Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê trở về nhà, dùng sợi dây buộc chân hai con chim bồ câu lại, sau đó liền xách lồng chim chuẩn bị cho hai chúng nó đi dạo ngoài ruộng đội sản xuất một vòng. Chỗ đó có không ít đất trống không dùng tới, dưới đất có khả năng rơi sót các loại hạt kê hạt lúa, nhiều nhà cũng rất thích thả vịt ngỗng ra đây.
Cô lượn lờ ở ngoài ruộng hơn một tiếng mới bắt hai con chim còn đang lưu luyến không muốn về vào lồng, vừa gần đến đầu thôn thì bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa.
“Cô gái kia, này, tôi gọi cô đó!”
Lý Thanh Lê ngó trái ngó phải, xung quanh chỉ có một mình mình, cô bĩu môi giả vờ không nghe thấy,
“Nhà quê mà giả vờ cái gì không biết nữa? Xì…” Người nọ khinh thường cười nhạo một tiếng.
Lý Thanh Lê lập tức quay phắt người lại, trợn mắt với ba người kia, “Các người chê cười ai đấy?”
Tên trẻ tuổi nhất trong đám người bề ngoài trông cũng tạm được, thấy cô xinh đẹp liền thay đổi sắc mặt, cười giả lả:
“Chúng tôi có nói gì đâu, chỉ muốn hỏi đường nữ đồng chí thôi mà. Đồng chí xinh đẹp thế này, vừa nhìn là biết thích giúp đỡ mọi người, chắc là sẽ sẵn sàng dẫn chúng tôi đến ký túc xá thanh niên trí thức, đúng không?”
“Đúng thằng cha mày!” Lý Thanh Lê đáp lại một câu như tát thẳng vào mặt.
Nam thanh niên có vẻ rất sốc, sắc mặt người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi sau lưng hắn cũng không tốt hơn là bao.
Cô vẫn chưa hả giận, tiếp tục mắng: “Mày là cái thứ gì? Chó mèo hoang mà xứng để chị đây dẫn đường à, cũng không tự đái một bãi rồi soi gương đi! Cái thứ miệng chó không mọc được ngà voi!”
Tên thanh niên bị chọc tức đỏ mặt, ánh mắt âm u, nhanh chóng lao tới chỗ Lý Thanh Lê đang đứng.
“Con đàn bà ngu ngốc này, mày là người đầu tiên dám mắng tao như vậy đấy, để xem tao xử lý mày thế nào!”
Hai người đứng sau hắn cũng không giữ hắn lại, hiển nhiên cũng rất tức giận nên mặc kệ.
Lý Thanh Lê vẫn đứng bất động, thậm chí nhìn tên thanh niên hùng hùng hổ hổ chạy tới còn muốn bật cười.
Đám người ngốc nghếch từ thành phố tới, bước chân vào đội sản xuất gia tộc quần cư mà cũng dám hống hách cơ à? Này không phải tìm chết thì là gì!
Ngay khi bàn tay của tên thanh niên chạm vào cánh tay Lý Thanh Lê, cô liền không chút do dự nhấc đầu gối lên, dùng sức đá vào hạ bộ hắn. Trong khi hắn gào rú che phần bị thương, cô cũng nhanh chóng lùi về phía sau, vừa chạy vừa hét.
“Cứu tôi với! Có người thành phố tới bắt nạt người đại đội chúng ta đây này!”
“Đứng lại! Mau đứng lại cho tao!”
Lý Thanh Lê né trái né phải, không quên quay đầu lại, nhìn hắn khiêu khích: Mấy người tưởng mình là tên hề huấn luyện khỉ đấy à? Bảo tôi đừng chạy thì tôi không chạy nữa chắc?
Hai tên đàn ông bị ánh mắt khinh bỉ công khai kia làm tức ứa gan, ngay lúc bọn họ sắp đuổi kịp, từ bốn phía bỗng có một đám người xông ra như nấm mọc sau mưa. Tay ai nấy đều cầm cuốc xẻng, gậy gộc, mắt đằng đằng sát khí...
