

 

Bà Điêu giơ tay hận không thể chọc vỡ đầu cháu gái ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, “Lý Nhị Nha, cháu có tật xấu gì đúng không? Bị mẹ ngược đãi sao lại không nói? Hay là cháu bị mẹ đánh đến nghiện rồi? Còn không mau khai ra?”

 

Lý Nhị Nha vẫn đứng im tại chỗ không nói gì, vóc người nó vừa cao vừa gầy, cúi đầu ủ rũ như chó hoang không nhà.

 

Lý Thanh Lê càng nhìn càng tức giận, kiên nhẫn cô dành cho Lý Nhị Nha đã cạn kiệt, lạnh mặt đưa ra quyết định:

 

“Lý Nhị Nha, cô có thể giúp cháu một lần hai lần, nhưng không ai có thể giúp cháu cả đời! Chính cháu không biết nghĩ cho mình, người khác giúp bao nhiêu cũng chỉ là lãng phí công sức! Cháu là đứa trẻ ngoan, nhưng lại thiếu dũng khí. Không có dũng khí thì lòng tốt không giúp được cháu, ngược lại còn có khả năng trở thành vũ khí sắc bén làm tổn thương người khác, cháu biết không?”

 

“Nhị Nha, cô tình nguyện giúp cháu, nhưng cháu không thể hết lần này đến lần khác làm cô thất vọng, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy cháu không đáng được giúp, bởi vì cháu vĩnh viễn không có dũng khí đứng lên vì chính mình! Cháu chính là một kẻ vô dụng!”

 

Cô vốn cho rằng Nhị Nha là người dễ cải tạo nhất nhà, bởi vì nó rất thiện lương tốt bụng, khuyết điểm duy nhất là hơi nhát gan, nhưng ai biết, người khó cải tạo nhất hoá ra lại chính là nó.

 

Mặt Lý Nhị Nha trắng bệch, đôi mắt vô hồn, vẻ mặt u ám.

 

Bà Điêu ngó trái ngó phải, ra mặt giải hoà:

 

“Nhị Nha, cô út cũng chỉ lớn hơn cháu 5 tuổi thôi, từ nhỏ đến lớn ai nó cũng đối xử như vậy hết, so với mấy đứa Đại Nha, Đại Bảo thì cháu là được thương nhất đấy, cô út còn cho cháu tiền đi học nữa cơ mà! Để mà nói thì cô út của cháu còn tốt hơn mẹ cháu nhiều, nếu cháu có lương tâm thì đừng giấu nữa, bằng không cháu có biết người ta sẽ gọi cháu là gì không? Là ăn cháo đá bát đó!”

 

Trong nhà chính không ai nói gì, tình hình rơi vào bế tắc.

 

Nước mắt Lý Nhị Nha rơi như mưa, thả lúc càng nhanh, càng lúc càng dữ dội.

 

Đáng tiếc bà Điêu đã thấy cảnh khóc quá nhiều, còn Lý Thanh Lê thì lại thờ ơ, hai người căn bản chẳng có ý tứ an ủi nào, cứ để mặc cho nó khóc thút thít.

 

Lý Nhị Nha không còn kìm chế được cảm xúc, ngồi xuống ghế, mặt vùi vào khuỷu tay, hai vai run run khóc oà.

 

Hai mẹ con Lý Thanh Lê dựa vào nhau đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Lý Nhị Nha ngừng khóc, chỉ là cảm xúc vẫn rất kích động, khụt khịt như sắp tắt thở:

 

“Cháu... Cháu thật sự... không... không biết nên làm thế nào... không phải... cháu cố... cố ý lừa cô út đâu…”

 

Lý Thanh Lê ngồi xuống ghế, xụ mặt hỏi: “Tóm lại là có chuyện gì?”

 

Lý Nhị Nha khóc sưng hai mắt, nhìn chằm chằm mặt bàn, “Cháu phát hiện mẹ cháu trộm đổ thuốc đi, hình như bụng mẹ cháu không sao cả.”

 

Lý Thanh Lê vẫn giữ được bình tĩnh, còn mặt bà Điêu đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Nhị Nha tính tình thật thà, nó chắc chắn sẽ không nói dối.

 

“Đống thuốc đó chắc chắn là giả rồi!” Bà Điêu khẳng định.