Trong một khoảnh khắc, ba cha con kia cứ tưởng như mình xông nhầm vào sào huyệt ổ cướp, toàn thân run rẩy, cúc hoa thít chặt, mí mắt run run.
Khi nhận ra người kêu cứu là Lý Thanh Lê, động tác của một số người chuyển sang do dự, có người hỏi: “Lê Tử, cháu chắc chắn là bọn họ bắt nạt cháu trước chứ?”
Lý Thanh Lê: “= =!” Ý gì? Là cháu không đủ yếu ớt mảnh mai, cho nên không xứng bị người khác bắt nạt sao?
“Chú Nhị Ngưu, bọn họ vừa nhìn thấy cháu, câu đầu tiên là mở miệng chê cười, câu thứ hai thì buông lời đùa giỡn, cháu căn bản không quen biết bọn họ, sao lại gây sự trước được?”
Nhóm xã viên nhóm nghe đến hai chữ “đùa giỡn”, không cần Lý Thanh Lê giải thích thêm liền tin ngay, ánh mắt hằm hằm nhìn ba cha con lạ mặt.
“Ba người từ đâu tới đây? Dám tới địa bàn đội sản xuất chúng tôi bắt nạt người, thích gây sự à?”
Ba tên đàn ông bị bao vây ở giữa, khoảng cách địch ta cách nhau quá xa, rơi vào thế yếu bọn họ không thể không hoà giải.
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, chúng tôi là người thân của thanh niên trí thức Tô Nhân, muốn nhờ cô gái này chỉ đường, thanh niên trẻ tuổi dễ nóng giận, lớn tiếng nói một hai câu chứ không phải có ác ý gì đâu. Chúng tôi là khách, chọc cô không vui là chúng tôi không đúng, Quốc Hồng, con mau xin lỗi cô ấy đi!”
Tô Toàn Phúc nhìn con trai út Tô Quốc Hồng ra hiệu, Tô Quốc Hồng chỉ đành xanh mặt không tình nguyện nói: “Tôi xin lỗi!”
Lý Thanh Lê liếc nhìn ba cha con bọn họ, nhếch mép cười, “Hôm nay tâm trạng tôi tốt, không thèm chấp các người.”
Người anh em đang ẩn ẩn đau của Tô Quốc Hồng lại như đang nhắc nhở hắn, không, tâm trạng của cô không tốt chút nào, bằng không cô sẽ không ra chân tàn nhẫn như vậy.
Người trong đội sản xuất ai cũng kinh ngạc, Lý Thanh Lê dễ nói chuyện từ bao giờ vậy? Bình thường bụng dạ nhỏ nhen muốn chết cơ mà?
Lý Thanh Lê lại thầm nghĩ, cô đang nhường đường cho cốt truyện tiểu thuyết đấy chứ.
Cả nhà Tô Nhân tới đội sản xuất để làm gì, ép cô ta kết hôn chứ còn gì nữa!
Cô vẫn nên nhường đường để bọn họ nhanh chóng đi theo kịch bản đi thôi.
Vả lại cô mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, giữ bọn họ lại làm chi.
Đám người giải tán, Lý Thanh Lê xách bồ câu về nhà trước, sau đó mới đi đến ký túc xá thanh niên trí thức ôm cây đợi thỏ.
Đáng tiếc cô chọn sai chỗ, ba cha con Tô Toàn Phúc tình cờ gặp được Tô Nhân ở bên phía đội sản xuất, lúc cô nghe tin chạy đến nơi thì bọn họ cũng đã cãi nhau gần xong rồi.
Nhìn vào chỉ thấy Tô Nhân giằng co cùng người nhà, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn trông lại càng đáng thương, khiến ai nhìn cũng phải xót ха.
“… Nói thì hay lắm, không muốn con chịu khổ nên nhờ quan hệ giúp con về sao? Trên thực tế là muốn bán con lấy tiền cho Quốc Hồng lấy vợ chứ gì? Con biết cả rồi! Dù có phải nhảy xuống sông Tiểu Vượng con cũng không về đâu! Cha từ bỏ đi!”