 

Dù sao cũng sống trên đời hơn 50 năm, có những chuyện chỉ cần đoán là bà hiểu ngay, nhất định là Phùng Tuấn mua thuốc thật giả lẫn lộn, Phùng Yến muốn giữ con đương nhiên không dám uống thuốc giả, chỉ có thể trộm đổ đi.

 

Càng nghĩ càng giận, mắt bà đỏ ngầu, “Cha cháu có biết việc này không?”

 

Lý Nhị Nha liên tục lắc đầu.

 

Bà chống nạnh, “Vậy tức là quỷ đòi nợ Phùng Yến kia bắt tay với anh em nhà mình lừa tiền nhà ta rồi! Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, để xem hôm nay bà đây dạy dỗ cô ta thế nào!”

 

Bà Điêu xắn tay áo muốn đến phòng nhì, mới đi đến cửa lại bị Lý Thanh Lê cùng Lý Nhị Nha một trái một phải kéo lại.

 

“Mẹ, chúng ta nghe Nhị Nha nói xong cái đã, chờ anh hai về rồi thương lượng nên xử lý thế nào. Chị dâu đang ở trong phòng, mẹ muốn dạy dỗ lúc nào mà chẳng được, quan trọng là một trăm đồng kia kìa!” Lý Thanh Lê điên cuồng chớp mắt ra hiệu với mẹ.

 

Bà Điêu kịp thời phanh xe, gật gật đầu:

 

“Đúng đúng đúng, chúng ta phải đòi được 100 đồng về trước đã. Chờ mẹ đòi được tiền rồi thì Phùng Yến có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu! Chỉ cần cô ta vẫn là con dâu Lý gia, mẹ có rất nhiều biện pháp để xử lý!”

 

Lý Nhị Nha suýt bật khóc, nhỏ giọng xin: “Trong bụng mẹ cháu còn em trai…”

 

“Tưởng mẹ cháu mang thai trứng vàng đấy à, bà đây cũng không thiếu cháu trai!”

 

Hiện tại Lý Thanh Lê cũng tức chết đi được, bà chị dâu hai này đúng là vô sỉ, ỷ mình mang thai mà đùa bỡn cả nhà, tưởng gia đình cô là đồ ngốc coi tiền như rác hay sao? Tượng đất còn có hai ba phần tính tình huống chi là người.

 

Cô không quên hỏi: “Còn việc cháu đau bụng thì sao?”

 

Lý Nhị Nha nhìn bà nội, lại nhìn cô út:

 

“Mẹ cháu nói hiện tại nhà bà ngoại đến cơm cũng không có mà ăn, mẹ không có tiền giúp, mà hỏi thì chắc chắn bà nội không muốn cho vay, nên sai cháu đun nước rễ cây uống. Cháu cũng không biết là cây gì nữa, nhưng mỗi lần uống xong bụng cháu đều rất đau. Mẹ định dùng cách này moi chút tiền của bà nội, dù sao thì chỉ cần cháu ngưng uống nước rễ cây kia thì bụng sẽ không bị đau nữa…”

 

Nghe xong, Lý Thanh Lê và bà Điêu đều cạn lời.

 

Mặt cô như bị táo bón, “Mẹ, không thể để Nhị Nha tiếp tục theo mẹ nó nữa, cứ thế này thì đầu nó hỏng mất! Mẹ nó bảo uống nước rễ cây nó liền uống luôn, lần tới bảo nó uống thuốc độc chắc nó cũng không từ chối đâu!”

 

Quay đầu lại, cô trợn mắt, mắng, “Lý Nhị Nha, đầu óc cháu có bệnh đấy à? Cô tiêu tiền cho cháu đi học cấp 3 là hy vọng tương lai cháu thi đỗ đại học, thành tài rồi sẽ báo đáp cô, giờ cháu hỏng đầu rồi còn học hành cái gì nữa? Có tiền cô mua sữa mạch nha, mua kẹo đại bạch thỏ ăn không sướng hơn hay sao? Cháu bỏ bê bản thân như thế, không chờ được đến khi thi đại học đã chẳng còn mạng nữa rồi! Thật đúng là uổng phí tình cảm của cô!”

 

Từ sau khi được Lý Thanh Lê đứng ra bảo vệ và cho phép ngủ chung một phòng, trong lòng Lý Nhị Nha đã coi cô là người quan trọng chỉ sau cha mẹ, hiện tại bị cô út chua ngoa quở trách, mỗi một câu giống như một roi hung hăng quất lên người nó, tim cũng như bị bóp chặt.

 

Lý Thanh Lê hiển nhiên đã tức giận đến mức không thể kiềm chế, mặc cho Nhị Nha khóc thương tâm cỡ nào cô cũng không có nửa điểm đau lòng.

 

Ba người ngồi ở nhà chính chờ mọi người đi làm về, ngoại trừ Lý Nhị tẩu và Lý Thành Dương vắng mặt, tất cả những người khác đều bị gọi vào nhà chính, đóng cửa mở họp gia đình.

 

Cả nhà nhìn sắc mặt mẹ/bà nội mình âm trầm u ám, răng nghiến ken két mà hoảng, nếu không phải mối thù giết chồng lừa tiền thì mặt mẹ/bà nội sẽ không bao giờ như vậy đâu.

 

Mà phía sau lưng còn có Lý Thanh Lê ôm tay hất cằm như tả hữu hộ pháp, mặt lạnh như tiền.

 

Bà Điêu ngồi xuống ghế, một chưởng đập trên bàn, quát Lý lão nhị: “Lý Thành Dũng, mày quỳ xuống cho mẹ!”

 

Đầu Lý lão nhị ong ong, hai đầu gối đã vô thức quỳ xuống đất, hết cách, hơn ba mươi năm luyện tập đã hình thành phản xạ có điều kiện mất rồi.

 

Lý lão nhị chớp mắt, gãi gãi đầu:

 

“Mẹ, lại có chuyện gì sao? Dạo này con có làm chuyện xấu gì đâu?”

 

Mắt bà Điêu như sắp lồi ra, “Mày không có, nhưng vợ ngoan của mày thì có! Bụng vợ mày vốn chẳng có vấn đề gì cả, nó cùng nhà mẹ đẻ cấu kết diễn trò lừa tiền nhà chúng ta! Cũng giỏi lắm, gả đến Lý gia mười mấy năm, không thấy cô ta có cái gan chó này, bà đây đúng là coi thường cô ta rồi!”

 

Lý lão nhị vẫn cười, “Mẹ, mẹ đang nói đùa đúng không? Tiểu Yến sao có gan làm chuyện đó? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng…”

 

Lý Thanh Lê đẩy Lý Nhị Nha lên, “Lý Nhị Nha, cháu nói với cha cháu đi, mẹ cháu giả bệnh thế nào, trộm đổ thuốc giả từ bao giờ? Rồi làm sao ép cháu uống nước rễ cây để lừa tiền bà nội?”

 

Lý lão nhị nhìn sang, Lý Nhị Nha lại áy náy né tránh, mặt Lý lão nhị nháy mắt biến sắc, “Nhị Nha?”

 

Lý Nhị Nha cắn môi, đầu nặng nề cúi thấp xuống, giọng ồm ồm:

 

“Cha… Mẹ đã lừa cả nhà, những lời bà nội nói… Đều là thật sự.”

 

Lý lão nhị vốn đang quỳ thẳng tắp, nghe xong liền ngồi phịch xuống đất, mặt mờ mịt, “Hả?”

 

Đã đến nước này, chuyện Lý Nhị tẩu giúp nhà mẹ đẻ lừa tiền nhà chồng đã là chuyện ván đã đóng thuyền, ba anh em Lý lão đại cùng nhìn anh em nhà mình với ánh mắt tràn ngập đồng tình.

 

Bà Điêu hừ lạnh: “Nếu mà là trước đây, mẹ không đánh chết cô ta rồi trả về cho Phùng gia mới là lạ! Không những thế còn phải dẫn theo người sang dạy cho bọn họ một bài học, để bọn họ không thể sống yên ở cái đội sản xuất này! Không trả gấp đôi số tiền kia, không xin lỗi thì đừng hòng mong mẹ bỏ qua. Nhưng nể tình cô ta đang có thai, mẹ tạm thời tha cho cô lần này, nhưng bảo mẹ nuốt cơn giận này xuống thì đừng có mơ! Thằng hai, mày nói đi, việc này định giải quyết thế nào đây?”