Tô Toàn Phúc sầm mặt, nhưng người ta nói gừng càng già càng cay, ông ta không những không tức giận, ngược lại còn tỏ vẻ đau khổ.
“Tiểu Nhân, cha biết con còn giận chuyện cha mẹ lúc trước không cho con qua lại với Triệu Minh Khải, đến mức con giận dỗi một hai đòi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi, cha mẹ thật sự rất nhớ con, nghĩ mọi cách để đưa con trở về thành cũng là sai sao? Con nỡ lòng nào nói những lời này, làm cha mẹ đau lòng quá!”
Tô Quốc An: “Tô Nhân, tùy hứng cũng phải có giới hạn! Em có biết cha mẹ tốn bao nhiêu công sức để giúp em trở về không? Chẳng lẽ em định ở nông thôn cả đời? Đừng có không biết điều!”
Tô Quốc Hồng kể lể: “Chị, mẹ nhớ chị đến mức ngã bệnh luôn rồi, nếu không mẹ nhất định sẽ cùng đến đón chị, biết tin chị sắp được về mẹ mừng đến phát khóc luôn! Gia đình ta sắp được đoàn tụ rồi!”
Tô Quốc Hồng nói xong liền đưa hai tay lên che mắt giống như không kìm được cảm xúc.
Nhiều người xung quanh nghe ba cha con Tô gia nói cũng không khỏi xúc động thay, gia đình đoàn tụ, tình thân ruột thịt đều là bản năng của con người, vợ chồng Tô Toàn Phúc nhớ thương con gái cũng là chuyện thường tình, nhưng Tô Nhân lại dùng thái độ như vậy đối đãi với cha mẹ, cũng quá bất hiếu, quá máu lạnh đi.
Đa số mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên lúc Tô Toàn Phúc kéo Tô Nhân đi cũng không có ai tiến lên ngăn cản, thứ nhất đây chuyện gia đình người ta, thứ hai ba cha con họ cưỡng chế cũng là vì muốn tốt cho Tô Nhân, cũng đâu thể để cô ấy ở đây cả đời không trở về thành phố?
Người duy nhất thấu hiểu cho Tô Nhân, có lẽ chỉ có Lý Thanh Lê. Không thể không nói, ban đầu cô thậm chí còn khá thương cô gái này, trong tiểu thuyết cả nhà cô ta cũng là một đám hút máu chẳng kém gì Lý gia nhà cô, cha mẹ bất công, anh em trai đều chẳng ra gì, từ nhỏ đến lớn đều túm chặt cô ta vắt kiệt giá trị!
Thế nhưng cảm thông cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, cô không muốn dính vào vũng nước đục của Tô gia, hiện tại không bỏ đá xuống giếng đã là tốt bụng lắm rồi! Nếu đổi lại là trước kia, có khi cô còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi rồi ấy chứ.
Cho nên mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn Tô Nhân điên cuồng giãy giụa bị cha và anh em trai kéo đi.
Đúng lúc Tô Nhân bị kéo đến cầu đá thì Lý Thành Dương dẫn theo người từ cửa thôn đi đến, thấy cảnh tượng trước mắt anh dường như hơi sững người, đặc biệt khi thấy các xã viên thờ ơ, còn Tô Nhân tuyệt vọng bi phẫn thì càng không hiểu ra sao.
Lý Thanh Lê thấy anh trai mình lên sân khấu cũng không khỏi bất ngờ, có nhầm không vậy, trong tiểu thuyết đoạn cốt truyện này phải đến khi anh năm ra mặt mới giải quyết được, giờ cốt truyện nát bét rồi mà anh ấy xuất hiện là sao?
Không thể không nói, vòng hào quang nữ chính đúng là đỉnh của đỉnh!
Quả nhiên, Tô Nhân nhìn anh lắc lắc đầu, vừa khóc vừa kêu “Cứu em với!”.