 

Lý lão nhị ngồi thẫn thờ dưới đất, đôi mắt vô hồn, hiển nhiên đã bị tin tức này đập cho choáng váng.

 

Tận 100 đồng đấy! Ở công xã, nhiều gia đình bận rộn cả một năm cũng chỉ kiếm được 180 đồng thôi, Lý gia bởi vì có người làm quân nhân nên sinh hoạt mới dễ chịu hơn những nhà khác, nhưng 100 đồng vẫn là một món tiền khổng lồ.

 

Lại nói, Lý lão nhị và vợ yêu là đương tự do, tình cảm sâu đậm, thế mà giờ anh lại nhận được tin vợ và nhà mẹ đẻ hợp tác lừa tiền mẹ anh, lừa cả gia đình anh, thậm chí lừa cả anh… Thử hỏi ai có thể chịu được?

 

Đám Lý lão đại chưa bao giờ thấy Lý lão nhị hồn bay phách lạc như bây giờ, không đành lòng liền nói đỡ:

 

“Mẹ, xảy ra chuyện thế này, người đau lòng nhất chính là em hai, mẹ cho em ấy một chút thời gian được không?”

 

“Mẹ, anh hai còn cần người đỡ mới đứng dậy được, mẹ xem anh ấy còn chưa hoàn hồn đây này.”

 

“Anh hai, chúng ta nam tử hán đại trượng phu, đổ máu đổ mồ hôi chứ  không đổ lệ, có gì mà không vượt qua được? Mau đứng lên đi!”

 

Bà Điêu tức giận lườm Lý lão nhị, “Thật đúng là đồ hèn! Ngày thường la lên hét xuống, gặp chuyện là nằm liệt ra đấy, sao mẹ lại sinh ra cái đứa vô dụng như mày, đến vợ cũng quản không xong! Xì…”

 

Thấy mẹ mình không ngăn cản, ba anh em Lý lão đại liền ba chân bốn cẳng đỡ Lý lão nhị lên ghế ngồi, sau đó cả gia đình bắt đầu thương lượng phải đòi 100 đồng kia về thế nào.

 

Lý lão đại: “Chúng ta trực tiếp đến Phùng gia đòi là được, vợ em hai là con gái nhà bọn họ, bọn họ đâu thể mặc kệ?”

 

Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý đại tẩu đều nhìn sang, ánh mắt viết rất rõ ràng: ngây thơ đến mức ngu ngốc.

 

Nếu Phùng gia suy xét cho con gái thì đã không nghĩ ra chuyện lừa tiền, đẩy Lý Nhị tẩu vào cảnh bất nghĩa này rồi.

 

Lý lão tứ nắm chặt hai tay, mắt cá chết lập loè hưng phấn, “Con thấy vẫn là đánh Phùng Tuấn một trận no đòn đi, Phùng gia chỉ có một đứa con trai này thôi, nhà chúng ta có tận năm người cơ mà, mỗi người một đấm cũng có thể đánh hắn sấp mặt! Đánh xong rồi thì tiền tiền nào cũng phải trả thôi!”

 

Lý lão tam khẽ cau mày, “Đánh thì chắc chắn không thể thiếu, chỉ sợ là bọn họ tiêu hết không còn đồng nào...”

 

“Bà ta dám?” Bà Điêu đập tay lên bàn, “Bà già Phùng gia kia mà dám tiêu tiền của mẹ, dù có đập nát nhà bà ta cũng phải lấy được tiền về! Muốn chiếm hời của Điêu Nghi Tú này à, người đó còn chưa sinh ra đâu!”

 

Cả nhà đang bàn chuyện rôm rả, Lý lão nhị đột nhiên đứng dậy, không nói một lời đi đến góc tường cầm lấy cái cuốc, sau đó mở cửa nhanh chóng bước ra sân.

 

Đám Lý Đại Bảo đang dán tai vào tường nhà chính nghe lén cũng lập tức giải tán.

 

Bà Điêu thúc giục: “Con cả, mấy đứa còn đứng đấy làm gì, không mau đuổi theo đi, đừng để nó bị thiệt!”