Lý Thành Dương không chút do dự dẫn người xông lên, giằng tay Tô Nhân ra khỏi đám người Tô gia.
Nhóm xã viên vội mồm năm miệng mười giải thích tình huống, ý muốn khuyên anh đừng can dự vào chuyện gia đình người ta.
Lý Thành Dương lại phản bác:
“Ba đồng chí này, dù các người có là người thân của Tô Nhân thì cũng không có quyền hạn chế tự do thân thể cô ấy. Đây là đội sản xuất của chúng tôi, vào đây thì phải tuân thủ quy định của chúng tôi. Nếu muốn đưa cô ấy đi, trước hết các người hãy đi gặp đại đội trưởng, lên huyện làm thủ tục chuyển hộ khẩu, chuyển khẩu phần lương thực, làm xong hết rồi tôi tất nhiên sẽ không cản trở.”
Lý Thành Dương nói rất hợp tình hợp lý, lại có đông đảo người ủng hộ, ba cha con Tô Toàn Phúc tuy không phục nhưng cũng còn cách nào, chỉ đành lầm bầm chửi rủa rồi rút lui.
Đám đông dần tản đi.
Lý Thành Dương ở nhà Lý Thành Năng nói chuyện hơn nửa tiếng, sau đó đi một mình ra bờ sông, tới một nơi vắng vẻ mới dừng lại.
“Ra đây đi, ở đây không có ai.”
Không bao lâu sau, Tô Nhân từ sau bụi cỏ bước ra, hai mắt đỏ hoe, nước mắt chưa khô, gương mặt trắng hồng khiến ai nhìn cũng thấy xót.
Lý Thành Dương lại như không nhìn thấy, mặt không biểu cảm, “Có gì muốn nói thì hôm nay nói hết ra đi.”
Tô Nhân buồn bã hỏi: “Vì sao anh lại cứu em?”
Anh nghiêm mặt trả lời: “Tôi là người phụ trách an ninh của đội sản xuất, hôm nay đổi thành bất kì ai, tôi đều sẽ làm như vậy, cho nên cô đừng hiểu nhầm.”
Nghe câu cuối cùng, Tô Nhân cười cay đắng, “Hiểu nhầm? Anh bảo em đừng hiểu nhầm? Anh có biết…”
Lý Thành Dương ngắt lời, “Biết cái gì? Biết kiếp trước tôi yêu thầm cô, chiều chuộng cô hết mức, đào tim móc phổi không rời không bỏ?”
Tô Nhân trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, em gái tôi đã kể hết cho tôi nghe rồi, có lẽ tôi còn biết nhiều hơn cô, nhưng với tôi mà nói, chuyện chưa xảy ra tức là không tồn tại. Giờ tôi đã có người yêu, nếu còn dây dưa với người khác chính là có đạo đức có vấn đề, mong cô sau này đừng làm phiền tôi nữa.”
Tô Nhân lảo đảo lui một bước, liều mạng lắc đầu, “Không thể nào, Lý Thanh Lê sao có thể kể hết cho anh nghe? Cô ta nhất định che giấu rất nhiều chuyện, lời cô ta nói anh không thể tin toàn bộ được!”
Lý Thành Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
“Thật hay giả tôi căn bản không quan tâm, dù ký ức của cô là thật, kiếp trước tôi từng thích cô thì cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi, hiện tại người tôi yêu là Đường Nhã, tôi không hy vọng cô tiếp tục quấy rầy chúng tôi, cô hiểu không?”
“Đồng chí Tô Nhân, tôi hiểu cô muốn thay đổi số phận, muốn thoát khỏi ảnh hưởng từ gia đình, tôi cũng tin cô có thể làm được, nhưng tôi cho rằng cô không cần ký thác hạnh phúc của mình lên người khác như vậy. Tôi nói hết rồi, tạm biệt.” Nói xong anh quay lưng rời đi.
Tô Nhân ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm mặt khóc rống.