 

Ba anh em Lý lão đại vội chạy theo sau.

 

Nhìn theo bóng dáng bốn anh em dần khuất, mọi người mới xoay người vào nhà, đúng lúc này giọng Lý Nhị tẩu từ trong phòng truyền ra, bốn phần suy yếu ba phần vô lực, “Nhị Nha có ở ngoài đấy không? Cha con đi đâu rồi?”

 

Bà Điêu phóng ánh mắt như muốn giết người về hướng phòng nhì, “Về sau các con không cần phải quan tâm đến cô ta nữa, đúng là đồ xui xẻo!”

 

Lý Nhị tẩu câm miệng không dám lên tiếng.

 

Bởi vì bốn anh em Lý lão đại đều ra ngoài nên chẳng ai còn tâm trạng ăn cơm, bà Điêu hiếm khi hào phóng mà thắp đèn dầu, cả nhà cứ như vậy ngồi ở nhà chính bọn họ trở về.

 

Chờ tới tận nửa đêm, mấy đứa nhỏ không chịu được đã quay về phòng ngủ, Lý Thanh Lê dứt khoát ghé lên bàn ngủ luôn, mơ mơ màng màng ngủ một giấc mới thấy bốn anh trai một thân sát khí từ bên ngoài trở về.

 

Lý lão nhị là người đầu tiên bước vào nhà chính, đi đến trước bàn, thò tay vào túi trái móc ra một đống tiền giấy nhăn dúm dó, có mấy tờ còn dính máu, sau đó lại từ bên túi phải móc ra một nắm đồng xu.

 

Bà Điêu tính qua, “Không tính đống tiền xu này thì cũng hơn 100 đồng rồi.”

 

Lý Thanh Lê phản ứng rất nhanh, “Nhiều hơn tức là có cả tiền của Phùng gia, hoá ra bọn họ cũng đâu nghèo đến thế? Chẳng qua là tâm địa xấu xa thôi!”

 

Người xấu làm chuyện xấu, cần gì lý do.

 

Lý lão nhị cũng không biết có nghe lọt hay không, xoay người đi ra ngoài, lập tức hướng về phòng mình.

 

Lý Thanh Lê không dám chậm trễ một giây, đỡ bà Điêu tung tăng đi đằng sau, tới cửa phòng nhì thì nghe thấy anh trai mình lạnh lùng hỏi:

 

“Phùng Yến, cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

 

Trong phòng không thắp đèn đen thùi lùi, chỉ có tiếng Phùng Yến yếu ớt nói chuyện, giọng ẩn chứa tức giận:

 

“Lý Thành Dũng, anh đối xử với em như vậy mà được sao? Anh biết em mang thai vất vả thế nào không? Biết em đến giờ vẫn còn chưa ăn cơm chiều, đói đến mức toát mồ hôi lạnh không? Biết bụng em không thoải mái không? Anh không biết! Anh cái gì cũng không biết, nửa đêm mới về nhà, lại còn dùng giọng điệu ấy nói chuyện với em! Anh còn là con người sao? Hu hu…”

 

Giọng Lý lão nhị như ngâm qua nước đá, lạnh lẽo vô tình:

 

“Mang thai vất vả đúng không? Tôi không phải người đúng không? Vậy được, ngày mai chúng ta đến bệnh viện phá thai rồi ly hôn luôn đi! Từ giờ tôi và cô, mỗi người một ngả!”

 

“Cái gì?!” Tiếng thét chói tai của Lý Nhị tẩu xuyên qua màn đêm truyền đi thật xa.

 

“Lý Thành Dũng, anh có ai khác ở bên ngoài chứ gì? Anh lại dám bảo tôi phá thai, đồ súc sinh bị chó ăn mất lương tâm!”

 

“Phùng Yến, lời này nên để tôi nói mới đúng, cô thì có lương tâm sao? Cô có lương tâm nên cùng nhà mẹ đẻ mình lừa tiền nhà tôi? Có lương tâm nên lấy đứa bé trong bụng làm cái cớ? Phùng Yến… Lý Thành Dũng tôi đúng là mắt mù mới yêu loại người như cô!”

 

Lý Nhị tẩu như con gà trống bị bóp chặt cổ, nháy mắt im bặt.

Bình Luận (0)
Comment